Ngày hôm đó vào buổi trưa, Chân Mi vội vã đến xem Lam Nhụy dùng cơm trưa, bà ta rất lo lắng cho nữ nhi của mình.
Từ lúc Khương Uyển hạ lệnh cấm túc Lam Nhụy, Nhụy nhi của bà ta cũng chưa từng bước ra khỏi cửa phòng một bước, tất cả hạ nhân mang đồ ăn đến trước mặt nàng ta đều bị đánh cho bầm dập.
Trên đời này không có một người làm mẹ nào lại nguyện ý nhìn thấy nữ nhi của mình chịu khổ, nhìn khuôn mặt của nữ nhi ngày càng trở nên gầy gò, Chân Mi lập tức phái người đi Túy Tiên Lâu đặt riêng cho Lam Nhụy một con vịt nướng.
Mùi vị vịt nướng do Túy Tiên Lâu làm ra, ở Đại Tấn này không ai có thể cự tuyệt.
Nếu như nữ nhi của bà ta thấy được món này, nhất định sẽ phải ăn thêm một chút.
“Phu nhân”. Lam Tông nhìn thấy Chân Mi muốn đi, lập tức đứng lên gọi bà ta lại.
Ông ta do dự một hồi mới nói:
“Về sau Lam Tuyết nói như thế nào cũng là thế tử phi, chúng ta cũng không nên…”
“Nó chính là một đứa ngốc.”
Bà ta cười nhạo một tiếng, đánh gãy lời nói tiếp theo của Lam Tông, quay đầu liếc nhìn trượng phu của mình, nói:
“Là một kẻ ngốc thì cho dù nó có trở thành thái tử phi đi chăng nữa, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa ngốc mà thôi!”
“Người của phủ thượng thư cũng đã nhận được sính lễ, nhưng mà Tạ Hàm lại chưa một lần ghé qua thăm Lam Tuyết, bọn họ căn bản cũng không hề xem trọng nó. Theo lý mà nói, Lam Tuyết được gả cho vương gia tương lai, vài vị kia ở trong cung cũng nên ban thưởng một số thứ gì đó đến chúc mừng, nhưng mà hiện tại cũng đã mấy ngày trôi qua, những vị ở trong cung kia lại giống như không hề hay biết chuyện gì.”
Chân Mi nở nụ cười mỉa mai.
Tạ Hàm muốn cưới vợ, vị kia ở trong cung chính là cửu cửu của hắn lại không hề ban thưởng một chút gì, bà ta từ sớm đã nghe nói quan hệ giữa vương phủ và hoàng cung xưa nay bất hòa, xem ra đúng là sự thật.
“Cho dù ta có không cho nó ăn, không cho nó mặc, bắt nó phải ở trong cái tiểu viện rách nát kia thì nó cũng không có cơ hội hay bất kỳ khả năng nào đi mách lẻo với Khương Uyển được.”
Chân Mi cười khẽ một tiếng, bà ta xuất thân từ con nhà danh môn, vô cùng xem thường một đứa ngốc do tiện thiếp sinh ra này, có thể để cho con ngốc kia ở lại phủ thượng thư đã là sự nhân từ lớn nhất của bà ta rồi.
“Lam Tông, ông trước tiên nên quản cho tốt chuyện của mình đi.” Bà ta khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia uy hiếp.
Cái bà ta thích chính là diện mạo của Lam Tông, nhưng nếu như ông ta không chịu nghe lời thì bà ta cũng không ngại đi đổi một phu quân mới.
Trở Lại Thập Niên 60 Quân Tẩu Toàn Năng
Nghe đến lời này của Chân Mi, Lam Tông khẽ nhíu mày, hai bàn tay giấu trong áo siết chặt thành quyền, một hồi lâu mới từ từ thả ra lại.
Chân Mi vội vã đi tới phòng của Lam Nhụy, vừa mới bước vào trong sân đã nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn liên tục vang lên.
Bình sứ Thanh Hoa thượng hạng xoảng một tiếng vỡ nát ở ngay ngạch cửa, chỉ riêng giá tiền của cái bình này cũng đã đủ cho người một nhà trong kinh thành vô lo vô nghĩ sinh hoạt qua mấy năm.
“Nhụy nhi, đừng tức giận nữa.”
Ánh mắt của bà ta nhanh chóng đảo qua những mảnh vỡ nhỏ trên mặt đất, bước vào trong phòng.
Lúc này nữ nhi của bà ta đang trong trạng thái tóc tai rối bù, hoàn toàn giống như một người điên, đồ vật nào rơi vào trong tay của nàng ta đều có chung một kết cục… đó là bị ném xuống đất vỡ nát.
