Chương 51E: Ngươi dám lấy, ta dám gả!

Editor: Huyền Vũ

Hoàng Phủ Hiên đứng một bên nhìn cuộc đối thoại của hai người họ, trong lòng cũng trở nên phiền muộn hơn, liền mở miệng cắt ngang: “Các vị đại nhân hiện giờ chắc vẫn chưa dùng bữa đi, chi bằng bây giờ cùng ra gần Ngự Hoa Viên dùng bữa thì thế nào?”
“A! Như thế rất tốt! Rất tốt!” Như thế thật sự là quá tốt, cuối cùng nhắc đến ăn cơm rồi. Bọn họ làm qua đã lâu như vậy nhưng cũng chưa từng phải chịu đói lâu như thế, chỉ cần có cơm ăn thì dù có đang ở đâu chẳng phải cũng đều như nhau cả hay sao?
Vì vậy mà mọi người dưới sự dẫn dắt của Hoàng Phủ Hiên mà cùng đi tới hướng Ngự Hoa Viên.
Suốt dọc đường đi, bé con Tiểu Tinh Tinh đều dùng ánh mắt có chút hả hê nhìn Đạm Đài Hoàng. Mặc dù nó không hiểu nữ nhân này vì sao tối hôm qua lại ngủ không ngon giấc, vì sao tiếng hát lại thê thảm như vậy, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng đang hả hê của nó, vì vậy mà suốt dọc đường đi cái miệng sói luôn ca làn điệu rau xanh, cố ý gào thét để cho Đạm Đài Hoàng nghe thấy.
Những người khác nghe thấy cảm thấy rất khó chịu, thầm nghĩ con sói này của Thái tử Bắc Minh bị làm sao vậy? Quỷ kêu quỷ gào cái gì mà lại thê thảm như vậy, còn vô cùng có tiết tấu nữa chứ, khiến bọn họ không dám tùy tiện mở miệng, lo lắng hậu quả đắc tội con sói này chính là chọc giận vị Thái tử gia có tính tình không tốt kia.
Đạm Đài Hoàng vốn đang phiền lòng, đương nhiên càng nghe càng cảm thấy tức tối, rốt cuộc cũng không kiên nhẫn được mà cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Một mạng đổi một mạng!”
Mục đích của nàng là vì nhắc nhở bé con Tiểu Tinh Tinh chuyện đêm qua Quân Kinh Lan muốn bắt nó để đổi lấy tính mạng cho Hoàng Thái Hậu. Tiểu Tinh Tinh ngay lập tức ngậm miệng, bôi nước mắt, hắng giọng thay đổi làn điệu: “Ăng ẳng ăng ẳng ngao…” Gió Bắc Phong thổi….
Tiếng sói gào thét rầm rộ như vậy đương nhiên cuối cùng cũng theo bọn họ đặt chân tới Ngự Hoa Viên, lúc này tiếng gào thét như khóc tang của Tiểu Tinh Tinh mới dừng lại, bởi vì nó phát hiện ra bên trong ao sen của Ngự Hoa Viên mới mọc ra mấy cái lá mới, trông rất xinh đẹp không kém gì so với hai mảnh che trước ngực nó…
Vì vậy mà nó ngơ ngác nhìn sững sờ.
Đương nhiên Đạm Đài Hoàng không hiểu được vì sao lão nhân gia nó lại trầm mặc là vì đã phát hiện được bộ nội y tự nhiên có thể che chắn ngực cho nó rất tốt, nàng chỉ biết cuối cùng cũng đã được an tĩnh lại rồi, cuối cùng thì cảm giác bực bội trong lòng đã được kiềm nén xuống rồi…
Đám cung nhân đã chuẩn bị xong bàn ghế từ sớm, mọi người liền ngồi xuống theo thứ tự, chợt phát hiện ra những món ăn quý và lạ mỹ vị vô cùng được bưng lên bàn ăn.
Mùi thơm xộc thẳng vào mũi, mọi người đều cầm đôi đũa lên, tâm trạng vô cùng kích động, chỉ chờ Hoàng Phủ Hiên lên tiếng nữa là có thể ăn cơm được rồi. Nhưng hết lần này đến lần khác đúng vào thời khắc này lại tự nhiên bị đâm ngang, một giọng nói trong trẻo êm ái như làn gió thổi qua vạt áo từ phía Tây truyền tới: “Các vị đều ở đây dùng bữa, sao lại chỉ không gọi bản điện hạ vậy? Chẳng lẽ bản điện hạ khiến người khác ghét vậy sao?”
