Mở đầu

Thu Hạ Đông Xuân qua đi.

Nhật nguyệt luân phiên.

Giữa bọn họ có thể xem là thanh mai trúc mã nếu không có thêm một thanh mai khác xen vào. Cô có thể không chút do dự dành lại anh nếu thanh mai đó không phải chị ruột Dạ Tịnh Mi của cô thì tốt biết bao.

Anh lớn hơn cô hai tuổi, chị cô bằng tuổi anh, cho nên cô liền biến thành người đến sau đúng không?

Cô không biết cảm giác khi nhìn thấy hai người họ từng ngày lớn lên chung bước trên đường đời như thế nào, cô chỉ biết trái tim đã sớm chết lặng.

Nếu không động tâm thì tốt rồi….nhưng cũng không sao. Cô chết rồi, ai sẽ quan tâm chứ. Đến cuối đời cô vẫn có một nuối tiếc, lẽ nào tình cảm bao năm nay của cô cứ thế biến mất theo cô trên nhân gian sao.

Biết ở lại nhân gian lâu sẽ không tốt nhưng cô vẫn muốn ở lại nhìn lễ cưới hai người, thấy anh vui vẻ anh hạnh phúc….cô cũng mãn nguyện.

Nhưng ước nguyện nhỏ nhoi đó đã sớm bị tình hình trước mặt đả kích đến thương tâm.

Tại sao? Tại sao? Không phải Dạ Tịnh Mi chị ấy yêu anh lắm sao? Tại sao có thể….

Hồn phách của cô dần trong suốt, cô biết cô phải đi nhưng cô không cam lòng. Thực không cam lòng, nếu chị không yêu anh….tại sao lại giành anh ấy với cô?

Vì sao?

Không có vì sao nữa. Tinh lực của cô bị rút cạn, hồn phách dần hòa trong không trung, tiêu thất.

Mễ Thác Dư hít một hơi nhìn hoàn cảnh chung quanh khói lửa bốc lên, âm thanh réo rắt nóng bỏng đốt cháy thể xác vẫn còn trong xe.

Khóe môi nhịn không được giơ lên, hóa ra thế là hết rồi à. Hắn thế nhưng cũng có một ngày lật thuyền trong mương, chết thế, xứng đáng.

Linh hồn Mễ Thác Dư lơ đãng bất định theo con phố quen thuộc, rảo bước chân đến nơi mình luôn muốn tới.

Biệt thự Clove nằm ở góc Bắc gần trường học Hoàng gia. Cảnh trí sắc thái biệt thự rất nhẹ nhàng khiến người ta thư thái nhưng lại có vẻ hoang vắng tiêu điều.

Mễ Thác Dư khẽ nhếch môi chua xót, cảnh còn người mất.

Đến tột cùng người trong phòng dụng tâm bao nhiêu mới có thể khiến hắn đau xót khi bước vào đây.

Căn phòng, đầy ắp vật dụng thường ngày của hắn, những tấm ảnh treo đầy rẫy còn có..

Hắn nhớ mùa đông năm đó, lỗ tai hắn đỏ bừng vì lạnh vì chờ cô, chiếc khăn quàng cô đan cho hắn vẫn không có cơ hội tặng đi, hiện tại nó gọn gàng nằm ở trên kệ sách.

Sở dĩ hắn thiết lập mọi kế hoạch thâu tóm Dạ thị, mà hắn quyết định bắt đầu từ Dạ Tịnh Mi để xâm nhập Dạ gia. Vì vậy mọi tình cảm cơ bản đều bị hắn khóa chặt, không phải cô không có cơ hội tặng mà là hắn không cho cô cơ hội, hắn nhận khăn quàng mua mấy ngàn tệ của Dạ Tịnh Mi.

Còn có rất nhiều chuyện….

Quá khứ hiện tại đan xen tạo thành những tiếc nuối.

Cho đến khi hắn chết, lời hứa của hai năm xưa không cách nào hoàn thành.

Hắn không bảo vệ cô tốt.

Chính hắn cũng chết, chẳng ai có thể trả thù cho họ.

Dạ gia. Dạ Tịnh Mi, hắn hận chết bọn họ. Nhưng nếu có kiếp sau, hắn lựa chọn cả ngày yên tĩnh bên cạnh cô.

Mất đi mới biết nuối tiếc, chỉ là đã không còn cách nào quay lại lúc bắt đầu.

Ai cũng có một cơ hội để làm lại từ đầu…..

Sống lại, hắn thề phải bảo vệ yêu thương người con gái luôn ngóng trông dịu dàng đợi chờ của hắn khi xưa.

Nhưng…

Hình như có điều nhầm lẫn gì ở đây thì phải. Tại sao cô lại trở nên….như vậy?

Nhìn cô vui vẻ hăng say, hắb mới phát hiện. Cách một đời, đã khác biệt thật nhiều. Cô của hiện tại, chỉ hướng đến bầu trời tự do.

Mà hắn, chỉ là kẻ cô độc đáng thương….

Lượt xem: 15

Số người xem: 14

Mã ID của bài viết này là: 3226

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

3 Comments

  1. avatar

    Truyện nói hả

    1. avatar

      Hai người này có đến được với nhau không nhỉ

    2. avatar

      Bạn vào bài viết thông báo mở pass để xem cách thức đk. Hoặc vào trangtruyenmang.com.banthe247.com để đk

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!