Hồi 7: RAU NGÂM
Editor: Nhất Ý Cô Hành
Biên Tập: Nước Biển Xanh
Buổi chiều các quán vẫn còn mở cửa, nàng còn phải mua vài thứ trong nhà.
Một đường đi tới, Giang Bất Dư cũng dần thích ứng với hoàn cảnh này, tuy rằng ngôn ngữ địa phương nhiều, nhưng tiếng phổ thông của nàng giống như rất thông dụng.
Mua đồ vật thật sự thuận lợi, một ít đồ vật sinh hoạt bình thường đều không quá quý, thất thất bát bát thu mua xong, trên tay còn lại mấy trăm văn. Nghĩ nghĩ, quyết định cấp Tô Hà thị mua một ít vải dệt cùng chỉ thiêu. Nàng tin tưởng, tâm tình Tô Hà thị sẽ chuyển biến tốt đẹp, nhất định sẽ một lần nữa cầm lại kim chỉ.
Nàng không ít lần nghe Hoa đại thẫm khen kỹ năng thiêu thù của Tô Hà thị rất lợi hại, lại xem quần áo ngày thường của bà, xác thật đường may thiêu thật tinh mỹ, tài nghệ cao siêu như thế, bỏ phế thật sự đáng tiếc.
Lúc này Giang Bất Dư cũng không nghĩ nhiều, vì cái gì một nông phụ bình thường sẽ có công phu như vậy.
Xử lý xong chính sự của mình, Giang Bất Dư liền trở về chỗ mình bày quán, chờ đám người Tô Mân.
Thời tiết này thật sự tươi đẹp, gió thu thổi qua, trên đường tiếng người ồn ào, âm thanh mua bán thét to không dứt, nàng không nghĩ cứ đứng ngốc như vật, liền lại lần nữa đem đồ vật chưa bán hết của mình lần nữa bày ra.
Linh tinh vụn vặt, lại bán đi một ít món, không sai biệt lắm lại qua một canh giờ, đám người Tô Mân rốt cuộc đã trở lại.
Mấy người tụ lại với nhau, từng người kiểm kê đồ vật của mình, chờ thấy đã chỉnh tề, liền thu thập hành lý khởi hành trở về.
Ngồi trong xe bò, Tô Mân hỏi: “Bất dư tẩu ử, đồ vật của ngươi bán thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, chỉ còn lại mấy món ngoạn ý.” Đối với lần này vào thành, Giang Bất Dư vẫn tương đối vừa lòng, trước không nói thu vào nhiều ít, riêng họ hỏi thêm được kiến thức về thành thị của thế giới này cũng không uổng công đi chuyến này.
“Giang tỷ tỷ thật lợi hại.” Tú Liên vẻ mặt hâm mộ nói.
Trùy thúc cũng cười nói: “Tú Liên ngươi cũng không tồi ah, ngươi chính là cô nương có tiếng có khả năng ở trong thôn.”
Mặt Tú Liên đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, phụ thân nàng Nhị Ngưu tắc cộc lốc mà cười rộ lên.
Giang Bất Dư cũng gật gật đầu, đối với một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi mà nói, thủ công tinh xảo như vật đích xác thật hiếm thấy. Tuy rằng là con nhà nghèo sớm đương gia, chính là Tú Liên là cô nương giản dị hiền lương nổi tiếng ở xa gần ở trong thôn, nói nói không ít tiểu tử ở thôn bên từng nhắc quá muốn nghị thân, chỉ là khi nàng còn nhỏ đã từng hứa hôn với một người, chỉ là mấy năm nay nhà kia dọn đi nơi khắc, tới nay không có âm tính. Nhị Ngưu suy nghĩ nhờ người đi tìm một chút, nếu thật sự vô duyên, lại một lần nữa quyết định hôn sự của Tú Liên.
Nói đến cái này, Giang Bất Dư luôn là thực cảm thán, nghĩ đến ở đời trước nàng hai mươi bảy hai mươi tám còn chưa muốn kết hôn, hiện tại biến thành cô nương mười sáu tuổi, ngược lại đã thành phụ nữ có chồng. Thế giới này, nữ tử qua mười tám tuổi còn không có hứa hôn liền tính là gái lỡ thì….
