☆, Chương 05: Hôn lưỡi.
Edit and Beta: Hoa Anh Túc Độc.
Hoa Vân cẩn thận quan sát con lợn rừng trước mặt, mặc dù nó vẫn còn nhỏ, nhưng thịt trên người nó đủ cho cả nhà ăn vài bữa no nê. Mắt nàng nhìn con lợn rừng chạy mà trong đầu đã tự động phân tích thủ đoạn công kích cùng lực sát thương của nó. Nếu như lúc trước nàng chỉ là vung tay lên là được, hiện tại thì. . .
Hoa Vân thở thật nhẹ, chậm rãi bò ra khỏi bụi cỏ, miệng mím chặt, đường đường là đại đội trưởng đội săn giết thây ma chẳng nhẽ nàng còn không xử lý được con heo con này? Ngày xưa những lúc dị năng cạn kiệt nàng cũng phải đánh đấm, vật lộn. Hoa Vân nàng từ trước đến giờ không để thức ăn chạy mất!
Mắt nàng sáng lên, Hoa Vân từ trên mặt đất nhặt lên một cành cây, chỉ lớn bằng hai ngón tay, Hoa Vân bẻ thử thấy còn rất chắc. Mặc dù không hài lòng, nhưng trong tay nàng cũng không có vật khác có thể dùng được. Ở bên cạnh ngược lại có tảng đá, đáng tiếc, da con lợn rừng kia dày xem ra không đập chết nó được.
Lợn rừng cũng không cảm thấy có Hoa Vân tồn tại. Nó hôm nay xúi quẩy, không cẩn thận gặp phải một con sói, hai con đấu với nhau một trận, không con nào chiếm được ưu thế. Con sói kia bị nó húc bay lên trời, nhưng nó cũng bị cắn một cái, trên lưng chảy không ít máu.
Hoa Vân giống như mèo mà nhẹ nhàng di chuyển, tay linh hoạt đem nhánh cây mài thành một cây gậy sắc nhọn. Cảm thấy đã chuẩn bị tốt, nàng lập tức tiến về phía trước.
Lợn rừng nghe thấy tiếng động tưởng con sói kia đã quay trở về? Nó hung hăng quay đầu lại nhưng cảm thấy rất bất ngờ: Thứ đang đứng thẳng kia không phải là người sao?
Hoa Vân lại tiến thêm mấy bước.
Lợn rừng nheo mắt: con người ngu ngốc này đang muốn gây chuyện với nó sao?
Hoa Vân có chút buồn bực, những con người và động vật ở đây làm sao vậy? Bọn họ không phải là nói những con vật ở đây cực kỳ hung mãnh sao, thấy người liền bổ nhào qua?
Lợn rừng đứng im, nhìn chằm chằm Hoa Vân. Ở mạt thế, người cùng thú là thủy hỏa bất dung, cho dù không thấy mặt cũng muốn chủ động tìm đi khiêu khích. Nhưng nơi này không phải vậy, lợn rừng gặp người thì có hai tình huống, một là muốn giết nó hai là quay đầu bỏ chạy, đứng không động còn nhìn chằm chằm nó đúng là lần đầu tiên nó gặp được, trong lúc nhất thời, nó cũng đứng im cho Hoa Vân nhìn.
Hoa Vân áy náy, vật nhỏ này nhìn rất thân thiện, nhưng. . . mắt Hoa Vân nhìn chằm chằm vào lưng con lợn rừng, chỗ đó là từng mảng da lông màu đen, và dưới tầng da là mùi thơm nóng hổi không thể cưỡng chế. . .
Ăn!
Hai chân nhanh chóng di chuyển, mấy khối lớn cỡ bàn tay vù vù bay về hướng lợn rừng.
Lợn rừng đang đứng im hoàn hồn, nó tức giận! Còn tưởng rằng con người nhỏ bé trước mắt này không giống với người khác, nháo nửa ngày là muốn đánh nhau! Ai sợ ai a, lên!
