Chương  9

 

Tác giả: Nữ Tôn Trưởng
Editor: Hân Hân Khả Ái
Biên Tập: Viễn Giả Lai Ni

 

Mà Tôn Trưởng, nãy giờ Tôn Nhược nói gì hắn đều nghe thật kỹ, cũng suy ngẫm thật rõ ràng. Mặc dù trong lòng còn một tia chống cự rằng chuyện này làm sao có thể, nhưng nội tâm nói cho hắn biết, lời của tiểu muội là đúng, là sự thật.

 

Qua một hồi rối rắm suy nghĩ, Tôn Trưởng ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp liếc nhìn tiểu muội nhà mình. Tự hỏi, mấy chuyện này… vì sao tiểu muội lại biết?

 

Tôn Trưởng cũng đã mở miệng hỏi ra nghi vấn:

 

“Nhược nhi, nhưng vì sao muội biết được chuyện này? Vì sao muội biết đây là cây tỏi? còn có… làm sao muội biết công dụng của tỏi? Mấy thứ này… cả cha mẹ… không phải, phải nói toàn bộ người trong thôn chúng ta, trong huyện thành chúng ta đều không ai biết, nhưng vì sao muội biết?”

 

Đúng vậy, rất kỳ lạ!

 

Lúc này Tôn Trưởng mới chợt phát hiện ra, tiểu muội của hắn từ khi khỏi bệnh xong, dường như có rất nhiều thứ đã thay đổi. Dường như ổn trọng hơn, ít nói tào lao hơn, không còn mè nheo đòi những thứ vốn sẽ không thể. Cũng không có dùng ánh mắt như căm hận nhìn hắn. Còn có… muội ấy dường như trở nên đặc biệt bình tĩnh và thật thông tuệ, giống như trở thành một người khác.

 

 

Tôn Nhược nghe hỏi, lại nhìn biểu cảm và phản ứng của Tôn Trưởng, trái tim bùm bùm đánh vài cái. Nàng… lại quên mất nàng hiện tại chỉ là một tiểu cô nương thôn quê, vậy thì làm sao lại biết nhiều như vậy chứ?

 

Tôn Nhược hơi chút hoảng hốt, hơi chút mất tự nhiên, mắt cũng không dám nhìn thẳng Tôn Trưởng nữa mà cố ý lờ sang một bên. Miệng ấp úng cười gượng nói:

 

“Ca, ca nói cái gì vậy? muội không hiểu?”

 

Tôn Nhược vừa dứt câu, thái độ của Tôn Trưởng cũng đã thay đổi. Từ ôn hòa chuyển biến thành hùng hổ. Hắn đem tép tỏi trắng muốt trên tay quăng qua một bên. Sau đó giơ tay nắm lấy hai bả vai của Tôn Nhược, kéo nàng mặt đối mặt với mình. Trong mắt hắn như có điện, lại âm trầm. Giọng nói cũng mất đi ôn nhu cưng chiều, mà đổi thành nghiêm túc lạnh băng, và một cỗ nghi ngờ hòa trong giọng nói:

 

“Ngươi là ai? Vì sao lại giả mạo tiểu muội của ta? Nói! Hiện tại tiểu muội của ta ở đâu rồi?”

 

Tôn Nhược hoảng sợ. Tôn Trưởng tuy chỉ mới tám tuổi, nhưng ánh mắt kia, gương mặt nghiêm trầm dọa người kia. Cùng với sức lực không phải một đứa trẻ nên có kia. Tôn Nhược triệt đễ hoảng sợ rồi.

 

Nàng thật sơ ý, vì sao lại để lộ ra điểm đáng ngờ như vậy chứ. Nàng tới thời đại này, nàng chẳng thể làm gì, may mà còn gia đình này làm chỗ dựa cho nàng. Nếu như người trong gia đình này nghi ngờ nàng, nói nàng giả mạo, hoặc dĩ nói nàng là yêu ma nhập thể tiểu nhi nữ của họ thì thế nào?

 

Người xưa thường dùng biện pháp thiêu đốt để diệt yêu quái, có hay không, nàng cũng sẽ bị họ treo lên rồi thiêu sống?

 

Vừa nghĩ tới đây, Tôn Nhược cũng vừa lúc tưởng tượng ra thân thể nhỏ của mình bị treo trên giàn hỏa, hai tay bị trói ngược lên cao, mà phía dưới là dầu củi, có người cầm đuốc đốt lên.

 

Tôn Nhược rùng mình một cái, thân thể vô thức run rẩy. Gương mặt nhỏ gầy xanh xao lúc này lại tái mét trắng nhợt, trong mắt đều là kinh hoảng thất thố.

 

“Nói! Ngươi là ai? Tiểu muội của ta hiện đang ở đâu? Nếu ngươi không nói, ngay hôm nay tại chỗ này ta sẽ giết ngươi!” Giọng của Tôn Trưởng càng thêm âm trầm, mặt của hắn lúc này cũng trắng nhợt, môi mím thành một đường thẳng, cũng có chút tím tái, tuy rằng hùng hổ dọa người, nhưng nếu cẩn thận cảm nhận, có thể cảm nhận được hắn cũng đang hoảng sợ, đang run rẩy.

