Chương 11a: Người một nhà
Editot: Nhung
Biên Tập: Nước Biển Xanh
“Tiểu thư, nô tỳ vừa làm điểm tâm rất ngon, mời người nếm thử.”
Tiểu nha đầu Ngân Hạnh bưng khay mã não màu đỏ bước vào, trên đó bày một đĩa đậu tây cuốn hoa hồng.
Đĩa điểm tâm trông mới đẹp đẽ, tinh tế làm sao, mỗi viên trông đều rất mềm mại, đáng yêu. Du Nhiên thấy rất thú vị, nhịn không được liền lấy ra một viên bỏ vào trong miệng. Hương vị ngọt ngào, mềm mại của bột đậu tây vừa chạm tới đầu lưỡi đã tan ra, lại mang đậm mùi hương hoa hồng, chua chua ngọt ngọt làm người ta nhớ mãi không thôi.
Du Nhiên nhắm mắt hưởng thụ: “Là Thủy Sam làm sao? Tay nghề tốt lắm.”
Ngân Hạnh cười nói: “Vâng tiểu thư. Là do Sam tỷ tỷ làm, dùng bình ướp hoa hồng đó ạ.”
Vùng Tể Nam trồng rất nhiều hoa hồng, hoa hồng ở đây vừa to lại vừa đẹp, hương thơm nồng nàn. Trong khuôn viên của Mạnh gia cũng có một mảnh đất trồng hoa hồng, tất nhiên là quanh năm không hề thiếu hoa hồng. Nhắc tới hoa hồng, bất chợt Du Nhiên lại nhớ tới kiếp trước của mình, có hôm nàng đi ăn, bỗng nhìn lên bảng hiệu của quán là “Ngờ vực không đổi”, nàng liền cười ràng rỡ. Tả thượng truyện cũng có câu: “Có ăn quên buồn”!
“Nói với Thủy Sam lát làm cơm chiều lấy hoa hồng ướp táo đỏ, lấy thịt chiên lên làm thịt viên hoa hồng, nấu cả cháo hoa hồng cho ta nữa nhé.” Du Nhiên hào hứng dặn dò Ngân Hạnh.
“Dạ.” Ngân Hạnh đáp thật to, đôi mắt tràn ngập ý cười. Vị tiểu thư này quả thật là rất yêu thích hoa hồng, ngay cả khuôn mặt trông cũng thật kiều diễm, tựa như hoa hồng sớm mai.
Đã đến giờ cơm chiều, phu nhân đang ngồi trong phòng thì nghe nha đầu Bích Đào truyền lời: “Mời phu nhân và các vị tiểu thư đến nhà chính dùng cơm chiều.”
Du Nhiên cười, đứng lên mời Bích Đào ngồi rồi bảo tiểu nha đầu châm trà, lấy điểm tâm ra. Bích Đào khẽ cười, nói: “Tạ Ngũ tiểu thư, nô tì còn phải đến chỗ Tứ tiểu thư thông báo, hẹn ngồi uống trà cùng tiểu thư vào ngày khác.”
Du Nhiên thấy thế cũng khách sáo nhiều nữa, nhìn về phía Mạc Liên. Mạc Liên đã cầm trong tay một chiếc hà bao tinh tế, liền đưa đến tay Bích Đào, Bích Đào hơi cúi người, thấy không có ai liền ghé vào tai Mạc Liên, thấp giọng thì thầm: “Hôm nay lão gia trở về sớm, xem ra rất vui vẻ, sắc mặt của phu nhân cũng rất tốt, nói với Ngũ tiểu thư cứ yên tâm đi đi.”
Mạc Liên cảm ơn Bích Đào, tiễn nàng ta ra khỏi phòng.
Du Nhiên nhìn thịt viên chiên hoa hồng đặt trên bàn mà thèm nhỏ dãi, mặc cho Mạc Liên thúc giục, nàng vẫn cố ăn vài viên thịt rồi mới lưu luyến rời đi.