“Trùy thúc, vừa mới nghe tin tức ở trạm dịch, ngươi thấy thế nào?” Tô Mân bỗng nghiên nghiêm túc hỏi.
Trùy thúc lo lắng nói: “Thực không lạc quan a. Lần này xem ra là Hoằng Quốc quyết tâm muốn cùng quốc gia chúng ta liều chết quyết chiến.”
Trong lòng Giang Bất Dư vừa động, nhịn không được hỏi: “Vì sai hai nước lại trở mặt?”
Nghi vấn của Giang Bất Dư không có làm mấy người Tô Mân có biểu tình đặc biệt gì, bọn họ là nghĩ, nữ nhân vốn dĩ ít có quan tâm tới chính sự, cho nên không biết là thường. Tô Mân trả lời:
“Mấy nă nay, quốc gia của chúng ta cùng Hoằng Quốc vốn dĩ có thông thương lui tới, cũng có một ít ma xát, nhưng không phải đại sự gì. Nhưng không lâu trước đây, đại hoàng tử Hoằng quốc đi sứ tới quốc gia của chúng ta, kết quả ở tại sứ quán quốc gia chúng ta bị sát hại, thi thể còn bị ném tới cửa cung Hoằng Quốc, này quả thật là trần trụi vũ nhục, Hoằng quốc vương thịnh nộ khó bình, lập tức liền hướng quốc gia chúng ta tuyên chiến.”
Giang Bất Dư bừng tỉnh gật gật đầu, cái chết của hoàng tử Hoằng Quốc cũng không khỏi quá kỳ quặc.
Tô Mân lại nói: “Bởi vì Hoằng quốc đột nhiên phát binh, triều đình không kịp chỉnh hợp quân đội, cho dù có thời gian chuẩn bị, nhưng để đối kháng bốn mươi vạn đại quân của đối phương, khoản cách quá xa, quân coi giữ cũng không dễ dàng điều khiển, chỉ có thể lâm thời ở các nơi mộ binh dân binh.”
Giang Bất Dư nhíu mày: “Đân binh sức chiến đấu kém, còn vội vàng lên chiến trường như vậy, cùng chịu chết thì có gì khác biệt?”
Đại ca Tô Mân cùng tướng công trên danh nghĩa của Giang Bất Dư cũng giống nhau bị buộc tòng quân, cho nên đối với chiến sự thực để bụng. “Không có biện pháp, tân binh mới nhập ngũ đều sẽ tiếp thu một hai tháng huấn luyện, bất quá từ chỗ bán dạo nghe tới tin tức, tiền tuyến chiến tranh thực kịch liệt, phỏng chừng có khả năng dụng binh trước thời gian huấn luyện tân binh…”
Mấy người đều trầm mặc lên.
Tú Liên chà xát lòng bàn tay cầu khẩn: “Hy vọng chư vị ca ca có thể bình an trở về.”
Về đến nhà đã là chạng vạng, Giang Bất Dư vào nhà chính là nhìn đến Hoa đại thẩm đang bồi Tô Hà thị nói chuyện phím, thấy nàng tiến vào, Hoa đại thẩm liền cười nói: “Tiểu tức phụ đã trở lại, thu hoạch thế nào?”
Giang Bất Dư một nên lấy đồ ra một bên trả lời: “Rất không tồi.” Nói xong liền đi đến Tô Hà thị, thấy tin thần của bà không tệ lắm, liền cười với Hoa đại Thẩm nói, “Đa tạ đại thẩm chiếu cố mẹ của ta, ta có chút tiểu ngoạn ý, liền tặng cho thẩm, hy vọng thẩm thích.”
Lất hai ống trà hoa cùng vài tiểu vật phẩm trang sức đưa qua.
“Ai da, này ta không thể thu, ngươi cứ giữ lại đem đi đổi bạc cũng được mấy chục văn, ta không nhận đâu.” Hoa đại thẩm liên tục xua tay.
