Chương 36: Hỗn thế ma vương
Editor: Nguyệt Tích
Biên tập: Nước Biển Xanh
Quản gia rống xong, mọi người lại hai mặt nhìn nhau, không một ai dám đi mở cửa. Quản gia một cước đá vào gã sai vặt canh cổng đang quỳ trên đất, lại tùy tay chỉ thêm mấy tên. Bảy tám gã sai vặt vội vàng mang thùng nước đè ép hỏa thế kia tiến lên mở cửa.
Then cửa vừa mở, cửa lớn liền bị phá từ bên ngoài, theo sau là mấy tên thiết giáp thị vệ một thân nhung trang hùng hổ vọt vào. Ánh lửa chiếu đến, trong tay mỗi tên thị vệ đều cầm trường mâu, sát khí bức người.
Trung Tử quốc hạn chế vũ khí đối với dân chúng bình thường, cũng chỉ có vương phủ mới xứng có được đội thân vệ như vậy. Mặc dù phủ Thái phó địa vị cao, nhưng lại không có vinh quang đặc biệt đó, chỉ có hộ vệ giữ nhà. Có bao giờ hộ vệ được sử dụng trường mâu lợi hại như vậy?!
Nhìn những thị vệ cầm trường mâu xông tới, mặc dù biết chỉ là Sở thế tử đang xông cửa mà không phải phủ Thái phó bị tai vạ đến nơi, thế nhưng mọi người vẫn có ảo giác như đang bị tịch thu tài sản xử trảm cả nhà. Nhất thời, âm thanh quỳ phịch xuống vang lên một mảnh, tiếng cầu xin tha thứ không ngừng cất lên.
Tùy tùng Sở Thanh Y nhìn một cái liền vọt vào phủ Thái phó, hai con ngươi lăng liệt như ưng liếc qua đã thấy một gã sai vặt quản môn trốn trong đám người cúi người dập đầu. Hắn đi qua hai bước, nắm cổ áo kẻ đó nhấc lên như xách một con gà, không nói lời nào liền ~bốp ~bốp liên tiếp hai chưởng, sau đó ném người cho thị vệ. Thị vệ kia sức lực lớn vô cùng, tiếp người, vung cánh tay ném đi, gã sai vặt bị ném ra cửa phủ như một tấm vải rách, ùng ục lăn xuống bậc thềm.
Quản gia đứng một bên thấy cảnh này, nào đâu còn dám trốn tránh, vội vàng cúi đầu khom người đi ra cửa, trong miệng hô hào, “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Thế tử gia nguôi giận, quả thật là lũ tiểu nhân không biết thế tử gia lão nhân ngài đại giá quang lâm…”
Bên này gã còn chưa dứt lời, bên kia Vọng Liễu liền hừ lạnh một tiếng, “Lời này sao không nói từ sớm, hiện tại, đã muộn!” Nói xong, bàn tay tương tự quạt hương bồ túm lấy đầu tóc cháy xém của quản gia, lôi gã ra ngoài.
Quản gia kêu ô ô, đi theo ra cửa phủ, cùng gã sai vặt kia quỳ gối dưới ngựa Sở Thanh Y. Lúc này Sở Thanh Y mới nở nụ cười, cả người lười biếng ngồi trên lưng ngựa, nhìn hai người kia dập đầu như giã. Hắn cười ôi ôi một tiếng, nói: “Chậc chậc, thật có tiền đồ đấy, dám mắng gia là thế tử chó má, không thể tin được! Ai cho các ngươi mượn gan chó vậy hả?”
Trong lòng quản gia biết Sở Thanh Y càng cười càng là không tốt, lập tức dập đầu thùng thùng hai cái, trên trán một mảnh xanh tím. Gã nói: “Thế tử gia, ngài đại nhân đại lượng, nếu tiểu nhân sớm biết là lão nhân gia ngài tiễn Nhị tiểu thư của chúng ta hồi phủ, tiểu nhân đã sớm nghênh đón ở đầu phố rồi. Đều là do cẩu nô tài kia không hiểu chuyện, tiểu nhân sẽ dạy dỗ hắn thay ngài!”
Nói xong, gã liền đưa tay đánh mặt nhỏ của tên sai vặt bên cạnh. Gã kia đã sớm dập đầu đến mức máu tươi đầy đầu, bị quả gia đẩy ra cũng không dám biện minh. Tên sai vặt chỉ có thể dùng sức mà dập đầu, trong miệng hô hào, “Tiểu nhân mắt chó không dùng được, tiểu nhân thỉnh tội với thế tử gia. Xin thế tử gia nể mặt Nhị tiểu thư tha cho tiểu nhân một mạng.”
