Chương 1: Mạt thế hảo vẫn là nguyên thủy hảo?
Người dịch: MEE
Mạt thế hảo vẫn là xã hội nguyên thủy hảo? Kiều Vũ kéo kéo khóe miệng: Này thật là một vấn đề hay!
Ở mạt thế, chiến đấu đến giây phút cuối cùng, vốn tưởng rằng sẽ chết. Ai ngờ vừa mở mắt, thế nhưng xuyên đến xã hội nguyên thủy.
Nàng thật không biết đây là hạnh phúc hay bất hạnh.
Bất quá, tốt xấu gì cũng nhặt được một cái mạng. Ở mạt thế giãy giụa lâu như vậy, không phải vì tồn tại sao? Ít nhất nơi này không thiếu đồ ăn, chỉ thiếu một đôi mắt biết nhận thức đồ ăn. Thân là người tham ăn, việc này hoàn toàn không phải vấn đề.
Hết thảy, đều là vì tồn tại!
“Vũ, mau mau, a phụ của ngươi bị thương.”
Một phụ nhân chạy vào sơn động, thở hồng hộc.
Kiều Vũ “Đùng” một cái đứng lên, chạy ra ngoài.
Còn chưa chạy đến cửa bộ lạc, nàng đã thấy một đám người nâng người bị thương vào. Cầm đầu người bị thương chính là phụ thân của nàng — Sơn.
Bộ lạc này là một bộ lạc nhỏ chỉ có hơn một trăm người, Sơn là thủ lĩnh của bộ lạc này.
Người đàn ông chỉ mới hơn ba mươi tuổi, vốn dĩ là người mạnh nhất bộ lạc, là người có vũ lực tối cao, hiện tại hơi thở thoi thóp bị người khiêng vào, cánh tay cùng chân đều máu chảy đầm đìa, người cũng hôn mê bất tỉnh.
Cùng nhau trở về hai mươi người, có một nửa bị thương, nhưng thương tích không nặng như Sơn.
Đoàn người đem Sơn đưa đến sơn động mà họ sống.
Một tiểu nam hài chạy tới, oa oa khóc lớn mà gọi Sơn, bị Kiều Vũ nhéo áo da thú kéo lại: “Đừng khóc, sẽ làm thương thế a phụ tăng thêm.”
Tiểu nam hài này là đệ đệ của nguyên chủ, tên Tiểu Tuyền, năm nay mười tuổi.
Nghe Kiều Vũ nói, hắn cũng không dám nhúc nhích nữa. Chỉ nâng lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt, nhìn về phía phụ thân: “A thúc, ta a phụ sẽ không chết đi chứ?”
Thụ sờ sờ đầu Tiểu Tuyền, an ủi nói: “Sẽ không. Có Vu ở đây, nhất định sẽ chữa khỏi cho a phụ.”
Kiều Vũ sờ trán Sơn, thấy vẫn còn ấm, mạch đập vẫn còn, nàng thở phào nhẹ nhõm một chút, rồi hỏi Thụ: “Tại sao lại bị như thế này?”
“Do bị hổ cắn,” trong mắt Thụ hiện lên một tia phẫn hận.
“Hổ?” Nghe thấy vậy, những người đứng vây quanh liền xôn xao.
“Trên núi có hổ sao?”
“Sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Kiều Vũ nhíu mày, đứng lên định đuổi mọi người ra ngoài và gọi Vu đến, thì nghe có người trong đám đông nói: “Ôi, nhà Sơn đúng là xui xẻo. Vũ vẫn chưa khỏe, giờ Sơn lại bị thương nặng. Chẳng lẽ nhà họ bị thần nguyền rủa rồi sao?”
Kiều Vũ quay đầu lại nhìn, phát hiện người vừa nói là một trưởng lão trong bộ lạc, tên là Hỏa. Đứng cách đó không xa là con trai ông ta, Thanh Lang.
Đôi mắt nàng thoáng nheo lại.
Gia đình Hỏa và Thanh Lang từ trước đến nay vốn không hòa thuận với nhà nàng, có chuyện gì cũng đều tránh xa. Hai người này chưa bao giờ bước vào hang động của nhà nàng. Vậy tại sao bây giờ họ lại có mặt ở đây?
“Vu đến rồi.” Có người hô lên, đám đông lập tức dạt ra nhường chỗ.
“Mọi người tản ra đi, đừng tụ tập ở đây cản trở ta.” Vu nói.
Mọi người mới dần dần tản đi.
Vu ở đây không có năng lực thần kỳ, chỉ là người đã kế thừa một số kiến thức y học cơ bản từ thế hệ Vu trước. Ông ta hiểu biết đôi chút về các loại dược liệu và tương đương với một thầy lang trong thôn. Trong bộ lạc, nếu ai mắc bệnh hay bị thương đều sẽ tìm đến Vu để chữa trị.
Sơn bị hổ cắn vào chân trái, nửa bàn chân bị cắn mất; cánh tay trái cũng bị cắn mất một mảng da thịt.
Hai vết thương đều được mọi người dùng da thú băng bó tạm thời, nhưng máu vẫn thấm ra ngoài.
Vu khoảng hơn 50 tuổi, trong thời đại này thì được xem là sống thọ.
