TRÙNG SINH THẦN Y NỮ – CHƯƠNG 12 -> 15 (4 CHƯƠNG)

Chương 12: Nghiệm Chứng Phương Thuốc

 

Tác giả: Niên Tiểu Hoa
Editor: Tre Bên Hông Nhà
Biên tập: Đại Vân

 

Cảnh Vân Chiêu nói: “Ba, ta thật sự cũng vì muốn tốt cho mẹ, nếu ngươi không tin phương thuốc của ta, thì có thể cầm tới cho bác sĩ nhìn một cái. Nếu bọn họ nói không được, kia ngài muốn mắng ta cũng không muộn…”

 

Nàng muốn cứu Diệp Cầm là vì nàng nợ nàng ta ơn dưỡng dục, nếu đem người cứu sống, về sau nếu Diệp Cầm vẫn giống như dĩ vãng, kia nàng cũng sẽ không cần cố kỵ cái gọi là dưỡng dục chi tình.

 

Kiều Úy Dân vừa nghe lại là khịt mũi coi thường, đừng nói phương thuốc của nha đầu thúi này không đáng tin, chính là dù nó thực sự có thể cứu người, hắn cũng không có khả năng đồng ý!

Bệnh này của Diệp Cầm không phải chỉ kéo dài một hai ngày, trước sau đã chi hơn hai mươi vạn, nếu là trị tới nửa sống nửa chết, vẫn cứ ương ương như thế này, kia về sau tiền chữa bệnh lấy ở đâu ra?

Hắn cưới vợ là để sinh hài tử và làm ấm giường cho hắn, chứ không phải muốn cưới quỷ bệnh quấn thân, liên lụy tới hắn!

 

“Được rồi, nha đầu ngươi càng ngày càng bậy bạ, ngươi cút đi ra ngoài cho ta!” Kiều Úy Dân lúc này cũng không cấp mặt mũi cho Kim lão sư, mà trực tiếp hét lớn.

 

Phòng bệnh vốn là nơi an tĩnh, một tiếng rống lớn như vậy liền làm những người bên cạnh liên tục lắc đầu.

Cảnh Vân Chiêu hít sâu một hơi, biết rõ lưu lại ở chỗ nàng liền trở thành người không có ý tứ, vì thế dứt khoát đi ra khỏi phòng bệnh.

 

Kim lão sư hiện tại cũng rất không cao hướng, nhíu mày nhìn Cảnh Vân Chiêu hỏi:

“Cảnh Vân Chiêu, ngươi còn nhỏ, làm sao có thể có phương thuốc gì hay? Vừa mới rồi là ngươi nói dối phải không?”

 

“Như vậy đi lão sư, ngài cùng ta cùng đi tìm bác sĩ, ta có phải nói dối hay không đến lúc đó bác sĩ xem xong phương thuốc của ta rồi sẽ kết luận.” Cảnh Vân Chiêu nói xong, cũng không đợi kim lão sư đáp lời, trực tiếp túm nàng hướng khu trung y đi tới.

 

Bác sĩ điều trị cho Diệp Cầm là bác sĩ tây y, phương thuốc này đưa cho hắn chưa chắc hắn có thể xem hiểu, cho nên Cảnh Vân Chiêu mới muốn đi tìm lão trung y nổi danh ở bệnh viện này.

Vị bác sĩ trung y kia bảy mươi lăm tuổi, thanh danh cũng rất lớn. Lúc trước Cảnh Vân Chiêu ở bệnh viện chăm sóc Diệp Cầm đã gặp qua vài lần.

 

Hơn nữa lúc trước Diệp Cần nôn nóng đã từng đi tìm qua vị bác sĩ trung y này, lão trung y cũng đã khai cho mấy phương thuốc. Nhưng đồng thời nói bệnh này của nàng cần ba phần trị bảy phần dưỡng, không thể nóng vội.