Sở Thanh Y nghe vậy nhướng mày, tiếp đó lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Tốt lắm, mới nãy là kẻ nào miệng phun ác ngôn, nhục mạ muội muội ta, bây giờ lại muốn ta nể mặt muội muội tha cho ngươi. Ngươi coi ta là bổng chùy, mặc ngươi vui đùa sao?! Hả?”
Gã sai vặt biết rõ chọc Sở Thanh Y sẽ không có kết quả tốt. Lúc trước, nhà Lại bộ thượng thư có một nô tài, cũng bởi vì trốn sau lưng Sở Thanh Y nói hắn ăn mặc diêm dúa như hoa hồ điệp, nô tài đó đã bị Sở Thanh Y ngã mã phanh thây ném cho chó ăn. Lại bộ thượng thư ngay cả rắm cũng không thả. Hôm nay gã mắng Sở Thanh Y là thế tử chó má, chỉ sợ mệnh khó bảo toàn.
Hiện tại quản gia đẩy gã ra chị trận, gã đã không còn đường sống, nhưng nghĩ đến thế tử tiễn Nhị tiểu thư trở về, có lẽ đối xử với Nhị tiểu thư không tệ. Nhị tiểu thư là người của Thịnh phủ, gã là nô tài của Thịnh phủ, gã cho rằng nếu dựa vào thể diện Nhị tiểu thư mà nói, có lẽ vị này sẽ tha cho gã một mạng. Ai biết vị này ăn chơi là ăn chơi, nhưng cũng không ngu xuẩn, nhìn ra tính toán của gã.
Nghe được âm cuối của Sở Thanh Y toát ra sự lạnh lẽo, tên sai vặt sởn hết cả gai ốc, sợ tới mức thiếu chút tè ra quần. Bỗng nhiên, Sở Thanh Y cười một tiếng, nói: “Cơ mà ngươi nói cũng đúng. Nể mặt Thịnh muội muội, ta sẽ khoan dung…”
Tên sai vặt nghe xong lập tức mừng rỡ, dập mạnh đầu, kích động nói: “Tạ thế tử gia, tạ thế tử gia!”
Sở Thanh Y gật đầu, phất tay, nói: “Người tới, kéo xuống, cho hắn chết kiểu có thể diện, nuốt mười lượng vàng đi!”
Hắn nói xong liền có hai thị vệ tiến lên kéo người, tên sai vặt nghe xong sắc mặt vàng như nến. Nuốt vàng, vàng vào bụng, thắt ruột quặn đau như trong địa ngục, còn không thể chết ngay được. Rõ ràng là muốn sống không được muốn chết không xong, còn không bằng ngũ mã phanh thây chết còn thoải mái hơn đâu.
Gã hét lên muốn tránh thoát, Sở Thanh Y bèn lộ mặt khó hiểu như người vô tội, nói: “Nuốt vàng thật tốt mà, trên đường xuống hoàng tuyền không làm kẻ nghèo kiết xác, còn có thể hối lộ quỷ sai để ngươi đầu thai được tốt. Ngươi không khấu tạ ân điển của gia sao?”
Tên sai vặt nhìn Sở Thanh Y một bộ ngây thơ ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt quan ngọc thuần khiết vô tà tựa như tiên tử ngồi trước mặt Bồ Tát, trong nhất thời gã chỉ cảm thấy hắn còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Miệng gã chưa kịp kêu to đã bị chặn, được thị vệ kéo xuống.
Quản gia quỳ trên đất thấy một màn này, sợ tới mức run lẩy bẩy. Nhìn kết cục của tên sai vặt đó, có thể thấy được vị này thật sự nổi giận, kế cục của gã… Vị này vậy mà lại gọi thứ nữ tử bị vứt bỏ như Thịnh Y Diễm là Thịnh muội muội. Không phải hôm nay cái con đó bị treo ngược ư, sao còn không chết, sao còn cấu kết với ma tinh kia. Đây quả là trời giáng họa bất ngờ. Làm thế nào bây giờ? Hiện giờ lão gia không có trong phủ, Đại phu nhân lại bị cấm túc, mà dù có Đại phu nhân cũng không giúp được gã. Chẳng lẽ hôm nay là ngày tận số của gã?
Quản gia mồ hôi lạnh đầy người. Giọng nói của Sở Thanh Y vang lên một cách ung dung: “Ngươi thì sao? Ngươi cảm thấy mình có lý do sống sót sao? Gia phát thiện tâm, cho ngươi một cơ hội, ngươi nói xem, nếu có lý thì ta cũng là người phân rõ phải trái mà.”
