Chương 2: Một đường hướng Bắc.

Editor: Mạc Tịch Thiên Yên
Biên Tập: Nước Biển Xanh

Sau khi từ cửa sổ nhảy xuống, Cố Bạch Mạt vừa mới đứng vững liền vội hướng vào bên trong gọi Thấm Lục: “Thấm Lục, mau nhảy xuống đây, ta sẽ đỡ ngươi!”
Bên trong Thấm Lục nhô đầu ra, hốc mắt rưng rưng xua tay nói với Cố Bạch Mạt: “Công chúa, người đi trước, đi mau. Trước đó vài ngày mắt cá chân của nô tì bị thương, cho dù nhảy xuống đi cùng cũng sẽ liên lụy người. Bội Thành cách chúng ta vài trăm dặm ở hướng Bắc, quân chủ của quân đội Tây Kỳ đóng quân tại đó, người nhanh đi tìm quân chủ nương tựa, nơi đây không nên ở lâu. Người đi mau đi ah! ”
“Không, phải cùng nhau đi, ngươi mau xuống, ta tiếp ngươi, ta nhất định có thể trong khoảng thời gian ngắn chữa khỏi chân cho ngươi !”
Tiếng kêu la càng ngày càng gần, Thấm Lục lại nhất định không chịu nhảy xuống, Cố Bạch Mạt gấp đến độ giơ chân.
“Oành!” Một tiếng, cửa bị lực mạnh phá mở. Cố Bạch Mạt thấy Thấm Lục xoay người sang chỗ khác rồi nhanh chóng buông màn bằng lụa mỏng xuống che lại cửa sổ, sau đó nàng nghe tiếng hét thảm của Thẫm Lục, kèm theo tiếng kêu thảm thiết là một đạo màu đỏ tươi bắn tung tóe nhiễm đỏ cả phiến màn màu xanh biếc ở cửa sổ .

Cố Bạch Mạt che miệng lại, không để tiếng kêu sợ hãi của chính mình vang ra, theo bản năng quay đầu liều mạng chạy về phía trước. . . .
Nhưng nàng lập tức ý thức được, trên người chính mình mặc quần áo nữ trang diễm lệ thật sự quá mức rêu rao, bởi vì ngay sau đó đã nghe tiếng hô của truy binh ở phía sau “Mau, đuổi theo nữ tử mặc bộ cẩm y màu đỏ kia, đó là công chúa Nam Dục, chúng ta trói nàng lại mang nàng đi tranh công, mau!”
Không dám quay đầu nhìn khoảng cách của mình cùng truy binh là bao nhiêu, Cố Bạch Mạt chỉ nắm chặt váy cắm đầu chạy vội, phiền phức là váy cùng tay áo quá rộng, lực gió cản quá lớn, thực sự vướng bận!
Chạy như vậy thì không được! quá tiêu hao thể lực!
Cố Bạch Mạt vừa chạy vừa quay đầu nhìn truy binh phía sau, thở phào phát hiện bọn họ cách mình một khoảng xa. Nghĩ đến trước khi chết Thẩm Lục đã đem màn cửa sổ buông xuống, nhất định có tác dụng che mắt truy binh, không để chúng sớm phát hiện nàng chạy trốn, cho nên truy binh mới không đuổi theo sát.
Không có thời gian để bi thương, Cố Bạch Mạt nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai, nàng rất nhanh cởi cẩm bào yên hồng bên ngoài ra, cuộn thành một đoàn, dùng sức ném đi về hướng ngược lại. Chính mình thì ngồi xuống giấu thân thể ở một chỗ có cây cỏ rậm rạp lùm sùm, sau đó cũng không dám phát ra một chút thanh âm nào.
Đây là nàng sử dụng chiêu “Kim thiền thoát xác”.

Lúc mới bắt đầu, chung quanh còn ẩn ẩn có thanh âm lùng bắt và tiếng bước chân đuổi theo, sau âm thanh kia dần dần đi xa, xem ra là chạy theo hướng nàng dẫn dụ.

Nhưng Cố Bạch Mạt không dám sơ xuất, rất sợ truy binh sẽ đi rồi quay lại. Cho nên vẫn ngồi im tại chỗ không dám động đậy. Quả nhiên như nàng suy đoán, vì rất nhanh lại vang lên tiếng bước chân xôn xao.

