Chương 59:
Người Dịch: Mai Anh
Biên Tập: Viễn Giả Lai Ni
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Khúc Linh đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
Ngoài cửa sổ, sấm vang chớp giật, một trận ầm vang qua đi, bầu trời đêm u ám âm trầm xẹt qua một tia sáng, chớp như những đường cong gấp khúc xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, đem bầu trời đen như mực cắt phá thành từng mảnh nhỏ.
Khúc Linh ở trên giường thở hổn hển, mái tóc màu đỏ nhạt đẹp đẽ trong ánh sáng lờ mờ trở nên đầy tà tính, trong con ngươi màu nâu lóng lánh có tia lạnh lùng bất khuất tựa như muốn gọi người tới gần. Hắn đặt tay nơi đầu giường, xung quanh thân thể không nhiễm lấy nửa điểm hỏa khí, một cỗ hấp dẫn khiến cho người ta khó diễn tả bằng lời.
Sấm qua tầng mây dày đặc gào thét vang dội, một tia chớp trong màn đêm đánh xuống nhanh đến kinh tâm động phách*. Khúc Linh đứng xuống giường, hắn đi đến phía trước cửa sổ, nhìn sắc trời ảm đạm, nhìn cuồng phong đem rừng cây nơi xa thổi đến hoa bay tan tác. Đột nhiên có tia sáng chiếu sáng cả một phòng hắc ám, rất nhanh sau đó lại yên lặng đi xuống. Thiếu niên cô độc đứng trước cửa sổ, chỉ cần nhìn thoáng qua liền có một loại mị lực khiến cho người khác giống như con thiêu thân lao vào đống lửa.
Trong mộng hắn một đường hướng đông, dựa vào dị năng thuận lợi ở tại căn cứ, bởi vì niên thiếu tính khí cuồng ngạo cho dù mắt thấy rõ người khác cũng không để ở trong lòng, hắn biết dung mạo chính mình có mị lực dễ dàng khiến cho người ta điên cuồng, nhưng cuối cùng hắn lại bại ngay dưới sự tự tin của mình. Khúc Linh siết chặt tay, hắn còn nhớ rõ trong mộng điên cuồng, còn nhớ rõ bị người lừa gạt rồi phẫn nộ, còn nhớ rõ chính mình đã tự tay chấm dứt nhiều tính mạng như vậy.
Mưa to từ trên trời trút xuống, như muốn hung hăng tẩy trừ thế giới tràn ngập dơ bẩn này.
Ào ào, hạt mưa rơi trên thủy tinh, Khúc Linh đứng ở cửa số suốt một đêm, thứ dung mạo mỹ miều này trước giờ chưa từng mang lại cho hắn hạnh phúc, hắn thậm chí không muốn trở về hồiức dơ bẩn trước đây, không ai biết, hắn đến tột cùng đã nhận sự đối đãi quá đến mức nào.
Trong bóng đêm, Khúc Linh rũ xuống rèm mắt, nhẹ nhàng cười, từ trong đôi mắt trong veo lộ ra vẻ vô cùng cô đơn. Thật lâu sau đó, hắn chậm rãi đi tới gian phòng cách vách, tiếng mở cửa thức tỉnh hai người bên trong, bọn họ hoảng sợ nép chung một chỗ, sợ cái người đang cách rất gần kia, liền bị cái người này lôi ra ngoài mặc sức ngược đãi.
“Không cần, đừng qua đây, cầu xin ngươi đừng qua đây—— ”
Lúc này hắn chỉ hận không thể đi tìm cái chết để thoát khỏi sự bạo hành kinh khủng này, nếu không phải hắn ngay từ đầu tâm tà bất chính mà chọc tới tên Ác ma này, đối với kẻ thủ đoạn như hắn, chính là không bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày được lĩnh giáo như vậy. Nếu, nếu hắn có thể sống ra ngoài, đời này hắn cũng không dám khi dễ những kẻ nhìn qua rất yếu ớt như thế nữa.
“Van cầu ngươi, chúng ta sai rồi, lần sau không dám nữa.” Lý Nhị Hào kinh hoàng nhìn thiếu niên trước cửa, mất bình tĩnh, miệng không ngừng lặp lại chính mình sai rồi, lần sau không tái phạm nữa.
“Thật ồn.” Khúc Linh day day lỗ tai, ghét bỏ ra lệnh: “Câm miệng.”