“Nhụy nhi như thế nào lại biến thành cái dáng vẻ này?” Chân Mi lạnh lùng hỏi, nhìn xung quanh một vòng, những nha hoàn bị bà ta nhìn đến đều cảm thấy nơm nớp lo sợ trong lòng.
“Những tiện nô tài như cái ngươi, nhiều người vây quanh ở đây như vậy mà ngay cả quần áo tóc tai của tiểu thư đều không thể xử lý tốt à?” Tay áo bà ta vừa nhấc lập tức quăng cho nha hoàn bên cạnh một bạt tai.
“Phu nhân… Là tiểu thư không chịu để cho tụi nô tỳ rửa mặt chải đầu…” Nha hoàn bị đánh dùng tay che mặt, quỳ trên mặt đất giải thích.
Lam Nhụy không muốn rửa mặt chải đầu, bọn họ cũng không dám cứng rắn bắt buộc nàng ta.
“Hầu hạ tiểu thư thay y phục là trách nhiệm của các ngươi, bản thân ngươi không hầu hạ tiểu thư cho tốt còn dám tìm lý do thoái thoát à?” Chân Mi tiện tay chỉ vào mấy nô tỳ diện mạo xinh xắn mà bà ta thường ngày hay chướng mắt, cho người tới đuổi bọn họ ra khỏi phủ.
Những tiện tỳ này chính là vật phẩm, có thể tùy ý vứt bỏ.
“Nhụy nhi, mẫu thân biết trong lòng con ủy khuất.” Chân Mi nhanh chóng đi qua, ôm nữ nhi bảo bối vào lòng.
Nữ nhi bảo bối của bà ta từ nhỏ đã được nâng trong lòng bàn tay mà sủng ái, chưa từng phải chịu bất kỳ ủy khuất gì, bây giờ nhìn thấy con gái của mình như vậy, trong lòng bà ta cũng rất khó chịu.
Ở trong vòng tay ấm áp của mẫu thân làm cho nước mắt Lam Nhụy không tự chủ được rơi xuống.
Nàng ta chính là đích nữ của phủ thượng thư, có ông ngoại là thừa tướng đương triều, có mợ là quý phi trong cung, chưa bao giờ phải chịu vũ nhục như mấy ngày trước.
Khương Uyển ở trước mặt mọi người đánh lên mặt mũi của Lam Nhụy, còn cấm túc nàng ta, đã vậy Tạ Hàm còn đi che chở cho cái đồ ngốc kia.
truyện Đam Mỹ
“Nương, con rất thích Tạ Hàm. Con muốn gả cho huynh ấy.”
Lam Nhụy nhớ tới Tạ Hàm, ở trong ngực Chân Mi khóc thật lâu.
“Không có vấn đề gì.” Chân Mi nhẹ xoa đầu Lam Nhụy, thấp giọng nói. Cảm xúc nơi đáy mắt sâu không lường được.
“Cảm ơn mẫu thân.” Lam Nhụy nhận được hứa hẹn của Chân Mi, cuối cùng cũng chịu mỉm cười.
Mẫu thân yêu nàng ta nhất, mặc kệ là chuyện gì cũng sẽ đáp ứng giúp cho nàng ta.
Tảng đá trong lòng Lam Nhụy cuối cùng cũng hạ xuống, nàng ta cảm thấy có chút đói bụng, lập tức ra lệnh cho người mang thức ăn lên.
Nghe mẫu thân bảo đồ ăn hôm nay còn có món vịt nướng Túy Tiên Lâu mà nàng ta thích ăn nhất.
“Nhụy nhi, đến đây, đây chính là thịt vịt nướng mà mẫu thân đã đặc biệt sai người đi đến Túy Tiên Lâu mua cho con.” Chân Mi gắp một khối vịt nướng lên để vào bát của Lam Nhụy.
Thịt vịt nướng của Túy Tiên Lâu giá cả vô cùng đắt, không phải ai cũng có thể tùy tiện mua được, hơn nữa người xếp hàng đi mua cũng rất đông.
Bà ta từ sớm đã sai người đi mua, đến tận ngày thứ ba mới mua về được.
Màu vịt nướng trong bát có chút ảm đạm, tỏa ra mùi hương so với lúc trước có vẻ như hơi dầu mỡ, Lam Nhụy có chút chần chờ, kẹp miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Một giây sau đó, nàng ta lập tức ném cái đĩa kia xuống đất. Thịt vịt được cắt thành khối tinh xảo nhanh chóng đổ đầy ra đất, trên lớp da vàng óng ánh dính đầy tro bụi.