Nhưng Diệp Cầm sợ mình chết sớm, kiên trì điều trị vài ngày xong liền không tin, quay đầu cầu Tây y.

 

Chờ tới lúc nàng biết Tây y hoàn toàn không thể cứu được chính mình liền quay trở về trung y, chỉ là lúc đã đã bỏ lỡ cơ hột tốt để điều trị, lão trung y dù muốn cũng không giúp được gì.

 

Lúc tới nơi, lão trung y nhìn Cảnh Vân Chiêu một cái, hỏi: “Cô gái nhỏ, trông ngươi thực quen mặt!”
“Cam lão y sư, ta là Cảnh Vân Chiêu, mẹ là Diệp Cầm. Lycs trước đã từng tới tìm ngày xem bệnh…” Cảnh Vân Chiêu vừa nói vừa lấy trong túi ra một tờ giấy, giơ lên giải thích nói: “Là vầu, bệnh tình mẹ của ta hiện tại thực nguy kịch, ta tìm được một phương thuốc, muốn cho ngài nhìn thử, xem thử hay không có thể giúp bệnh tình của mẹ ta khởi sắc?”

 

 

Cam lão y sư tò mò nhìn một cái, việc lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.

 

Ngày thường người tìm hắn xem bệnh nhiều, nhưng tìm hắn xem phương thuốc, này vẫn là người đầu tiên.

 

Bất quá hắn cũng đã nhớ ra nha đầu này, nàng là một hài tử rất hiếu thuận, mẹ nàng nằm viện, lúc ấy nàng bận trước bận sau hầy hạ, khiến các bác sĩ trong bệnh viện đều lưu lại ấn tượng rất sâu.

 

Đôi tay già nua đưa tới nhận tờ giấy, mở to mắt nhìn nhìn.

 

Chỉ là vừa liếc nhìn một lát, sắc mặc khẽ biến, đánh một cái rùn mình.

 

“Tiểu nha đầu! Phương thuốc này là từ nơi nào ngươi có được?”

 

 

“Là sư phó của ta dạy ta, chẳng qua sư phụ đi khắp nơi du đãng, này nọ ta biết cũng không nhiều, chỉ có thể kéo dài một chút bệnh tình, còn không có biện pháp trị tận gốc.” Cảnh Vân Chiêu tìm lấy cái cớ, cũng có chút khẩn trương nói.

Đây vẫn là lần đầu tiên nàng dùng phương thuốc mà lão tổ tông dạy, cũng không biết đúng hay không.

“Ngươi không thể trị ta có thể ah! Chủ cần dựa theo phương thuốc này, dùng liên tục bảy ngày, kia bệnh tình khẳng định có thể chuyển biết tốt, lại dùng dược của ta…” Cam lão y sư vừa nói vừa mang theo nồng đậm kích động.

Hắn thiệt là ngốc, như thế nào liền không biết cách đều chế dược liệu như thế này đây?

Mà Cam lão y sư nói xong, phía sau Kim lão sư nghe được cũng hoàn toàn chấn kinh rồi, lúc này cũng không biết nói cái gì cho tốt.

 

“Đi, đi xem mẹ của ngươi……” Lão y sư vội vàng nói.


Chương 13 Từ Bỏ Trị Liệu

 

Tác giả: Niên Tiểu Hoa
Editor: Tre Bên Hông Nhà
Biên tập: Đại Vân

 

Một hàng ba người hấp tấp đi tới phòng bệnh, lúc này Kiều Úy Dân đang cùng bác sĩ nói cái gì.

 

“Vương bác sĩ, lúc trước ngài nói bệnh này có cơ hội tốt, khiến chúng ta chi nhiều tiền như vậy, hiện tại bệnh của vợ ta đã sắp không xong, bệnh viện các ngươi không có lời giải thích gì với chúng ta sao?”