Hai tay ôm ngực ngồi xổm giữa lùm cây, nàng lạnh run, nhưng vẫn không dám động đậy hay thở mạnh. Cũng không rõ nàng ngồi như vậy bao lâu, chỉ biết mới đầu hai chân còn run lên, nhưng hiện tại đã không còn cảm giác. Thân thể cũng lạnh băng như chết lặng. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời đã lặn về phía Tây, Nàng… thế nhưng ngồi như vậy gần cả một ngày, khó trách thân thể lại tê cóng mất tri giác như vậy.

Cố Bạch Mạt nghĩ, trước khi trời tối cần phải tìm tới nơi Thẩm Lục chỉ, nơi quân chủ và quân đội Tây Kỳ đang đóng quân. Bằng không sau khi trời tối đường ở cổ đại càng thêm khó đi..

Lúc mới bắt đầu, Cố Bạch Mạt căn bản không đứng lên được! Vừa động liền lung lay ngã xuống, nàng nửa ngồi nữa dựa trên mặt đất, xoa bóp hai chân, chờ một hồi đôi chân dần khôi phục lại cảm giác, Cố Bạch Mạt mới từ từ đứng lên lần nữa.

Dựa theo trí nhớ, nàng men theo đường cũ quay trở về, nàng là mang tâm tình cầu may mà trở về, nàng muốn tìm Thẫm Lục, nàng vẫn luôn thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Thẫm Lục sẽ không có sao, sẽ chỉ bị thương hoặc có thể trốn được. Mặc dù biết chuyện này rất không có khả năng nhưng nàng vẫn cầu may mà đi trở về..

Nàng trốn tránh một ngày, phủ đệ to như vậy hiện tại trên đất nằm đầy thi thể, nếu không phải nàng học lớp y tá chuyên nghiệp, từng thực hành trên vô số thi thể, đổi lại một người bình thường khác, sợ là lúc này đã kinh sợ mà không thể bước nổi…

Chỉ mới một đêm, nhưng lại cảm giác như đã trả qua một đời. Cố Bạch Mạc hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh mà đẩy cửa phòng ra. Nàng hơi nhắm hờ mắt, nàng sợ hãi sẽ phải nhìn thấy thi thể của Thấm Lục. May mắn.. khi nàng bước vào buồng trong, không có nhìn thấy thi thể. Nhưng có một đạo vết máu rất rõ ràng từ trong phòng kéo dài tới cửa…

Nhìn vết máu kéo dài kia, nàng không cho rằng Thấm Lục muốn chạy trốn, mà là liên tưởng tới Thẫm Lục trong lúc nguy cấp ấy còn cố gắng giãy dụa, là muốn tranh thủ kéo dài thêm một chút thời gian cho chính mình. Cố Bạch Mạt thất thần nhìn vết máu loang lỗ kia, nước mắt nhịn một ngày cuối cùng cũng rơi xuống, nàng ôm mặt ngồi thụp xuống khóc lên…

Sắc trời dần dần tối, Cố Bạch Mạt sau khi khóc xong cũng tự trấn tĩnh mình, nàng không thể chậm trễ nhiều thời gian nữa. Không thể phụ tấm lòng của Thấm Lục được. Nàng, nhất định phải sống!

Có kinh nghiệm lúc ban sáng, Cố Bạch Mạt liền hướng trong phòng lục lọi một chút, sau đó tìm được rồi một một vài bộ quần áo nam nhân Tây Kỳ.

Đóng cửa phòng thay nhanh quần áo, Chờ thay xong Cố Bạch Mạt lại uể oải thở dài, bởi vì xiêm y Tây Kỳ quốc không phải rộng bình thường!

Quên đi, nam trang so với nữ trang thì tiện hơn! Trọng yếu nhất là, nàng mặc trang phục này vào, thật là có thể che giấu được thân phận nữ nhi.

Vẫy vẫy tay áo quá mức rộng, dùng ngọc đái vòng nhiều vòng, Cố Bạch Mạt cũng không để ý chính mình rốt cuộc có bao nhiêu không giống bình thường, đổi xong quần áo, cầm vài thứ đáng giá có thể đổi được bạc liền thừa lúc hoàn hôn còn chưa xuống nhanh chóng rời đi. Nàng không dám ngủ lại ở trạm dịch này, nàng sợ buổi tối truy binh sẽ trở lại.