“Đây không phải là thịt vịt nướng của Túy Tiên Lâu.” Nàng ta quăng đũa, ánh mắt lạnh lùng nhìn những thị nữ trong phòng.
Con vịt nướng này không những đầy mùi dầu mỡ, còn mang theo vị bồ hóng, ăn phải loại vịt nướng như thế này chính là làm dơ miệng của nàng ta.
Bọn hạ nhân này lại dám đi trêu chọc Lam Nhụy nàng, sợ là chê mạng của mình quá dài đi.
“Nhị tiểu thư!” Thu Vũ phịch một tiếng lập tức quỳ xuống đất.
Lúc mà Lam Nhụy bảo nàng ta đưa đồ ăn tới, Thu Vũ liền biết bản thân đã bị người ta gạt.
Đứa nha hoàn đi lấy đồ ăn cho Lam Nhụy kia nhất định là đã ăn trộm thẻ bài của hạ nhân trong phủ thượng thư.
Thu Vũ không muốn bị phạt cho nên vội vã nhờ người ra ngoài mua đại một con vịt nướng mang vào phủ.
Dù sao mấy ngày nay đồ ăn do bọn họ mang qua Lam Nhụy đều đem đi ném hết, chắc hẳn bây giờ cũng sẽ không muốn ăn.
Làm sao nghĩ tới chuyện hôm nay nàng ta lại muốn ăn cơm cơ chứ!
“Có người đã lấy trộm đồ ăn của nhị tiểu thư. Trước đó có một đứa nha hoàn mang theo thẻ bài trong phòng của tiểu thư tới lấy đồ ăn. Người nọ chính là xuất ra thẻ bài hoa sen trong phòng của nhị tiểu thư, cho nên nô tỳ mới không dám không tin. Lúc ấy cũng đã sắp muộn giờ cơm, nô tỳ sợ người bị đói cho nên lập tức đưa cho nha hoàn kia mang đi.”
Thu Vũ ra sức dập đầu trên mặt đất, âm thanh phát ra rất lớn, trong thời điểm như thế này tạm thời không được thương tiếc cơ thể của bản thân.
“Người đó còn nói cả nhà nàng ta chạy nạn đến kinh thành, lúc gần bị bán vào thanh lâu đã được tiểu thư có tấm lòng từ bi như Bồ Tát tới cứu, vì vậy nô tỳ mới tin tưởng nàng ta. Người còn nhớ không? Lúc trước nô tỳ cũng thiếu chút nữa bị bán vào thanh lâu, là tiểu thư đã cứu nô tỳ ra. Nô tỳ luôn trung thành và tận tâm với tiểu thư, tuyệt đối không có lá gan dám ăn vụng đồ ăn của người. Nô tỳ nhớ rất rõ dung mạo của người kia, tiểu thư xin hãy để cho nô tỳ vẽ lại một bức họa, sau đó phái người xuống dưới đi điều tra. Cái người dám cả gan trộm đồ ăn của tiểu thư nhất định sẽ trốn không thoát.”
Thu Vũ vừa nói vừa khóc vô cùng thê thảm.
Quả nhiên, những lời này của nàng ta đã khiến cho chân mày Lam Nhụy dãn ra.
“Đi! Lấy bút mực tới đây cho ta.”
…
Trong lúc này, Lam Tuyết cơm nước xong xuôi lập tức chuẩn bị đi ngủ trưa.
Nhưng mà lúc nàng tỉnh lại, mở mắt ra cũng không còn nhìn thấy nóc nhà phủ đầy tơ nhện trong phủ, mà thay vào đó là một cái màn lụa thêu hoa văn tinh tế. Bên tai truyền đến tiếng vó ngựa lát đát, hình như nàng đang ở trong một cái xe ngựa.
Chẳng lẽ lại xuyên qua hay sao?
Lam Tuyết quay đầu lại, lập tức nhìn thấy người đang dựa vào bên cạnh nàng, Tạ Hàm.
Trên người hắn vận một thân áo choàng màu trắng, thời điểm hắn im lặng không nói lời nào quả thực chính là một vị công tử có tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, tựa như minh nguyệt công tử vậy.
Hắn giống như một người không có xương dựa sát vào trên xe ngựa, mái tóc dài đen như mực rũ xuống tận thắt lưng, bàn tay với các khớp xương rõ ràng đang khép hờ, đột nhiên giơ lên che miệng ngáp một cái. Hắn nhìn về phía nàng, trong mắt còn mang theo một tầng sương mù mông lung.
“Tỉnh rồi sao?” Tạ Hàm lập tức nhích lại gần nàng, dùng quạt giấy thong thả quạt gió cho Lam Tuyết.
Lượt xem: 33
Số người xem: 24
Mã ID của bài viết này là: 29804