☆, Chương 07: Lại bị đánh.
Edit and Beta: Hoa Anh Túc Độc.
Đem bồn thịt đặt lên cái bàn sắp gãy, Hoa Vân chậm rì nói câu: “Các ngươi đều ăn.”
Thân thể này nói chuyện quá ít, còn cần rèn luyện.
Hoa Vũ ngạc nhiên mừng rỡ, nhanh chóng để hai giỏ bánh bao xuống: “Tỷ, tỷ lại học được câu mới!”
Hoa Lôi cầm xương cốt lợn rừng cũng chạy đến: “Lập lại lần nữa.”
Hoa Vân liếc mắt.
Hoa Băng vỗ tay: “Tỷ tỷ đã nói rồi, đệ cũng nghe thấy.”
Hoa Trường Niệm cùng Vạn thị cũng cao hứng, mắt sáng long lanh: “Vân nhi, lập lại lần nữa.”
Hoa Vân buông tiếng thở dài trong lòng: “Ăn cơm, các ngươi.”
Vạn thị cười vui vẻ, nhớ tới đầu con gái toàn là máu, lại vội vàng lật rổ may vá, lấy miếng vải sạch sẽ ra.
Hoa Lôi cười hơ hớ hái lá du.
Hoa Trường Niệm vui sướng tự sờ đầu mình: “Vân nhi biết nói chuyện, biết nói chuyện . . . Mẹ bọn nhỏ, nếu không, ta đi thỉnh lang trung đến xem một chút, biết đâu giờ uống thuốc Vân nhi sẽ tốt hơn.”
Vạn thị cầm lấy khăn nhúng nước ấm cẩn thận lau cho nàng, vừa nói: “Đúng vậy, thỉnh lang trung xem một chút.”
Hoa Lôi há to miệng, tiền đâu?
Hoa Vân duỗi tay giữ chặt Hoa Trường Niệm đang muốn đi, lắc đầu nói: “Không cần.” Lại sờ sờ bụng: “Ăn no là được.”
Chỉ cần nàng ăn cơm no, dĩ nhiên là sẽ nói chuyện, nếu không nàng lười phải hao phí sức lực.
Mọi người ngẩn ngơ.
Hoa Vũ bắt đầu nức nở: “Đúng vậy. Tỷ tỷ đã bao giờ được ăn cơm no? Nếu được ăn no, không biết chừng tỷ tỷ đã khỏi bệnh từ lâu?”
Hoa Băng vuốt vuốt bụng nhỏ của mình, trong đôi mắt to tràn đầy sự căm giận: Đâu chỉ có đại tỷ, chúng ta ai cũng chưa từng ăn no!
Hoa Trường Niệm xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Do cha không có bản lĩnh mới khiến các con chịu khổ . . .”
Vạn thị thở dài, lại bắt đầu rơi lệ.
Hoa Vân chỉ cảm thấy đau đầu, tự trách vài câu, khóc vài tiếng liền Nhưng giải quyết vấn đề?
Hoa Lôi tự nhiên cảm thấy rất tức giận: “Ai không có bản lĩnh con không biết nhưng tuyệt đối không phải là cha. Việc đồng áng không phải là cha làm nhiều nhất? Việc nhà đều là nương làm hết? Tại sao cái gì chúng ta cũng làm, nhưng chúng ta lại là người ăn không đủ no? Hiện tại chúng ta ăn riêng cũng không được!Chúng ta còn không bằng hai con heo đang bị nhốt trong kia!”
Hoa Trường Niệm cúi thấp đầu: “Ông bà nội con cũng có nỗi khổ, nhà người lớn nhiều, đứa nhỏ cũng nhiều, con con thông cảm một chút, về sau cha sẽ làm nhiều hơn. . .”
Vạn thị cũng nói về sau sẽ cố gắng cần cù như thế nào.
Hoa Vân nghe không vào, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Ai sẽ để ý các ngươi?”
Hai người im lặng, nhìn nhau, Hoa Trường Niệm đạo: “Chờ bà nội các con hết giận, cha sẽ đi xin lỗi.”
Bốn đứa bé mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không muốn nói nữa.
‘’Cha mẹ mau ngồi xuống ăn đi, đừng để nguội lạnh.”
Vạn thị do do dự dự nhìn bồn thịt lớn, thấp thỏm nói: “Cha bọn nhỏ, thịt con lợn rừng kia đều để ở chỗ này, người thượng phòng còn chưa ăn một miếng nào, cha mẹ chỗ đó. . .”
Răng rắc, Hoa Vũ tức giận lấy một khối xương sụn hung hăng nhai một lần.
Hoa Trường Niệm cẩn thận nhìn Hoa Vân, không biết tại sao, giờ này nhìn con gái lớn hắn lại cảm thấy hơi sợ.
“Xuy, cha, cha cũng đừng nói là cha lại bưng trở về đấy nhé. Cha tin hay không, cha nếu là bưng trở về, chúng con sẽ bị phạt quỳ trong viện một đêm?”
