Chương 60
Người Dịch: Mai Anh
Biên Tập: Viễn Giả Lai Ni
“Tôi nói, cô ở đâu tới mà có lòng tốt như vậy.” Một thanh niên mặc đồ cùng cử chỉ giống như kẻ lỗ mãng, cười xấu xa tiến lại gần, hắn vừa mới đứng vững liền cầm lấy bánh mì trong rương bên cạnh Tần Nguyệt, xé vỏ rồi cắn một miếng.
Hắn vừa ăn vừa chậc chậc hài lòng, “Gì đó không sai a.” Giọng hắn giảm dần, những người xếp hàng sau ánh mắt sáng lên kì diệu, nét vui sướng càng hằn sâu trên mặt .
Tần Nguyệt biết đây là vì sao, thế giới này không có nhiều người tốt như vậy, bọn họ muốn ăn ngon, lại sợ bọn nhân sĩ bưng cho họ những thức ăn đã nhiễm độc không thể ăn, làm cho nơi này chướng khí càng nhiều, cho nên lúc này mới một mặt mong ngóng một mặt bất an chờ đợi phân phát thức ăn đi. Lúc trước cô còn nhìn thấy đồ ăn trên tay mấy đứa nhỏ bị mấy kẻ lớn hơn một chút giật lấy, bọn họ ăn thử một miếng trước rồi mới mang trả cho mấy đứa nhỏ, xoa đầu chúng và cười gật đầu với những người sau.
“Thích là tốt rồi.” Tần Nguyệt đơn giản đáp lời.
Người thanh niên cũng lạnh lùng không thèm để ý Tần Nguyệt, mang cái gì đó lại đây liền tùy tiện ngồi ở bên cạnh. Vốn hôm nay là muốn nghỉ ngơi, ở xa thấy động tĩnh bên này quá lớn, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì vội vàng chạy tới, nào ngờ tới một màn này, kỳ thật, suy nghĩ duy nhất của hắn không phải là có người tốt đến , mà là hắn nghĩ , lại có người đang động thủ trên đầu thái tuế, âm mưu tính kế đến khu cỏ dại .
Người thanh niên thấy Tần Nguyệt mở hết thùng này đến thùng khác đồ vật, mở miệng nói: “Tôi nói cô gái, nhiều đồ như vậy là cô lấy từ đâu tới?” Nhìn đống đồ hỗn độn này hẳn không phải là đồ riêng của cô gái, không phải là giận dỗi đem đồ vật trong nhà chuyển đi hết chứ?
“Giành được .” Tần Nguyệt đem mì ăn liền đưa cho một ông lão mới nói: “Xe này đưa cậu,dám nhận không?”
Thấy Tần Nguyệt nghiêm túc, người thanh niên nghe vậy sửng sốt, bỗng nhiên cười ha ha: “Đều là tận thế cả, có cái gì mà không dám nhận, ai sợ ai a.”
“Được, còn dư lại gì đó cậu xử lý đi, tôi có việc đi về trước .” Tần Nguyệt liếc nhìn trong xe còn có nửa xe đồ ăn nữa, không nghĩ lại lãng phí thời gian .
“Tôi?” Người thanh niên khoa trương chỉ mình nói: “Cô không sợ tôi lấy hết?”
“Cậu sẽ không.” Tần Nguyệt khẳng định nói.
Cái chỗ này căn bản không có cái gì tốt đẹp, nhưng lại tập trung nhiều người yếu đuối. Theo lý mà nói thì người ở đây sẽ chẳng sống được, nhưng lại xuất hiện một người tài ba tên Thanh Lạc, tính tình quật cường còn chịu thương chịu khó. Cho dù Tần Nguyệt ở trong căn cứ cũng có nghe qua danh tính của hắn, toàn là ưu điểm, chính là nổi tiếng trân trọng nhỏ yếu, ở trên địa bàn của hắn không ai dám đoạt đồ vật của người già và trẻ con. Đương nhiên, nghe nói hắn cũng chưa bao giờ đem đồ vật tới tận tay bọn họ, chỉ là ở trong phạm vi nhất định sẽ không để đồng loại bị ức hiếp. Nếu như không đoán sai, người trước mặt cô đây có thể chính là Thanh Lạc, nhìn mọi thái độ người đối với hắn thì không sai được.
“Ai nha nha, thật là quá coi trọng lão tử rồi. ” Người thanh niên vỗ vỗ chiếc xe, sảng khoái nói: “Được rồi, cô yên tâm đi, phần còn dư tôi sẽ đem phát.” Tần Nguyệt gật gật đầu, cất bước liền hướng bên ngoài mà đi, hiện tại đi bộ về căn cứ mất hai mươi phút, vẫn là về sớm một chút. Người thanh niên nhìn bóng Tần Nguyệt rời đi , nói lầm bầm: “Ta dựa vào, còn thật đi rồi, như vậy làm thúy!”
Những người già đi lại lần lượt nhận lương thực, trẻ em sờ sờ chiếc xe tải lớn, mắt rưng rưng hàng lệ nóng hổi nói: “Tốt quá, ban ngày các người dùng xe, buổi tối có thể cho bọn nhỏ ngồi vào, như vậy liền sẽ không xuất hiện tình huống như Tiểu Viên Tử vậy .” Khí trời hiện tại thay đổi rất lớn, lúc trước đứa nhóc Tiểu Viên Tử kia chính là chịu không được buổi tối gió lạnh mới phát sốt đi .
