Chương 35 – Sẽ không bỏ qua
Editor: AM
Biên Tập: Nước Biển Xanh
Ngay sau đó, Y Diễm cảm thấy sức mạnh trong cơ thể nam nhân đó tăng cao, không ngừng thúc đẩy và bành trướng, trong nháy mắt liền trở thành màng bảo hộ cho cổ họng của hắn, mặc kệ nàng dùng sức thế nào cũng không thể bóp chặt!
Sao có thể như vậy được, nụ cười của Y Diễm lập tức cứng ngắt, ánh mắt sắc bén, cố gắng dùng sức lần nữa, sắc mặt của nàng trở nên lạnh lùng, lúc này nàng lại toả ra khí thế bức người giống như khi ở tiểu viện của Thịnh phủ, lạnh lùng không thua gì tu la đoạt mạng.
Nhưng mà cho dù hai ngón tay nàng dùng sức đến nỗi đau đớn, xương cốt dưới ngón tay vẫn giống như được rót vào sắt thép, không hề thay đổi.
Nội lực đáng chết, chân khí đáng chết, cổ đại đáng chết!
Vẻ mặt Y Diễm giận dữ, sau đó vòng eo liền bị nam nhân đó nắm chặt, hắn hơi dùng sức, trời đất rung chuyển, nàng bị hắn ép xuống sàn xe ngựa.
Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt nàng giận giữ, hai mắt rực lửa, gương mặt hắn lại trầm tĩnh như nước, ánh mắt sâu thẩm như biển.
Ngón tay của nàng vẫn nắm chặt cổ họng hắn, cánh tay hắn lại ôm vòng eo của nàng, ánh mắt lần lượt thay đổi, chiến đấu kịch liệt trong không trung, lửa văng tung toé khắp nơi, là tức giận hay là rung động, không ai rõ ràng, tóm lại là không ai chịu dời mắt, giống như nếu dời mắt là chịu thua người còn lại.
Chỉ trong một lát, thế nhưng lại giống như đã trôi qua rất lâu, Y Diễm cảm thấy bàn tay còn lại bị một bàn tay to lớn ấm áp giữ chặt, sau đó bàn tay kia nắm lấy tay nàng, giơ lên, đè chặt.
Đầu ngón tay truyền đến tiếng tim đập, bụp, bụp, bụp, rất nhanh và có lực, đồng tử Y Diễm co rút, sau đó cúi đầu, nhìn thấy bàn tay mình nằm ở vị trí trái tim nam nhân đó.
Trái tim, yếu ớt giống như cổ họng, hắn… Hắn vậy mà…
Tên điên này!
Hắn phải tự tin và chắc thắng thế nào, cảm thấy nàng không giết được hắn sao? Hay là hắn tưởng nàng đang hù doạ hắn, không dám thật sự xuống tay giết hắn?
Nhưng mà hắn đoán đúng rồi, đúng là bây giờ nàng không có thực lực để giết hắn!
Đáng chết, trước kia khi nàng giết người đâu cần tốn nhiều tâm tư như vậy đâu chứ, ngay cả sắc mặt cũng không cần phải thay đổi, không ngờ bây giờ lại không thành công!
Y Diễm chán nản vì thất bại nhưng cũng có cảm giác năng lực chiến đấu đang tăng cao, nàng nhất định phải học được cái loại nội lực đáng chết này!
Mà thôi, hôm nay có nhiều người nhìn thấy tên yêu nghiệt này lên xe ngựa, nàng còn chưa làm rõ thân phận của hắn, nếu hắn cứ chết như vậy, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền phức và tai hoạ…
Vẫn là câu nói kia, ngày tháng còn dài, cứ chờ mà xem!
Nghĩ như vậy, Y Diễm buông lỏng ngón tay đang nắm cổ Phượng Đế Tu, yên lặng nhìn Phượng Đế Tu, sau đó nói: “Đứng lên!”
Phượng Đế Tu nghe thấy nhưng vẫn không nhúc nhích, vẫn đè lên thân thể mềm mại của Y Diễm, khoé môi nâng cao, gương mặt lại trở nên chán nản, nói: “Muốn mạng của ta sao? Chỗ này, ngươi đi vào đây, nếu muốn, ta đem mạng của ta cho ngươi, thế nào?”
Hắn nói xong, bàn tay đang nắm tay Y Diễm lại đè chặt vào ngực hắn, làm nàng càng cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập, mày kiếm giơ cao, vẻ mặt sung sướng mà thoải mái, giống như người đang đi trong bóng tối, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, tháo bỏ gánh nặng.
Dạ minh châu rất sáng, thế nhưng ánh mắt hắn lại sáng hơn cả dạ minh châu.
Trái tim hắn, cô đơn lâu lắm rồi, cũng lạnh lẽo lâu lắm rồi, lâu đến nỗi mặc kệ là hàng ngàn hay hàng vạn cảnh đẹp đều không thể làm nó rung động, chỉ có con đường đen tối vô tận, nó khát vọng có người đi vào nơi này, khát vọng có người rót màu sắc vào đó, khát vọng có người muốn nó, sưởi ấm cho nó.