Việc này cũng đã xảy ra, lý do luôn là bắt nạt đệ đệ bất kính ca ca, không phải là đánh lòng bàn tay chính là phạt quỳ. Đại muội bị thương nhiều nhất, bởi vì nàng không biết trốn cũng không biết kêu.
Hoa Lôi nghĩ tới đây đáy mắt tràn đầy hận ý!
Hoa Trường Niệm phân vân giữa việc chọn cha mẹ hay con cái, chờ hắn quyết định chia đôi thịt thì thịt trong bồn đã đi vơi đi một nửa.
Hoa Lôi thấy hắn định đang muốn nói chuyện liền biết hắn muốn nói cái gì, cười lạnh nói: “Cha, nương, các ngươi nếu không ăn, con liền đổ đi.”
“Ai, sao con lại lãng phí như thế.”
Hai người thấy bốn đứa bé ngồi không động, sầm mặt, tự nhiên thấy chột dạ không dám nói nữa, cắn răng một cái, không phải là ngày mai bị mắng một trận lại làm việc nhà nhiều hơn sao, tất cả chuyện này cũng không có gì, mấy đứa nhỏ lâu chưa được ăn thịt, đáng giá.
“Cha mẹ không ăn, giữ lại ngày mai các con lại ăn.”
Hoa Vân nhíu mày, nàng không thích cái bộ dạng nhường tới nhường lui này, nó làm cho nàng nhớ tới những ngày gian nan nhất trong cuộc đời nàng, khi đó bị vây khốn thật là không có biện pháp nào khác, tất cả mọi người đều muốn đồng bọn sống sót. Nhưng – – bây giờ là tuyệt cảnh sao? Hai vợ chồng nhà này tại sao phải ép mình nhịn ăn!
“Ăn, nếu không đổ sạch.”
Không biết sao, Hoa Trường Niệm cùng Vạn thị bây giờ không dám phản đối những lời Hoa Vân nói.
Bị bộ dáng đầu đầy máu của con gái kinh trụ?
Hai người bị bọn nhỏ nhìn chằm chằm, mỗi người ăn hai cái bánh bao lớn, miếng thịt cuối cùng cũng phân ra ăn, bao nhiêu năm a, bao nhiêu năm mới lại được ném cảm giác ngon ngọt của thịt.
“Canh này giữ lại ngày mai nấu món ăn, Vân nhi, được không?”
Vạn thị gần như cầu khẩn, đích xác bà ăn không được nữa.
Hoa Vân không còn gì để nói gật gật đầu, dù sao chỉ có người nhà mình ăn.
Vạn thị thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thả lỏng liền nhớ tới hỏi cái khác: “Con lợn rừng kia, thật là con đánh? Con chính mình đánh?”
Hoa Vân gật đầu.
“Đứa nhỏ này con có biết rất nguy hiểm không. Lôi nhi, con như thế nào không trông muội muội? Vũ nhi, sao lại để cho tỷ tỷ con đi lạc vậy?”
Hai người cúi đầu nhận sai, tiểu Hoa Băng cũng cúi thấp đầu.
Hoa Vân không được tự nhiên ho một tiếng, nàng rất xấu hổ khi mấy đứa nhỏ này vì nàng mà bị ăn mắng, gương mặt già này của nàng thật không chịu nổi.
“Thế nào thế nào? Vân nhi, ngươi không thoải mái sao? Cha đi thỉnh lang trung.”
Ai, mặc dù người bất lực ít, nhưng hắn lại rất quan tâm các con của mình. Cảm động là cảm động, Hoa Vân mặt không sắc hỏi hắn: “Ngươi có tiền sao?”
Hoa Trường Niệm: “. . .” Hắn cảm thấy hắn ở trước mặt nữ nhi này cả đời đều không ngẩng đầu được lên.
Hoa Lôi cười : “Quả nhiên ăn no, Đại muội nói cũng nhiều hơn.”
Hoa Vân giật giật khóe miệng, đứa nhỏ này rất yêu quý muội muội của mình đến nỗi không thèm để ý sắc mặt của cha nó.
Lúc này, tiểu đại nhân Hoa Băng rung đùi đắc ý: “Ha ha.Không biết ngày mai mấy người kia sẽ phản ứng như thế nào đây.”
Hoa Vân giật giật khóe miệng.
Người đại phòng ai cũng biết người thượng phòng sẽ khó xử bọn họ, nhưng không ai biết chỉ sau một đêm, đại phòng lại đổ máu, mà người động thủ lại còn là Hoa Trường Phương!
Cuối thu, ở nhà việc cũng không nhiều. Hoa Trường Niệm liền giúp một nhà đắp tường bùn, mỗi ngày kiếm vài cái đồng tiền, nên rời nhà từ sớm. Vạn thị dặn mấy đứa nhỏ đừng đi tới tiền viện, chính mình đi làm bữa sáng hầu hạ một đám người.
