Chương 61b..
Editor: Mã Mã
Biên Tập: Viễn Giả Lai Ni
“Tôi dựa vào, hôm nay mà các người không nói cho rõ, lão Phương chắc chắn sẽ không cho qua chuyện quá khứ của các người .”
“Dựa vào cái gì, vật tư lần trước là bọn tôi phát hiện ra, các người tới sau, còn ngang nhiên cướp đi một phần ba trong số đó, hiện tại lão còn dám tìm tới tôi tính sổ.” Diệp Lương mắng tên Quần Vương Bát Đản này, tay cũng không dám vung ra động tác dư thừa, sợ sơ xuất một cái cả hai sẽ ở tại vùng đất hoang này một phen sống mái với nhau .
“Nếu không phải là các người cản trở, chúng tôi ít nhất có thể lấy đến một nửa, tôi nói các người hôm nay là không phải nên cho chúng tôi một cái gọi là công đạo đi?” Hán tử vẻ mặt vô lại lên tiếng.
“Phi, các người còn không thèm giữ mặt mũi …” Cao Lượng chưa nói hết lời, bên tai đã bị một âm thanh băng lãnh cắt ngang, “Các người muốn cãi nhau thì qua bên kia đi, đừng có chắn đường như thế.”
Thanh âm là từ phía sau hắn truyền đến, trong lòng Cao Lượng cả kinh, quay đầu xung quanh, người nào, thế nhưng có thể vô thanh vô tức tới gần hắn, mãi đến khi âm thanh phát ra hắn mới phát hiện… Nếu đây là người có địch ý đối với hắn mà nói, hắn càng nghĩ càng kinh hãi.
Đó là một người nữ nhân.
Cao Lượng không nhìn gương mặt nữ nhân đầu tiên, mà chính là khí tức băng lãng tiêu điều tỏa ra từ người đó, trên tay cô cầm một cây búa, bên hông có súng, vừa thấy cũng biết là thường xuyên ở bên ngoài luyện võ công. Hắn nhìn nhìn mặt cô, cô gái này thực sự rất xinh đẹp, tóc đen, con ngươi đen, mặt trái xoan, chỉ là biểu hiện mãnh mẽ hung hãn không khác gì đàn ông khiến cho người ta rất dễ quên đi để ý đến dung mạo của cô. Nếu cô có thể không mang dáng vẻ lạnh lùng này, tay không cầm búa thì tốt hơn…
Tần Nguyệt đợi trong chốc lát, thấy người trước mắt ngây người hồi lâu vẫn không nói lời nào, nhướn mày, đang định dùng bạo lực giải quyết, người nọ bỗng nhiên phản ứng kịp nói liên tiếp: “Em gái đừng nóng vội, chúng tôi lập tức tránh ra.”
Mã Bình không bằng lòng, đi hai bước liền đẩy tiểu đệ phía trước ra: “Dựa vào cái gì nha, cô nói nhường liền nhường, đường này cô mở chắc? Tiểu gia tôi hôm nay cái chính là không muốn nhường đường.” Hắn quan sát Tần Nguyệt một lúc, cười xấu xa đạo: “Đương nhiên, nếu cô lựa lời mà nói với tôi, một cách thuyết phục, đầy thuyết phục thì…”
Thuyết phục cái đầu ngươi! Tần Nguyệt nhanh tay chộp lấy Mã Bình, búa nghiêng một cái liền kề ở cổ hắn. Búa bén ngót, cô chỉ động nhẹ một cái máu đỏ từ cổ Mã Bình rất nhanh đã chảy ra. Tầng Nguyệt lạnh giọng:
“Bớt sàm ngôn đi, toàn bộ tránh ra.”
Nhìn hành động quyết tuyệt lãnh cảm không chút lưu tình của cô, người xung quanh chấn động mà cấp tốc nhường đường. Một phần là vì không muốn trêu chọc vào người con gái này, một phần là vì lão đại đang là con tin trong tay người ta.
Tần Nguyệt lôi Mã Bình đi trở về xe, đẩy hắn lên cùng, sau đó gồ gar chạy về phía trước.