Trạm dịch xây ở nơi xa xôi cách thành quách, cuối thu trời tối rất nhanh. Không có đồng hồ, Cố Bạch Mạt không biết bây giờ là mấy giờ, tệ nhất chính là nàng còn là một người mù đường. Trừ khi nhìn vào bản đồ nàng còn biết trên bắt dưới nam trái tây phải đông.. còn trong cuộc sống hằng ngày, nàng thật sự không phân biệt rõ được đông tây nam bắc ở hướng nào.
Thấm Lục bảo nàng đi về hướng Bắc, vấn đề là hướng Bắc ở đâu!
Ngay tại thời điểm Cố Bạch Mạt gấp đến độ xoay quanh vòng tròn tìm hướng, nàng mờ mờ thấy phía trước có một tiều phu khiên củi đi qua.
“Lão gia gia, lão gia gia, ngài chờ một chút, chờ một chút ~ ”

Cố Bạch Mạt vây tay thành vòng làm loa đặt ở bên miệng, hướng vị tiều phu kia gấp gáp kêu lớn. Nhưng có thể do vị tiều phu kia đã lớn tuổi, mặc kệ Cố Bạch Mạt kêu như thế nào, hắn cũng không có dấu hiệu dừng bước. Cố Bạch Mạt đành phải co chân hướng phía lão tiều phu chạy tới, vừa chạy vừa gọi, lúc này lão tiều phu mới dừng lại cước bộ, kinh ngạc nhìn Cố Bạch Mạt ngăn con đường của mình, lên tiếng hỏi: “Vị tiểu ca này, có chuyện quan trọng gì sao?”

“Là… Là như vầy, ta muốn nhờ ngài chỉ dùm ta đường nào đi tới Bội Thành.”

Dùng ống tay áo lau lau mồ hôi trên trán, Cố Bạch Mạt vì chạy nhanh mà có chút khó thở.

Tiều phu nheo mắt lên xuống đánh giá Cố Bạch Mạt, nhìn qua vị tiểu ca này có vẻ phong trần mệt mỏi, ông không đáp mà hỏi ngược lại: “Tiểu ca, ngươi đây là muốn đến Bội Thành?”

Cố Mạt Bạch gật gật đầu, học người trong phim cổ trang truyền hình, khom người thở dài đáp lời: “Vâng! Nghe nói tiền phương chiến sự căng thẳng. Cố mỗ bất tài, từng học quá vài năm y thuật, đặc biệt tiến đến tiền phương, nguyện góp chút lực nhỏ.”
Tiều phu nghe xong thì buôn xuống tâm tình phòng bị mà lộ ra vui mừng, mặt mày hớn hở hỏi: “Tiểu ca, ngươi học qua y thuật, nói vậy chắc là biết chữ đi?”
Cố Bạch Mạt không biết vì sao lão tiều phu hỏi điều này, nhưng vẫn gật gật đầu.

Tiều phu nhìn ra đáy mắt Cố Bạch Mạt nghi vấn, buông củi trên vai xuống, sâu kín thở dài nói: “Là như vầy. Không dối gạt tiểu ca, tôn tử lão hủ Đại Bảo tham gia quân ngũ, đã mấy tháng rồi không về nhà. Hắn có dùng tiền nhờ người mang thư về cho ta. Khổ nỗi trong thôn chúng ta hiện tại đều là người già không biết chữ. Thư đã nhận được, nhưng không biết rốt cuộc bên trong là viết cái gì, tôn tử của ta có tốt hay không.”

Ngữ khí mang theo bất đắc dĩ và lo lắng, lúc này ông lại thở phào vui mừng nói:

“Hiện tại may mắn gặp được tiểu ca ngươi. Nếu tiểu ca ngươi không gấp, đêm nay có thể tới nhà của ta nghỉ lại một đêm hay không? Sẵn tiện có thể đọc thư dùm ta? Lại nói ban đêm ngươi một thân một mình đi lại như vậy rất không an toàn. Ở nhà ta ăn uống ngủ nghỉ một đêm, sáng ngày mai lại lên đường có được hay không?”

Cố Bạch Mạt nghe xong vui mừng quá đỗi, thầm hô ông trời cũng thương mà giúp nàng. Lập tức gật đầu nói: “Như vậy thì còn gì tốt bằng.. Thật cám ơn ngài, vậy đêm nay ta đành quấy rầy ngài rồi!”

 

Chương kế>>

Lượt xem: 19

Số người xem: 17

Mã ID của bài viết này là: 12410

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

1 Comment

  1. avatar
    BÍCH VÂN PHẠM

    THank….

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!