Chương 8: Lão thái bà.

Edit: Daniel.

Beta: Hoa Anh Túc Độc.

Hoa Vân muốn Hoa Lôi cõng Vạn thị lên, ra khỏi cửa phòng lại túm hắn tới cửa lớn.

Hoa Lôi không hiểu nói: “Đại muội, trước cứ để ta đem nương về đã rồi ta đi mời lang trung.”

Hoa Vân vừa kéo hắn đi vừa lắc đầu: “Không có tiền.”

Hoa Lôi nghe không hiểu, lực đạo trên tay Đại muội rất lớn, chính mình cũng không tự chủ được đi theo nàng.

Trong phòng không có một người đi ra xem, đều ngồi yên một chỗ ăn cơm.

Hoa Vân đỡ Vạn thị xuống đặt ngang giữa đường, nhìn qua thì lại không có người. Nàng suy nghĩ một chút liền kéo Hoa Vũ qua chỉ tay về phía bờ tường, sau đó nói: “Khóc, kêu.” Lại chỉ chỉ đầu mình, rồi lại chỉ Vạn thị:

“Nói.”

“A?” Hoa Vũ có chút mờ mịt nhưng ngay lập tức hiểu ra, lập tức gân giọng gào thét thất thanh: “Nương, ngươi bị sao vậy? Người bị người ta đánh chết rồi a… Ngươi muốn ta sống làm sao bây giờ a… Không có nương, hài tử cũng bị người ta ép chết a…”

Giọng mũi tiểu cô nương này nhọn như vậy, nhất định là có người nghe thấy đi?

Không thấy hai cánh cửa chính động. Hoa Vũ thì không ngừng cố gắng: “Không cho người sống được a, tối hôm qua mới đập cho tỷ tỷ ta một đầu đầy máu, bây giờ lại khiến cho nương ta vỡ đầu, này không phải là muốn ép chết một nhà chúng ta sao … Các ngươi thật đúng là ác độc…”

Người xem náo nhiệt còn chưa tới, Vạn thị đã sững sờ sợ hãi, vội vàng kéo Hoa Vũ để cho nàng không nói nữa: “Về nhà nhanh, nương không có việc gì rồi. Chuyện này đừng làm lớn, mặt mũi cha mẹ thì không sao nhưng danh tiếng các ngươi đã hư hết rồi, ca ngươi còn muốn lấy vợ, tỷ ngươi cũng muốn lập gia đình đó…”

Hoa Vũ vừa nghe càng gào thét lớn tiếng hơn: “Nương a, người ngàn vạn lần đừng bỏ mặc chúng ta, mặc kệ chúng ta a…”

Vạn thị quýnh lên, máu chảy nhanh hơn, còn muốn nói nữa sao?

“Câm miệng.”

Con mắt Vạn thị co rụt lại, Hoa Vũ lập tức dừng.

Hoa Vân lúng túng, chính mình là kẻ đầu sỏ a. Nàng tận lực nhẹ giọng một chút: “Nương, người cứ ngủ trước một lát đi.”

Vạn thị nháy mắt mấy cái, đành ngậm miệng im lặng.

Hoa Băng úp sấp bên người nàng, đau lòng nói: “Nương, người ngủ đi, ngày nào cũng dậy sớm như vậy, Băng nhi đau lòng.”

Nước mắt Vạn thị rơi xuống, nghe thấy mấy lời của con trai, nàng nhắm mắt lại, trong lòng nhụt chí, dù sao cũng có người nghe thấy rồi, thôi thì cứ nháo đi.

Lúc này, mấy người thích buôn chuyện cũng đã tiến đến. Một bà có nốt ruồi đen ngay khóe miệng, mặt mũi không che đậy được hưng phấn hỏi: “Tiểu Hoa Vũ, chuyện này là sao? Trước kia gia đình ngươi đều đóng cửa lại đánh tức phụ, lần này sao lại đánh ra ngoài rồi? Bị bà Lý đuổi ra à?”

Tối hôm qua chắc là Hoa Vũ muốn cho lão thái bà này biết chuyện a?

Nghe nàng mở miệng liền biết bà cùng Lý thị không hợp nhau.

Hoa Vũ khóc ròng nói: “Ai biết chuyện như thế nào đâu? Ta với nương nấu cơm cho nhà bọn họ, bày biện cơm lên, tiểu cô liền đập một bát cháo, nương ta bị đập trúng đến bất tỉnh.”