 

“Kiều tiên sinh, ta cũng chỉ nói có cơ hội a, không nghĩ tới bệnh tình lan tràn nhanh như vậy, rốt cuộc là do mỗi người thể chất bất đồng.” Bác sĩ ở một bên giải thích nói.

 

“Ta đây mặc kệ, trong nhà ta bây giờ còn có thiệt nhiều thuốc mà các ngươi kê khai, những loại thuốc kia đều là hàng nhập khẩu, hiện tại đã không thể dùng được nữa, thuốc này các ngươi liền thu mua lại đi!”

Trong lòng Kiều Úy Dân biết bệnh viện không có khả năng sẽ bồi thường, nên hắn lựa chọn phương pháp yêu cầu bệnh viện thu mua lại số thuốc kia.

 

Những loại thuốc đó đều là dược nhập khẩu, động một chút liền hơn một ngàn khối. Trong nhà còn nhiều như vậy, nếu bệnh viện thu mua trở lại, tự nhiên là có thể kiếm lại được một chút tiền.

 

“Kia…… được rồi, chừng nào ngươi trở về liền đem những loại dược liệu chưa dùng qua kia đem tới đây, ta sẽ giúp ngươi xử lý!” bác sĩ Vương chỉ có thể nói.

 

Cam lão y sư lắc lắc đầu, đi qua.

 

“Kiều tiên sinh đúng không? Là như vầy, phương thuốc mà con gái của ngươi đưa ta xem tuyệt đối có thể dùng được. Ngươi xem hiện tại có thể hay không cùng ta đi lấy dược!” Cam lão y sư nói.

 

“Có ý tứ gì?” Kiều Úy Dân có chút khó hiểu.

 

Cảnh Vân Chiêu là đứa mà mỗi ngày đều ngốc ở trong nhà không thích ra ngoài, kia phương thuốc của nàng cũng có thể sử dụng? Này không phải chuyện cười hay sao?

“Ý tứ rất đơn giản, người bệnh được cứu rồi, chỉ cần các ngươi dựa theo phương thuốc này bốc thuốc uống dược, liền có khả năng sống……” Cam lão y sư tiếp tục giải thích nói.

 

Nhưng lời này vừa thốt ra, mày Kiều Úy Dân đã nhíu lại một đoàng.

 

Một lát sau, đã mở miệng: “Phương thuốc này của Cảnh Vân Chiêu không sai?”
“Đúng!” Cam lão y sư cũng không phủ nhận.

“Nếu như vậy ta càng không đồng ý!” Kiều Úy Dân trực tiếp nói một câu, lại nói:

 

“Các ngươi là bác sĩ, một khắc trước nói không cứu được, chúng ta đều bắt đầu chờ chuẩn bị hậu sự đâu, hiện tại ngươi lại tìm tới ta nói cái gì phương thuốc, còn là phương thuốc mà con gái ta cung cấp. Nếu nói như vậy, còn không bằng ngay từ đầu chúng ta để cho con gái mình trị đi. Nói nữa, nàng chính là một đứa ranh con, còn chưa thành niên, phương thuốc của nàng bạn nhất xảy ra vấn đề gì, các ngươi có thể phụ trách sao?”

 

“Người bệnh đã như vậy, có xảy ra cái gì cũng vẫn tốt hơn hiện tại, không bằng thử một lần……”

 

Cam lão y sư không nghĩ tới người nhà bệnh nhân khó chơi như vậy.

 

Ngày thường đều là họ chạy tới cầu ông khai phương thuốc, vẫn là lần đầu tiên hắn thiển mặt cầu người.

 

“Dựa vào cái gì?! Vợ của ta chịu nhiều đau khổ như vậy, cuối cùng có thể giải thoát, các ngươi còn muốn nàng chết đều không được bình an hay sao? Hơn nữa… Vương bác sĩ, ngươi là bác sĩ điều trị cho vợ ta, hiện tại lại toát ra thêm một lão nhân là thế nào?” Kiều Úy Dân hầm hừ nói.