Tuyên Hòa Lý Nhị Hào vội vàng ngậm miệng, hoảng sợ nhìn Khúc Linh càng chạy càng gần. So với hình phạt tàn khốc đã biết, bọn họ càng thêm sợ hãi thiếu niên này tùy ý xuất bài, nghĩ cái gì liền làm cái đó,loại tra tấn mơ hồ này so chết càng làm cho lòng người run sợ, thậm chí nơi mang đến sự tra tấn cũng khiến cho người ta thống khổ.
Sợ hãi cũng không thể khiến bọn họ thấy an ủi được chút nào, họ tuy bị trói toàn thân nhốt trong phòng, nhưng thân thể lại vẫn như cũ không ngừng ngọ nguậy muốn lui về phía sau, rời xa tên thiếu niên ma quỷ này.
Khúc Linh lạnh lùng liếc bọn họ, tay nhẹ nhàngmở ra, đảo mắt quanh phòng.
Giống như không nghe được tiếng kêu thảm thiết bên trong, Khúc Linh ngồi trước cửa sổ nhìn mưa bên ngoài, ánh mắt mê ly. Trong không khí dần dần có mùi máu tươi bay ra, hắn hít một hơi thật sâu, dường như cảm thấy chưa vừa lòng, mi vừa nhíu lại, trong phòng hai kẻ kia “A” một tiếng, máu tươi lại tràn ra nhiều hơn. Cứ như vậy một lần rồi hai lần, mãi tới khi Khúc Linh chơi đủ rồi, hai kẻ kia đã hấp hối quỳ rạp trên nền đất, muốn động đậy cũng không động được.
Bỏ qua hai kẻ chẳng có chút thú vị gì, sau khi thấy máu hắn mới cảm thấy trong lòng dễ chịu chút, Khúc Linh nhìn sắc trời sáng dần lên, gió giật mưa rào đêm qua gần như biến mất hoàn toàn.
Ánh sáng ngày mới bao trùm khắp nơi, Khúc Linh khóe miệng đầy tà khí cười lạnh, hắn xoay người sang chỗ khác, cầm lấy chiếc mũ trên bàn vất đi. Dung mạo sao? Hắn đời này sẽ không phạm lại lỗi lầm như vậy .
Nghe nói căn cứ phương Nam không sai, có lẽ hắn nên qua đó đi dạo? Nghĩ như vậy thôi, Khúc Linh mở cửa phòng liền đi ra ngoài, có lẽ đến thời điểm còn sẽ chạm mặt cô gái kia nữa đi.
Tuyết đã ngừng rơi, Tần Nguyệt vẫn không hiểu Tuyết Như đang tính toán trò gì.Tần Nguyệt lái xe ra khỏi thành, ngoài thành như cũ tụ tập rất nhiều người sống sót nhưng không vào được căn cứ. Bọn họ ở bên ngoài dựng lều trại, nơi này an ninh rất kém cỏi, nhưng trên gương mặt mọi người vẫn như trước cảm thấy thỏa mãn, chỉ là ánh mắt lúc nhìn về phía căn cứ ở nội thành vẫn mang theo khát vọng sâu thẳm.
Thế giới này đã không có địa phương an toàn , từng góc đều bị tang thi bá chiếm, nhưng căn cứ đối với những người còn tồn tại mà nói khó có thể như Thiên đường.
Lái xe hướng tới tiểu trấn,Tần Nguyệt nhìn nhanh quanh trấn thành tìm nơi dừng xe, cầm búa rồi xuống xe .
Đại khái là bởi vì lần quan hệ nhiệm vụ lần trước, tang thi trên tiểu trấn này cũng không đặc biệt hơn, Tần Nguyệt đập một hiệu Ngọc Thạch, thu dọn đồ vật bên trong sau đó mới đi ra, chợt nghe được âm thanh thắng xe chói tai.
“Yêu, nơi này vẫn còn cô em này.”
Người tới là kim hệ giả dị năng, tay hắn bám vào kim quang, điệu bộ như lính gác. Tần Nguyệt không muốn trút phiền toái làm chậm trễ thời gian, xoay người đi hướng bên cạnh, ánh mắt người này là ý cố tình muốn cản đường, thân hắn nghiêng một bên, chặn đường đi sau Tần Nguyệt cười xấu xa: “Cô em đây là muốn đi đâu?”
“Tránh ra!” Tần Nguyệt lạnh giọng nói.