 

 

Tôn Nhược cũng vừa cảm nhận được điều này khi cánh tay của Tôn Trưởng bấu mạnh vào bả vai của mình, lúc đó nàng cảm giác được cánh tay của hắn đang run rẩy, mặc dù đã cực lực che giấu, nhưng nàng vẫn phát hiện được rồi.

 

Tôn Trưởng cũng đang hoảng sợ? Điều này khiến Tôn Nhược lấy lại tinh thần rất nhanh.

 

Đúng vậy, nàng xuyên qua, cũng chỉ có một mình nàng biết. Thân thể này vốn là của tiểu muội của hắn, từng cái bớt, ánh mắt, cử chỉ, giọng nói. Còn có trí nhớ lưu lại trong sáu năm. Nàng… chỉ cần không chính miệng thừa nhận, tin rằng sẽ không ai nỡ xuống tay với nàng.

 

Vừa nghĩ vậy, Tôn Nhược liền tìm được hướng giải quyết.

 

Chẳng giải thích, cũng chẳng đem chuyện đã từng trải qua trong quá khứ của trí nhớ này để biện bạch cho thân phận mình. Tôn Nhược lúc này, đem mấy ngón tay còn dính mùi tỏi giơ lên mắt, vờ lau nước mắt, nhưng càng lau, nước mắt càng chảy ra.

 

Kế đó, nàng “oa” một tiếng khóc to lên, vừa khóc vừa giả bộ thật giống bộ dáng thường khóc trong trí nhớ. Mông ngồi phịch trên đất, môi mím lại, ánh mắt đầy lên án còn đẫm đầy nước, ngón tay phải giương lên, chỉ thẳng vào mặt người đối diện.

 

“Oa! Ca ca khi dễ ta, ta sẽ mét với nương, mét với cha, nói ngươi khi dễ ta. Ca ca xấu, ca ca khi dễ ta, ta sẽ méc nương nói ca khi dễ ta, cho nương đánh mông ca, bỏ đói ca, oa oa oa!”

 

Tôn Trưởng từ trong kinh sợ mà dần dần hồi thần lại, nhìn bộ dáng khóc oa oa thật đáng ghét y hệt trong quá khứ của tiểu muội, đôi mắt đầy nước kèm lên án, cái miệng đóng mở liên tục hô méc cha méc mẹ, còn có ngón trỏ nhỏ chỉ thẳng vào mặt hắn. Bộ dáng này hắn ghét không tả được.

 

Tiểu muội mỗi khi nháo sự đều như vậy. Cha đã dạy, không cho phép dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt người đối diện, đó là hành động bất kính. Nhưng mà tiểu muội mỗi khi giận dỗi hay khóc nhè thì y như rằng giơ ngón tay chỉ vào mặt hắn, còn có ánh mắt kia, còn có mở miệng một câu là méc mẹ, là méc cha. Nghe rất chướng tai, nhìn rất gai mắt.

 

Nhưng là, vì sao lúc này nhìn thấy bộ dạng này của tiểu muội, hắn chẳng những chán ghét, ấy nhưng lại có cảm giác buông nhẹ gánh nặng trong lòng, đồng thời thở phào. Bất quá. Vừa thở phào một tiếng, hắn lại tiếp tục căng thẳng.

 

Không đúng, bộ dáng, thái độ, thói quen thì đều giống hệt tiểu muội, nhưng mà.. nhưng mà… tiểu muội của hắn khờ khạo ngây ngốc lắm, sẽ không có hiểu biết nhiều như vậy. Chuyện “cây tỏi” này, nhất định cần phải tra rõ ràng.

 

Tôn Trưởng hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi. Cố đam cảm xúc nóng vội đè xuống, sau đó bình tĩnh nâng mặt Tôn Nhược đối diện mặt mình, mắt nhìn mắt, hỏi lại.

 

“Tiểu Muội, đừng khóc nháo nữa, vô ích! Ta nghĩ cần nghe một câu giải thích của muội. Nói cho ta biết, từ đâu muội biết được cây tỏi? Nếu muội không nói rõ ràng, ngay lúc này ta sẽ đi tìm cha mẹ kể hết đầu đuôi mọi chuyện, để cha mẹ phân xử. Muội… có đúng là muội muội của ta? Hay là kẻ nào mạo danh? Hay là yêu ma quỷ quái ở phương nào tới đây? Muội nên cẩn thận đáp lời ta!”

 

Tôn Nhược chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh khó chịu. Vì cớ gì tên tiểu tử này lại như vậy? cắn chặt không buôn? Hỏi nàng, vậy kêu nàng trả lời thế nào?

 

 

 

 

Chương kế>>>

Lượt xem: 13

Số người xem: 12

Mã ID của bài viết này là: 10216

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

2 Comments

  1. avatar

    Ah…. trả lười giống Tử Tình ah…. nằm mộng được đưa đi học ah
    Thank

  2. avatar

    Kk,anh tôn trưởng này cũng thông minh quá ha, suýt nử chính chúng ta bị bại lộ thân phận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!