Chương 3: Ta có sức lực rất lớn

 

Người dịch: Mee

Kiều Vũ không phải là người ham quyền lợi. Hơn nữa nàng vừa mới đến, trong trí nhớ của nguyên chủ đối với thế giới này nhận thức cực kỳ hữu hạn. Nếu có thời gian hiểu biết thế giới này, và từ từ nắm giữ quyền nói chuyện, mọi việc sẽ thuận lợi hơn nhiều. Nhưng hiện tại, nàng cần phải trở thành thủ lĩnh của bộ lạc.

Trước khi xảy ra mạt thế, nàng là một cô gái xinh đẹp và giàu có, gia đình có tiền, có thể sống an nhàn, chỉ cần ăn uống, hưởng thụ cuộc sống, ăn no chờ chết. Vì vậy, trong thời gian học đại học, nàng cảm thấy hứng thú với ngành xây dựng, tốt nghiệp xong lại không tìm được việc làm, mà chỉ mãi đi du lịch, có hứng thú còn sẽ tham gia một số hoạt động mạo hiểm.

Khi mạt thế đến, nàng vừa mới kết thúc một hoạt động thám hiểm, về đến nhà thì phụ thân và anh trai vẫn đang trong công ty và không thể liên lạc được. Nàng thức tỉnh dị năng, cùng với mẹ và bảo mẫu sống ở khu biệt thự trong nửa tháng. Trong lúc nàng ra ngoài tìm thức ăn, mẹ nàng bị cảm nhiễm, bảo mẫu bị thương và cũng hóa thành tang thi, nàng buộc phải đi đến căn cứ. Ở căn cứ, nàng sống ngẩn ngơ suốt mười năm.

Trong thời gian này, nàng lại thức tỉnh lôi hệ dị năng, trở thành một dị năng giả song hệ. Trong một lần chiến đấu, nàng bị cao cấp tang thi tấn công, để không biến thành tang thi đi công kích đồng đội, nàng đã trực tiếp cho đầu mình một cái tát.

Khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã đến nơi này.

Tối qua, sau khi tỉnh lại, nàng liền thử một chút, kinh hỉ phát hiện dị năng lực lượng và lôi hệ dị năng đều theo đến đây, hơn nữa không bị giảm cấp, vẫn duy trì ở cấp độ lục cấp của sức mạnh dị năng và ngũ cấp của lôi hệ dị năng.

Cảm tạ trời xanh!

 

Lôi hệ dị năng có động tĩnh quá lớn và vượt xa tự nhiên, nên Kiều Vũ không muốn sử dụng trừ khi trong tình huống khẩn cấp. Tuy nhiên, dị năng về sức mạnh lại có thể giúp nàng nhanh chóng chiếm được vị trí thủ lĩnh.

Với trí óc và kiến thức dự trữ của mình cùng kỹ năng sinh tồn, nàng tin chắc rằng mình có thể dẫn dắt mọi người trong bộ lạc sống một cuộc sống tốt hơn.

Để nấu canh, vật chứa tốt nhất là một cái bình gốm, nhưng Kiều Vũ tạm thời không có cách nào làm ra. Nàng đánh chủ ý lên rừng trúc cách bộ lạc không xa.

 

Bộ lạc đã làm ra cốt đao, nhưng dù có mài giũa, độ sắc bén và độ cứng vẫn không đủ. Muốn chặt cây trúc một cách trực tiếp là không dễ dàng, hơn nữa trúc lại có tính dai, không thể như cây cối mà đá một cái là gãy. Vì vậy, việc làm ra một ống trúc là vô cùng khó khăn. Cái ống trúc của Vu hiện giờ cũng là giao dịch với bộ lạc khác mà có.

Khi lôi hệ dị năng phát động, động tĩnh sẽ rất lớn, nên Kiều Vũ chỉ có thể dùng bạo lực với cây trúc.

 

Nàng chọn một cục đá sắc nhọn trên mặt đất, cầm cục đá đập mạnh vào cây trúc lớn nhất. Vì nàng sức lực lớn, cộng với cục đá sắc nhọn, cú đập đã tạo ra một lỗ thủng. Sau đó, nàng tiếp tục đập vòng quanh trúc một lượt, rồi nện mạnh vào đầu một tiết trúc, cuối cùng làm được một ống trúc lớn.

Kiều Vũ trở về bộ lạc, đi tới chỗ mọi người đang nấu nướng, xử lý thịt để bắt đầu nấu canh. Trong bộ lạc, lửa là thiên hỏa, tức là lửa từ sét đánh cháy núi mà có. Mọi người đã thu thập và cẩn thận bảo tồn, dùng một hang động để giữ lửa, đồng thời cử người chuyên trách quản lý.

“Vũ, ngươi đang làm gì vậy?” Một nữ nhân bên cạnh đang bận rộn nướng thịt hỏi.

“Cha ta vẫn chưa tỉnh, chỉ có thể uống canh, không thể ăn thịt. Ta định nấu chút canh thịt cho ông ấy.”

 

Kiều Vũ trả lời, tay cũng không dừng, đặt ống trúc đã đựng nước lên bếp với ba tảng đá làm giá đỡ, rồi đặt thịt lên phiến đá để băm nhuyễn. Khi nước trong ống trúc sôi, nàng bỏ thịt băm vào.