“A ha ha ha… Sao có thể chứ!” Đám người lưu luyến đặt đôi đũa xuống bàn, khuôn mặt gượng nở nụ cười đứng dậy biểu đạt bộ dạng hoan nghênh nhiệt liệt nhất.
Tiếng nói lạnh lẽo như băng hàn của Hoàng Phủ Hiên cũng chậm rãi vang lên: “Sao có thể, chẳng qua các vị đại nhân tới thăm mẫu hậu, đến giờ mới cùng nhau dùng bữa thôi!”
Lời nói này cũng rất thú vị, chính là Sở Trường Ca đứng mũi chịu sào chịu lời chỉ trích đã không đi thăm Hoàng Thái Hậu.
Nhưng Sở Trường Ca giống như hoàn toàn không nghe hiểu lời hắn nói, hắn hơi gật đầu như đã hiểu, sau đó nói: “Thì ra là thế, vậy thì thật là trùng hợp, bản điện hạ đang đi tản bộ, vậy mà lại có thể gặp các vị đại nhân như thế này đây!”
“…” Thật sự là đàn gảy tai trâu mà. “Đại Hoàng tử, mời ngồi!”
Sở Trưởng Ca gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Đạm Đài Hoàng, ra hiệu bằng mắt với Đồng Tiền. Đồng Tiền lúc này hiểu ý liền lấy mấy bình sứ ra đưa cho Đạm Đài Hoàng.
Đây chính là số mê dược mà đêm qua Đạm Đài Hoàng muốn, Đạm Đài Hoàng cũng không khách sao, vươn tay ra thu lại.
Quân Kinh Lan thấy vậy liền lạnh lùng mở miệng: “Công chúa, ta và ngươi nếu đã là vị hôn phu tương lai, vậy thì cần gì phải lấy đồ của người ngoài, ngươi muốn cái gì nói với bản thái tử một tiếng là được!”
Lời nói vừa thốt ra khiến Đạm Đài Kích sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cảm thấy có chút khó hiểu nói: “Lời nói này của Thái tử Bắc Minh là có ý gì?” Vị hôn thê, sao hắn không biết?
Tròng mắt vàng chói lọi của Hoàng Phủ Hiên ngay lập tức ngưng lại, tĩnh lặng nhìn hắn.
Ngược lại Sở Trường Ca không để ý nhiều, vị hôn thê thì tính là cái gì, Sở Trường Ca hắn không phải người nông cạn như vậy.
“Đêm qua Công chúa Khuynh Hoàng đã đáp ứng lời cầu hôn của bản thái tử rồi!” Trên mặt Quân Kinh Lan nở nụ cười mỉm, nốt chu sa giữa hai đầu lông mày giống như nụ hoa anh đào, không thể nhìn ra được tâm tình lúc này của hắn là gì.
Lần này cả Đạm Đài Kích, Sở Trường Ca và Hoàng Phủ Hiên đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía Đạm Đài Hoàng, nàng đã đáp ứng rồi? Lúc trước thấy thái độ của nàng và Quân Kinh Lan như giương cung bạt kiếm như vậy, lại không nghĩ rằng sẽ có thể đáp ứng được đấy!
Đạm Đài Hoàng càng bực tức xen lẫn lúng túng hận không thể đào cái hố chôn bản thân mình đi.
Giọng nói ưu nhã hoa lệ xen lẫn ba phần tức giận của Đạm Đài Kích vang lên: “Hoàng Nhi, lời ấy là thật?”
“Là… là thật!” Nàng có thể không thừa nhận được không?
Lời nói ấy vừa thốt ra, một tiếng “Ầm!” vang lên khiến tất cả mọi người phải quay đầu lại nhìn về phía cung nữ đang bưng cái khau đứng một bên, chính là chiếc khay trong tay nàng ta đã rơi mất vang lên tiếng động kia. Ngay khi đám người họ nhìn thấy nàng rồi lập tức ngây ngẩn cả người, đây không phải Chung Ly Hàm sao? Nàng ta không phải đã bị đưa về nước rồi sao? Tại sao nàng ta còn ở chỗ này? Hơn nữa tại sao lại ăn mặc cung trang của cung nữ thế kia?
Chung Ly Hàm mặc toàn thân cung trang của cung nữ, trên khuôn mặt vẫn còn vết máu ứ đọng đã bị son phấn che đi mất, vẻ mặt không dám tin nhìn Quân Kinh Lan và Đạm Đài Hoàng. Điều này sao có thể, nàng ta mới đi có hai ngày thôi mà bọn họ đã đính hôn rồi sao?
“Trưởng Công chúa Đông Tấn, ngươi đây là…” Người đầu tiên lên tiếng chính là sứ thần Nam Tề.