Giang Bất Dư không đem giá đồ vật định ra, chỉ kiên trì đưa cho bà, nói: “Đại thẩm, mấy thứ này không phải đồ vật quý trọng gì, chỉ là ngày thường đối với thân thể có chỗ tốt, thẩm không cần từ chối, về sau, chúng ta còn cần thẩm chiếu cố một hai đâu.”
Thấy nàng như thế, Hoa đại Thẩm liền cao hứng mà nhận, sau đó còn đối với Tô Hà thị nói: “Đại tỷ, tức phụ này của tỷ thật cưới không sai, là người có khả năng.”
Tô Hà thị chỉ là cười cười, không đáp lời.
“Được rồi, cũng gần tới giờ ăn cơm chiều rồi, ta liền về trước đây.”
Giang Bất Dư vội nói: “Đại thẩm lưu lại cùng nhau dùng bữa đi, đem Trùy thúc cùng Mễ Oa cũng kêu qua ăn cùng. Hôm nay cháu có mua chút thịt, đợi lát nữa làm món ngon chúng ta cùng ăn.”
“Không được không được, lần sau đi” Hoa đại thẩm biết Tô Hà thị trừ bỏ vài mẫu đất cằn ở ngoài, cơ bản không có thứ gì có thể kiếm được tiền, cô nhi quả phụ này cũng không dễ dàng, bà cũng không muốn phiền toái thêm.
Giang Bất Dư lại nói thêm vài câu, Hoa đại thẩm vẫn là kiên trì ra về. Không có biện pháp, nàng cũng đoán được Hoa đại thẩm băn khoăn cái gì, nghĩ tới về sau có chút dư giả, nhất định phải hồi báo Hoa đại thẩm thật tốt.
“Mẹ, mẹ nghỉ đi, con đi nấu cơm.” Tiễn Hoa đại thẩm, Giang Bất Dư liền chuẩn bị đi vào phòng bếp.
“Từ từ.” Tô Hà thị gọi nàng lại, “Lần này vào thành có nghe được tin tức gì về chiến sự ở biên thành hay không?”
Giang Bất Dư dừng một chút, xoay người ngồi vào bên người Tô Hà thị, trả lời: “Có nghe đồn, chiến sự ở biên thành cũng không lạc quan, nhưng tân binh đều yêu cầu huấn luyện một hai tháng mới tham chiến, cho nên con nghĩ, Tô…. Tướng công hắn hiện tại còn không gặp nguy hiểm gì.” Nàng không dám đem chuyện có khả năng tân binh sẽ tham chiến nói ra, trước mắt quan trọng nhất là trấn an tâm của mẹ chồng.
Tô Hà thị gật gật đầu, ánh mắt phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Bất Dư cũng không nói thêm cái gì, xoay người đi nấu cơm.
Lúc này vào thành có thể mua được đầy đủ gia vị, cho nên làm đồ ăn càng thêm tươi ngon, ngay cả Tô Hà thị ăn uống không tốt lắm cũng ăn thêm được hai chén cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Giang Bất Dư đem vài dệt và chỉ thêu đưa cho Tô Hà thị, cười nói: “Mẹ, nghe nói tài thiêu thùa của mẹ là tuyệt nhất, không biết Bất Dư có phúc khí kiến thức một chút hay không?”
Tô Hà thị cầm thiêu tiếng, biểu tình có chút ngơ ngác.
“Mẹ?”
Sắc mặt lạnh lùng, đem đồ vật ném tới trên giường, Tô Hà thị không vui nói: “Thêu cái gì thêu? Ta đã sớm là phế nhân, đừng lấy mấy thứ này đó tới trước mặt ta.”
Giang Bất Dư cũng không sinh khí, ngồi xổm bên người bà, nhẹ giọng nói: “Mẹ, không thêu liền không thêu, nhưng ngàn vạn lần đừng sinh khí.” Nghĩ nghĩ lại nói, “Mẹ, trong lòng ta, mẹ tuyệt đối không phải phế nhân, mà là người thân duy nhất của con trên thế giới này. Con vô pháp làm cho chân mẹ khôi phục khỏe mạnh, nhưng con nhất định có thể làm cho mẹ có thể tự do hoạt động.”