Mạc Liên khẽ chau mày, tiểu thư thật sự là càng ngày càng lười biếng rồi. Mạc Liên nghĩ, dùng lời tốt đẹp để khuyên nhủ tiểu thư, tiểu thư là người thấu tình đạt lý nên có thể sẽ nghe theo lời khuyên của mình, còn nếu tiểu thư không chịu nghe thì sao? Mạc Liên khẽ cắn môi, đành phải tới báo cáo lão gia. Lão gia đã giao tiểu thư cho mình chăm sóc, mình phải tận tâm tận lực hầu hạ thật tốt cho người mới được.
Bữa cơm chiều diễn ra rất vui vẻ, mọi người đều ăn uống ngon miệng: bát đĩa tuyệt đẹp, đồ ăn thức uống hết sức tinh tế, mấy tiểu nha đầu hầu hạ vô cùng chu đáo, Mạnh Lãi và Chung thị mặt mày đều tươi tỉnh, mấy tỷ muội vừa nói vừa cười rộn rã.
Tam tiểu thư Yên Nhiên liếc mắt nhìn Du Nhiên một cái, lại nhanh chóng rời mắt, thầm nghĩ: phụ thân thương nàng ta cũng là chuyện dễ hiểu, suy cho cùng thì ba năm nay phụ thân cũng chỉ có mình nàng ta bên cạnh; nhưng vì sao phu nhân cũng đối với nàng ta đặc biệt vui vẻ hòa nhã như thế này? Vì sao?
Du Nhiên vừa mải miết ăn vừa nghĩ: có chuyện gì tốt làm hai vợ chồng này vui vẻ tới như vậy? Chẳng lẽ là Mạnh Lãi được thăng quan? Nhưng lúc này mới quay về kinh thành không tới mười ngày, không phải là quá nhanh sao?
Ăn cơm xong, mọi người di chuyển tới gian nhà phía đông, người một nhà cùng nhau uống trà rồi trò chuyện.
“Khoảng cách xa quá, mỗi sáng đều phải dậy sớm đến trường thật là vất vả.” Lục tiểu thư thấy tâm trạng Mạnh Lãi có vẻ rất tốt, liền to gan lên giọng oán hận,
Tam tiểu thư Yên Nhiên nghe vậy thì thầm oán hận trong lòng, hận Hân Nhiên được đi học ở Thành quốc công quý phủ với bảy, tám bạn đồng môn xuất thân gia thế. Bọn họ không phải là xuất thân từ Công phủ thì là từ Hầu phủ, Bá phủ,… đều là thân thích của thành quốc công phủ. Cho dù Hân Nhiên học không được bao nhiêu đạo lý thì cũng đã có thể kết giao với danh môn quý nữ, không phải sao? Bản thân mình nằm mơ cũng không được, nàng ta ngược lại còn ngại mệt không muốn đi! Tuy rằng đích thứ khác biệt, nhưng đều là cùng cha sinh, vì sao lại bất công đến như vậy?
Ánh mắt Chung thị ngập tràn vui vẻ, cưng chiều, dáng vẻ bĩu môi làm nũng của đứa nhỏ kia trông thật là đáng yêu. Bà quay về phía Mạnh Lãi, cười nói: “Chúng ta cách thành quốc công phủ khá xa, nếu phải đến trường thì giờ mẹo Lục nha đầu đã phải rời giường, năm ngày mới có thể nghỉ ngơi một ngày, quả thật là có chút vất vả.”
Mạnh Lãi giả vờ tức giận, buông lời khiển trách: “Phải vượt qua khó khăn thì mới có thể thành tài. Tuổi nhỏ không có nghĩa là chỉ biết ăn chơi, mới có chút chuyện như vậy mà đã kêu khổ hay sao?”
Hân Nhiên bị dọa sợ, vội vàng đứng lên cúi đầu, nhận lỗi với Mạnh Lãi: “Phụ thân, lần này con sai rồi. Về sau con sẽ không dám thế nữa.”
Mấy tỷ muội kia cũng đứng lên nhận lỗi, gia quy của Mạnh thị là như thế, huynh đệ tỷ muội với nhau, một người sai là tất cả đều sai.
Chung thị nhìn con gái mà thấy đau lòng, bà liếc nhìn chồng, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Mạnh Lãi thấy thế cười thầm trong lòng, hạ giọng ôn hòa nói, “Biết lỗi là tốt rồi. Các con đều ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Cha đi nhậm chức ở bên ngoài ba năm, không biết việc học hành thi cử của các con ở nhà ra sao rồi?” Mạnh Lãi khẽ chau mày, nói.