Bác sĩ Vương là một bác sĩ trẻ tuổi, là du học sinh trở về, tiền đồ vô lượng. Lúc này cũng có chút không vui.

 

Người bệnh này hắn đã buôn tay rồi, nếu người khác cứu sống, về sau chiêu bài của hắn không phải sẽ bị người ta tạp?

“Cam y sư, ta tôn trọng ngài là trưởng bối, bất quá… Ngài làm như vậy có phải hay không là không hợp quy củ? Hơn nữa người nhà đều đã nói không cần, nếu tiếp tục kiên trì, kia thật sự không tốt lắm đâu!” Bác sĩ Vương khuôn mặt cười cười nói.

Cam lão y sư nghẹn một bụng hỏa khí, chưa từng gặp qua người nhà bệnh nhân không nói lý như vậy.

 

Hắn Cam Tùng Bách ở tại bệnh viện này cũng là người có uy tín, đều đã đứng ra xác định phương thuốc có thể cứu người, vậy mà lại còn bị bỏ như giày rách!

 

Hơn nữa, ông sống đến hiện tại, coi như nhìn người cũng không sai. Kiều Úy Dân này không phải không tin phương thuốc này không thể cứu người, mà rõ ràng là không nghĩ cứu người mà thôi.

Ông là người hành nghề có tâm, nhưng nếu đối phương không muốn, hắn lại có biện pháp nào?

Tức khắc buồn bực thở dài một hơi, quay đầu đi ra khỏi phòng bệnh. Trước khi rời đi liếc mắt nhìn Cảnh Vân Chiêu một cái, nói:

“Tiểu nha đầu, cha ngươi không chịu trị ta đây cũng không có biện pháp, ta xem ngươi vẫn là nhận mệnh đi.”

 

Cảnh Vân Chiêu gật gật đầu: “Ta hiểu, đa tạ Cam lão y sư.”

 

Đồng dạng, nàng đã đưa ra ý tốt, đối phương không tiếp vậy cùng nàng không có quan hệ. Từ này về sau, nàng không nợ Kiều gia bất cứ thứ gì, mà là đến phiên nàng đòi nợ!


Chương 14: Cáo Hắc Trạng

 

Tác giả: Niên Tiểu Hoa
Editor: Tre Bên Hông Nhà
Biên tập: Đại Vân

Cách làm của Kiều Úy Dân đã chọc giận lão y sư Cam Tùng Bách, đồng thời cũng chọc giận Kim lão sư.

Này Kim lão sư tuổi vẫn còn trẻ, vốn là một người mang lòng nhiệt tình, lúc này đối với Cảnh Vân Chiêu vạn phần đồng tình, thậm chí càng thêm lo lắng sinh hoạt về sau của nàng.

Mẹ ruột vừa chết, nàng ở trong ngôi nhà như lang hổ này sẽ phải sinh hoạt như thế nào? Tuy nói còn một đôi em trai em gái, nhưng mới vừa rồi Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu đều đứng ở một bên, lại thờ ơ lạnh nhạt nhìn Cảnh Vân Chiêu bị đánh, một chút cũng không vì Cảnh Vân Chiêu mà cầu tình.

 

Kim lão sư dù có tâm nhãn, nhưng lúc này lại không có cách nào, chỉ có thể an ủi Cảnh Vân chiêu một phen, rồi mang theo tâm tình phức tạp mà đi trở về trường học.

Bệnh của Diệp Cầm đang nguy kịch, tất nhiên tối nay phải ở lại bệnh viện. Kiều Úy Dân là người có chủ nghĩa đại nam tử, chưa bao giờ thích chiếu cố chăm sóc người khác. Nhưng hắn lo lắng Cảnh Vân Chiêu sẽ thừa dịp không có hắn rồi trộm dùng phương thuốc kia, cho nên phá lệ lưu lại ở bệnh viện trông chừng.

