Chương 30 : Thi Hương
Xuân qua Hạ đến Hạ đi.
Chớp mắt một cái, Tử Tình đến đây cũng được một năm. Thời gian qua cả nhà Tử Tình trôi qua rất nhàn nhã thoải mái. Người trong nhà cũng có nhiều thay đổi.
Cố Tam hiện tại từng bước đi cử chỉ đều toát ra một hương vị văn nhân. Cố Tam đã bỏ đi cái lớp bề ngoài của một nông dân và đã trở thành một người có tướng mạo có khí khái. Tô thị cũng không còn giống một thôn phụ quần là áo bố.
Tử Dục và Tử Diệc cũng trở nên chững chạc hơn, có tướng tá của người đọc sách, và nhất là càng ngày càng tuấn tú. Tử Nương thì càng ngày càng điềm đạm xinh đẹp. Tài thêu thùa của nàng cũng vượt lên một bật cao mới. Hiện tại Tô Dương trấn các tiệm vải lớn đều tranh nhau mua những mẫu thêu của nàng.
Cũng phải thôi, Tử Nương vốn rất thích thêu thùa, lại thêm rất có năng khiếu. Tú nương dạy qua một lần là nàng có thể học được ngay. Huống chi những mẫu thêu của Tử Nương đều lấy từ tranh vẽ của Tử Tình. Những hình ảnh độc đáo mới lạ không giống với ai. Những bức thêu của Tử Nương hiện tại bán giá cao nhất cũng được vài chục lượng bạc.
Trong Tây Tử thôn giờ đây, nếu hỏi nhà nào trôi qua khá nhất không cần suy nghĩ, người trong thôn sẽ trả lời ngay là Cố Tam gia. Cố Tam gia từ khi trôi qua tốt cũng thường giúp đỡ người khác. Ai có khó khăn bệnh hoạn hay cần tiền gì đó đều đến nhờ Cố Tam gia giúp đỡ. Cố Tam gia có khi trong nhà chỉ còn vài trăm văn tiền vẫn đưa hết cho người ta mượn. Bởi nói Tây tử thôn giờ đây Cố Tam gia có tiếng tăm rất tốt.
Lại nói mùa thu đến, ở địa phương bắt đầu dán thông cáo cuộc thi Hương. Ngày 25 tháng 8 sẽ bắt đầu thi, thi trong bốn ngày.
Ngày thứ nhất sẽ thi về Kinh nghĩa, thư nghĩa. (giải thích ý nghĩa trong Tứ Thư, Ngũ Kinh). Ngày thứ hai thi chiếu, chế, biểu. Ngày thứ ba thi thơ phú. Ngày thứ tư thi văn sách. Chỉ cần vượt qua bốn kỳ thi sẽ là Cử Nhân.
Khi thông cáo vừa dán lên, không ít người vui mừng. Mấy thư sinh lúc này ngày nào cũng ôm sách cùng ăn cùng ngủ.
Hôm nay từ sáng sớm, Tử Tình thức dậy đã nhìn thấy Cố Tam hai mắt đỏ hoe. Tử Tình hỏi ra mới biết Cố Tam đêm qua thâu đêm đọc sách. Tử Tình thở dài lắc đầu. Thi cử thời nào cũng là một áp lực. Đếm đếm trên tay, còn gần 10 ngày nữa mới bắt đầu thi, mới hôm nay mà Cố Tam đã có hình dạng này rồi, mười ngày nữa, liệu Cố Tam có còn đủ sức để chống đỡ không?.
“Cha, Cha có muốn nghe con kể một câu truyện không?” Tử Tình mắt đen mở to lấp lánh nhìn Cố Tam hỏi.
Cố Tam buôn sách, ngẩng đầu nhìn Tử Tình. Cố Tam thở dài một cái có chút bất đắc dĩ nói:
“Được! Tình Nhi muốn kể cho Cha nghe chuyện gì?”
Tử Tình nhanh gọn bò vào lòng Cố Tam, lười biếng không xương dựa ngực hắn.
“Câu chuyện này có tên là “tiều phu đốn củi ” Tử Tình đáp.
“Tiều phu đốn củi?” Cố Tam tò mò lập lại một tiếng.
Tử Tình cười ngọt ngào , nằm trong lòng Cố Tam, giọng nói non nớt nhẹ nhàng đều đều bắt đầu kể.
“Ngày xưa thật xưa, trong ngôi làng nọ có hai cha con nhà nghèo chung sống với nhau. Một hôm người cha bị bệnh qua đời, nhưng nhà lại nghèo không có tiền chôn cất cho cha. Người con rất đau lòng,
Lúc này trong làng có một phú ông tốt bụng vô tình đi ngang qua. Ông nhìn thấy hoàn cảnh của chàng trai thật đáng thương thì sinh lòng thương tiếc. Phú ông về nhà sai hạ nhân đem đến cho chàng trai hai lượng bạc để chàng trai có tiền chôn cất cha.
Chàng trai lúc này rất cảm động, sau khi dùng tiền của phú ông chôn cất cha xong thì vội chạy tới trước nhà phú ông quỳ xuống dập đầu. Chàng nói:
“Đa tạ ngài đã cho tôi tiền chôn cất cha, nay cha tôi đã được yên nghĩ.Tôi muốn đến đây làm việc để trả ơn ngài”
Phú ông thấy chàng trai là người biết hiểu lẽ phải thì gật đầu, sau đó đưa cho chàng trai một cái rìu và nói.
“Mùa đông sắp tới rồi, ngươi hãy lên rừng đốn củi mang về để chúng ta dùng trong mùa đông này.”
Chàng trai vui vẻ nhận lấy.