Khát vọng như vậy bị áp chế rất lâu, hắn cứ tưởng rằng nó sẽ đi cùng hắn cả đời, sẽ không bao giờ tỉnh lại, không ngờ, hắn lại cảm nhận được nó nảy lên, cuồng nhiệt như thế, mãnh liệt như thế, có lực như thế.
Mặc dù hắn chưa quen biết nữ nhân này được một ngày, nhưng hắn biết rõ, lần đầu tiên từ khi hắn sinh ra, nó tỉnh lại, và sẽ không bao giờ như thế với bất kỳ ai nữa.
Làm cho nơi này trở nên ấm áp, làm cho nơi này bình yên, mặc dù nàng muốn mạng của hắn, hắn cũng không hối tiếc.
Nữ nhân này, hắn không muốn buông tha, cũng sẽ không bỏ qua!
Lại nói, bên ngoài xe ngựa, cổng lớn phủ thái phó đang bị đốt cháy, không chỉ lính gác cửa mà cả phủ đệ đều chấn động, hơn trăm người của phủ thái phó đều chạy ra nhìn lên ngọn lửa trên bầu trời, vô cùng hỗn loạn.
Quản gia họ Trầm, tên là Bảo Sơn, chính là hài tử của bà vú của đại phu nhân Trầm Hoa Nga, vừa rồi khi Y Diễm trở lại thì người khác đang gác cổng, chỉ vì đại phu nhân bị Thịnh Dịch Dương nhốt trong phòng củi mà hắn liền vội vàng kêu người đưa tin tới phủ Thiên An Vương, hy vọng nhà mẹ đẻ đại phu nhân sẽ đến tìm cách cứu viện, nhưng hắn chưa chờ được tin tức cứu viện mà đã nhận được tin của người gác cổng.
Cũng bởi vì hắn ở đây, gã sai vặt đó mới dàm tuỳ ý càn rỡ, Trầm Bảo Sơn nghe nói Thịnh Y Diễm hồi phủ, cho nên định đi ra nhục nhã vị nhị tiểu thư này một chút, để đại phu nhân nhìn thấy lòng trung thành của hắn, ai ngờ một cây đuốc liền phá vỡ mọi chuyện, hắn vội vàng dập lửa, tóc còn bị đốt trụi một bên, nhưng hắn vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này có người vội vàng chạy đến bẩm bảo: “Bẩm gia, cửa bên và cửa sau đều không có động tĩnh nào, không phải trộm tặc vào thành, tiểu nhân đi theo hướng chếch thì nhìn thấy ở góc đường có một chiếc xe ngựa, hình như là Sở thế tử của phủ Thiên Ức Vương, chỉ sợ người công kích phủ thái phó chính là thị vệ của phủ Thiên Ức Vương, binh lính của Thiên Ức Vương Gia.”
Quản gia nghe thấy như thế thì liền trừng lớn hai mắt, không thể tin được: “Cái gì, ngươi nói Sở thế tử?! Vì sao Sở thế tử lại đưa nhị tiểu thư hồi phủ, ngươi không nhìn lầm chứ?!”
Tuy Sở Thanh Y ăn chơi có tiếng, thích ra vào nơi phong lưu, nhưng hắn lại không đụng vào tiểu thư khuê các hay là quý nữ trong kinh, mặc dù là tam công chúa si mê lưu luyến hắn, là kim chi ngọc diệp, hắn cũng tránh rất xa, chưa từng nghe nói Sở thế tử thân thiết với quý nữ nào. Sao đột nhiên lại dính với Thịnh Y Diễm, sao có thể!
“Tiểu nhân không có nhìn lầm, ở Trung Tử quốc chỉ có một chiếc xe ngựa như vậy…”
Hộ viện nói xong, quản gia cũng tỉnh táo lại, nếu không phải bọn trộm tặc vào kinh, vậy người có thể làm ra việc hoả thiêu phủ thái phó, ngoại trừ vị kia của phủ Thiên Ức Vương, cũng không còn ai khác. Trời ơi, sao lại trêu chọc vị đại gia này chứ.
Quản gia suy nghĩ, sau đó xoay người đá vào gã sai vặt gác cổng, tức giận mắng chửi: “Sao lại không hỏi cho rõ, phu nhân tốn nhiều tiền bạc nuôi đám phế vật các ngươi làm gì!”
Tiểu tử kia bị hắn đá ngồi dưới đất, rất là uỷ khuất, hắn nghe người gõ cửa nói là thế tử đưa nhị tiểu thư trở về, trước kia quản gia còn phân phó, kêu bọn họ lên tinh thần để cống hiến vì đại phu nhân, sao hắn biết người đưa nhị tiểu thư về là Sở thế tử chứ!
Mắt thấy cổng lớn phủ thái phó lung lay sắp đổ, sắc mặt quản gia càng thêm dữ tợn, tức giận nửa ngày mới nói: “Còn thất thần làm gì, còn không nhanh mở cửa, chờ đến khi cửa bị đốt cháy, vị ma tinh kia vọt vào là các ngươi không giữ được mạng đâu!”\
Lượt xem: 16
Số người xem: 13
Mã ID của bài viết này là: 11820
thank..
đáng đời cái đám ỷ thế hiếp người…nô tài mắt mù…đại phu nhân bị vậy mà còn dám càn rỡ …bị Diễm tỷ cho ăn khổ thế mà còn chưa biết sợ.