 

Kiều Hồng Diệp chú trọng thanh danh, tự nhiên cũng ở, nhưng thật ra Kiều Tử Châu được nuông chiều từ bé, mới đến nửa đêm 11 giờ liền chịu không nổi, một chút cũng không để ý cái nhìn của người khác. Trực tiếp đi về nhà nghỉ ngơi.

 

Ngày hôm sau buổi chiều, trong phòng bệnh truyền tới một hồi không khí chết tróc. Dưới vải bố trắng, gương mặt Diệp Cầm không hề còn động đậy.

 

Cảnh Vân Chiêu thở dài một tiếng, muốn trách cũng chỉ có thể trách Diệp Cầm tìm phải người chồng không đáng tin.

Tang lễ Diệp Cần tiến hành rất đơn giản, bằng hữu thân thích tiến đến phúng viếng một phen, người một nhà tiếp đãi khách, ầm ĩ vài ngày, tất cả mọi người đều là vẻ mặt mệt mỏi.

 

 

Sau khi tang lễ kết thúc, tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

 

Trong nhà, Kiều Úy Dân rốt cuộc không cần làm bộ vẻ mặt bi thương nữa, mà đổi lại vẻ mặt nhẹ nhàng ngồi uống rượu, trên bàn cơm Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu mặc dù có chút khổ sở, nhưng trải qua lăn lộn lâu như vậy, ít nhiều cũng có chút ăn không tiêu, cũng đồng dạng thả lõng.

 

“Ba, ngày mai ta cùng Tử Châu đi học có được không? Chương trình học thật nhiều, cứ nghỉ học sợ rằng theo không kịp!” Kiều Hồng Diệp lấy lòng nói.

Kiều Úy Dân rượu hồng lên mặt, choáng váng gật đầu nói: “Đi thôi đi thôi, các ngươi ba cái đều đi thôi.”

 

“Ba ba…… Về sau mẹ không còn, việc trong nhà liền không có ai thu thập. Hơn nữa trong khoản thời gian mẹ sinh bệnh chúng ta chi ra không ít tiền. Hiện tại cung cấp cho ba người chúng ta đi học nhất định rất vất vả. Đều do ta tuổi còn quá nhỏ, không thể giúp ba chia sẻ”Kiều Hồng Diệp vẻ mặt xin lỗi nói.

 

Cảnh Vân Chiêu nhướng mày cười lạnh, nếu nàng nhớ không sai, Kiều Hồng Diệp chỉ nhỏ hơn nàng không tới một tuổi.

 

Hơn nữa,, lời này của nàng có ý tứ gì nghe qua còn không rõ hay sao? Còn không phải nói nàng lớn tuổi hơn cho nên phải nghỉ học ở nhà hầu hạ một nhà già trẻ hay sao?

Lúc Diệp Cầm còn sống cũng từng có ý tứ muốn cho nàng thôi học, sở dĩ không làm, là bởi vì nàng đi học không tiêu nhiều tiền, còn lại cũng là vì sợ người khác nghị luận.

 

Thành tích Cảnh Vân Chiêu tốt mọi người đều rất rõ ràng, dưới loại tình huống này, bắt nàng thôi học, tất nhiên sẽ có người nói nàng đối đãi nữ tử khác nhau. Miệng người đáng sợ, Diệp Cầm tự nhiên không nghĩ muốn bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ.

 

“Hảo khuê nữ, ngươi con gái ngoan của ta……” Chỉ tiếc Kiều Úy Dân lúc này say khướt, căn bản nghe không hiểu ý tứ Kiều Hồng Diệp.

Ý của Kiều Hồng Diệp còn chưa có nói rõ, nhưng nhìn bộ dáng này của Kiều Úy Dân, lại sợ hôm sau hắn sẽ quên, dứt khoát liền ẫn nhẫn xuống dưới.