“Hắc, anh đây không tránh thì sao?” Người này ỷ vào thân phận chính mình là dụ năng giả liền không ngần ngại đùa giỡn Tần Nguyệt, chỉ thấy hắn cười dữ tợn một tiếng sắc mặt hung ác, uy hiếp nói: “Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, hôm nay bọn anh là coi trọng cô , hoặc là ngoan ngoãn theo chúng ta trở về nấu cơm ấm giường, hoặc là, hắc hắc, bị tang thi ăn thịt …” Hắn nói như vậy , trên xe lại lục tục xuống dưới vài người, nhìn thấy Tần Nguyệt liền phát ra ý cười đáng khinh.
“Được, vẫn là lão tam mắt sáng, hàng này xinh đẹp quá.” Một nam nhân xuống phía trước, huýt sáo, nói: “Ngoan ngoãn lại đây đi, đỡ phải một trận ngứa da sau mới thành thật.”
“Tôi nói, các người tốt xấu thương hoa tiếc ngọc một chút, đừng dọa sợ tiểu cô nương, như vậy trên giường sẽ không thú vị a.” Hai người xuống sau ánh mắt dâm tà dán lên bộ ngực của Tần Nguyệt rồi quét một vòng ra phía sau, cười hắc hắc.
Bị đối xử như vậy, Tần Nguyệt ánh mắt lạnh lùng, không nhanh không chậm nói: “Các ngươi xác định hôm nay tôi nhất định phải ở lại?”
“Thế nào; còn muốn không tuân? Ha ha ha…”
Người nọ còn chưa cười xong, liền bị Tần Nguyệt cho một đấm ở trên cằm, lập tức máu tươi từ trong miệng chảy ra, hắn kêu ô ô vài tiếng, phía sau mọi người nghe không thích hợp, cầm lấy vũ khí chửi thề một tiếng liền xông lên trước muốn chém Tần Nguyệt.
“Bà nội nó, không cho kẻ có chút nhan sắc như cô nhìn một chút liền không biết bọn anh đây là người lợi hại.” Kẻ cơ bắp giơ một thanh đại đao lên muốn chém lên người Tần Nguyệt, Tần Nguyệt nghiêng người một cái tránh ra, nhấc chân cho một cước, trực tiếp đem hắn đá vào tường đi . Người phía sau hắn nhìn đồng bọn của mình bị đâm cho đầu rơi máu chảy, kêu một tiếng “A”, hung hăng vung cây gậy sắt trong tay hướng phía Tần Nguyệt. Tần Nguyệt bắt lấy gậy sắt, dùng một chút lực rút ra trực tiếp đánh lên đầu hădn, đánh đến khi hắn mắt đầy những sao, máu tươi chảy ròng rồi ngã xuống.
“Đi chết đi! Đàn bà thối!” Người có kim chúc dị năng nhe ra hai răng nanh, một quyền hướng tới Tần Nguyệt, Tần Nguyệt dựa vào tường nhảy dựng lên, làm cho một quyền của hắn đánh hụt, lại ở giữa không trung quét ngang vừa lui, trực tiếp đánh trên đầu của hắn, làm cho hắn lệch khỏi quỹ đạo mặt đất, rồi dùng búa trong tay hướng đầu của hắn hung hăng đập xuống.
Liên tục giải quyết năm người sau, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, Tần Nguyệt đi đến trước cửa chiếc đại xe tải bên kia, lạnh lùng nói: “Hiện tại, chiếc xe này thuộc về tôi.” Cô nói như vậy xong, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm đáy xe, mãi đến khi một nam nhân run cầm cập từ bên trong leo ra mới hài lòng thu hồi ánh mắt. Xe này vật tư rất nhiều, vừa nhìn cũng biết là vừa mới thu hoạch mà đến , khó được làm một lần cường đạo, có thể đoạt nhiều như vậy coi như là đáng giá.
Vì thế, Tần Nguyệt giữa ánh mắt nao núng của bọn họ nao núng, cô bước lên ngồi vào ghế điều khiển xe vận tải, mang theo một xe vật tư tiêu dao mà đi .
Không để ý đám người kia trở về thế nào, loại người vừa có lực lượng liền làm loạn khắp nơi này vẫn còn có chút tốt. Trên đường thu hồi xe của mình, Tần Nguyệt chọn ra ít đồ mình cần dùng, sau đó lái xe hướng căn cứ phía đông .
Cô khi lái xe lúc ra có đi ngang qua một khu vực, chỗ đó phần lớn là người già và trẻ em, cùng xác tay chân người tàn tật. Đám người kia bị người bên ngoài trụ sở coi như cỏ dại, ý là dù trong bất kì hoàn cảnh nào họ vẫn có thể nhue những cây cỏ dại, bình thường mà sống.
