Chương 2: Phúc Tinh Chắn Sát
Editor: Tre Bên Hông Nhà
Biên Tập: Đại Vân
Nhớ tới trước kia chuyện cũ, Cảnh Vân Chiêu hận lúc này không thể cho những người này bị báo ứng. Chỉ là trong lòng nàng rõ ràng, lúc này nàng vẫn như cũ chỉ là một tiểu nha đầu không có một chút thế lực. Nếu hiện tại nàng tùy tiện làm ra cái gì, bị thương vẫn là chính mình.
“Chị, ngươi đã tỉnh? Thật sự tốt quá, mẹ đều đã bệnh thành như vậy, ta thực sự sợ ngươi sẽ lại xảy ra chuyện gì.” Kiều Hồng Diệp làm bộ làm tịch nói:
Sắc mặt Diệp Cầm đã tái nhợt, bệnh đã đến hồi nguy kịch. Nàng nhớ không sai, ngày bà qua đời chính là vài ngày sắp tới. Hiện tại đã bắt đầu lo tới chuyện hậu sự.
“Vân Chiêu, ngươi đó nhỏ này thật không hiểu chuyện, mẹ của ngươi bệnh như vậy, ngươi không ở nhà chăm sóc, ngược lại còn ra ngoài cùng những thằng lưu manh. Nếu không phải lúc ấy cảnh sát đi tuần ngang qua nhìn thấy, ngươi nghĩ ngươi sẽ có kết cục gì sao?” Kiều Úy Dân một bộ dạng giống như từ phụ mà răn dạy.
Lần này nàng ngất xỉu kỳ thật toàn bộ đều do Kiều Hồng Diệp ban tặng.
Năm nay tuy rằng nàng mới mười lăm tuổi, nhưng đã học cao trung ở huyện thành. Ngày hôm qua là thứ sáu, lúc tan học nàng đang chuẩn bị ngồi xe về nhà thì gặp phải mấy tên côn đồ, chúng mạnh mẽ đem nàng giữ lại, ở trước mặt những bạn học khác chúng làm ra một bộ dáng giống như nàng cùng chúng quen rất thân. Sau lại chúng lôi nàng đi vào bên trong một cái ngõ nhỏ, may mắn lúc đó có cảnh sát tuần tra ngang qua, nếu không căn bản nàng đã bị mất đi trong sạch.
Nguyên bản nàng không biết chuyện này là có âm mưu từ trước, thẳng tới lúc Diệp Cầm chết, nàng ngẫu nhiên nhìn thấy Kiều Hồng Diệp cùng đám lưu manh kia liên hệ, lúc này mới minh bạch chân tướng sự tình.
Kiều Hồng Diệp so với nàng nhỏ hơn gần một tuổi, nàng thế nhưng không thể nào tin được nàng ta chỉ mới bao lớn lại có tâm cơ như vậy, lại nhẫn tâm như vậy.
“Ba, ngài cũng biết thành tích của ta xếp hạng nhất ở toàn khối, điểm số cách người hạng hai hơn không biết bao nhiêu. Ngài cảm thấy ta người như vậy sẽ có khả năng có quan hệ với mấy tên côn đồ hay sao? Này rõ ràng có người ghen tỵ rồi khi dễ ta, hãm hại ta!” Cảnh Vân Chiêu không chút nào cố kỵ nói.
Nếu là trước đây, nàng sẽ nhẫn nại nhận sai, chính là hiện tại, nàng đã không muốn cùng họ ở chung, nên cần gì phải nhận nhịn chịu đựng.
Kiều Hồng Diệp vừa nghe Cảnh Vân Chiêu nói lời này, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Nàng cùng Cảnh Vân Chiêu cùng với đệ đệ Kiều Tử Châu đều học cùng trường, nhưng bất đồng chính là, đệ đệ thành tích không tốt, là tiêu tiền mới đi vào, mà nàng mặc dù là dùng hết toàn lực, cũng chỉ có thể vào được lớp số hai.
Cảnh Vân Chiêu giống như một tòa núi lớn, thành tích so với nàng vĩnh viễn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, thậm chí nàng cỡ nàng nổ lực, đều không thể vượt qua được.
Bất quá kỳ thực so tuổi tác thì Kiều Hồng Diệp nhỏ hơn Cảnh Vân Chiêu một tuổi, lúc trước khi đi học, là Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu không phục, chết sống bắt buộc Diệp Cầm tìm người móc nối, làm cho hai người được đi học sớm, cho nên mới khiến ba người học cùng khối.
“Mẹ, lão sư nói thành tích của ta đã tiến bộ rất nhiều, bất quá gần nhất không thể giống như chị như vậy an tâm học tập, ta là lo lắng bệnh tình của mẹ, mỗi lần đi học đều không tập trung, ngay cả ngủ đều không ngủ được.” Kiều Hồng Diệp ra vẻ ủy khuất ôm cánh tay Diệp Cầm nói.
Rốt cuộc là con do mình sinh ra, ánh mắt Diệp Cầm nhìn Kiều Hồng Diệp vĩnh viễn đều tràn ngập sủng nịch.
Cảnh Vân Chiêu nhìn nhìn, trong lòng lại lãnh.
Đối với người mẹ Diệp Cầm này trong lòng nàng vẫn có chút kính trọng, rốt cuộc cũng là do nàng nuôi chính mình mười mấy năm. Nhưng lúc này trái tim vẫn không ngăn được băng giá.
Diệp Cầm đối với nàng bình thường không có nhiều biểu tình, thời điểm tươi cười còn mang theo chút giả dối. Từ nhỏ đều bảo nàng thay Kiều Hồng Diệp làm cái này làm cái kia. Nếu nàng không nghe, Diệp Cầm sẽ tức giận, kia không đánh thì lại mắng.
Trước kia trong lòng nàng không rõ, rằng vì cái gì đều là con gái của bà, nhưng lại bị đối đãi khác biệt như vậy. Hiện tại lại là minh bạch.
Nàng là đứa nhỏ do Diệp Cầm nhặt về, sau đó bà lại phát hiện mình mang thai. Diệp Cầm khi đó còn định đem nàng ném, nhưng lại sợ làm bậy. Trong lòng bất an đi tìm thấy bói bói một quẻ, sau đó thầy bói đoán mệnh, nói rằng tuy rằng nàng mệnh lớn, nhưng lại đối hài tử trong bụng của Diệp Cần là phúc tinh, về sau sẽ thay hài tử chắn sát, phù hộ hài tử của bà cả đời bình an phú quý…
→
Lượt xem: 15
Số người xem: 13
Mã ID của bài viết này là: 8683
Mu diệp cầm này cũg ghê nhĩ,nghe có thể làm con mìh phú quý mới nuôi chị nữ 9, sau này mới biết lợi hại