Bị con sói cắn bị thương khiến nó rất tức giận, lợn rừng phẫn nộ gào thét lao đến, thân thể tròn xoe như miếng pháo đạn.
Hoa Vân muốn khóc, cuối cùng nó đã có hành động, nếu không phải là không thể không tiết kiệm khí lực, chính nàng đã sớm xông lên .
Lợn rừng thấy nàng không có động tĩnh, còn tưởng rằng nàng bị dọa sợ, trong lòng đắc ý, vọt tới phụ cận, không nhanh không chậm, lộ ra miệng đầy răng nanh, một đầu hướng về phía giữa ngực và bụng Hoa Vân đánh tới.
Hoa Vân trong mắt vui mừng, hai chân giống như mọc rễ mà không nhúc nhích, hai tay cầm chặt côn gỗ, mũi nhọn hướng ra ngoài. Trong tích tắc khi con lợn rừng nhào lên, lực lượng toàn thân dồn lên cánh tay, mạnh mẽ đâm một cái!
Côn gỗ thuận đâm thủng một con mắt mà xuyên qua đầu của lợn rừng, Hoa Vân lại cố gắng rút lại côn gỗ.
Lợn rừng chết không nhắm mắt!
Lợn rừng đúng là không có cách nhắm mắt, một con mắt bị côn gỗ đâm đấy, làm sao có thể nhắm lại?
Hoa Vân ngã xuống. . . trên đầu lợn rừng.
Nàng biết rõ chính mình chỉ có một cơ hội, nếu thất bại, không còn sức lực nàng chỉ có thể trở thành bữa ăn cho lợn rừng. Mặc dù chỉ có một cơ hội, nhưng không phải là việc khó. Ở mạt thế vì tiết kiệm dị năng, tiết kiệm sung đạn, nàng đã sớm luyện thành bản năng như thế dùng một chiêu mà giết chết kẻ thù. Con lợn rừng này làm sao có thể so sánh với con lợn rừng biến dị, bởi vì vậy, Hoa Vân chỉ có hưng phấn cũng không căng thẳng, chỉ cần tìm đúng nhược điểm, bữa thịt ngon này không chạy khỏi tay nàng được.
Liếm liếm môi, Hoa Vân nghĩ tới cảm giác được được ăn những miếng thịt ngon! Đáng tiếc, virus ảnh hưởng đến tinh thần của nàng, lại không ảnh hưởng đến thân thể này. Răng nanh ngứa cũng chỉ là ảo giác, trong miệng nàng không có sinh ra răng nanh sắc nhọn, không cắn vào da con lợn này được!
Một ít máu nóng chảy xuôi theo côn gỗ, Hoa Vân giật mình, nhận ra có một chút tủy não cũng theo máu chảy ra ngoài, nàng quyết đoán dời đi tầm mắt. Nhưng cảnh tượng này cũng đã kích thích mạnh đến bản chất thây ma. . .
Hoa Vân suy nghĩ một chút, từ trong miệng con lợn rừng kéo ra nửa đoạn đầu lưỡi, nằm xuống ngậm lấy dùng sức cắn một cái, máu liền ồ ồ chảy ra. Hoa Vân nhắm hai mắt lại dùng sức hút, cảm giác sức lực trong cơ thể hồi phục.
Hôn lưỡi a! Hôn lưỡi! Dĩ nhiên lại là cùng một đầu heo. . .
Nhưng nàng cần có máu, càng cần thứ bên trong máu . . . Muối! Vài ngày nay chỉ ăn nước cháo, Vạn thị căn bản là không có cho muối, nàng có thể có khí lực mới là lạ.
Lợn rừng trên lưng có vết thương, chỗ đó cũng có máu chảy ra, nhưng Hoa Vân nghĩ miệng vết thương kia không sạch sẽ, nên nàng lựa chọn . . . Hôn lưỡi. Đầu lưỡi so với da lông của con lợn rừng này nàng thấy dễ hạ miệng hơn nhiều.
Hút một hồi lâu, trong bụng Hoa Vân tất cả là máu, cảm thấy hút không ra máu nữa, nàng đứng lên liền cảm thấy hoa mắt, ngã xuống, mặt vừa đối diện với cái đầu còn rỉ ra chút máu của con lợn rừng.
