Chương 8a: Phụ thân chỉ có một.
Editor: Jyn
Biên Tập: Nước Biển Xanh
“Con không đi! Gia yến chi thứ 2, chúng ta tới xem náo nhiệt làm gì! Con mới không muốn nhìn thấy ánh mắt của những người khác! “
Bên trong Lê Viện ở sườn tây Mạnh phủ. Trong nhà chính bên cạnh bàn trà bằng gỗ Lê phân biệt ngồi Hồ thị cùng Di Nhiên. Mạnh Di Nhiên đang cúi đầu thêu thùa, trên người là 1 chiếc áo mỏng có lớp lót bằng bông đã cũ, khuôn mặt tú lệ nhưng thần sắc lại ảm đạm, khẩu khí cường ngạnh lại mang theo chút khinh thường.
Dung nhan của Hồ thị tinh xảo, trên người mặc 1 chiếc áo gấm có lớp lót bông, nhìn qua thập phần quý giá, cau mày nhìn nữ nhi không son phấn mắng “Nha đầu chết tiệt kia, đây là cách ngươi nói chuyện với nương sao?! Càng nuông chiều, ngươi càng không coi ai ra gì!”
Di Nhiên hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục thêu cành mai đang dang dở. Thân mai mềm mại như bàn tay nhỏ của mỹ nhân đang vươn ra, bên trên có hai đóa lục ngạc mai, ngắn ngọn mà hoạt bát, trông thực sáng sủa, hút mắt.
Bên ngoài, bọn nha đầu im ắng, một tiếng vang cũng không có.
Hồ thị một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Hài tử ngốc, Nhị bá mở tiệc tẩy trần về nhà, chúng ta như thế nào có thể không đi? Cô nhi quả phụ chúng ta còn phải dựa vào Tổ mẫu và Nhị bá ngươi đó.”
“Con mới không cần dựa vào bọn họ! Cha có lưu lại cho chúng ta ruộng vườn, phòng ốc, cửa hàng, làm sao cần phải dựa vào người khác!” Lòng tự trọng của Di Nhiên bị tổn thương. Vì sao cần phải nhờ Nhị bá? Con không cần!
“Hài tử ngốc, chỉ dựa vào vài thôn trang và cửa hàng cha ngươi lưu lại kia, chúng ta sao có thể thoải mái như bây giờ? Ở trong phủ xiêm y bốn mùa, trang sức đúng mốt, điểm tâm nước trà, nha đầu hầu gái đều có sẵn, tháng tháng lại có tiền lĩnh, tự tại bao nhiêu! Nếu chỉ bằng của cải của chúng ta, chỉ sợ ngươi ngay cả một bộ đồ mới cũng khó có được! “
Hồ thị cắn răng nói, “Ngươi là đứa ngốc, không nhìn thấy Nhị bá ngươi mang về bao nhiêu là hòm xiểng sao! Tiểu thứ nữ đi theo Nhị bá ngươi bên ngoài, trổ mã lại càng tốt, còn được đeo vàng đeo bạc, so với đích nữ ngươi còn tốt hơn! Ngươi còn không chuẩn bị tinh thần, hảo hảo đến chỗ Nhị bá ngươi ân cần hỏi han, tận tâm làm tốt bổn phận cháu gái. Thế mà ngươi còn giả bộ bệnh nằm trên giường không ra! Thực không có tiền đồ!”
Nghĩ đến hòm xiểng giống như nước lũ được khiêng vào bên nhà chi thứ hai, Hồ thị đau lòng thở dài, cái này có bao nhiêu là thứ tốt a, tất cả đều tiện nghi cho cho đám người kia rồi!
Biểu ca vốn hẳn là của nàng, những thứ đó vốn đều là của nàng!
Hồ thị càng nghĩ càng giận, đoạt lấy khăn tay trong tay Di Nhiên vứt sang 1 bên, lớn tiếng quát Di Nhiên “Cả ngày làm nữ công gia chánh thì có bao nhiêu tiền đồ! Thu thập tốt rồi đi cùng nương! Bằng không, cẩn thận da của ngươi!”
Di Nhiên rưng rưng lắc đầu, “Nương, đây không phải nhà chúng ta, chúng ta về nhà không tốt hơn sao? Ở Thái An, Tế Nam chúng ta đều có nhà, ở Tế Nam còn có hai cửa hàng, ở Thái An còn có hai thôn trang, ở nhà mình tự tại biết bao, vì sao cứ phải ở đây nhìn sắc mặt người khác?”
Hồ thị thấy nữ nhi khóc thương tâm cũng có chút mềm lòng, nhẹ nhàng vỗ về nữ nhi, lấy ra 1 chiếc khăn tơ tằm thêu mẫu đơn bằng chỉ vàng chỉ bạc lau lệ cho nữ nhi, ôn nhu nói:
“Di nhi, không phải nương muốn ở chỗ này, thật sự nếu chúng ta trở về Thái An sẽ rất khổ sở. Thái An ở nông thôn, sinh sống chỉ bằng nghề nông, dựa vào 1 năm thu tô thuế bất quá chỉ ba, năm trăm lượng. Chi phí sinh hoạt hằng ngày nuôi dưỡng toàn gia, còn phải ứng phó với sự tình khác, rồi lưu lại tiền cưới cho ngươi, tiền dưỡng lão cho nương, làm sao có thể trôi qua những ngày tháng tốt được! Hai cửa hàng lại không kiếm được tiền! Ngươi hiện tại có hai đại a đầu, bốn tiểu nha đầu hầu hạ, có mẹ nuôi, sư phó dạy nữ công, sư phó dạy đọc sách viết chữ, muốn ở lại Thái An làm sao có thể! Nếu thật trở về Thái An chúng ta phải bớt ăn bớt chi tiêu, sao giống như bây giờ, mặc quần áo gấm vóc, dùng khăn lụa tơ tằm!”
