Chương 12: Kế hoạch của Tử Tình
Buổi chiều trên bàn cơm. Tô thị nhìn một bàn cơm đều là thịt, xúc động tới nước mắt cũng chảy ra. Cố Tam nhìn thấy vợ khóc vội dỗ dành:
“Nương tử, những ngày qua nàng đã vất vả rồi. Ta thật có lỗi với nàng và các con. Ta… “
Cố Tam vốn định an ủi Tô thị nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại xúc động một tiếng an ủi cũng không nói thành câu. Lời muốn nói cũng bị nghẹn lại.
Tử Tình nhìn thấy cha và nương cứ mắt đi mày lại thì nóng ruột. Nàng rất muốn ăn có được hay không. Cha mẹ à, hai người có chịu để cho chúng ta ăn hay không đây.
Tử Dục ngồi xơi cơm vào chén cho cả nhà, ngước mắt nhìn cha và nương một cái sau đó im lặng xới cơm. Tử Nương cũng rất xúc động nhưng nhìn đôi mắt đen láy bất mãn nhìn chằm chằm thịt của tiểu đệ và tiểu muội thì lại muốn cười.
Tử Nương bây giờ trong lòng đã được gột rửa, trong tâm chỉ còn tình thân không còn sự kỳ thị ganh ghét nữa. Thấy cha và nương còn chưa có mở miệng nói ăn cơm thì Tử Nương đã làm một chuyện mà trước giờ nàng không bao giờ làm. Đó chính là mở miệng đòi ăn.
“Cha, Nương, chúng ta ăn thôi. Đệ đệ và muội muội nước miếng chảy hết xuống bàn rồi!”
Tử Nương nói xong thì mặt cũng hồng hồng, cảm giác lạ lạ và mới mẻ. Nàng từ trước tới nay trước mặt cha mẹ luôn là đứa trẻ vâng lời, sẽ không nói chuyện như thế. Bởi vậy hiện tại nàng nói xong thì trong lòng có chút ngượng ngùng.
Tử Tình nghe Tử Nương nói mình chảy nước miếng thì vội ngậm miệng lại, lấy tay lau lau cằm cúi gầm mặt xấu hổ, thầm nghĩ mình càng sống càng thụt lùi rồi.
Cố Tam và Tô thị ngượng mặt nhìn các con. Cố Tam nắm tay che miệng ho khan hai tiếng sau đó nói:
“Ăn cơm, chúng ta ăn cơm thôi”
Tô thị tay cầm đũa vững vàng đem một miếng thịt thơm ngon để vào bát cơm của Cố Tam. Sao đó đỏ mặt gắp thịt cho các con. Tử Tình nhìn thấy trong lòng thầm ngưỡng mộ. Tình cảm của cha mẹ thật tốt. Tương lai nếu nàng cũng được gả cho một người chồng tốt như vậy thì còn gì bằng. (Tác giả: ngươi là nhân vật chính, ta sẽ thật tốt tìm giúp ngươi một người chồng tốt, chờ ta, ta vẫn đang cố tìm đây.)
“Này… hiện tại tuy chúng ta có bạc nhưng cũng không thể cứ ăn mà không làm. Còn nữa, nhà chúng ta vốn nghèo khó hiện tại có nhiều bạc sẽ làm người khác nghi ngờ, không khéo lại mang họa vào thân. Ta thấy trước tiên không thể mang bạc ra ngoài quá nhiều”
Cô Tam lo lắng, hắn sợ người khác thấy một nhà hắn tự dưng có bạc sẽ bị người khác nghi ngờ. Lỡ người nào có tâm điều tra ra chuyện gì thì sẽ không tốt.
Tô thị cũng gật đầu, nàng cũng vừa nghĩ tới chuyện này. Cố Tam và Tô thị hai người không hẹn mà cùng nhìn Tử Tình, bất giác cả nhà hiện tại vô thức đem chuyện khó giải quyết đều bàn với Tử Tình.
Tử Tình vừa ngậm một miếng thịt, vừa nhướn mày. Chuyện này nàng đã nghĩ tới từ hôm qua. Nếu nhà nàng tự dưng có nhiều bạc sẽ làm cho người khác dị nghị, nghi ngờ. Bởi vậy, khi bán tranh cho Cung lão bản nàng đã từng nhờ ông nói có mua tranh của nàng, nhưng là tranh bình thường không phải tranh do nàng vẽ.
Tử Tình nói:
“Cha, ngày mai con sẽ chỉ cha cách vẽ tranh đơn giản. Cha cứ vẽ vài bức tranh sau đó đem đến cho Cung lão bản. Nếu có ai hỏi chúng ta ở đâu có bạc thì chúng ta sẽ nói là do chúng ta bán tranh có được. Nếu họ không tin thì nhờ Cung lão bản ra mặt. Chuyện này cũng không khó giải quyết.”