 

Bởi vậy sáng ngày hôm sau ả chỉ có thể tức giận dậm chân mà nhìn Cảnh Vân Chiêu đi học sớm.

 

Nghĩ nghĩ, Kiều Hồng Diệp trực tiếp vọt vào trong phòng Kiều Úy Dân, một phòng mùi rượu tức khắc làm nàng nhịn không được nhíu mày.

 

Chỉ thấy Kiều Úy Dân mặc cái quần lót ghé vào trên giường, mắt nhắm chặt, cả phòng hỗn độn. Kiều Hồng Diệp đặc biệt yêu sạch sẽ, thấy một màn như vậy trong lòng đều có chút ghê tởm.

 

Bất quá dù sao cũng là ba ba chính mình, Kiều Hồng Diệp hô một hơi, tiến lên lớn tiếng nói: “Ba! Ngươi mau rời giường!……”


Chương 15: Học những thứ không nên học

 

Tác giả: Niên Tiểu Hoa
Editor: Tre Bên Hông Nhà
Biên Tập: Đại Vân

 

Kiều Úy Dân đau đầu, có chút bực bội: “Nha đầu chết tiệt, sáng sớm ngươi gọi hồn ai vậy? Có chuyện gì nói nhanh, không cần gây trở ngại lão tử ngủ!”

 

 

Trong lòng Kiều Hồng Diệp nghẹn khuất, nhưng đối Kiều Úy Dân lại không dám chậm trễ, chỉ có thể căng da đầu nói: “Ba ba, ta cùng chị xin nghỉ nhiều ngày như vậy, hôm nay cũng không cần đi học, chỉ cần buổi tối có thể tới trường học là được, chính làc sớm như vậy chị liền đi rồi, ngươi nói nàng có phải hay không lại đi gặp những cái tên côn đồ đó a?”

 

Kiều Hồng Diệp vẫn luôn xin nghỉ ở nhà, lúc này lại căn bản không biết, những cái tên lưu manh đó ngày hôm qua đã bị cảnh sát bắt giữ quy án.

 

Trường học bởi vì cố kỵ Cảnh Vân Chiêu có tang mẹ, lại là học sinh, cố kỵ nàng cảm xúc, lúc này mới chưa có tri thông, nhưng chỉ cần nàng tới trường học rồi, lão sư khẳng định sẽ mang nàng đi cục cảnh sát nhận diện người.

 

Kiều Úy Dân mơ mơ màng màng mở to mắt: “Ngươi nói ngươi chị ngươi đã ra cửa?”

 

Kiều Hồng Diệp vội vàng gật gật đầu: “Hiện tại mới hơn 7 giờ thôi, liền tính ngồi xe chậm rì rì, đến huyện thành cũng sẽ không vượt qua 9 giờ, ba ba, ngươi nói chị nàng không phải là thích một trong những cái đó tên côn đồ đó? Bằng không vì cái gì đi vội vã như vậy đâu? Đúng rồi, cơm, cơm cũng chưa làm……”

 

Nhiều năm như vậy, đồ ăn cùng với việc lớn nhỏ trong nhà đều là từ Cảnh Vân Chiêu xử lý, nhưng gần nhất mấy ngày nay lại thực kỳ quái.

 

Bởi vì mấy ngày qua trong nhà có nhiều người tới, cho nên Cảnh Vân Chiêu làm cơm nhưng thật không sai, ngược lại còn cực tốt. Thân thích bằng hữu đều khen ngợi, nhưng những việc nhà lại không thấy nàng làm. Bởi sự tình nhiều, cho nên Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Úy Dân đều không để ý.

Nhưng hôm nay liền nghiêm trọng, Cảnh Vân Chiêu năm sáu giờ đã liền rời khỏi giường, vào trong phòng bếp lăn lộn, ả vốn tưởng rằng lúc rời giường xong là sẽ có thể ăn được đồ ăn nóng hầm hập, lại không nghĩ rằng, trong nồi cháo một giọt cũng không thừa. Cảnh Vân Chiêu chỉ nấu vừa đủ nàng ta uống.