“Con tình nguyện ăn cơm rau dưa mặc váy bố qua ngày cũng không tình nguyện ăn nhờ ở đậu! ” Di Nhiên đoạt lấy khăn tay tự lau nước mắt, vẻ mặt quyết tuyệt.
Hồ thị trìu mến nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nữ nhi, vuốt mái tóc trên gò má con gái sang 1 bên, buồn bã nói, “Ngươi cho rằng không ăn không mặc là tốt sao? Đại bá ngươi làm tri huyện ở Hưng Huyện, nhị bá ngươi ở kinh thành, bên trong tộc ở Thái An không có chi nào gần chúng ta cả, cô nhi quả phụ chúng ta liệu có thể sống an ổn? Không có nam nhân chống đỡ môn hộ, tộc nhân cho dù xem trên mặt mũi nhị bá ngươi không khi dễ chúng ta, nhưng sóng ngầm có thể thiếu sao? Còn không bằng ở lại trong nhà nhị bá, đi theo tổ mẫu ngươi, tổ mẫu ngươi tổng vẫn có thể bảo vệ 2 mẹ con chúng ta. Nữ nhi à, tuổi ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi nghe nương đi. Nương biết ngươi cảm thấy ủy khuất, chẳng lẽ nương lại không ủy khuất? Thời điểm nên nhẫn chỉ có thể nhịn, muốn trách thì trách cha ngươi ra đi quá sớm, lưu lại mẹ con chúng ta không có ai để dựa vào.”
Di Nhiên nghe được câu “Chỉ có thể trách cha ngươi ra đi quá sớm “, nhớ tới chính mình thuở nhỏ đã mất cha, thân thế đáng thương, không khỏi nằm trong lòng hồ thị khóc rống lên, hồ thị cũng ôm nữ nhi rơi lệ.
Thật lâu sau, hồ thị thu nước mắt, mạnh mẽ cười nói, “Con ta mau nín đi, cha ngươi dưới suối vàng nhìn thấy ngươi trưởng thành tài giỏi xinh đẹp sẽ rất vui mừng. Chờ thêm mấy ngày nữa nương cùng tổ mẫu sẽ chọn cho ngươi 1 con rể tốt, con gái của ta mặt mày rạng rỡ gả đi, cha ngươi mới có thể mỉm cười nơi cửu tuyền.”
Di Nhiên nghe vậy cười khổ, nương luôn nói muốn tìm cho mình 1 con rể tốt, muốn ở trong nhà cao cửa rộng, không biết có phu nhân nhà giàu nào lại muốn rước về 1 con bé mồ côi không cha, huống chi cho dù phụ thân vẫn còn khỏe mạnh cũng là 1 người không có gì, chính mình dựa vào cái gì mà muốn được gả vào nơi nhà cao cửa rộng?
Nữ nhi khổ sở tươi cười làm trong lòng hồ thị chua xót. Nắm lấy 2 bàn tay nữ nhi hôn nhẹ, an ủi “Con ta nhân tài như vậy, trong kinh không biết có bao nhiêu phu nhân muốn thu làm con dâu đâu, con yên tâm, không câu nệ là tứ tử của Tôn thị lang, hay là thứ tôn của Lư Thiếu Khanh, bọn hắn đều là người có danh có họ, sẽ không bôi nhọ nữ nhi của ta đâu.”
Di Nhiên trợn mắt nhìn nương, Tôn thị lang phu nhân bất quả chỉ là lúc tới cửa tiếp Mạnh lão thái thái tiện miệng khen mình vài câu, tặng cho 1 vòng ngọc làm quà gặp mặt, nương đã bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái. Con trai thứ 4 của Tôn thị lang là ấu tử (con nhỏ trong nhà) Tôn gia, tuổi còn trẻ đã là cử nhân, rất có danh tiếng. Mẹ ruột của hắn là phu nhân Tôn thị lang, là đích nữ của đại gia tộc thế gia Cẩm Châu tả thị, được gả cho trưởng tử của Tôn thị đời đời thư hương, mắt luôn cao hơn đỉnh. Hôn sự của ấu tử đều lựa chọn tỉ mẩn, phàm là đối tượng có chỗ nào không tốt, Tôn thị lang phu nhân cũng không chịu gật đầu. Đã thế sao có thể rước 1 đứa bé mồ côi cha về làm con dâu? Thật sự là nằm mơ bất tỉnh!
Về phần thứ tôn của Lư Thiếu Khanh càng đừng nói, Lư gia là khai quốc công thần, đời đời trâm anh. Lư gia thiếu gia là nhân vật phong lưu, còn có mẫu thân là quận chúa, hậu duệ quý tộc, chẳng lẽ không cưới được danh môn thục nữ?
<< >>
Lượt xem: 17
Số người xem: 15
Mã ID của bài viết này là: 6687
Ta thấy Di Nhiên cũng không tệ như mẫu thân Hồ thị …..Hồ thị cũng tội đấy nhưng bệnh k nhẹ ah……nào ăn nhờ ở đậu còn chảnh chẹ…bắt nạt chủ nhà….k biết an phận …còn bị bệnh hoan tưởng ah….
thank
potay, đúng là đời lắm kẻ thích ảo tưởng. không bao giơ tự xem lại sức mình như thế nào mà cứ đòi…hứ
Bà Hồ thị này bị ảo tưởng nặng biểu huynh nào của bà. Mạnh lại đem của cải về có gì gia đình thê thiếp ông hưởng mắc mớ gì đến bà mà làm như người khác đang chiếm tiện nghi của bà