Người cảm thấy kì quái nhất chắc chắn chính là Hoàng Phủ Hiên, bởi vì hắn rõ ràng đã phái người đưa họ đi rồi cơ mà.
“Ta…” Nàng ta run sợ rất lâu, như là thật sự không thể chấp nhận được đả kích khổng lồ như vậy. Nàng ta quay đầu nhìn Quân Kinh Lan, nước mắt lập tức đong đầy hốc mắt. Nàng ta bị đưa về nước, dọc đường đi không dễ gì mới chạy trốn được ra ngoài, trải qua thiên tân vạn khổ mới về tới đây, thậm chí còn giả dạng thành cung nữ chính là vì muốn tìm cho bản thân một cơ hội, không ngờ vừa về đến nơi liền nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong lại được biết tin dữ như vậy.
Mọi người đương nhiên cũng thấy ánh mắt của nàng ta, cũng lập tức hiểu rõ, lúc này mới lên tiếng khuyên nhủ: “Công chúa lần này trở về đây nhất định rất khổ cực. Hôn sự của Thái tử Bắc Minh và Công chúa Mạc Bắc nếu đã kết thành rồi thì chi bằng Công chúa cũng ngồi xuống uống một chén…”
“Không!” Chung Ly Hàm hét lên từ chối. Nàng ta đi mấy bước tới trước mặt Quân Kinh Lan, chỉ vào Đạm Đài Hoàng cao giọng nói, “Thái tử Bắc Minh, ngươi thật sự muốn lấy nàng ta?”
Quân Kinh Lan nghe vậy vươn tay cầm bầu rượu lên, tự rót lấy cho mình một chén rượu, sau đó hơi cúi đầu nhấp một ngụm, không để ý tới nàng ta. Một tiện nhân trong đầu lúc nào cũng chỉ có tình mới chả yêu, điên loạn cầu mà không được đáp lại cũng không đáng để hắn phải để ý tới.
Hắn không lên tiếng, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Tuy trong lòng Chung Ly Hàm trăm ngàn lần không muốn, cũng biết vấn đề này không thay đổi được, cuối cùng nàng ta chỉ nghẹn ngào nói: “Vậy… vậy chẳng lẽ để cho ta làm thiếp cũng không được sao?”
Nàng ta biết nam nhân này ưu tú như vậy, nàng không thể độc hưởng một mình hắn được. Nhưng địa vị công chúa cao quý, muốn nàng ta làm thiếp, vậy thì cũng chẳng khác gì muốn lấy mạng của nàng ta. Nàng ta rốt cuộc có điểm nào không bằng Đạm Đài Hoàng?
Lần này tất cả mọi người đều cùng cảm thấy kinh hãi. Đường đường là công chúa một nước, mặc dù đã bị mang tiếng xấu khiến người ta cảm thấy không vui, nhưng cũng vẫn là một công chúa tôn quý, vậy mà hiện giờ lại mở miệng xin làm thiếp sao? Trong lòng Đạm Đài Hoàng cũng phải thổn thức, yêu nghiệt này lấy nữ nhân này không phải rất tốt ư, tại sao nhất định phải trêu cợt nàng. A, nhưng vở kịch đau khổ vì tình như vậy nhìn có vẻ rất thú vị nha.
Nàng xem quá cao hứng cho nên quên mất bản thân chính là “vợ chính thức” trong vở kịch khổ tình này.
“Hả? Vậy ngươi phải hỏi ý tứ Thái tử phi một chút ấy!” Quân Kinh Lan híp mắt không có ý tốt nhìn về phía Đạm Đài Hoàng, hiển nhiên chính vì bất mãn nàng đứng ở bên cạnh xem kịch vui, muốn tìm chút rắc rối cho nàng.
Vì vậy mà Đạm Đài Hoàng đứng xem kịch vui vui vẻ như vậy không có bất cứ lý do gì bị kéo xuống nước.
Chung Ly Hàm nhanh chóng xoay người quỳ xuống trước mặt Đạm Đài Hoàng: “Tỷ tỷ, van xin tỷ tỷ. Ta cả đời này chỉ có một tâm nguyện duy nhất chính là gả cho Thái tử, xin tỷ tỷ tán thành. Nếu người không đáp ứng, vậy thì ta liền quỳ ở đây không đứng dậy nữa!” Lời nói thì thành khẩn, nhưng trong khóe mắt lại xuất hiện tia sáng khó phát hiện.