Con mắt lão thái bà chợt lóe: “A, là tiểu cô ngươi a? Đêm qua ta hình như nghe thấy tiểu cô ngươi cũng đập tỷ ngươi đến vỡ đầu thì phải? A, đầu Hoa Vân còn thật sự bị phá nha. Sao lại xuống tay ngoan độc như vậy?”

Trên đầu Hoa Vân quấn vài vòng vải, máu thấm ra bên ngoài thành một khối lớn khiến người ta nhìn mà phát hoảng.

Hoa Lôi không thể bắt chước một tiểu cô nương khóc, liền đỏ mắt, đầy ủy khuất nói: “Hôm qua chúng ta hợp lực lại bắt được một con heo nhỏ về.” Nếu nói là do đại muội bắt nhất định là không ai tin: “Tổ mẫu để cho nương thu thập hơn nữa ngày, buổi tối nương còn làm cơm thật ngon. Lúc trước tổ mẫu để chúng ta ăn cơm trong phòng mình, không được vào thượng phòng. Nương ta làm thịt toàn bộ con lợn đó, tổ mẫu lại muốn bưng đến thượng phòng. Đại muội xin được ăn một miếng, ai ngờ thịt vừa vào trong miệng tiểu cô đã cầm chén đập ngã nàng…”

Lại có thêm một đoàn người gia nhập xem náo nhiệt, nghị luận liền tràn ra tứ phía.

“Chao ôi, cái con lợn rừng kia ta thấy Hoa Lôi cõng Hoa Vân, cùng với tiểu Hoa Vũ tiểu Hoa Băng kéo về ngày hôm qua. Đứa bé này thật là có vận khí tốt a, mạng cũng lớn nữa.” Người nói không khỏi nuốt nước miếng một cái, đấy là cả một con heo nha, thời tiết này lương thực cũng không nhiều, nhà ai lại mua thịt ăn? Nếu không phải quen thuộc tính tình một nhà Hoa lão đầu thì hắn cũng muốn đi cọ một miếng.

“Đúng a. Tại sao một con heo rừng lớn như vậy mấy người đó còn không cho hài tử ăn một miếng a?”

“Sách, cái này còn phải hỏi sao? Không thấy lão bà Lý thị kia nói à? Chuyện này ở Hoa gia không có gì là mới cả.”

“Ngươi nói xem Hoa lão đầu làm tổ phụ như thế nào a? Đó đều là cốt nhục của mình.”

“Xuy, chuyện nhà Lý thị quản mà.”

“Chao ôi chao ôi, đừng nói a, người Hoa gia người ta có tiền a. Không nghe thấy sao? Khuê nữ Hoa gia chỉ vì không thích thì có thể ném đổ cả chén cháo. Khuê nữ nhà ta mà dám làm như vậy, xem ta có cầm đế giày dạy dỗ nàng hay không.”

“Thì chính là nhiều tiền nhiều lương thực a. Ta ngày nào cũng làm, chỉ chờ mùa màng bội thu mà thôi.”

“Lão Hoa gia người ta không quan tâm a. Hoa Trường Niệm không ăn cơm cũng có thể sống.”

“Cuối cùng thì Hoa lão đầu cũng là một người có tiền a, khuê nữ hắn mang bao nhiêu đồ cưới có biết không? Ai thú được nàng liền chiếm được một cái lợi ích to rồi.”

Người càng ngày càng đến nhiều, Hoa Vân cúi đầu nhìn Vạn thị nằm bên cạnh, ngăn trở cánh tay không ngừng run rẩy của nàng, hiếu kỳ nghe.

“Được lợi? Xuy, ngày nào cũng đập chén đập bát, ai muốn thú? Bao nhiêu đồ cưới cũng có thể bị nàng đập cho sạch sẽ.”

“Chỉ là cưới vợ về để làm gì? Còn không phải là để sinh hài tử hầu hạ trong nhà. Các ngươi coi thử đi, ngày hôm qua đập cháu gái, hôm nay lại đập chị dâu, người vậy ai dám thú?”

Người nọ nghe vậy liền lắc đầu cười đùa nói: “Sao có thể thế được, chúng ta trị nàng còn không nổi sao.”

Đã có người có học thức tức giận nói: “Chị dâu cả như mẹ, nàng chính là bất hiếu phạm thượng, đối xử với cháu gái không từ không thân, không biết sau này nàng gả cho người…”

Lời còn chưa nói hết mọi người cũng đã ngầm hiểu.

Hoa Vân có chút không lí giải được, sao lại vòng đến trên đầu Hoa Trường Phương rồi? Sao không ai nhắc tới một nhà đại phòng thê thảm một chút? Tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy, nàng còn cảm thấy người bên trong có khả năng sẽ coi trọng danh tiếng, liền để cho Vạn thị đi ra nằm khiến người ta thấy bà càng thêm thê thảm. Lên án công khai Hoa gia, cũng có thể bức Lý thị thêm vài đồng mời thầy thuốc.

