Chương 37: Đúng là yêu nữ.
Edior: Huyền Vũ.
Biên Tập: Nước Biển Xanh
” Như vậy đã muốn mạng của ta? Ở đây, ngươi đi vào nơi này, cầm lấy nó, ta đưa mạng của ta cho ngươi, thế nào?”
Lại nói trong xe ngựa lúc này Phượng Đế Tu đang quanh quẩn bên tai Y Diễm. Một kích trí mạng của nàng tuy là Phượng Đế Tu vận nội lực ngăn cản nhưng cũng không có nghĩa là lông tóc vô thương, cổ họng của hắn lúc này lấy mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ sưng đỏ lên, vì vậy thanh âm của hắn cũng có vẻ khàn khàn dị thường, không còn dáng vẻ thanh liệt vô ngần, vân đạm phong khinh.
Thanh âm trầm thấp như vậy lại thêm vài phần khí phách, không hiểu sao lại khiến lòng người bị mê hoặc.
Trước mắt hắn là đôi mắt sâu thẳm sáng ngời, lòng bàn tay hắn điên cuồng sờ loạn khiến Y Diễm có chút khẽ run, nhưng lập tức nàng lại nheo lại hai mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng tràn đầy sự mỉa mai.
Nam nhân quả nhiên đều giống nhau, địa vị càng tôn quý, càng tự đại, càng yêu thích sự mới mẻ, ham muốn đi săn cũng càng mạnh mẽ. Chỉ mới ở cạnh nhau hai canh giờ, nam nhân này đã nói ra những lời như vậy.
Lòng dạ của hắn, nàng cũng không hiếm lạ. Mạng của hắn, nàng cũng định rồi ! Không ai trêu đùa nàng như vậy xong mà có thể toàn thân trở ra.
Tên khốn kiếp này ! Nàng sẽ cho hắn biết nữ nhân chưa bao giờ dễ chọc !
Nàng nghĩ bỗng nhiên rút ra bàn tay đặt lên ngực Phượng Đế Tu, nhưng không trả lời hắn. Con ngươi trong trẻo lạnh lùng, vẻ mặt thờ ơ. Nàng vẫn híp lại hai mắt như trước, nhẹ nhàng cầm lấy lọn tóc đen từ trên trán Phượng Đế Tu rũ xuống, nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay bạch ngọc.
Từng vòng từng vòng quấn lấy lọn tóc đen như mực, mỗi một lần như vậy lại sinh ra một cỗ yêu diễm, nhất là lúc này nàng còn đang nằm bất động dưới thân hắn, vẻ mặt không chút để ý.
Phượng Đế Tu chỉ cảm thấy ngón tay của nàng như cành liễu đang quét qua quét lại trái tim hắn, cứ như vậy từng vòng từng vòng. Đột nhiên, nàng nắm chặt bàn tay, hung hăng lôi kéo cứ như vậy tim của hắn cũng hung hăng bị kéo xuống.
Trầm luân, không thể kiềm chế được mà trầm luân.
Yêu nữ này !
Tiêu Hổ mặc dù không tính là con người, nhưng nó lại nói rất đúng, nàng đúng là yêu nữ, chuyên môn tới câu hồn của hắn.
Y Diễm kéo tóc của Phượng Đế Tu mặt của hắn liền kề sát mặt nàng, trán của hắn gần như là đụng tới trán nàng, hô hấp quấn quýt, hơi thở quẩn quanh, nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng,” Lòng dạ của ngươi rất xấu, ta không muốn, người lớn lên cũng quá xấu, ta vừa nhìn đã thấy buông nôn, thân thể thì…Quá gầy, hoàn toàn không có sức…”
Lúc nàng nói những lời này thì còn liếc nhìn thân thể của Phượng Đế Tu, ánh mắt kia lớn mật mà làm càn. Nếu như trong ánh mắt nàng không lộ lãnh ý, Phượng Đế Tu thậm chí còn cho rằng nữ nhân này đang muốn cùng mình…
Thanh âm của nàng mềm mại phát ra từ đôi môi đỏ mọng, vừa thanh thúy vừa dụ hoặc, hô hấp của Phượng Đế Tu nhanh chóng trật nhịp, cúi đầu nở nụ cười, đang muốn nói gì đó, đột nhiên ánh lửa đại thịnh, trong xe sáng ngời.
Ánh mắt sắc bén của hắn lóe lên, nhìn thấy cửa sổ xe đột nhiên bị người đẩy ra, bên ngoài lộ ra gương mặt anh tuấn của Sở Thanh Y. Chết tiệt, hắn quá nhập tâm, có người tới gần như vậy mà hắn cũng không phát hiện, quả nhiên ôn hương nhuyễn ngọc đánh ngã anh hùng. Có điều cái ôn hương nhuyễn ngọc này, Phượng Đế Tu hắn định rồi.
Thậm chí thân thể cũng không thèm động lấy một cái, Phượng Đế Tu động một ngón tay, một chỉ phong lăng lệ bắn ra, phiến cửa sổ cạch một tiếng đóng lại, cắt đứt tầm nhìn của Sở Thanh Y.
Nhưng Y Diễm cũng đồng thời tung một cước lên xương bánh chè của Phượng Đế Tu, vừa hướng bên ngoài nói,” Quản gia kia cứ trực tiếp giết là được. Ta không ngờ rằng Sở thế tử phong lưu phóng khoáng, lúc giết người lại kéo dài thê lê, dông dài như mấy cô nương.”
Phượng Đế Tu bị một cước của Y Diễm đá văng, lưng đánh lên vách xe, thấy nàng cấp tốc ngồi lại ngay ngắn, sắc mặt không thay đổi cùng Sở Thanh Y đứng bên ngoài nói tới nói lui, nhất thời cười khổ, trong lòng chua loét.