Cố Tam trầm tư: “Như vậy có được không? Cha trước giờ chưa từng vẽ tranh.”
“Cha, cha chỉ cần vẽ đại khái, để cho người khác nhìn hình thức thôi, còn con ở đây mà, con sẽ chỉnh sửa lại một chút. Đến lúc đó còn sợ người khác không tin mình sao?”
Cố Tam mắt sáng lên gật đầu nói: “Đúng vậy, sao cha không nghĩ ra nhỉ”
Chuyện tiền bạc đã được giải quyết , còn lại chính là chuyện tương lai của cả nhà bọn họ. Tử Tình nuốt xong ngụm cơm, ngước mắt nhìn từng người một trong nhà, chậm rãi nói:
“Cha, nương, đại ca, nhị tỷ, tam ca. Con có chuyện muốn nói”
Cả nhà đưa mắt nhìn Tử Tình. Cố Tam dịu giọng nói:
“Chuyện gì? Con mau nói cha nghe xem”
Tử Tình để đũa xuống, bưng chén nước chín lên uống một ngụm, rồi từ từ nói:
“Cha, Nương. Hiện tại chúng ta đã có bạc rồi, con nghĩ qua năm sẽ để đại ca và tam ca đi học. Còn có nhị tỷ cũng đi học châm tuyến nữa, không phải Nhị tỷ rất thích châm tuyến đó sau?” Tử Tình vừa nói vừa nhìn Tử Nương nháy mắt.
Tử Nương nghe nói tới mình thì mạnh gật đầu. Muội muội đã nói cho nàng đi học thì nàng sẽ đi, sẽ không cần khách sáo nói qua nói lại. Bởi vì muội muội đã nói người một nhà thì cần phải thật lòng đối đãi nhau. Không được giống người ngoài mà u ơ khách sáo, nghĩ cái này nói cái khác. Nghĩ vậy nên Tử Nương rất nhanh nói nàng muốn đi học thêu thùa.
Tử Dục và Tử Diệc cũng đồng dạng gật đầu đồng ý. Bọn hắn rất rất muốn được đi học.
Cố Tam và Tô thị dĩ nhiên đồng ý hai tay. Cố Tam nói:
“Vậy… sắp tới cha sẽ lên trấn tìm xem có chỗ nào cần tiên sinh không, cha cũng muốn đi dạy học”
Dạy học là điều mà Cố Tam mong muốn, lúc trước đại ca không cho hắn đi dạy hắn đã rất khổ sở, hiện tại gia đình tốt hơn, hắn nghĩ có thể nhờ Cung lão bản giới thiệu một chỗ dạy nào đó, chắc có thể tìm được việc làm.
Tử Tình im lặng không nói. Nàng ngước mắt nhìn chằm chằm Cố Tam, suy tư một chút mới do dự hỏi:
“Cha, cha chỉ muốn làm một tiên sinh dạy học thôi sao? Chẳng lẽ cha không muốn làm cái gì cao hơn như vậy, ví dụ như là…. “Làm Quan”?”
Cả nhà nội tâm chấn động, tay cầm đũa ngưng lại giữa không trung đều nhìn chằm chằm Tử Tình, không biết con gái/ tiểu muội nói như vậy là có ý gì.
Cố Tam giọng kích động hỏi:
“Tình Nhi, con nói vậy là có ý gì?”
Phải biết không phải chỉ có Cử nhân mới được làm quan, Tú tài cũng có thể làm quan. Nhưng… muốn làm được như vậy thì nhất định phải có người quen biết đút lót mở đường mới có thể. Nhưng dù như vậy chức quan đó cũng nhỏ chứ không có lớn. Mà chỉ như vậy cũng có rất nhiều người muốn có được một hàm chức kia.
Cố Tam đang nghĩ có phải hay không con gái nhỏ muốn mua chức quan cho hắn. Cố Tam do dự, nếu chuyện này nhờ Cung lão bản thì rất có thể thành công cũng không chừng. Mắt Cố Tam sáng lên, nhưng chỉ một phút đã trở lại bình thường. Nhìn Tử Tình, cố Tam dịu giọng.:
“Tình Nhi, tuy làm quan ai cũng muốn, cha cũng muốn, nhưng… Cha đã lâu lắm không có đụng sách vở, cũng không nghĩ vì một chức quan mà hao tốn nhiều tiền của. Đời này của cha đối với quan trường là vô duyên rồi. Con cũng đừng vì một chức vị mà tốn kém, không khéo lại đem họa đến cho chúng ta.”