Sáng hôm sau, Trời mới vừa sáng chàng trai đã vác rìu lên rừng đốn củi. Làm quần quật cả ngày, đến tối chàng trai đã mang về cho phú ông 15 bó củi. Phú ông hài lòng gật đầu khen ngợi.
“Ngươi rất mạnh mẽ, làm rất tốt, ta thưởng cho ngươi 2 văn tiền”
Chàng trai vội vàng từ chối không chịu nhận, trong lòng lại càng thêm cảm kích phú ông. Thế là hôm sau trời còn chưa sáng chàng trai đã vội vàng vác rìu lên rừng đốn củi. Nhưng lạ là hôm nay chẳng những không chặt được nhiều hơn lại còn ít hơn hôm qua hai bó củi.
Khi chàng trai mang củi về cho phú ông, phú ông vẫn gật đầu khen ngợi. Cũng như hôm qua phú ông móc ra thêm hai đồng cho chàng trai. Chàng trai cũng vội từ chối không chịu nhận.
Ngày hôm sau, chàng trai quyết định thức dậy thật sớm, vác trên vai cái rìu đi một mạch lên rừng. Đến chiều, cư nhiên chỉ được 10 bó củi.
Chàng trai trong lòng khó chịu. Sau khi đem củi về cho phú ông xong thì không nghĩ ngơi, vác rìu đi lên rừng thức nguyên đêm để chặt củi. Làm nguyên đêm từ tối tới sáng, rồi từ sáng tới tối mịch mới đem củi về cho phú ông.
Phú ông nhìn vẻ tiều tụy của chàng trai rồi nhìn 12 bó củi trước mặt. Phú ông nhíu mày.
Chàng trai cứ nghĩ phú ông đang không vui vì hắn đem củi về quá ít vội vàng quỳ xuống vừa khóc vừa giải thích.
Phú ông nghe chàng trai nói xong thì im lặng thật lâu, sau đó chậm rãi hỏi:
“Lần cúi cùng ngươi mài rìu là khi nào?”
Lúc này chàng trai mới sực tỉnh, bởi vì lo vội vã làm việc mà mấy ngày nay không có mài rìu.”
Tử Tình kể tới đây thì im lặng quan sát vẻ mặt của Cố Tam. Thấy Cố Tam đang trầm tư suy nghĩ. Tử Tình cũng không nói gì chỉ ngồi im một bên chờ Cố Tam thông suốt.
Qua một lúc lâu, Cố Tam động đậy tay. Cố Tam kéo Tử Tình từ trong lòng ra nhìn nàng thật chăm chú.
Tử Tình bị nhìn chằm chằm như vậy thì mất tự nhiên. Nhếch môi kéo kéo ngón tay Cố Tam ngậm ngậm.
Cố Tam bị hành động trẻ con của con gái nhỏ thì phì cười, đem Tử Tình vào ngực ôm chặt. Cố Tam cảm động nói.
“Tình Nhi kể chuyện này cho Cha là có ý khuyên Cha không nên quá hấp tấp phải không?”
Tử Tình cười, xoay người một cái đối mặt với Cố Tam chậm chạp nói:
“Cha, đôi lúc không phải cứ cố gắng hết sức là có thể làm được, mà còn phải tùy theo thời thế nữa. Cha, chúng ta hiện tại sống rất tốt. Dù Cha sau này không làm quan chúng ta một nhà trôi qua cũng rất thoải mái. Cha, người không cần vì chuyện này mà tạo áp lực cho mình. Cha… Cha cứ thuận theo tự nhiên là được, còn nữa, Cha, chuyện học không phải cứ đọc nhớ là được, Cha phải hiểu ý nghĩa và lấy nó làm ví dụ thực tế, làm như vậy mới không uổng công là người đọc sách. Cha, học là để áp dụng vào cuộc sống sau này chứ không phải học để được công danh.”
Tử Tình gương mặt trẻ con lại nói ra lời nói vô cùng có triết lý. Cố Tam nghe xong thì thẫn thờ. Ngồi im lặng suy ngẫm lại từng lời nói của con gái nhỏ. Đúng vậy, học là để áp dụng vào cuộc sống sau này chứ không phải học để đổi lấy công danh. Cố Tam trong lòng phút chốc sáng tỏ. Chợt nhớ đến suy nghĩ hôm qua của mình thì cười khổ.
Hắn hôm qua khi nghe nói chuẩn bị thi hương thì cảm thấy rất lo sợ. Hắn sợ nếu mình thi không được thì nương tử và các con sẽ thất vọng. Bởi vì nghĩ như vậy nên hắn mới cắm đầu đọc sách. Hắn hi vọng đọc thêm nhiều một chút hắn sẽ có thêm một chút cơ hội.
Hiện tại nghe con gái nói, Cố Tam cảm thấy hắn mấy ngày qua quả là u mê chưa tìm được lối. Còn không bằng con gái nhỏ của hắn. Cố Tam trong lòng không biết là tư vị gì. Ôm chặt Tử Tình vào lòng. Hai người cứ như vậy ngồi một lúc thật lâu.
Cố Tam và Tử Tình còn không biết lời nói của hai người nãy giờ Tô thị, Tử Dục Tử Diệc, Tử Nương, Tiểu Ngũ đứng bên trong đều nghe hết vào tai.Tử Dục và Tử Diệc cũng đồng thời ngẩn người. Cảm thấy lời nói của tiểu muội quả nhiên là hay, làm cho bọn họ như sực tỉnh sau nhiều ngày u mê.
Chương 29: Cuộc Sống Điền Viên Chương 31: Cố Tam đi thi, Tử Tình bị bệnh
Lượt xem: 17
Số người xem: 15
Mã ID của bài viết này là: 253