Yên Nhiên nghe vậy mừng rỡ khôn xiết, nàng luôn tự hứa là đọc tất cả các loại thi thư, cuối cùng cũng có dịp dùng đến. Nàng ta vội vàng đứng lên, cung kính trả lời: “Bẩm phụ thân, con đã học liễu nữ tứ thư, nữ Luận ngữ, còn đọc không ít Hán phú, thơ Đường, thơ Tống.”
Mạnh Lãi ôn hòa nói, “Đọc sách nhiều là tốt, có điều con nên để ý chuyện lễ nghi, đại tỷ tỷ con còn đang ở đây, sao con lại tranh lời của tỷ con?”
Yên Nhiên cả kinh, nàng rất muốn thể hiện trước mặt phụ thân nhưng lại quên mất thứ tự lớn nhỏ: “Lớn nhỏ có thứ tự, Yên Nhiên sai rồi.”
Mạnh Lãi vuốt cằm mỉm cười, “Về sau để ý là được rồi.”
Duyệt Nhiên là trưởng nữ, từ khi còn bé, việc học của nàng đã do Mạnh Lãi đích thân dạy dỗ, nay lại sắp xuất giá, cho nên cũng không cần quá để tâm tới việc học. Du Nhiên mấy năm này ở gần nên việc học của nàng Mạnh Lãi đương nhiên biết rõ. An Nhiên và Hân Nhiên giống nhau, đều chỉ đọc liễu nữ tứ thứ cùng nữ Luận ngữ.
Mạnh Lãi trầm ngâm một lát: “Tỷ muội các con có muốn đi theo thầy tài giỏi đọc sách mới không? Mặc dù không cần phải khiến mình trở thành kinh luân tài nữ nhưng ta cũng muốn các con phải hiểu biết một chút mới được. Nếu muốn, ta sẽ thay các con tới Lam Sơn tìm thầy tốt.”
Duyệt Nhiên vui vẻ nói, “Trường Lam Sơn là thư viện dưới chân núi, dạy học đã mấy chục năm, đức cao vọng trọng, cha lên đó tìm thầy, nhất định là sẽ tìm được người tài. Mấy vị muội muội có phúc rồi.”
Mạnh Lãi vui vẻ cười, “Như thế, đoạn đường từ nhà đến trường, Lục nha đầu cũng không phải cực khổ nữa.”
Hân Nhiên vui vẻ hết sức, quả thật phụ thân vẫn rất yêu thương nàng, vội vàng cười hihi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trong lòng Chung thị cũng vô cùng vui vẻ, Hân Nhiên là đứa nhỏ nhất, thời điểm mang thai Hân Nhiên, bà ngày đêm lo lắng, sợ rằng đứa nhỏ sinh ra là một cậu con trai; nếu vậy thì sẽ bị lão thái thái cùng Hồ thị cướp đoạt làm con thừa tự cho tam phòng, may mắn đến khi đứa trẻ được sinh ra là một bé gái mặt mày trắng mịn, khiến lòng bà nhẹ hẳn đi. Do đó, bà đối với Hân Nhiên khá là cưng chiều. Chung thị vốn sợ chồng trách cứ con gái nhỏ, nhưng hôm nay thấy Mạnh Lãi đối với đứa con này cũng yêu thương như thế, quả thật bà vô cùng yên tâm.
Mời thầy, chỉ sợ cũng vì Mạnh Chính Vũ, khác với mọi người, người hiểu Mạnh Lãi nhất vẫn là Du Nhiên.
Lượt xem: 16
Số người xem: 14
Mã ID của bài viết này là: 6766
Uhm….. ML xem ra cũng để ýCV nhỉ….dù gì cũng con ruột… Cho làm con thừa tự tam phòng… Bị nuôi thành ma bệnh cũng tội…. Hồ thị đáng ghét mà….
Thank
Nhị lão gia có con sâu ở trong bụng rồi haaa
Cha nào mà chẳng yêu con mặc dù Chính Vũ cho làm con thừa tự từ nhỏ nhưng trong tâm Mạnh Lại ngoài tình thương của người cha dành cho con còn thêm một phần áy náy