Trẻ nhỏ rất dễ ngủ, hơn nữa lúc này nàng cũng không tự mình lăn được nên Cao thị yên tâm mà đặt nàng lại trên giường đắp mền kín lại, sau đó dẫn Đại Mai, Hạnh nhi cùng những đứa trẻ khác đi đến phòng ăn.
Đường Diệu ngủ mơ thấy mình đang gặm cánh gà chơi game , bỗng nhiên có người nhào đến cướp cánh gà của nàng làm nàng nóng nảy khua chân múa tay mà tỉnh lại.
Hiện lên trước mặt nàng là một khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt to đen láy ướt át giống như có thể chảy ra nước.
Nàng lại càng hoảng sợ muốn tránh đi khuôn mặt ấy nhưng cơ thể lại không nhúc nhích được.
Tiêu Lãng kề sát vào mặt nàng gương mặt hồng hồng nói ” Hoa hoa đào đào , ta mang cơm cháy đến cho ngươi ăn nè.”
Từ trong lòng bàn tay hắn có một miếng cơm cháy màu sắc mê người nhưng bất quá đã bị bể nát không còn hình dạng.
Hắn dùng ngón tay nhỏ nắm lấy một miếng hướng tới miệng Đường Diệu muốn bỏ vào, làm Đường Diệu sợ đến ngay cả khóc cũng quên. Nàng rất sợ tên tiểu hạ lưu bại hoại này sẽ trực tiếp nhét vào làm nàng mắc cổ mà chết .
Tiêu Lãng thấy nàng cau mày , một đôi mắt to đầy nước nhìn mình khóc liền khiến tâm hắn mềm nhũn ” Ta biết rồi , ngươi không ăn được cái này đúng không ? Ngươi còn chưa có răng đâu.”
Hắn lẩm nhẩm xong lại đem miếng cơm cháy bỏ vào miệng mình , vừa nhai vừa nói ” Thời điểm nương đút ta ăn sẽ đem thịt gà nhai qua nhai lại vài lần.”
Trong lòng Đường Diệu kêu gào thảm thiết , có cần phải vậy không, tểu hài tử chết tiệt này muốn nhai rồi mớm cho nàng? Nàng với hắn có thâm cừu đại hận gì mà hắn nhất định phải giết chết nàng mới cam tâm vậy.?
Hài tử còn nhỏ như vậy ngoài trừ sữa thì căn bản là những thứ khác đều không ăn được , đáng thương cho dạ dày , đáng thương ruột cho ruột non của ta , ta thật là đáng thương mà. Nàng vừa nghĩ đến nước mắt liền tí tách rơi xuống.
Tiêu Lãng vội vàng lau nước mắt cho nàng tiếp tục vừa nhai vừa hàm hồ nói ” Ngươi đói bụng rồi phải không , chớ nóng vội rất nhanh sẽ có rồi . Ta sẽ mớm cho ngươi ăn.”
Đường Diệu thật sự nhịn không được muốn chửi bậy rồi , ăn cái đầu ngươi , ăn cả nhà ngươi .
Tiêu Lãng đem một miếng cơm cháy đã nhai kĩ ra, cố nhịn xuống tư vị ngọt ngào trong miệng, cúi đầu nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Diệu bắt chước theo dáng vẻ của nương khi đút hắn ăn.
Đường Diệu sống chết không chịu mở miệng nhưng vì tiểu hài tử mới sinh không có răng nên đành bất lực. Môi bị mở ra , một miếng cơm cháy mềm nhũn liền được mớm vào . Nàng sợ hắn không biết nặng nhẹ mà đút nàng một ngụm lớn cơm, đành phải bi thương mà chảy nước mắt , cố gắng thể nào cũng không nuốt trôi được miếng cơm. Tiểu hài tử đáng thương , dạ dạy đáng thương , không biết có thể hay không sẽ bị nghẹn chết , sau khi nghẹn chết có thể hay không đầu thai lại đen đủi gặp hắn nữa.