Sao lại bất thường vậy a?

Hoa Vân ngẩn ngơ, tiền này còn muốn sao?

Lý thị vẻ mặt âm trầm chạy nhanh ra. Lúc đầu nàng có nghe thấy chút động tĩnh nhưng không để trong lòng, vững tâm uống chút cháo ăn chút thức ăn. Nếu phòng lớn nháo ra động tĩnh gì thì nàng cũng không nhất thiết gây khó dễ gắt gao. Chỉ cần Hoa Trường Niệm trở về, nàng nhắc tới vài câu, người một nhà còn có chuyện gì khó nói? Nàng hạ quyết tâm nhất định phải khiến Vạn thị ôm mấy đứa con ra sân quỳ một đêm. Không dạy dỗ chúng nó còn không biết nhà này ai làm chủ đấy.

Chậm rãi, Lý thị bắt đầu ngồi không yên, sao lại kéo đến trên đầu nhi nữ của bà rồi, con bé còn phải nghị thân đó!

Trong mắt Hoa Trường Phương chứa lệ, vạn nhất ảnh hưởng đến chuyện lập gia đình của mình thì sao?

Những người khác không có phản ứng gì, chỉ là cũng không vui vẻ gì.

Lý thị tức giận, đùng đùng lao ra ngoài, cũng không thèm nhìn Vạn thị một cái, hô lên với người xem: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau đi đi.”

Hoa Vân lúc này mới nghiêm túc quan sát mặt mày của lão phu nhân. Bản thân Lý thị không thấp cũng không ốm, ít nhất so với lão thái bà cách vách cao lớn hơn nhiều. Mặt ngựa, môi dày, mũi rộng, ánh mắt rất âm trầm.

Bà so với Hoa lão đầu ở phía sau thì có chút đơn bạc. Hoa lão đầu đi ra không quan tâm ai chỉ nhăn mặt đưa mắt nhìn Hoa Lôi, ý nói hắn nâng người lên.

Phía sau ông có vài người đi theo. Tứ thúc thúc đi ra, tướng mạo rất giống Lý thị, không thể nói là đẹp mắt. Ngược lại Hoa Trường Phương co đầu rút cổ ở phía sau lại có vài phần tư sắc giống với Hoa lão đầu.

Hoa Vân thầm nghĩ, Hoa Trường Niệm chắc cũng giống Hoa lão đầu đi, hưởng được tướng mạo đường hoàng. Chỉ là mặt Hoa lão đầu nhăn nhăn nhúm nhúm, không nhìn ra được lúc còn trẻ tuổi sẽ có bộ dáng như thế nào.

Lý thị đuổi người, lão thái bà cách vách cười ha hả: “Lần nay người sai rồi. Đây là ngoài đường, ngươi có quyền gì mà đuổi chúng ta đi?

Lý thị tức giận: “Chuyện nhà ta ai mượn ngươi dính vào.”

Lão thái bà cách vách lại cười, hai hàng lông mày thô thiếu chút nữa bay ra ngoài, lão thái bà chướng mắt nhìn về phía sau Lý thị, nâng cằm kêu lên: “Nha đầu Hoa gia, đến đến nói cho thẩm biết, ngươi sao lại dùng bát đập đầu chị dâu và cháu gái ngươi vậy? Cuối cùng là nương ngươi dạy dỗ ngươi như thế nào vậy.”

Hoa Trường Phương tức đến giậm chân, bụm mặt chạy về. Lý thị cả giận nói: “Lão thái bà này ngươi đừng có tự kiếm chuyện, cẩn thận nói năng hồ đồ lão nương liền xé miệng ngươi.”

Lão thái bà vỗ ngực: “A a a, ta sợ quá nha. Ta nào có nói liều, mọi người đều nghe được rõ ràng chính xác là do con gái ngươi đập. Chậc chậc, thật đúng là muốn xuất giá rồi, khí lực này đúng là lớn.”

Mọi người cười ầm lên, đã có người ồn ào hỏi Hoa lão đầu, Hoa Trường Phương hứa gả cho nhà ai, cho bao nhiêu đồ cưới, lại bồi thêm bao nhiêu cái mâm, cái chén.

CHƯƠNG TRƯỚC                             CHƯƠNG SAU

Lượt xem: 21

Số người xem: 20

Mã ID của bài viết này là: 12320

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

2 Comments

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!