Trương thị nhận định người đại phòng không dám độc chiếm bồn thịt kia, phá lệ dậy sớm đi phòng bếp, nghĩ tới chính mình trước ăn cho đỡ thèm, ai ngờ, chỉ thấy Vạn thị rửa sạch sẽ hai cái bồn và một cái giỏ nhỏ. Trương thị cười lạnh một tiếng, xoay người liền đi cáo trạng với Lý Thị.
Lý Thị nghĩ tới một bồn thịt lớn, chính mình một miếng cũng chưa ăn, còn tổn thất hai ba mươi cái bánh bao lớn, nhảy vào phòng bếp chỉ mặt Vạn thị mắng.
Vạn thị sớm quen với cảnh này, Lý Thị mắng lại khó nghe, bà cũng chỉ che miệng rơi lệ, việc trên tay không có dừng, hơn nữa Hoa Vân ăn no nói nhiều làm cho bà cảm thấy cho dù bị mắng như thế nào cũng đáng.
Lý Thị từ trước đến giờ chỉ mắng chứ không đánh, mắng nửa ngày thấy Vạn thị chỉ bất lực không lên tiếng, trong lòng tức giận không tiêu nhưng cũng không còn khí lực mắng tiếp.
Ăn cơm quan trọng hơn.
“Đồ con dâu lười biếng, mặt trời đã lên cao, còn không có làm xong cơm. Đây là muốn để cha mẹ chết đói, cả nhà toàn ý nghĩ xấu. Mau sắp cơm đi.”
Lý thị đứng ở cửa mắng, Trương thị cùng Hoa Trường Phương ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.
Hoa Trường Phương bởi vì đêm trước bị bộ dáng máu me của Hoa Vân làm kinh hãi đến nửa đêm, chờ bình tĩnh lại cảm thấy rất tức giận, vốn đã rất hận người đại phòng, bị Trương thị khích tướng càng không kìm nén được.
Thấy Vạn thị bày bát đũa, bộ dáng vâng lời kia, thấy thế nào cũng là đang khiêu khích mình, đầu nóng lên, thuận tay đem bát cháo đựng cháo đập tới.
Cú đập này lại đập trúng đầu Vạn thị!
Vạn thị liền ngã xuống đất, cả đầu đều là máu.
Nhưng bà một đầu đầy máu cũng không có kinh người như Hoa Vân, bà lại yếu ớt luống cuống mặt khiến người ta còn có dục vọng muốn bắt nạt.
Lý Thị lạnh lùng mở miệng: “Vạn thị nhanh đi về thu thập sạch sẽ đi.”
Vạn thị mặt trắng hơn, giãy giụa muốn đứng lên.
Đúng lúc này, bốn đứa bé chạy toán loạn vào, bổ nhào vào người nàng khóc a kêu a, dường như muốn đâm thủng lỗ tai của mấy người trong phòng.
Mấy đứa này từ sáng sớm đã lo lắng thượng phòng sẽ làm khó Vạn thị. Hoa Vân liền ở một bên xúi giục: “Chúng ta đi xem một chút.”
Trời biết, nàng chỉ là hiếu kỳ mối quan hệ của các đại gia đình trong thời đại này, trên sách viết cái gì mẹ chồng nàng dâu, cô em chồng, …ở mạt thế chỉ có người mạnh là vua. Ai mạnh người đó chính là lão đại! Ai thèm quan tâm ngươi là trưởng bối hay không.
Hoa Lôi lắc đầu: “Chúng ta đến tiền viện, chỉ khiến tổ mẫu càng tức giận, nương lại xúi quẩy.”
Hoa Vân nghiêng đầu trợn trắng mắt, chỉ phía trước: “Đi nghe lén.”
Vì vậy, bốn người liền nằm sấp ở dưới cửa sổ thượng phòng. Nghe thấy Vạn thị kêu một tiếng, lập tức chạy vào.
Hoa Vũ nhìn Vạn thị không ngừng run rẩy, đầu còn chảy máu, khóc kêu: “Ca, ca, nương chảy thật là nhiều máu” so với tỷ tỷ hôm qua còn nhiều hơn: “Mau đi thỉnh lang trung.”
Hoa Lôi cuống quít nói: “Ca đi ngay, muội mau đỡ nương trở về phòng.”
Lý Thị nhíu mày lại không lên tiếng.
Hoa Trường Phương chua ngoa kêu lên: “Mau mang ra ngoài, đừng làm bẩn chỗ. Gỉa vờ cái gì, người khác lại cho là Hoa gia chúng ta làm gì các ngươi đấy. Mau đi đi.”
Hoa Vân mạnh mẽ ngẩng đầu, Hoa Trường Phương sợ hết hồn, muốn chửi, nhưng nhìn đôi mắt đen láy kia, sợ run cả người, vội vàng quay đầu đi.
Hoa Vân cúi đầu nói: “Đi.”
Lượt xem: 19
Số người xem: 18
Mã ID của bài viết này là: 12199
Thanks
Thanks
Hay, thanks các nàng
Thank