CHƯƠNG TRUYỆN

Kỹ năng sinh tồn tại mạt thế – Mặc Tĩnh Khuyên (Chương 3)

                                                           

Chương 3: Phát tác

Có một sự thật không ai biết được, kể cả người Tuyệt gia. Đó là—-nếu nói Tuyệt Nhiên nắm kinh tế tài chính cả Tuyệt gia, thì Tuyệt Niên lại là đương gia quản xuyến trên dưới Tuyệt gia.

Chẳng qua mẹ Tuyệt không muốn con gái nhàm chán mới thúc ép cô đi học, cha Tuyệt cũng không muốn chồng của Tuyệt Niên yêu gia sản, quyền lực Tuyệt gia nên mới lấy cô.

Vì vậy, ngoại trừ Tuyệt Nhiên và cha mẹ cùng quản gia biết, mà họ cũng không rãnh miệng tuyên bố sự thật tàn khốc đối với một số người cứ bám đuôi Tuyệt Nhiên tranh chút lợi lộc.

Giống như hiện tại…

“Tuyệt tổng, Tuyệt nhị tiểu thư điều động số tiền lớn. Hoang phí nguồn tài lực của Tuyệt thị, Tuyệt tổng hi vọng ngài phải ngăn chặn chuyện này…” Trưởng quản sổ sách công ti Vu Nhai nghiêm túc khởi trách.

“Phải đó Tuyệt tổng, Vu trưởng phòng nói đúng. Dù ngài có sủng Tuyệt nhị tiểu thư cũng không thể cho cô ấy leo lên đầu a. Bằng không Tuyệt thị khó mà phát triển với kiểu cách xài tiền hoang phí như thế của Tuyệt nhị tiểu thư..” Một người khác đứng dậy phát biểu ý kiến.

Tuyệt Nhiên sờ mũi. Nếu để bọn họ biết đa số tư liệu dự án đều phải qua tay Tuyệt nhị tiểu thư ăn rồi phá xét duyệt, không biết sẽ có biểu tình gì.

Trong lòng cảm thấy thú vị, tuy nhiên trên mặt lại là một bộ lạnh lùng như băng rét giọng: “Tuyệt thị kiếm tiền chính là để cho tiểu Niên tiêu xài. Các người có ý kiến thật nhiều a.”

“…..”

Tập thể rơi vào yên lặng, trong lòng hò hét: đại gia, ngài đủ phá sản! Cưng chiều em gái cũng không phải là cưng chiều như vậy nha.

Cốc! Cốc!

Phòng họp yên tĩnh, tiếng gõ cửa nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Ngoài cửa, phía sau cô gái mặc đồ đen lạnh lùng là nữ thư ký run rẩy sợ sệt đưa ánh mắt cầu cứu đến ông chủ của mình–Tuyệt Nhiên.

Tuyệt Nhiên đứng bật dậy nhíu mi không xác định được gọi: “Tiểu Niên?”

Tuyệt Niên chợt cười: “Anh không nhận em, em nhất định từ anh đấy.”

Tuyệt Nhiên nhìn dáng vẻ xa lạ của Tuyệt Niên, lòng run lên bất an nói: “Tan họp.” Nói xong nắm tay cô kéo vào phòng làm việc của mình đóng cửa lại.

Thấy vẻ mặt anh trai tràn đầy phức tạp, cô khó hiểu: “Anh làm sao vậy?”

“Tiểu Niên…có phải em lại gặp ác mộng hay không?” Tuyệt Niên buồn lòng sờ đầu cô nhẹ giọng hỏi.

Bắt lấy cánh tay anh trai, nhìn sâu vào mắt anh cô lạnh giọng: “Anh không làm theo lời em, đúng không?”

Anh có, nhưng không cố hết sức. Những lời này anh đương nhiên không dám nói với cô, chỉ gượng gạo cười: “Tiểu Niên, em bình tĩnh nào. Về nhà, uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, được không?”

Cô cứng người nhìn Tuyệt Nhiên giọng khô khốc: “Anh không tin em? Anh nghĩ rằng em bị điên phải không?” Tại sao anh là anh trai lại không tin cô, trong khi Phi Ái cùng cô chẳng mấy thân thuộc lại nguyện ý tin tưởng cô?

“Tiểu Niên…ba mẹ sắp về rồi, em bình tĩnh đi.” Tuyệt Nhiên đau lòng ôm lấy cô vuốt ve đầu tận lực an ủi cô.

Tuyệt Niên từ nhỏ thần trí không thanh tỉnh luôn trong tình trạng rối loạn, rất nhiều lần ba mẹ mời bác sĩ tâm lí về chữa trị. Đến năm Tuyệt Niên tám tuổi mới bình thường trở lại, cho nên ba mẹ mới đẩy công việc đương gia lên người cô để cô không phải suy nghĩ nhiều đêm gặp ác mộng.

Ban nãy cô lại hoảng hốt gọi anh tìm ba mẹ, rồi lại chuẩn bị vật tư. Đối với tình huống này, anh đã sớm quen thuộc nên không có hồ nháo theo cô.

Trong đầu lướt qua hình ảnh bản thân bị đẩy ngã từ trên tầng thượng xuống, bên dưới tầng tầng lớp lớp quái vật phủ kín mặt đất giương mồm gớm ghiếc đầy răng nanh sắc nhọn chờ cô, Tuyệt Niên lùi chân lại tích tắc vài giây dập tắt nỗi kinh hoàng chưa kịp dâng trào.