Mọi người tò mò vây quanh hỏi cách nàng có được ống trúc. Kiều Vũ chỉ vào lỗ thủng trên ống trúc, nói: “Ta dùng cục đá đập. Sức lực của ta khá lớn.”

Vì cha nàng là thủ lĩnh nên luôn được chia phần thịt nhiều hơn, khiến Kiều Vũ có dinh dưỡng tốt, sức mạnh vượt trội dù chỉ mới mười bốn tuổi. Tuy nhiên, vì nàng chưa từng làm việc nặng hay thi đấu với nam nhân, mọi người không biết rõ sức lực của nàng lớn đến mức nào.

Cho nên thay vì chú ý đến sức mạnh của Kiều Vũ, họ lại mải nhìn vào ống trúc: “Wow, ngươi mạnh thật đấy! Vũ, có thể giúp ta đập một cái không?”

“Ta cũng muốn, ta lấy thịt đổi với ngươi.”

“Ta cũng muốn đổi một cái.”

Thấy canh thịt cần thêm thời gian, Kiều Vũ gật đầu: “Được.” Nàng dặn Mầm: “Ngươi giúp ta coi lửa, ta sẽ đi làm ngay.”

“Được thôi. Nếu có dư, ta cũng đổi bằng thịt,” Mầm cười nói.

“Không vấn đề gì.”

Kiều Vũ ra khỏi bộ lạc, kéo cây trúc đã đập về, không quên nhặt thêm mười mấy viên đá sắc nhọn, vì lần trước đập ống trúc đã làm hỏng mất hai ba cục đá.

Trên núi có lão hổ, hôm qua bọn họ đông người cũng chỉ đánh đuổi mà không giết được nó. Trong khi đó, Sơn – người có võ lực cao nhất bộ lạc lại bị thương nặng thành như vậy, không thể cùng đi săn thú, cho nên hôm nay bộ lạc ai nấy đều hoảng sợ, các nam nhân cũng không dám đi săn.

Nhìn thấy Kiều Vũ từ bên ngoài kéo một cây trúc lớn vào, các nam nhân đang bận rộn với công việc cũng liền vây quanh hỏi: “Vũ, ngươi làm sao mà chặt được cây trúc này vậy?”

Cái ống trúc của Vu mang về thật khiến người khác ngưỡng mộ. Nhiều người đã từng nghĩ đến việc chặt trúc trong rừng, nhưng cốt đao quá yếu, dù có thử cách nào cũng không thể chặt được cây trúc.

Kiều Vũ đồng ý giúp mọi người làm ống trúc, chính là cố ý để cho họ biết nàng có sức lực rất lớn. Nàng nói: “Các ngươi cứ nhìn sẽ biết.”

Nàng đi đến chỗ nấu ăn, đặt cây trúc xuống, rồi chọn một cục đá, giáng thẳng xuống cây trúc.

“Phanh” một tiếng, cây trúc bị đập ra một lỗ lớn.

Kiều Vũ có thể điều khiển sức mạnh, tập trung lực vào đầu đá, khiến cây trúc bị đập thủng mà không làm vỡ các phần xung quanh. Nhìn thấy lỗ thủng trên cây trúc, các nữ nhân còn đỡ, nhưng nam nhân thì vô cùng chấn động.

Họ đã thử đủ cách với cây trúc này, từ bẻ, đập đến dùng lửa đốt, mà không làm được gì. Cây trúc thật quá cứng và còn có tính mềm dẻo, không cách nào có thể chặt được nó một cách hoàn chỉnh.

“Cô nương, sức ngươi sao lại lớn như vậy?” Có người hỏi.

Kiều Vũ ngẩng đầu cười: “Sức lực ta vốn đã lớn, không tin thì hỏi Mầm.”

Mọi người liền nhìn về phía Mầm.

Từ nhỏ đến lớn, hai chị em họ luôn như hình với bóng. Trong bộ lạc, ai hiểu rõ Kiều Vũ nhất chính là Mầm. Dù cho cha nàng là Sơn hay em trai Tiểu Tuyền cũng không thể so sánh được. Nguyên chủ của Kiều Vũ khá kiêu kỳ, khi làm việc thì chỉ thể hiện sức lực vừa đủ như người khác, không phô trương. Vì vậy, những nữ nhân làm việc cùng nàng cũng không hiểu hết sức mạnh của nàng.

Mầm gật đầu: “Đúng vậy.”

Trong ấn tượng của nàng, tuy rằng sức lực của Vũ lớn hơn so với nàng và các nữ nhân khác, nhưng cũng không đến mức khoa trương như vậy. Tuy nhiên, vào lúc này, nàng cũng không muốn phá hỏng sự duy trì mà người trong nhà dành cho Vũ.

Có khi trước kia Vũ đã che giấu một phần sức lực, không để cho nàng nhận ra chăng? Nghĩ đến đây, nàng không khỏi liếc nhìn Kiều Vũ một cái.

 

Hết chương 3

Lượt xem: 19

Số người xem: 19

Mã ID của bài viết này là: 32484

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!