Lúc này những người phía trước đó đều đồng loạt nhường đường cho xe của cô qua. Mà trên xe, Mã Bình thấy Tần Nguyệt không có buột tay hắn, tưởng rằng cô tay mới, đang định phản phác làm cho cô thấy sự lợi hại của mình thì Tần Nguyệt ở bên cạnh đã liếc mắt nhìn qua, động tay một chút, hắn đã lộn nhào ngã gục ở trên ghế.
Tuyết Triệt hừ lạnh một tiếng, hai chân đá tới đá tới, “Thật không tự lượng sức!”
Tần Nguyệt không nói tiếp, đi hơn trăm mét liền dừng xe, Tuyết Triệt lưu loát mở cửa xe, đem con tin một cước đá xuống, mặc kệ hắn lăn lăn, lăn tới gốc cây dưới sườn dốc ở ven đường.
Mắt nhìn phía trước, mặt Tần Nguyệt không chút thay đổi lái xe, dị năng của tiểu tử này cô cơ bản biết rõ, đại khái chính là “Bàn tay vô hình”, có lẽ thăng cấp sau còn có “Lỗ tai vô hình”, ai biết được, dù sao không phải địch là tốt rồi.
“Cậu… cái kia là sao thế này?” Tần Nguyệt cũng không phải người trong ngoài không đồng nhất, có nghi vấn cô tự nhiên đi về hỏi, về phần người bên ngoài trả lời không trả lời đều không quan trọng, hỏi mà không thấy trả lời cô cũng tự giác đem chuyện đó quên đi.
“Cô nói là cao lên sao?” Tuyết Triệt mặt tỏ vẻ không sao cả nhún nhún vái, nói: “Cũng không có cái gì, chính là không cẩn thận ăn phải thứ gì đó, lớn lên cũng không sao, đó là một thành phẩm chưa hoàn chỉnh, khiến cho thuốc thường không xử lí được, khôi phục thành nguyên bản nên mới có hình thể.”
“Cậu có biết loại dược liệu khống chế được thời gian không?”
“Không biết.” Tuyết Triệt ngược lại rất thản nhiên nói: “Nếu là sớm biết như vậy đã không ra khỏi cửa rồi.” Ở ven đường, muốn chịu đựng cảm giác thân thể kéo dài ra là chuyện không dễ chịu gì, huống chi còn có tên Vương Bát Đản đã kết thù cùng hắn có thể tìm tới gây phiền toái bất cứ lúc nào, chẳng qua, hiện tại người đã được xử lí gọn.
“Nga.” Tần Nguyệt ứng thanh không định nói thêm.
Tuyết Triệt ngồi trên ghế sau, khóe miệng khẽ nhếch cười, không cần nói cho dù hắn có trong hình dáng một cậu bé cũng khiến người ta không thể khinh thường, suy nghĩ của hắn lúc nào cũng rõ ràng, trong ánh mắt lóe ra tự tin cùng khôn khéo.
Cô làm cho hắn cảm thấy thú vị, Tuyết Triệt mỉm cười, nhưng mà riêng thú vị là không đủ, hắn muốn xem xem cô có phải hay không có đầy đủ năng lực sống sót trên thế giới này, tóm lại không thể sống dựa trên lời nói người khác không phải sao?
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, hai người theo đuổi suy nghĩ riêng, có điểm duy nhất giống nhau chính là đang khảo sát thực lực đối phương, để còn biết trước mà vạch ra bước đi tiếp theo.
“Đến rồi!” Tần Nguyệt dừng xe.
Nơi này khắp nơi không có một bóng người, xa xa chỉ có một nhà máy, trong tiếng gió nghe không được tiếng tang thi thét lên, xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị, theo bản năng khiến cho người cảm thấy nguy hiểm. Tần Minh nhìn kẻ vô tâm vô phế bên cạnh, nhướn mày, người kia đến cùng nhận nhiệm vụ gì mà kéo cô tới tận đây?
Lượt xem: 13
Số người xem: 13
Mã ID của bài viết này là: 8651