” Ai nha , Tiểu Sơn ngươi đang làm cái gì vậy.” Bà ngoại sau khi ăn cơm xong thì đi nhìn xem tiểu hài tử , lúc này nhìn thấy hành động Tiêu Lãng càng làm cho bà hoàng sợ vội vàng chạy nhanh vào phòng. Nhìn đến trên miệng đứa bé còn dính nước miếng , liền bước lên ôm lấy vừa dùng sức vỗ vừa nói ” Phun ra , phun ra .”
Đường Diệu thật sự là buồn bực mà , bị vỗ mạnh như vậy linh hồn nhỏ bé của nàng cũng muốn bay ra ngoài chứ đừng nói đến là ngụm cơm cháy kia , vỗ chưa đến hai cái thì đã văng ra rồi.
Thấy bà ngoại như vậy Tiêu Lãng không hiểu nhìn nàng , do dự muốn hỏi nhưng là không nói được.
Bà ngoại mở cái miệng của Đường Diệu ra nhìn lại một chút , chắc chắn không còn miếng nào thì mới thở phào nhẹ nhõm nói với Tiêu Lãng ” Tiểu Sơn , không thể cho muội muội ăn bậy bạ được, muội ấy bây giờ chỉ có thể uống sữa thôi.”
Tiêu Lãng cái hiểu cái không ” Cơm cháy , ăn ngon.”
Bà ngoại hiền hoà sờ đầu hắn một cái ” Ăn ngon , Tiểu Sơn trước cứ để cho chính mình ăn đi. Sau này muội muội trưởng thành rồi lại cùng ngươi ăn chung.”
Tiêu Lãng gật đầu , Cao thị lúc nãy nghe được âm thanh liền sang đây nhìn, bà ngoại sợ nàng lo lắng nên nói không có chuyện gì chỉ là Tiểu Sơn đang dùa giỡn cùng tiểu nha đầu.
Đường Diệu nhớ kỹ ơn cứu mạng của bà ngoại nàng , nhớ kỹ tên tiểu tử ác độc dám khinh bạc sinh mệnh nhỏ của nàng. Đến bữa cơm trưa sa,u bà ngoại nàng vẫn còn lo lắng nên mượn cớ nói ôm hài tử đi nhà thân thích lây thêm phúc khí cho dễ nuôi.
Cao thị đương nhiên yên tâm ở nhà cùng tẩu tử trò chuyện. Tiêu Lãng muốn đi cùng nhưng bà ngoại dụ dỗ hắn làm cho hắn ở nhà chơi. Bà ngoại ôm nàng đi đến nhà đại phu có kinh nghiệm nhìn một chút, đại phu xem xong nói may mắn là phát hiện đúng lúc nên không có chuyện gì . Bà ngoại nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm yên lòng mà ôm nàng trở về.
Trên đường đi có hai hàng * cây bào đồng* , hoa nở màu tím nhạt hương thơm ngọt ngào dễ chịu. Đường Diệu thích chính là không khí như vậy , cái mũi nhỏ tham luyến hít lấy vui vẻ đến mặt mày hớn hở.
Bà ngoại ôm nàng đi đến nhà hàng xóm ở đầu thôn nói chuyện một hồi , đều nói hài tử này thật làm người khác yêu thích , một chút cũng không nháo loạn còn có một đôi mắt đen tràn đầy linh khí
( cái cây bào đồng là cây gì thì ta chịu )
Về đến nhà, Đường Diệu thấy hài tử cầm hoa ngô đồng trong tay , nhổ bỏ đế hoa hút mật ở bên trong thì rất tò mò. Ở cổ đại không khí không bị ô nhiễm hẳn là mật rất ngọt.
Mấy hài tử ở trong sân phần lớn đều ăn mặc sạch sẽ nhưng dáng vẻ rõ ràng là quê mùa, chắc hẳn là trẻ con trong tộc. Chỉ có Chu Nặc cùng Tiêu Lãng ăn mặc là áo choàng gấm vóc , phía dưới thêu hoa màu trắng xem ra rất có phong thái.