Mà ở bên cạnh, Hoa Vũ cùng Hoa Băng rất nhanh đào được một rổ rau dại, còn hái được một nắm quả dại chín, đang muốn quay đầu đi hiến vật quý, lại phát hiện Hoa Vân không thấy. Lập tức kêu to sợ hãi.
Hoa Lôi nghe tiếng chạy tới, nghe xong sợ tới mức suýt ngất đi, đây là ở trên núi đấy! Cẩn thận men theo dấu vết, mấy đứa nhỏ chạy đi tìm kiếm. Có lẽ là huyết mạch tương liên, ba đứa nhỏ đi không lâu, trực tiếp tìm được Hoa Vân.
Thấy nàng mặt máu ngã ở bên cạnh lợn rừng, mấy đứa nhỏ bị dọa sợ gần chết. Hoa Lôi run rẩy kiểm tra một lần: “Đại muội không có việc gì, máu này là máu của lợn rừng .”
Hoa Vũ lúc này mới khóc thành tiếng, một bên kêu tỷ tỷ, một bên giúp đỡ Hoa Lôi cõng lên Hoa Vân.
Hoa Vân bị đánh thức, nàng chỉ là dung hết sức lực nên mệt quá thôi, thấy ba đứa nhỏ căng thẳng vây quanh nàng, không khỏi vui vẻ cười một tiếng.
Chậc, nàng cười càng đáng sợ hơn, một miệng đầy máu.
Hoa Lôi theo thói quen tự trách: “Ta thế nào lại quên mang nước?”
Hoa Vân toét miệng chỉ chỉ: “Thịt.”
Ba đó nhỏ nghe được quay đầu nhìn lại, sau đó lại nhìn nhau, con lợn này là bị đâm chết, nhưng ai đã đâm nó?
Có tâm muốn hỏi, nhưng Hoa Vân lại ngủ mê man trên lưng Hoa Lôi.
Hoa Lôi đành phải chỉ huy đệ đệ muội muội, hợp lực đem lợn rừng kéo về.
Lợn rừng còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng đối với đứa nhỏ cũng đã rất lớn, ba đứa nhỏ chỉ có thể đi đường lớn mà về nhà.
Ai nghĩ đến, bởi vì một con heo rừng, lại gây ra một hồi phong ba.
Chờ Hoa Vân tỉnh lại, sắc trời đã tối, mặc dù chưa ăn cơm trưa, nhưng đã uống no một bụng máu lợn rừng, nàng còn thấy thoải mái hơn so với trước kia, đồng thời cũng cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
Hoa Vân từ trên giường đất ngồi dậy, duỗi duỗi cánh tay, quần áo trên người đã được thay đổ, sờ sờ mặt, đầu tóc cũng đã được gội qua. Vừa định xuống giường, lại nghe thấy được một tiếng chửi truyền đến.
“Con nhãi con này mày muốn chết hả, còn dám ăn trộm thức ăn trong nồi, mau chạy về nhà mày đi!”
Là vợ của Hoa Trường Quang -Trương thị.
Hoa Vân ra cửa phòng, đụng vào Hoa Vũ đang tức giận chạy về, Hoa Vân nhìn qua: Làm sao?
Hoa Vũ chống lại Trương thị cũng không cảm thấy sợ hãi, nhưng thấy ánh mắt quan tâm của Hoa Vân, nước mắt lại ngăn không được rơi xuống, khàn cả giọng nói: “Tỷ, lợn rừng của chúng ta mất rồi.”
Hoa Vân im lặng một lát, mới nhớ tới con lợn rừng kia. Thịt đâu?
Nàng sốt ruột đi về phía nhà chính.