Nhắc tới Tiểu Viên Tử, Thanh Lạc tâm tình nháy mắt không yên, hắn đá đá rương rỗng dưới chân , nói: “Được rồi, chia xong thì gọi người đến phá đi, trực tiếp phân cho bọn nhỏ.” Thứ này bọn họ không dùng được, không chừng người thu hoạch ở đây cộng lại cũng chỉ bằng nửa thùng xe. Huống chi hiện tại xăng quý, bọn họ căn bản là dùng không nổi, lạo tới kẻ muốn đoạt xe. chi bằng trước hết đem xe phá ra. sau nầy có chuyện còn có thể lắp lại sử dụng.
“Chuyện hôm nay không ai được nói ra.”
“Yên tâm đi, Thanh Lạc thúc thúc, tụi cháu cũng không phải những kẻ ngốc.” Một đứa nhỏ cầm bánh quy cười hì hì bu lại, con bé thường đem bánh quy đưa lên mũi ngửi ngửi, chính là không nỡ ăn, “Tụi cháu biết, nói ra , sẽ có rất nhiều người xấu đến đoạt đồ của chúng ta, hừ, tiểu nhu mới không đem bánh quy cho bọn hắn đâu.”
Vừa mới quay căn cứ,vào phòng không bao lâu, Tần Nguyệt đã nhận thấy hơi thở dị năng giả ngoài phòng. Mắt cô đảo quanh, trực giác mách bảo bên ngoài có nguy hiểm, vội kéo quần áo, mở cửa.
Cùng mong muốn bất đồng, không phải lúc trước kia một nhóm người tìm đến phiền toái. Ngoài cửa một thiếu niên đang đứng trong sân, trên mặt của hắn mang theo ý cười ôn nhu. Thiếu niên này làn da trắng nõn, tóc đen như bàn ngọc lại còn bóng mượt, ánh mắt hắn đang hướng sang nhìn, bị hắn nhìn chăm chú như vậy sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác được đối xử vô cùng dịu dàng.
Hắn trước tận thế thường mặc sơ mi trắng, cho dù cứ như vậy đứng viện tử hoang vu vắng vẻ của Tần Nguyệt, vẫn là có một loại mị lực ghê gớm. Thiếu niên xinh đẹp này cũng không cho người ta cảm giác ngột ngạt, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy khá thoải mái, như Tinh Linh vô hại trong cổ tích.
“Anh là ai?”
Tần Nguyệt thản nhiên hỏi, đối với loại người không biết khách khí này, tự tiện xông vào sân người khác thì dù có vóc người hoàn mỹ thì Tần Nguyệt vẫn không ưa. Thiếu niên hướng tới Tần Nguyệt mỉm cười, mở miệng nói: “Chào, tôi là em trai của Bắc Minh, cám ơn cô đã cứu anh trai tôi.” Lễ độ như vậy, khiến cho người ta chỉ cảm thấy trên mặt có một cỗ gió xuân thổi qua
“Bắc Minh?” Tần Nguyệt suy tư một chút nói: “Là ai? Tôi không biết.”
“Cô quên rồi, kia thiên từ đức mang đội, anh trai tôi hiện tại đang ở trong đội ngũ đó, lúc ấy hắn bị tang thi cào bị thương , ít nhiều cô đề nghị đem bọn họ trói lên, không thì anh trai tôi…” Bắc Diễn nói đến chỗ thương tâm ánh mắt trùng xuống, sau đó hắn vừa cười nói: “Thật là cảm ơn cô.”
“Chỉ là tiện đường thôi, anh không cần để ở trong lòng.” Tần Nguyệt mặt không chút thay đổi nói. Thực tế cũng đúng là như vậy, lúc trước khi cô đề nghị chưa bao giờ nghĩ qua muốn đổi lấy lợi ích gì từ bọn họ, hiện tại tự nhiên cũng sẽ không tranh công.
“Tôi là tới nói lời cảm tạ .” Bắc Diễn trên mặt lộ ra ý cười, ôn ôn nhu nhu , thực dễ dàng khiến cho người nghĩ đến cánh anh đào đầu xuân đang nhẹ nhàng rơi, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt đi. Nhưng mà Tần Nguyệt dường như không thích vẻ đẹp này, cô vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng như cũ, ngữ khí lãnh đạm nói: “Nếu không có việc gì anh có thể trở về đi .”
Ngạch…
Đối mặt với người con gái lạnh lùng như vậy, Bắc Diễn lần đầu tiên hoài nghi mình không có chút mị lực nào, hắn bất động chăm chú quan sát đánh giá con người dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không thay đổi thái độ kia.
“Là tôi chọc giận khiến cô không vui sao?” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng mà thân thiết, giống như cơn mưa phùn Thanh Phong bàn mang theo nhàn nhạt thất lạc.