Tô Hà thị nghiêng nghiêng mặt, tuy rằng nội tâm cảm động với lời nói của nàng, nhưng lại không để trong lòng. Hai chân tàn tật khiến bà trường kỳ đều ở trên giường, dựa vào người khác hầu ăn hầu uống, thời điểm không có người bồi, cũng chỉ tịch mịch một mình, cô độc cùng tuyệt vọng, cho dù là cầm cây kim thiêu mà bản thân từng rất yêu thích, tay chân cũng là run rẩy…
Đối với khúc mắc của Tô Hà thị, Giang Bất Dư cũng không gấp, hơn một tháng ở chung, nàng đã cùng mẹ chồng chậm rãi lập thành tính nhiệm cùng thân tình. Từ lúc nàng chấp nhận cái thân phận này, nàng liền đem hết thảy khó khăn trở thành khiêu chiến, chỉ có không muốn làm, không có gì không làm được.
Ngày hôm sau, Giang Bất Dư lấy ra rau dại mà khoản thời gian trước yêm chế, phân biệt nếm thử hương vị, phát hiện trong đó có hai loại không thích hợp làm rau ngâm, còn lại ba hương vị nhưng thật ra phá lệ ngon miệng.
Giang Bất Dư thật cao hứng, lấy ra vài bình tặng qua cho Hoa đại thẩm, còn có đưa cho Tô Mân.
Thế giới này không có rau ngâm, cho nên món này vừa ra tới, những người khác đều thập phần ngạc nhiên, trước không nói hương vị, đặc điểm có thể bảo tồn được lâu như thế này cũng lệnh người kinh hỷ. Ở chỗ này, một khi bắt đầu mùa đông, rau dưa và thịt đều trở nên quý trọng, các thôn dân thường lấy gạo trắng nấu cháo, hoặc làm bánh bột là chủ thực, đồ ăn ăn cùng lại rất ít. Mà hương vị rau ngâm thật ngon miệng, tất nhiên trở thành vật phẩm chuẩn bị của thôn dân.
Đương nhiên, Giang Bất Dư còn không có suy nghĩ lâu dài như vậy, chờ tặng rau ngâm xong, nàng liền quyết định lấy thêm vài vại đem tới cho nhà thôn trưởng, sẵn tiền chào hỏi một cái. Rốt cuộc tới nơi này lâu như vậy, vô luận là thân thể này hay là nguyên chủ, cũng chưa chính thức bái phủng một thôn chi chủ lần nào.
Nhờ Tô Mân chỉ dẫn, Giang Bất Dư từ từ đi vào nhà thôn trưởng, dọc theo đường đi thuận tiện nghe Tô Mân đơn giản giới thiệu về nhà trưởng thôn.
Thôn trưởng là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, có ba đứa con trai và hai đứa con gái, cùng năm đứa cháu trai. Trong đó hai đứa con gái đều gả đi địa phương khác, ngày thường tương đối ít qua lại, ba cái nhi tử thì lão đại chết bệnh, con dâu lớn cũng sinh hài tử xong vài tháng thì qua đời, chỉ để lại hài tử tên Tô Trì, hiện tại cũng đã mười bảy tuổi. Con thứ hai ở trong phủ thành làm một tiểu nha dịch, cho nên lần này không có bị mộ binh nhập ngũ, Vương thị thê tử của ông có sinh hai nữ nhi, một Tô Nguyệt, một Tô Niệm, cùng tiểu như tử Tô Ngự. Một nhà liền ở tại bên cạnh nhà của thôn trưởng.
Con thứ ba và thê tử Mã thị trụ ở xa một chút, trước mắt bọn họ chỉ có nữ nhi là Tô Hiểu, chỉ mới sáu tuổi.
Như vậy cũng coi như nhà thôn trưởng cũng có con cháu thịnh vượng đi.
Lượt xem: 16
Số người xem: 13
Mã ID của bài viết này là: 14740
THank