Cái quỳ này khiến mọi người dường như đều ngừng hô hấp lại. Chung Ly Hàm này rốt cuộc đã si tình đến mức độ nào rồi? Trước mặt mọi người mà còn quỳ xuống trước mặt tình địch nữa.
Nhưng trong mắt Đạm Đài Hoàng dần xuất hiện vẻ tức giận, nàng không vì cái gì khác, không phải vì bị yêu nghiệt kia kéo xuống nước, chỉ vì ả đàn bà đang quỳ trước mặt kia chính là trà xanh biểu (*ngôn ngữ mạng của Trung Quốc phổ biến năm 2013, chỉ những cô nàng có vẻ ngoài ngây thơ, xinh đẹp, luôn thể hiện với người ngoài vẻ điềm đạm đáng yêu, vô hại, yếu ớt, đa sầu đa cảm, nhưng sau lưng lại là kiểu người giỏi tâm kế, thích đùa bỡn với tình cảm của người khác). Sứ thần của các quốc gia đều ở đây, công chúa của một nước lại quỳ trước mặt thỉnh cầu nàng, nếu Đạm Đài Hoàng nàng không đồng ý thì đó chính là ghen tị, cay nghiệt, mà càng khiến người khác phải nén giận chính là nàng ta dùng chữ “gả cho Thái tử”, chữ “gả” này đương nhiên chính là chỗ sai, bởi vì tiểu thiếp chỉ có thể xưng là “nạp”, mà ý của nàng ta trong lời nói này chính là nàng sẽ phải làm thiếp, chỉ cần bản thân đồng ý thì nàng ta chính là chính thất rồi còn gì.
Đây chính là tính kế trần trụi mà. Nếu như nàng lên tiếng đáp ứng để nàng ta gả cho Quân Kinh Lan, vậy thì người chắc chắn làm thiếp sẽ là nàng rồi. Mặc dù nàng không có tình cảm gì với yêu nghiệt này, vị trí Thái tử phi kia nàng cũng không có hứng thú, nhưng nàng không cho phép dạng người như thế này tính kế mình.
Đạm Đài Hoàng như cười như không mở miệng, tiến lên phía trước làm bộ muốn dìu nàng ta lên: “Trưởng Công chúa vẫn nên nhanh đứng dậy đi, một cái lễ lớn như vậy bản công chúa không đảm đương nổi đâu. Công chúa hiện giờ nhất định đã đói bụng lắm rồi, chúng ta nên dùng bữa trước đã, những thứ khác sau này hãy nói.”
Đây là cơ hội cuối cùng mà nàng ta cho Chung Ly Hàm, thức thời thì cút đi, tất cả đều có thể thương lượng được, không thức thời thì cũng chớ trách nàng không nể mặt.
“Ầm!” một tiếng, Chung Ly Hàm lại nặng nề dập đầu xuống mặt đất: “Tỷ tỷ, nếu ngươi không đáp ứng thì ta tuyệt đối sẽ không đứng dậy, hơn nữa còn tuyệt thực ngay tại đây luôn.”
Diễn trò như vậy xem ra cũng đủ rồi.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này rốt cuộc cũng tỉnh lại từ trong cơn chấn kinh. Tất cả mọi người cũng không phải kẻ ngu, chẳng qua trong thời gian ngắn không kịp hiểu được thâm ý của Chung Ly Hàm mà thôi, cho nên cũng càng thêm hiếu kì với phản ứng kế tiếp của Đạm Đài Hoàng.
Mà nhân vật chính tác động đến việc này – vị Thái tử gia của chúng ta chỉ tiếp tục uống rượu, nhưng thái độ vô cùng hăng hái nhìn vở kịch này. Trực giác của hắn cho biết nữ nhân ngu xuẩn Chung Ly Hàm luôn tự cho bản thân mình thông minh này ngày hôm nay chỉ sợ là phải từ lợn lành thành lợn què rồi.
Quả nhiên!
Đạm Đài Hoàng trầm mặc thật lâu, lẳng lặng nhìn nàng ta một chút, sau đó đành thở dài nói: “Ngươi đã muốn quỳ như vậy, còn không muốn ăn cơm nữa, vậy thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa. Ngươi bị đói quỳ ở chỗ này đi, lời này là chính ngươi tự nói, mọi người cũng nghe thấy rồi đấy, ngươi tuyệt đối không được đổi ý nha.”

Chương kế>>

Lượt xem: 17

Số người xem: 15

Mã ID của bài viết này là: 13645

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!