Vọng Liễu đứng một bên thấy Sở Thanh Y cho quản gia hy vọng, không khỏi rút khóe miệng, âm thầm lau mồ hôi hộ quản gia. Quản gia nghe vật không dám lỗ mãng mở miệng, suy nghĩ một chút mới nói: “Tiểu nhân biết bắt dế, Minh quận vương kim đính đại tướng quân là do tiểu nhân tìm được đó. Thế tử gia giữ lại tiểu nhân, tiểu nhân nguyện từ chức quản sự phủ Thái phó, đặc biệt tìm dế, bảo đảm sẽ tìm con lợi hại hơn con kia… Ai ôi!!!…”
Quản gia còn chưa dứt lời, Sở Thanh Y đã trực tiếp nhảy xuống lưng ngựa, một cước đá vào vai của quản gia, giận dữ đầy mặt, nói: “Ta nhổ vào! Bộ ta cần con dế của ngươi lắm hay sao? Cái gì mà kim đính đại tướng quân, đấu chết Lão cường của gia, gia con mẹ nó còn chưa biết đi đâu báo thù đây này, đúng là tìm được mà không phí công*!”
(*Nguyên văn “chân thị đắc lai toàn bất phi công phu”, lấy trong câu “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, chân thị đắc lai toàn bất phí công phu”, nghĩa là: đi mòn giầy sắt tìm không thấy, tìm được lại không tốn chút sức.)
Quản gia nghe xong điếng người, quả thực muốn nhỏ lệ trong tim. Gã thấy Sở Thanh Y nộ khí xung thiên rút kiếm của thị vệ từng bước tới gần hắn, sợ tới mức già giụa nước mắt. Cũng may Sở Thanh Y mới đi hai bước đã dừng lại, nói: “Không được, tên chó chết nhà ngươi chắc chắn lúc trước đã ức hiệp Thịnh muội muội của ta không ít, gia phải hỏi Thịnh muội muội muốn xử lí ngươi ra sao. Không thể để ngươi chết quá dễ dàng.
Dứt lời, Sở Thanh Y đoạn tới gần xe ngựa. Quản gia nghe xong mừng rỡ, gã quá rõ Nhị tiểu thư. Nàng là một đứa dễ khi dễ cực kì, người cũng hiền lành, lại là nữ tử khuê các, không thể thấy giết chóc đẫm máu. Cho dù hiện tại Nhị tiểu thư có chút không giống trước, còn được Sở thế tử xem trọng, nhưng ở trước mặt Sở thế tử phải giả bộ thuần lương thiện tâm. Sở thế tử nghe Nhị tiểu thư, tất nhiên tính mạng mình có thể bảo đảm! Nói không chừng Nhị tiểu thư giả vờ lương thiện cho thế tử thấy, sẽ xin tha cho hắn, chuyện hôm nay cũng được xóa bỏ.
Trong lúc Sở Thanh Y xoay người, hắn nhìn thấy vẻ vui mừng lộ ra trên mặt gã, không khỏi khinh thường lườm một cái. Hắn tin tưởng Thịnh muội muội không giống đám quý nữ dối trá thích ra vẻ thuần lương vô tà nhưng thật ra lại mang lòng dạ độc ác, chỉ lo tư lợi. Thịnh muội muội chắc chắn sẽ mang đến vui mừng cho hắn.
Hắn ôm ý nghĩ đó bước nhanh đi đến trước xe ngựa. Hôm nay Thịnh muội muội không cho hắn sắc mặt tốt, nữ tỳ của nàng cũng không đáng yêu, dám xem thường hắn, không muốn hắn tiễn về. Lần này hắn giúp bọn họ hung hăng dạy dỗ mấy kẻ nô tài xảo quyệt này, xem chủ tư bọn họ còn dám xem nhẹ hắn không.
Hắn càng nghĩ càng gấp gáp, hai bước… vọt đến trước xe, đưa tay đẩy cửa sổ xe. Sở Thanh Y kích động muốn nói, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trong xem, nhất thời cả người cứng đờ, bị chấn tại chỗ.
Lượt xem: 43
Số người xem: 36
Mã ID của bài viết này là: 11821
ec….Sở ca thấy gì ah…Sở ca phá hư chuyện tốt của PĐT ca ah….Sở ca giải cứu mỹ nhân ah…hay…. ngóng ngóng vào trong xe ngựa ah
Lão quản gia ngu ngốc…còn nghĩ Diễm tỷ dễ bị ức hiếp như xưa…nếu Diễm tỷ dễ ức hiếp///Đại phu nhân và các thứ muội sẽ bị trị tội sao…quá ngóc mà
Thank