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Tần Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, thu hồi ánh mắt liền muốn đi vào trong, Bắc Diễn bỗng nhiên tiến lên giữ chặt cô nói: “Tôi ngưỡng mộ cô đã lâu rồi!”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Nguyệt liền đen xuống, tiểu tử này biết không ngờ chính mình đang nói cái gì!
Tần Nguyệt mắt lạnh quét về phía Bắc Diễn, thẳng nhìn xem người sau mất tự nhiên cười, “Phải không? Vậy còn thật là đa tạ .” Cô liếc mắt nhìn mình bị nắm chặt tay, lạnh giọng nói: “Buông ra!”
Bắc Diễn ảo não vỗ vỗ đầu, hắn kỳ thật muốn nói là hắn kính trọng, à không, là ngưỡng mộ cô đã lâu rồi, muốn trở thành đồng sự cùng cô, thuận tiện đánh một trận, xem xem cô có phải rất lợi hại như lời đồn hay không.
“Tôi không phải có ý này.”
“Cảm ơn!” Tần Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, bệnh thần kinh ở đâu tới vậy chứ.
“Tôi nghe anh trai nói, cô rất lợi hại.” Bắc Diễn vẫn giữ bộ dạng ôn nhu như trước nói chuyện với cô.
Thí, anh của anh căn bản không thấy được thời điểm tỷ đây đùa giỡn với bọn tang thi lưu manh thôi, Tần Nguyệt hoài nghi nhìn hắn nói: “Anh xác định?”
Bắc Diễn lập tức ý thức được mình nói sai, “Từ Đức là anh nuôi của tôi.”
Thí, nói năng bậy bạ, khi dễ cô chỉ số thông minh thấp sao?
“Biến đi!”
“Đừng thô bạo như vậy .” Bắc Diễn giơ tay, thanh tú nhu hòa mang trên mặt nụ cười thản nhiên.
Chính lúc hai người giằng co, khi Tần định dùng bạo lực giải quyết, ánh mắt nhìn thấy xa xa liền thấy một đám người, Tần Nguyệt rất dễ dàng nhận ra trong đó cps Tiểu Lục Tử. Trí tuệ như Tần Nguyệt, rất nhanh liền nghĩ đến đám người kia cùng với người xuất hiện trước mặt cô đây có liên quan, cô đảo mắt, rơi xuống trên người Bắc Diễn, người này hẳn không đơn giản.
Nếu chỉ là người thường, Tiểu Lục Tử bọn họ sẽ không lại đây, nhìn thần sắc bọn họ thực chất đang lo lắng cho mình nhưng lại không dám lại đây, chỉ có thể nói người này địa vị cao hơn so với bọn hắn. Địa vị cao hơn so với bọn hắn, lại là người của quân bộ, chẳng lẽ hắn là quân nhị đại? Chung quy lại sỹ quan cao cấp trẻ tuổi như vậy, Tần Nguyệt vẫn chưa từng thấy qua .
Như vậy, con mắt của hắn …
Sau khi đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, Tần Nguyệt nhất thời có một loại cảm giác giống như bị người ta hất một chậu máu nóng đại di mụ lên mặt, mà vẫn ngây thơ không biết mình mã giáp đã muốn rơi Bắc Diễn tiếp tục thuyết phục.
“Tôi nghĩ chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện…”
Từ Đức ở trong thư phòng đi tới đi lui, nếu không phải ông nhất thời nhanh miệng, tên bảo bối trưởng quan gia Hỗn Thế Ma Vương kia cũng sẽ không tìm Tần Nguyệt gây rối, ông hiện tại chỉ hi vọng hai người không xảy ra chiến tranh a. Từ Đức không ngừng lòng vòng trong phòng, định ra ngoài xem xet tình hình, lại bị trưởng quan hạ lệnh không được rời đi, bọn Tiểu Lục Tử ngược lại đã hiểu được ánh mắt ông, cho nên sớm rời đi rồi, vốn chỉ là đi dò la tin tức thôi, nhưng một giây không nhận được tin là ông không an lòng a.
“Thế nào, có muốn tới Quân bộ hay không, đây chính là một nơi tốt.” Nhắc tới Quân bộ, trên mặt Bắc Diễn liền tỏ ra hào hứng, hắn vô cùng tự tin nhìn Tần Nguyệt, bình thản giống như nắm chắc không ai có thể từ chối lời đề nghị của hắn.
Được, nói nửa ngày còn không phải lừa cô đi quân bộ hay sao!
Còn tưởng rằng nơi nào đáng sợ lắm, Tần Nguyệt ánh mắt bình tĩnh xen lẫn khinh bỉ nhìn Bắc Diễn, hi, Đại ca, đừng khoác mã giáp liền mặc kệ nhân sự.

 

Lượt xem: 15

Số người xem: 10

Mã ID của bài viết này là: 8439

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

2 Comments

  1. avatar

    Hay quá nàg ơi. Hóg hóg nè

  2. avatar

    Vẫn chưa có chương mới à nàng. T chờ cả tuần oy. Hiu hiu

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!