Tiêu Lãng từ bé đã được cưng chiều nên không được phép ăn bậy bạ . Hạnh nhi trong miệng đang ngậm mật hoa nhìn thấy đôi mắt tò mò của đứa nhỏ liền chịu không nổi nói ” Nàng còn nhỏ như vậy , không thể ăn.”
Tiêu Lãng cảm thấy đôi mắt trẻ con kia làm cho người khác không thể nào cự tuyệt được làm dùng âm thanh mềm mại nói ” Ngươi xem, nàng vẫn đang nhìn ngươi.”
Hạnh nhi kề mặt vào Đường Diệu nhìn , đem hoa trên miệng mình lấy xuống ở trước mặt nàng lắc lư một cái ” Bà ngoại nói muội muội bây giờ cái gì cũng không nhìn thấy được, ngươi xem cổ của nàng cũng không thể di chuyển được.”
Đường Diệu tức giận nhìn nàng chằm chằm.
Hạnh nhi vẫn chú ý miếng ngọc bội trên cổ đứa bé , liền bĩu môi nói với Tiêu Lãng ” Miếng ngọc bội này tại sao ta thích ngươi không cho ta?.”
Tiêu Lãng hơi hơi rũ mắt xuống nhìn Đường Diệu giống như muốn nàng cho mình dũng khí nói ” Hoa hoa đào đào mang theo đẹp.”
Hạnh nhi dẩu môi một cái , nhướng chân mày lá liễu của mình ” Ta mang vào không đẹp sao ?”
Tiêu Lãng mân mê miệng không nói chuyện quay sang nhìn xem Đường Diệu cười.
Chu Nặc từ xa đi tới ” Xấu muốn chết . Tiêu Lãng , nương ngươi tới đón ngươi về nhà.”
Đồng Phương cùng Cao thị vừa nói chuyện vừa đi tới, nhìn thấy Tiêu Lãng ghé vào bên cạnh hài tử liền cười nói cùng Cao thị ” Tiểu Sơn từ lúc rời nhà các ngươi vẫn luôn hỏi ta khi nào thì tới thăm hoa hoa đào đào, ngày nào cũng hỏi. Cũng không hiểu như thế nào trong nhà nhiều đứa trẻ như vậy mà hắn không thích cùng bọn họ chơi đùa.”
Đường Diệu trợn tròn mắt một cái , con ngươi nhanh như chớp đảo một vòng nói thầm trong lòng ” ở nhà hắn là nhỏ nhất, tất nhiên sẽ không tìm được người nhỏ hơn để khi dễ , vì thế hắn mới nhớ tới nàng mà ăn hiếp.”
Cao thị cúi người ôm lấy Tiêu Lãng trêu chọc hắn ” Tiểu Sơn, quay trở về làm cho nương ngươi lại sinh thêm tiểu đệ đệ chơi đùa với ngươi có được không.”
Tiêu Lãng quay đầu nhìn Đường Diệu rồi lắc đầu ” Ta muốn nương sinh tiểu ca ca để dẫn ta đi chơi .”
Một phòng toàn người lớn cười ha hả , Hạnh nhi liếc hắn một cái ” Tiêu Lãng ngu ngốc , đứa bé sinh ra nhỏ hơn ngươi thì làm sao có thể làm tiểu ca ca được.”
Cao thị vội vàng trừng nàng ” Ngươi như thế nào lại nói vậy.”
Đồng Phương bận rộn nói đều là trẻ nhỏ không có việc gì , đừng để ý.
Ở nhà bọn họ ai cũng đều ai thích Tiêu Lãng náo cười như vậy , hắn đối với các anh chị em trong nhà đều không phân biệt được rõ ràng . Hắn có một người tỷ tỷ , các ca ca trong nhà đều gọi là muội muội, vì vậy Tiêu Lãng cũng gọi là muội muội . Hơn nữa mọi người bảo hắn đổi cách xưng hô hắn đều lý lẽ hùng hồn mà nói nàng chính là muội muội.