Hoa Vũ cũng không biết tại sao, nàng từ lúc hiểu chuyện liền đem tỷ tỷ trở thành muội muội mà bảo vệ, thấy nàng bị người khi dễ liền xông lên phía trước bảo vệ, nhưng lần này, nhìn đôi mắt ngu ngơ kia làm cho nàng không tự kìm hãm được mà sinh ra ý nghĩ muốn ỷ lại. Đi theo bên người Hoa Vân mà ủy khuất nức nở: “Lúc chúng ta trở về qua cửa lớn liền bị bọn họ trông thấy. Muội nói lợn rừng kia là chúng ta đánh được, bọn họ không tin, cứng rắn nói là của bọn họ, không nói hai lời đoạt mất, lột da cắt thịt, nấu cả một buổi trưa, buổi tối liền muốn ăn. Cha mẹ không tranh, ba chúng muội đi qua muốn tranh một nửa. Tổ mẫu không cho, muội liền trộm cầm đi bị Nhị thẩm chứng kiến . . .”
Tổ mẫu cái gì, Nhị thẩm cái gì, Hoa Vân trong lòng chỉ có thịt, thịt, thịt!
Nhà chính, Hoa Lôi đang cùng một đám người tranh luận.
“Tổ mẫu, ngươi ngày đó đã nói, về sau đại phòng chúng ta chính mình ăn uống, các ngươi mặc kệ. Dựa vào cái gì chúng ta đánh lợn rừng các ngươi lại nuốt trọn?”
Hoa Trường Quang nhếch miệng, liếc mắt nhìn hắn: ” Lợn rừng lớn như vậy, các ngươi đánh? Các ngươi đánh như thế nào?”
“Đại muội ta đánh, cầm côn gỗ đâm chết, các ngươi không nhìn thấy cây gỗ cắm sâu vào đầu nó?”
“Ha ha, thằng ngốc kia. . . Nếu là con lợn kia thấy nó, nó cũng chẳng còn mạng sống mà quay về.”
Vợ Hoa Trường Tông- Lương thị nhỏ giọng nói: “Bốn đứa bé các ngươi cộng lại cũng đánh không lại con lợn rừng này, khẳng định không phải là các ngươi.”
“Chính là chúng ta.” Hoa Lôi siết chặt quả đấm.
“Thế nào? Ngươi đang căm giận ai? Cha, nương, các ngươi xem, đây là ánh mắt của một con sói con, đây là đang căm ghét chúng ta đi? Liền vì một vài miếng thịt a? Đại ca, ngươi dạy con như thế nào vậy? Dạy nó không tôn trọng trưởng bối sao?”
Hoa Trường Niệm đem Hoa Lôi kéo đến phía sau hắn: “Không phải , chẳng qua nó còn quá nhỏ. . .”
Lăn qua lộn lại cũng chỉ một câu nó “Nó còn nhỏ”.
Hoa Trường Diệu cười u ám nói: “Đại ca, cha mẹ ăn không được một khối thịt nhà ngươi?”
Lý Thị trầm mặt: “Lão đại, nương nuôi ngươi lớn cũng không dễ dàng, nhớ năm đó ngươi phát sốt, là nương bất chấp mưa gió cõng ngươi đến y quán, làm người không thể không có lương tâm a, không có lương tâm bị sẽ bị sét đánh. . .”
Hoa Trường Niệm cuống quít nó: “Tất cả con đều nhớ, nương đừng tức giận, không phải chỉ là một khối thịt thôi sao. . .”
Hoa Lôi cả giận nói: “Cha!”
Hoa Trường Niệm lại kéo hắn, ý bảo hắn chớ nói nữa.
Hoa Lôi cắn răng, khinh miệt nhìn những người trước mặt, quay người về nhà.
“Đại muội, sao muội lại đến đây?”
Lượt xem: 19
Số người xem: 16
Mã ID của bài viết này là: 12132
Thanks, mau ra chương mới nha nàng, đang hay quá đi
bây h có mình t nên hơi lâu///khi nào có thêm người sẽ nhanh hơn
Lại nằm vật ra nệm đợi chương mới , thanks
cảm ơn bạn đã theo dõi và động viên t
Cái nha này vui nha, ko pao của mình mà cướp vậy, ỷ thế ba mẹ nó 9 hiền lành à
Thank