Ông ta rất giàu kinh nghiệm, nhìn thấy vết thương của Sơn cũng không hoảng loạn, thuần thục lấy ra một ống trúc mang theo bên mình, dùng một miếng trúc như chiếc muỗng, múc ra thuốc mỡ màu xanh đen rồi thoa lên vết thương. Sau đó, ông dùng một miếng da thú sạch để băng bó lại.
Vết thương trên cánh tay cũng được xử lý tương tự.
Kiều Vũ định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Nguyên chủ đã rời đi từ nửa đêm hôm trước vì bệnh trở nặng, sau khi xuyên qua, nàng tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Trong ký ức của nàng, bộ lạc này chỉ có Vu sở hữu một chiếc nồi đá để nấu thuốc, những người khác không có dụng cụ nấu nước. Nồi đá đó rất dày, lại không có nắp, muốn đun sôi một nồi nước phải mất khá nhiều thời gian.
Chờ nàng đun nước sôi để rửa vết thương cho Sơn, máu chắc cũng chảy khô.
Cũng may hiệu quả cầm máu củ thuốc mỡ kia không tồi, Vu thoa lên không bao lâu, máu đã ngừng chảy. Sau khi Sơn uống thuốc của Vu, mày nhíu chặt cũng giãn ra một chút, dường như cơn đau đã giảm bớt.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, ông lại bắt đầu sốt cao, nhiệt độ có lẽ lên đến khoảng 40 độ.
Trong bộ lạc không có thùng cũng không có bồn, nhưng may mắn là gần đó có một con suối từ trên núi chảy xuống, mọi người thường đến đó lấy nước.
“A tỷ, để đệ đi lấy nước. Tỷ có sao không? Nếu thấy mệt, tỷ hãy nằm nghỉ trên giường đá đi.” Tiểu Tuyền lo lắng nhìn Kiều Vũ, hỏi.
Nguyên chủ ngày hôm qua ăn phải thứ có độc, thượng thổ hạ tả, lại phát sốt cao, đến nửa đêm thì ra đi, Kiều Vũ mới xuyên không tới thế giới này.
Buổi sáng, Sơn đã sờ trán nàng và phát hiện nàng đã không nóng, lại suy xét tới mùa đông sắp tới, đồ ăn của bộ lạc không đủ, lúc này mới không thể không lên núi. Ai ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
“Ta không sao, đừng lo.” Kiều Vũ nói, đưa miếng da thú cho Tiểu Tuyền, “Vậy đệ đi làm ướt miếng da thú này đi.”
Nghe Kiều Vũ nói không sao, Trong lòng Tiểu Tuyền mới dễ chịu một chút, nhận lấy miếng da thú rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng Tiểu Tuyền biến mất ở cửa hang, Kiều Vũ mới quay lại nhìn Thụ đang đứng canh bên giường đá: “A thúc, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khi nãy nàng đã nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt Thụ, nhưng khi đó có nhiều người, vết thương của Sơn cần được xử lý gấp nên nàng chưa kịp hỏi kỹ.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Thụ đầy vẻ tức giận: “Nhóm của Thanh Lang bị lão hổ đuổi theo, chúng ta tình cờ đi ngang, thấy vậy liền đến giúp. Trong lúc giao tranh, lão hổ nhào tới, Sơn rõ ràng có thể tránh được, nhưng không ngờ Thanh Lang bất ngờ đưa chân ra làm vướng chân huynh ấy, khiến huynh ấy không kịp né và bị lão hổ cắn.”
“Thời điểm trở về, ta đã hỏi qua mấy người trong đội của Thanh Lang, bọn họ nói lão hổ ban đầu đang vật lộn với một con vật khác và bị thương. Thanh Lang cho rằng có thể đánh bại nó, không màng lời khuyên ngăn của mọi người mà lao đến khiêu khích, kết quả là hoàn toàn không thể đối phó. Nếu không nhờ chúng ta đến kịp, cả bọn có lẽ đã bị lão hổ ăn sạch.”
Nghe đến việc Thanh Lang là nguyên nhân gây ra chuyện này, sắc mặt Kiều Vũ lập tức trầm xuống.
“Có ai khác chứng kiến Thanh Lang làm vướng chân phụ thân không?” Kiều Vũ hỏi.
Thụ lắc đầu: “Khi đó, những người trong đội của Thanh Lang đều bị thương, đội chúng ta phải tấn công lão hổ từ nhiều hướng khác nhau. Chỉ có ta đứng gần Sơn mới nhìn thấy. Thanh Lang sợ chúng ta nói trước, nên đã vội vàng giải thích rằng hắn bị cỏ vướng chân suýt ngã, vì thế mới vô tình vướng vào Sơn.”
Thụ giận dữ nói: “Ta nghĩ hắn cố ý. Hắn nói vậy, làm cho chúng ta không dễ dàng truy cứu hắn được.”
“Lão hổ có bị giết không?” Kiều Vũ suy nghĩ, hình như khi bọn họ trở về không thấy mang theo xác lão hổ.
“Chưa giết được,” Thụ đáp, “Lão hổ quá lợi hại. Chúng ta xông vào giúp cũng không thắng nổi nó. Nhưng thấy chúng ta đông người, nó lại bị thương, nên đã bỏ chạy mà không đuổi theo.”
Hết chương 1
Lượt xem: 30
Số người xem: 26
Mã ID của bài viết này là: 32475