Không bao lâu , hài tử mỗi nhà đều giải tán hết. Chu Nặc cùng Tiêu Lãng có chút thân thích , hôm nay ở nhà dì nhỏ làm khách , cùng nhà mẹ đẻ Đồng Phương đi chung một đường nên bị nàng đưa về.
Buổi tối Cao thị giúp đỡ mẫu thân đem mấy cái chăn thường đắp tháo ra giặt. Bây giờ trời đang ấm áp có thể đắp chăn mỏng, thừa dịp ở nhà mẹ đẻ rảnh rỗi nàng liền hỗ trợ giặt chăn mền để mùa đông có dùng.
Đường Diệu đang ngủ ngon giấc thì bị siết tỉnh dậy. Nàng thấy Hạnh nhi đang nắm lấy ngọc bội của mình , sợ bị đoạt lấy liền oa oa khóc lớn.
Cao thị quay đầu thấy vậy liền tát Hạnh nhi một cái , nghiêm khắc nói ” Hạnh nhi ngươi như thế nào lại ăn hiếp muội muội.”
Hạnh nhi méo miệng nước mắt lưng tròng chạy ra ngoài.
Hai tay nhỏ bé của Đường Diệu nắm chặt ngọc bội của mình nghĩ Đường gia cũng không giàu có gì , ngọc bội này cùng cái khoá trường mệnh kia đều đáng giá tiền , chính mình phải trông coi cẩn thận miễn cho bị người khác cướp đoạt đi. Nói không chừng về sau còn có thể dùng nó cứu mạng.
Nàng hiện tại cũng đã suy tính , nếu như mình trưởng thành cũng giống Đại Mai và tiểu cô bị nhốt ở nhà thêu hoa thêu cỏ thì không phải sẽ bị nghẹn chết sao? Tuy nói nàng cũng là một trạch nữ nhưng nàng cũng muốn làm việc mình thích nha. Nếu bắt ép nàng làm những việc mình không muốn thì nàng sẽ thật sự buồn bực mà chết mất.
Cao thị ở nhà mẹ đẻ cũng không nhàn rỗi , một bên giúp tẩu tử đan quạt hương bồ , một bên lại dạy cho Đại Mai thắt quạt kiểu đuôi sam.
Sau khi Đại Mai học xong mợ lớn liền không cho phép nàng giúp đỡ nữa , nói nàng lúc ở nhà không có thời gian rảnh , bây giờ tới nhà bà ngoại phải nghỉ ngơi thật tốt , để cho nàng mang theo muội muội ra ngoài chơi.
Đại cữu cùng tam cữu đã ở riêng , con của Tam cữu là Cao Tiêu Bảo để cho người lớn ở nhà trong coi còn cha mẹ thì ra ruộng làm việc. Mợ ba buổi tối cũng thường ghé qua nhà trò chuyện nói Cao thị dẫn mấy đứa nhỏ qua nhà mình ngủ lại một đêm. Đại Mai đã thắt cả một đống quạt hình đuôi sam nên mệt mỏi đầu ngón tay đều sưng phù lên.
Ban ngày Đồng Phương sẽ mang Tiêu Lãng đến , thuận tiện cầm theo vài con cá. Bà ngoại cùng mợ lớn đã nhiều lần nói nàng đừng khách sáo như vậy rồi nhưng Đồng Phương chỉ nói là của người khác đưa đến không ăn hết , đúng lúc đưa sang cho Cao thị cùng mấy hài tử ăn cùng. Nhà bọn họ từ trước đến giờ đều trông coi hài tử cẩn thận làm Đồng Phương rất yên tâm , nàng chỉ cần buổi tối đến mang trở về là được. Thỉnh thoảng nàng còn cầm theo kim chỉ tới để cũng thêu thùa.
Tiêu Lãng vừa về tới nhà liền bị nương hắn dạy dỗ ,nếu hắn còn chạm bậy vào muội muội thì sẽ không cho hắn đi đến đó nữa. Hắn rất ngoan ngoãn mà nghe dạy bảo chỉ được nhìn mà không được đụng vào, về sau đều dính ở bên Đường Diệu xem phản ứng của nàng ,cũng không có dám chạm loạn.