Không chỉ có như thế, đêm qua nàng ném quần áo ở cửa phòng cho Cảnh Vân Chiêu, nói là phải đem giặt tấc cả. Thế nhưng Cảnh Vân Chiêu lại không mải mai, không hề động tới.

Cùng với trước kia so sánh, này trước sau chênh lệch làm Kiều Hồng Diệp có chút khó có thể chịu đựng.

 

Hơn nữa đừng nói là Kiều Hồng Diệp, ngay cả Kiều Tử Châu rất ít phản ứng đối Cảnh Vân Chiêu đều chịu không nổi, ở trong phòng mắng vài câu.

 

Kiều Úy Dân vừa nghe lời này, đầu cũng thanh tỉnh.

 

Mặt âm trầm, một lát sau mới nói: “Hồng diệp, ngươi trước đi làm cơm, còn nha đầu Vân Chiêu kia, chờ nàng trở lại ta không đánh chết nàng không thể! Tuổi còn nhỏ như vậy lại dám cùng đám côn đồ nói yêu thương, đúng là chỉ học những thứ không nên học.

 

Kiều Hồng Diệp vừa nghe bảo rằng chính mình nấu cơm liền có chút không vui, nhưng nghĩ nghĩ, lại thuận thế nói:

“Ba, trong trường học mọi người đều nói chị bị những cái đó tên côn đồ đó bao dưỡng…… Xem nàng như vậy sa đọa lòng ta thật sự rất khổ sở, nếu không…… Nếu không ngài làm cho nàng ở nhà một thời gian để nàng tỉnh táo lại, làm nàng cùng những tên côn đồ phân rõ giới hạn đi!”

 

Kiều Hồng Diệp tim đập đều nhanh vài phần, nàng nằm mơ đều muốn cho Cảnh Vân Chiêu về nhà, không có Cảnh Vân Chiêu, nàng chính là danh xứng với thực, trở thành đệ nhất toàn giáo, sẽ không ai lại nói nàng không bằng đứa dã loại kia.

Kiều Úy Dân vừa nghe, nhìn nữ nhi liếc mắt một cái, không biết suy nghĩ cái gì.

 

Bất quá chỉ vài giây, liền gật đầu nói: “Đề nghị của ngươi cũng không phải không thể thực hiện, lão tử dưỡng kia nha đầu nhiều năm như vậy, cung nàng đọc sách đi học cũng không phải là để cho nàng đi câu dẫn nam nhân! Giữa trưa ta bồi ngươi cùng đi trường học, thuận tiện mang nàng về nhà!”

 

Kiều Úy Dân trong đầu nhịn không được nhớ tới dáng người mảnh khảnh lả lướt kia, thế nhưng cảm thấy thân thể có loại xúc động khó nhịn.

Vợ của hắn đã chết, về sau khẳng định cũng phải muốn cưới về vợ hai.

 

Bất quá trong lòng hắn cũng rõ ràng, đến lúc đó cưới tới nữ nhân tuyệt đối không có khả năng là người trẻ tuổi, mà hắn nuôi Cảnh Vân Chiêu nhiều năm như vậy, như thế nào cũng không thể để người khác được tiện nghi. Liền tính là không thể làm được cái gì, nhưng để ở nhà nhìn ngắm cũng là tốt.

 

TRÙNG SINH THẦN Y NỮ – CHƯƠNG 16+17+18+19+20

2 bình luận trong “TRÙNG SINH THẦN Y NỮ – CHƯƠNG 12 -> 15 (4 CHƯƠNG)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Page Reader Press Enter to Read Page Content Out Loud Press Enter to Pause or Restart Reading Page Content Out Loud Press Enter to Stop Reading Page Content Out Loud Screen Reader Support
error: Content is protected !!
icons8-exercise-96 chat-active-icon