Tử Tình nhìn chằm chằm Cố Tam, cũng không để tâm Cố Tam trong đầu nghĩ gì. Tử Tình thật cẩn thận chậm rãi hỏi lại:
“Cha, chỉ cần cha nói cho con biết cha có muốn được làm quan hay không thôi, Tình Nhi tự có cách của mình sẽ giúp được cha.”
Nhìn sự cố chấp của con gái, Cố Tam cười khổ nhưng thật tình trả lời:
“Muốn. Cha muốn làm quan, nhưng mà…” Cố Tam còn chưa nói xong thì Tử Tình cười vui vẽ nói.
“Vậy cha không cần đi trấn dạy học đâu, Cha, sắp tới người chỉ cần ở nhà với nương và chuyên tâm đọc sách là được, đợi đến kỳ thi huyện sắp tới cha cố gắng giành được tấm thẻ bài Cử Nhân. Sau đó chúng ta sẽ chờ kỳ thi trên kinh thành ba năm một lần kia. Con nghĩ cha sẽ làm được!”
Tử Tình chỉ nói ngắn gọn nhưng Cố Tam đã hiểu ý nàng. Con gái nhỏ đây là muốn nuôi hắn, cho hắn đọc sách. Hắn sẽ giống đại ca mỗi ngày đọc sách chờ lên kinh ứng thí. Nếu là như vậy… nếu là như vậy… Cố Tam nghĩ có khi hắn có thể làm được.
(Giải Thích một chút:
Thi Hương (thi tại địa phương): gồm có 4 kỳ thi, vượt qua 3 kỳ gọi là Tú Tài (hay Sinh đồ), thi qua 4 kỳ là Cử Nhân.
Thi Hội (thi 3 năm một lần – cấp trung ương): cũng có 4 kỳ, thi đỗ thì thành Tiến sĩ , người đứng đầu là Hội Nguyên.
Thi Đình (ngay sau khi thi Hội – được vua tổ chức): lấy 3 giáp
+ Đệ nhất giáp: Trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa
+ Đệ nhị giáp: hoàng giáp
+ Đệ tam giáp: đồng tiến sĩ)
Từ nhỏ Cố Tam đã có được thiên phú đọc sách. Tuy bình thường luôn vùi đầu với đất, cúi lưng với trời nhưng trong tâm của hắn vẫn còn rất kiêu ngạo. Hắn tin tưởng năng lực của hắn có thể vượt qua kỳ thi huyện, còn thi Hội thì… Hắn cũng có 7 phần nắm chắc. Vị trí đầu bảng hắn không dám mơ nhưng mà nằm trong 100 vị trí đứng đầu hắn nghĩ mình có thể. Nghĩ đến đây Cố Tam hai mắt phát sáng nhìn Tử Tình gật đầu nói:
“Cha nghĩ… có thể thử một chút!”
Thấy phản ứng của Cố Tam, Tử Tình chỉ cười cười, sau đó tặng cho Cố Tam thêm một liều thuốc tinh thần nữa.
“Cha, khoai lang của chúng ta vẫn chưa có ai biết đâu. Nếu tương lai có ngày kia, con nghĩ có thể nhờ hào quang của cha để mọi người đ ều biết được ở Đại Tề còn có một loại thực phẩm chống đói, tương đối dễ trồng mà thu hoạch lại cực cao a!”
Ý của Tử Tình là muốn nếu ngày kia Cố Tam hắn được làm quan thì sẽ đem chuyện nhà nàng có khoai lang báo với triều đình. Như vậy sẽ giống như dệt hoa trên gấm. Cố Tam vừa được phong hàm lại lập được đại công. Chỉ cần điều đó đường làm quan của Cố Tam càng thêm sáng lạn rồi.
Cố Tam nghe Tử Tình nói thì hiểu rõ. Hắn nghĩ những điều bất ngờ của hắn đều đến hết vào ngày hôm nay rồi. Bất kể bọn họ đang ngồi ăn Cố Tam choàng tay kéo Tử Tình vào lòng, ôm chầm con gái nhỏ luôn miệng khen nàng.
“Con gái, Ta không nghĩ đến con gái của ta có một trái tim thất khứu a, lúc đầu cha còn thắc mắc không biết tại sao con lại không muốn để người khác biết mình có khoai lang, thì ra con đã có tính toán từ trước rồi. Xem người làm phụ thân như ta thật là tu tám kiếp mới có được một gia đình như thế này a”
Tử Tình bị Cố Tam ôm, vừa ôm vữa gãi gãi làm nàng nhột cười ha ha. Tiểu Ngũ cũng cà nanh nhào luôn vào lòng Cố Tam nhõng nhẽo, nói bé cũng muốn có trái tim thất khứu.