Đợi thêm vài ngày thì đại tỷ tỷ của Cao thị cũng tới. Hôm ấy vừa ăn xong cơm trưa thì thấy Cao đại tỷ ôm một đứa bé gái ba , bốn tuổi cưỡi trên lưng con lừa cùng với con lớn nhất của nàng đến.
Cao thị không khỏi có chút chê nàng tới muộn , nói đùa ‘ Chúng ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới , còn đang muốn qua bên đấy.”
Cao đại tỷ cười đến lộ ra miệng đầy lợi ‘ Các ngươi đều nhàn rỗi nha. Tam muội đang ở cữ trong tháng ta làm sao không đến thăm được.”
Cao thị thấy nàng còn mua điểm tâm , đường đỏ , một khối vải bông còn có ba cái trứng gà thì vội hỏi ” Đại tỷ , nàng dâu nhà các ngươi hiện tại cũng cần ăn trứng gà , ngươi cần gì mang theo nhiều như vậy a.”
Cao đại tỷ cười đi thẳng vào xem hài tử , bà ngoại từ trong phòng ra đón , nàng bình tĩnh kêu một tiếng ” Nương “.
Bà ngoại đưa nàng đi vào phòng lại để cho Cao lão đầu mua một ít thức ăn , lấy thịt Đồng Phương đưa lấy ra ở phòng đại cữu nấu một chút để mọi người cùng nhau ăn.
Cao đại tỷ ở lại trò chuyện với muội muội đến nửa đêm , dù sao từ nhà chồng đến nhà mẹ đẻ cũng cách nhau hơn hai mươi dặm , đi tới đi lui rất là bất tiện.
Cao thị nghĩ đến trong nhà đại tỷ còn có người già trẻ em , lại sợ đại tỷ đi về trễ bà bà cùng em dâu sẽ có ý kiến. Nhưng đại tỷ khi mình còn nhỏ đã gả ra ngoài , biết trong lòng đại tỷ có nghẹn khuất nếu mình không trò chuyện giúp nàng giải sầu thì đại tỷ chắc sẽ buồn bực mà chết.
Nghĩ như vậy Cao thị quyết định ở lại thêm một ngày. Ngược lại Hạnh nhi rất cao hứng , nàng tự nhiên là không muốn về nhà . Ở chỗ này có Cao Tiểu Bảo cùng chơi với nàng , bà ngoại cùng mợ lớn , mợ ba có thứ tốt đều cho nàng cùng Cao Tiểu Bảo ăn . Nếu như trở về nhà liền có một tiểu ca ca , có thức ăn ngon làm sao mà nàng được ăn trước chứ. Lúc đầu nàng còn cảm thấy không công bằng, khóc nháo không ngừng , bị cha mẹ đánh qua lần nhưng lại nhớ kỹ . ( Ta cảm khái bạn Hạnh nhi này sau bao nhiêu chương là một người không dễ ở à -.- )
Nàng ước gì mình vĩnh viễn cũng không cần quay trở về , huống chi Cao Tiểu Bảo so với Cảnh Lâm tốt hơn nhiều , quan trọng hơn nữa là nơi này có Tiêu Lãng. Tuy là hắn không cùng nàng nói chuyện nhưng cứ nhìn đến bộ dáng ăn mặc đẹp đẽ của hắn thì nàng đã cảm thấy thoải mái rồi.
<< Chương trước >> << Chương tiếp theo >>
Lượt xem: 11
Số người xem: 11
Mã ID của bài viết này là: 7146
Ôi ta thật sợ sau này Hạnh nhi k thjk Diệu nhi nhà ta. Lại cứ trah chấp thì thật mệt
Ôi em nhỏ Hạnh nhi này sao mà hư vậy ah,……đều muốn mọi người nhường mình k vậy?
Diệu nhi sau này ah,….mệt mỏi với Hạnh nhi ah….nhỏ nhất được mọi người yêu thương ah,lại Tiêu Lãng thích nàng nữa….Hạnh nhi có đố kỵ hay ghanh ghét Diệu nhi k ta….
Thank