Tần Nguyệt dừng xe tại một nơi phía ngoài lều, bên trong có mấy đứa trẻ gầy guộc tụ tập một chỗ giúp đỡ ông lão một chân làm việc. Đồ dùng ở lều trại này nói cho cùng còn không bằng nơi bỏ hoang, bọn họ ở bên trong ai lo làm việc người nấy, không có chút nào oán trời trách đất. Tần Nguyệt mở cửa xe từ trên xe bước xuống, ánh mắt ông lão nhìn thấy cô liền mỉm cười thân thiện, tiếp đó ông gọi một vài đứa nhỏ, dặn dò vài câu, sau đó lại thấy đứa trẻ đó chạy ra.
“Tỷ tỷ có chuyện gì không?” Đứa bé kia ngẩng mặt nhìn Tần Nguyệt nói: “Ông em bảo em tới hỏi hỏi chị có phải hay không có cái gì cần giúp.” Kỳ thật nó là không nguyện ý đi ra, lần trước có người dừng xe đánh em trai nó, còn bắt bọn họ phục dịch hắn, uy hiếp nếu không làm liền đem bắt hết bọn họ lại , mãi tới khi đồng bọn của hắn tới hắn mới rời đi .
“Có, giúp chị gọi người ở đây ra, xếp hàng xử lí giúp chị chút chuyện.” Tần Nguyệt mở miệng nói.
Thật ra cô vừa đến, trẻ em cùng người già xung quanh đều quay ra nhìn, bọn họ biết trong xe có cái gì, lại không nghĩ sẽ tới tiến lên chiếm lấy, mà dùng ánh mắt mong ngóng nhìn lên xe. Kỳ thật, mỗi một ngày lúc có xe đi ngang qua, bọn họ đều lộ ra ánh mắt mong chờ khát vọng này, rồi lại mơ mộng đến một ngày có thể thoát khỏi cuộc sống này.
Tần Nguyệt vừa dứt lời, liền có mấy đứa trẻ từ trong góc phóng vọt ra, ngoan ngoãn xếp hàng đứng ngay trước mặt cô, ánh mắt trong sáng tràn ngập khát vọng. Tần Nguyệt mở phía sau xe vận tải, lấy ra một cái thùng, là một thùng bánh quy, cô phát cho mỗi đứa bé một gói.
Quang Tử vốn cho là người này là đang nói đùa , đùa với những người chẳng khác gì cọng cỏ dại ở nơi đây, nào biết cô là đang nói sự thật, liền vắt chân chạy ra ngoài, kích động hô lớn: “Mọi người tới nhanh a, tất cả mọi người đi ra xếp hàng, có người hảo tâm tới phát đồ cho mọi người.”
“Mọi người tới nhanh a, tất cả mọi người đi ra xếp hàng, có người hảo tâm tới phát đồ cho mọi người.” Mỗi một tiếng hô lại có rất nhiều người từ các nơi đi ra, Quang Tử tiếp tục hướng xa xa vừa chạy vừa kêu: “Mọi người tới nhanh a, tất cả mọi người đi ra xếp hàng, có người hảo tâm tới phát đồ cho mọi người.”
“Nơi nào, nơi nào?” Một thiếu niên bị cụt chân chống cây gậy gộ đi ra, thấy Quang Tử liền hỏi: “Quang Tử không cần nói đùa a.”
“Không có, mọi người nhanh đi, ở phía trước.” Hóa ra Quang Tử vừa chạy vừa hô ở quá xa , người bên này nhìn không rõ tình cảnh, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của bọn họ, bọn họ liền từ trong nhà đi ra, đi về hướng mà Quang Tử chỉ.
Tần Nguyệt bên này hàng nối rất dài, xếp phía trước đều là trẻ con, không có người tranh đoạt, thậm chí còn có người khiêm nhường lui ra phía sau, nhường cho những người tàn tật đi lên trước, mình tự giác đứng đúng vị trí đằng sau chờ Tần Nguyệt phân phát đồ.
Nhìn từng ánh mắt vui sướng kích động, nhìn những đứa trẻ gầy gò cùng người già chỉ còn da bọc xương, cô biết rõ, những người này phần lớn mất đi người thân, bên ngoài trụ sở có thật nhiều như vậy, bọn họ phần lớn do người già neo đơn cùng trẻ mồ côi và người tàn tật tạo thành. Họ từ các nơi tụ tập ở khu vực này, cố gắng chống đỡ cho nhau. Mạt thế có u ám cũng vẫn có ánh sáng,chỗ này, khó tồn tại được ánh sáng le lói của tình người như vậy.
>>
Lượt xem: 14
Số người xem: 14
Mã ID của bài viết này là: 8437