Người một nhà thấy một màn này thì cười đến cực kỳ vui vẻ, nhìn khuôn mặt bánh bao của Tiểu Ngũ nhăn lên, ai cũng muốn đưa tay nhéo một cái.
“Vậy chừng nào chúng ta xây nhà đây? Ta muốn sớm một chút xây nhà cho xong.” Tô thị thấy mọi người bàn chuyện trọng đại xong thì hỏi. Trên mặt điều là vui mừng.
Cố Tam chần chừ. Lúc đầu định chặt cây trên rừng rồi chở về che chắn lại cho vững chắc là được rồi, hiện tại trong tay có bạc rồi, cũng không thể làm đơn sơ quá. Cố Tam nghĩ vậy nên nói ý định của mình, hắn muốn hỏi ý người nhà xem sẽ xây nhà kiểu nào.
Sao một buổi thảo luận cuối cùng là theo ý Tử Tình và Tử Dục. Nhà xây nhỏ vừa phải, có hai gian nhà và năm phòng nhỏ. Gian lớn một phòng ở phía trước sẽ làm đại sảnh dùng để đãi khách ghé chơi, phía sau là phòng ngủ của Tô thị và Cố Tam. Tiếp theo phía sau sẽ là mấy phòng nhỏ của bọn người Tử tình. Ai cũng sẽ có một phòng riêng.
Gian còn lại sẽ là phòng để nấu ăn và năm phòng ngủ nhỏ dùng làm phòng cho khách từ xa ghé chơi sẽ ngủ lại, một phòng nhỏ sau cùng là phòng kho.
Sàn nhà của phòng lớn sẽ xây tường lót gạch. Gian nhà bếp thì vẫn để nền đất, và tường bằng đất. Tử Tình nói làm như vậy người ta sẽ che được mắt người ta. Chứ nếu hiện tại xuất ra một số bạc lớn xây nhà sẽ dễ làm người khác chú ý.
Kiểu nhà đã chọn xong, Tử Tình bắt đầu đòi làm hàng rào cao bằng tường. Nàng muốn xây tường đất vòng hết cả khu đất hiện tại của mình. Sau đó sẽ làm cửa khóa lại, đường vào khu đất trồng hoa màu che lại toàn bộ khung cảnh bên trong. Tử Tình muốn sắp tới sẽ trồng khoai lang, nếu không che chắn lại người khác sẽ biết nhà nàng đang trồng cây khoai lang. Đến lúc đó bí mật khó giữ rồi.
Tử Tình nói làm tường bằng đất không tốn nhiều tiền chỉ tốn tiền thuê nhân công thôi. Người ta nhìn vào cũng chỉ nói mình thích chơi trội. Chứ không ai để ý đến trong đất mình sẽ trồng gì.
Cũng may ở đây cũng không ít người làm hàng rào chắn hết toàn bộ phần đất của mình, bởi vì làm như vậy có thể chống trộm vặt hoa mào vào mấy mùa thu hoạch. Tuy nhiên rất ít người làm, chỉ có vài hộ trong nhà không có đàn ông hoặc những người sợ phiền phức không muốn người khác phá rối mình.
Cố Tam lúc đầu có chút phân vân do dự, bởi vì nhà của hắn hiện tại chỉ có 2 mẫu đất. Hắn định thư thả vài tháng sẽ mua thêm vài mẫu nữa. Tử Tình biết ý định mua đất của Cố Tam thì phản đối quyết liệt. Nàng nói tương lai cả nhà đều là người đọc sách. mua thêm đất cũng được nhưng ai sẽ làm đây, không lẽ để nàng và Tô thị xuống ruộng, bởi vậy ý định mua thêm đất của Cố Tam bị ngâm nước nóng.
Nghe được Cố Tam đồng ý làm hàng rào bao vây khu đất thì vui vẻ. Thấy Cố Tam còn đang không vui thì hỏi hắn có chuyện gì. Cố Tam nói hắn thật ra vẫn muốn mua thêm đất, ở nông thôn, muốn không sợ đói thì nhất định phải có thật nhiều đất ruộng tốt. Cố Tam là bị ảnh hưởng tập tính của người ở đây đấy.
Tử Tình nghe xong thì trầm ngâm, suy nghĩ một lát rồi nói. “Đất có thể mua thêm nhưng sẽ không làm mà cho người ta thuê, cuối mùa sẽ lấy tiền hoặc là thực phẩm xem như tiền thuê cũng được”.