Nữ nhân này quả nhiên vừa rồi không chút thật lòng, bên ngoài xảy ra chuyện gì nàng đều biết nhất thanh nhị sở, nhưng hắn lại quá nhập tâm, đáng chết!
Phượng Đế Tu tức giận đến nghiến răng, nhưng Sở Thanh Y đứng bên ngoài cũng tức giận đến giơ chân. Được lắm, hắn ở bên ngoài vì nàng ngay cả phủ Thái phó cũng đốt, nhưng lại bị nàng nói lời ác độc, chế giễu, sao có thể…Sao có thể…
Lúc này lại còn nói hắn lúc giết người lại kéo dài lê thê, dông dài như một tiểu cô nương. Lửa giận của hắn tăng vọt, nhưng Y Diễm lại nói hắn phong lưu phóng khoáng thành tính mà xúc động.
Hắn chưa bao giờ nghe thấy người nào đánh giá hắn như vậy. Tất cả mọi người đều nói rằng tiểu thế tử của Thiên Ức vương phủ là Hỗn Thế Ma Vương, là tên công tử quấn là áo lụa, phần lớn thời gian chỉ biết đánh bạc, gái gú, nàng lại chỉ liếc một cái đã nhìn thấy sự trong sạch của hắn.
Điều này khiến trái tim hắn dâng lên một cảm giác vui sướng như một người gặp lại tri kỷ của mình sau bao năm xa cách, điều này khiến cho một bụng tức giận mà hắn không thể phát ra được. Cho dù lửa giận đã dâng tới cổ nhưng hắn vẫn không thể phát ra được, cố gắng đè nén xuống dưới.
Nghe được bên trong nhanh chóng có hồi âm, nghe được tiếng người đụng lên vách xe, hắn rốt cuộc đè lại cơn tức giận, hất hất cằm nói,” Gia liền đi giết hắn, nhìn xem ngươi còn nói được gì !”
Hắn nói xong liền cầm kiếm đi về phía quản gia.
Hôm nay nàng vốn muốn bắt người lập uy, giết gà dọa khỉ, nhưng không có khả năng che giấu được sự thật mình giết quản gia.
Quản gia nghe Y Diễm nói xong, quả thật không thể tin được, phản ứng của nhị tiểu thư tại sao lại không giống như khuê tú bình thường, không giống như những gì hắn nghĩ, nàng sao có thể sai khiến Sở thế tử nhanh chóng giết mình.
Quản gia nhìn Sở Thanh Y cầm theo thanh kiếm, sợ đến sắc mặt trắng bệch, từ lâu hắn đã mất đi lý trí, mở miệng mắng to,” Thịnh Y Diễm, ngươi là cái tiểu tiện nữ, chỉ là một đứa con gái bỏ đi, dám giết gia. Độc nữ giống như ngươi, đáng đợi bị Dực Vương điện hạ vứt bỏ, đáng đời bị trượng phu ruồng bỏ. Mặt hàng như ngươi đáng bị vạn người cưỡi, ngươi giết gia, đại phu nhân sẽ vì gia báo thù….”
Trong xe ngựa Phượng Đế Tu nghe vậy thì cả người tràn ngập lệ khí, ám dạ chi ma gào thét tận trời, hắn híp lại con ngươi, đang muốn ra tay, Y Diễm lại đứng lên đẩy cửa xe, đi ra ngoài. Biết là nàng có thể tự mình giải quyết được việc này, hắn tự nhiên sẽ không nhúng tay vào, tự mình động thủ sẽ càng khiến hắn thêm tức giận.
Sở Thanh Y nghe quản gia nói lời ác độc, gân xanh trên tay không kiềm chế được mà nổi lên, chỉ cảm thấy mặt mũi mất hết. Vừa rồi hắn còn mạnh miệng nói với Y Diễm, người còn chưa giết được, lại khiến người này nhục mạ Y Diễm. Hắn đường đường là Hỗn Thế Ma Vương nhưng lại mất hết mặt mũi.
Hắn tức giận đến tăng nhanh bước chân, quyết định lăng trì tùng xẻo tên kia. Nhưng ai biết lúc này từ xe ngựa lại vang lên tiếng động, biết là Y Diễm đi ra, hắn theo bản năng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía nàng.
Ánh mắt của mọi người đều tùy theo nhìn lại, chỉ thấy, trong ánh lửa, nàng kia một mình đứng trên xe ngựa, quần áo màu đỏ, phần phật lay động, tóc đen thả sau lưng hình thành sự đối lập với xung quanh.
Gió đêm thổi tới, tay áo phấp phới, vạt áo trước của nàng thêu hoa văn đám mây, dưới ánh lửa càng thêm rực rỡ. Nàng kia một thân trong trẻo lạnh lùng vô ngần, khuôn mặt cao ngạo, giống như là một đóa tuyết liên mọc giữa biển lửa. Mặc dù liệt hỏa khó dung lại giống như chim phượng hoàng muốn tung cánh bay lên, dục hỏa trùng sinh, phong quang nở rộ, thề phải Nhất Phi Trùng Thiên, Phượng Minh Cửu Tiêu, khiến thế nhân tỉnh ngộ…
Lượt xem: 14
Số người xem: 12
Mã ID của bài viết này là: 11822
Quá đã…
Thanks nàng nhiều
quản gia nhà Thái phó bị não tàn ah…hay sợ quá nên cháy não…chỉ nói trước mắt bá vương Sở thế tử đang ra mặt cho Diễm tỷ ..hắn dám nhục mạ tỷ…k biết sống chết là gì mà….
Thank