Cô ngước đầu nhìn Tuyệt Nhiên thản nhiên nói: “Anh, tâm trạng em không tốt. Em đến biệt thự phía Tây khu Đông Anh ở vài ngày nhé.”

Nói xong cô cất bước rời khỏi. Trong lòng rất khổ sở nhưng lại không thể nói với người anh trai thân cận của chính mình. Ai bảo cô có tiền án chứ, không giải thích, đến hiện tại liền gây trở ngại đường đi của cô.

Khả năng tiên tri, là năng lực từ lúc sinh ra đã có. Trẻ con đơn thuần mơ gì nói đó nhưng cô không ngờ bị người nhà cho rằng cô bị điên dẫn đi điều trị tâm lý, cho nên từ đó cô cũng không còn ý định muốn nói gì cho người thân nữa.

Bằng không, hẳn giờ này cô đang bị giam lỏng ở nhà chứ không phải tiêu dao. Còn về phần tại sao họ một mực không tin cô, đó là chuyện nói sau.

Việc hiện tại nên làm, nhân lúc rối loạn chưa xảy ra, đi cướp bóc vài thứ. (=]]])

Dừng chiếc xe chuyên dụng của bản thân trước siêu thị, cô đi đến quầy quần áo quơ vài thứ cần thiết vào balô vừa mới ‘chôm’. Đến khu đông lạnh cô nhét bánh bông lan cùng sữa vào và vài thanh chocolate.

Dư quanh thấy khu vực bếp trưng bày bộ dao nĩa tinh xảo nhưng nổi bật nhất vẫn là thanh dao xếp dài hơn 15c cen-ti. Xếp dao lại cô bỏ vào balô.

Cất vài chai nước, cô lấy chai nước nhỏ uống một ngụm nhìn trời lau mồ hôi bên má.

Mây vẫn trôi, trời vẫn xanh thế đó. Nhưng tất cả đều đã thay đổi vào giây phút ấy.

Rống!

Rống!

Tuyệt Niên híp mắt lại tính toán thời gian.

Quả nhiên, hiện tại, mạt thế mới là bắt đầu.

Cảm giác được tập kích từ phía sau, Tuyệt Niên giơ chân đạp *xoảng*, bản thân thông qua khoảng hỏng cửa kính nhảy xuống bên dưới.

Rầm!

Vì thời gian gấp gáp, cho nên cô đã trực tiếp hạ cánh thẳng lên đầu xe người ta. Vật thể như cô nện thẳng vào đầu xe móp vụn, cô lại rất khoẻ mạnh đứng dậy chạy về phía xe mình. Mở cửa, giẫm phanh, đi mất.

Để lại chỉ là khói bụi và bóng dáng chiếc xe nổi bật khuất dần.

Sắc mặt người đàn ông trong xe cực khó coi.

Người đàn ông ở ghế lái cũng câm nín không nói nên lời. Lén liếc vẻ mặt kinh khủng của lão đại nhà mình, Tĩnh Hạ lựa chọn làm lơ lái tiếp.

“Cô ta là ai?”

“Hình như là Nhị tiểu thư Tuyệt gia, chỉ là tựa hồ có chút không giống a.” Tĩnh Hạ gãi đầu băn khoăn. Song lại nhịn không được cảm thán: “Cô gái này ghê gớm thật.” Tuy không biết cô gái này có phải nhị tiểu thư Tuyệt gia hay không, nhưng phải công nhận một điều—xương cô so với xe đã cải biên của họ còn muốn cứng hơn.

Độ cao như vậy không chột cũng què vậy mà cô ta cư nhiên còn chạy được!!

Thấy lão đại không hề có ý định truy cứu chỉ nhắm mắt dưỡng. Tĩnh Hạ chăm chú lái xe, trong lòng nhộn nhạo, từ lúc nào lão đại dễ tính như vậy a, có phải cô gái định mệnh của lão đại đã xuất hiện rồi hay không?

Tuyệt Niên lau trán vứt balô qua ghế phụ ngồi xuống định thần một lát. Chuyện làm hỏng xe, người ta đã không để tâm, cô quản nhiều làm gì a.

Tuyệt Niên giẫm phanh, chiếc xe vụt về phía trước hướng đến biệt thự khu Đông Anh.

Dọc bên đường cô đã có thể nhìn quái vật lang thang, thấy có kẻ đang xé xác người ăn quái vật lang thang liền chạy qua ngồi xuống ăn cùng.

Khoé miệng Tuyệt Niên giật nhẹ. Chẳng lẽ những quái vật này là tang thi trong truyền thuyết, sở dĩ nó có vẻ khá giống mấy con trong phim nguy cơ sinh hoá a.

Ăn thịt người a….cùng trong giấc mơ tiên tri không khác bao nhiêu.

Nghĩ nghĩ, cô tăng tốc độ đến biệt thự.

Đồ ăn của cô a, hi vọng tang thi không ăn dâu tây…không ăn chocolate…T.T

Còn đồ cô chuẩn bị cho anh trai, ăn sạch hết cũng được. Ai bảo anh ấy không tin cô, hừ hừ.

– Khuyên: Đã tổng kết xong rồi.
^°^. Từ nay bắt đầu viết tiếp a~~
Xin lỗi vì mấy ngày vắng bóng nha. :3

Lượt xem: 37

Số người xem: 32

Mã ID của bài viết này là: 1894

3 bình luận trong “Kỹ năng sinh tồn tại mạt thế – Mặc Tĩnh Khuyên (Chương 3)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.