Ở nông thôn, có nhiều hộ nhà thì đông người nhưng không có đất ruộng. Vì muốn có cái ăn họ sẽ tìm mấy họ giàu có nhiều đất xin thuê đất để trồng lúa. Sau mùa vụ sẽ trả tiền cho chủ đất.”
Cố Tam lúc này mới gật đầu vui vẻ. Bắt đầu bàn tính chuyện sẽ thuê ai xây nhà, cần mua cái gì, cần làm cái gì. Bữa cơm gia đình cứ như vậy, kéo dài đến tối. Tô thị lúc này mới chợt nhớ một bữa ăn này lại kéo dài gần ba canh giờ (6 tiếng), Tô thị cười nhìn mấy con hỏi:
”Có cần đi làm sủi cảo nữa không? Đã tối rồi a?”.
Tử Tình và Tiểu Ngũ lúc này bụng nhỏ tròn vo vẫn cứ nhảy nhảy đòi làm. Tô thị bắt đắc dĩ nói với Cố Tam đi nhào bột làm bánh với nàng. Đương nhiên Cố Tam đồng ý ngay còn mang theo Tử Tình và Tiểu Ngủ vào bếp. Thế là một trận hỗn độn trong bếp lại xảy ra.
………………………
Đêm tối. Chờ cả nhà ngủ hết, Tô thị chui vào trong lòng Cố Tam, vùi mặt vào cổ hắn, có chút lo lắng nói:
“Tướng công, chàng có thấy con gái Tình nhi dạo này thay đổi rất nhiều không? Cứ như trở thành một người khác vậy”
Cố Tam im lặng, tay vuốt vuốt lưng vợ trầm ngâm : “Đúng là con bé thay đổi rất nhiều, nhưng không phải như vậy rất tốt sao? Nàng xem, Tình nhi hiện tại rất hiểu chuyện, lại còn rất thông minh nữa”
Tô thị gật đầu im lặng một lúc như nhớ tới cái gì vội nói “ Nhưng… Tam Sinh, con gái nói mơ thấy tiên ông dạy nàng học, chàng nói xem chuyện này… Có khi nào…” Tô thị nói tới đây thì bị Cố Tam ngăn lại, giọng hắn có chút không vui.
“Tô Ngọc, nàng đừng nghĩ vẩn vơ nữa. Cổ nhân nói, là phúc thì không lo, là họa thì tránh không khỏi. Con gái mơ thấy tiên có nghĩa nàng được tiên nhân giúp đỡ, dù sao này có xảy ra chuyện gì thì đó cũng là số mệnh đã định. Chúng ta có lo lắng cũng sẽ không làm được gì. Tô Ngọc, nàng đừng nghĩ nhiều quá, mấy cái này không phải chúng ta có thể làm được”
Cố Tam chặn đứng lời của vợ. Không phải hắn chưa nghĩ đến chuyện này nhưng mà hắn không muốn vợ và con gái sẽ lo lắng. Chuyện này cứ để thuận theo ý trời đi. Hắn thật sự không dám nghĩ đến.
Hai người bọn họ là nghĩ Tử Tình được gặp tiên, có nghĩa nàng không phải người bình thường. Phải biết rằng trên đời người bình thường thì sẽ không có cơ hội nhìn thấy tiên. Trừ khi… trừ khi người đó chết rồi, hoặc là không phải là người. Cũng có khi người đó cũng là tiên. Tô thị sợ con gái mình là như vậy nên mới lo lắng.
Cố Tam thấy nương tử vẫn còn lo lắng thì thở dài. Bàn tay to lớn vuốt lưng của vợ, ngón tay dần dần trượt dài xuống phía dưới. Cố Tam ái muội phà hơi thở nóng hổi vào gáy nương tử nói nhỏ.
“Nương tử, hay là chúng ta sinh thêm đệ đệ cho các con đi, nàng xem, Tiểu Ngũ đã lớn như vậy rồi”
Cố Tam nói xong bàn tay cũng không yên bắt đầu di động loạn trên người Tô thị. Tô thị mặt đỏ bừng, bàn tay yếu ớt ngăn cản bàn tay đang náo loạn của chồng. Nhưng sức nàng yếu hơn lại không dám phản ứng quá lớn làm các con thức giấc. Cuối cùng cũng buôngtay hùa theo tướng công. Căn phòng nhỏ phúc chốc vang lên vài âm thanh kìm nén đầy ái muội.
Lượt xem: 14
Số người xem: 11
Mã ID của bài viết này là: 105
Tks nàng truyen hay lắm. Cha mẹ tử tình tuong than tuong ai qua. Ham mộ a