HỒI 4
TÔ MÂN…
EDITOR: NHẤT Ý CÔ HÀNH
Nhờ ngày làm sủi cảo đó đã cho Giang Bất Dư một chút linh cảm, nàng nghĩ nàng sẽ suy nghĩ cẩn thận về ẩm thực ở thế giới này. Đem thức ăn mà thế giới này không có sửa sang lại rồi làm ra, có lẽ cũng là một chiêu số kiếm tiền.
Ngày hôm sau. Giang Bất Dư quyết định mang theo giỏ tre lên núi đi dạo. Nhà nàng ở gần chân núi, lên núi không cần đi qua thôn, mà dọc đường đi cũng không gặp được người nào.
Sáng sớm mang theo sương mù nhè nhẹ lạnh lẽo, nhưng không khí tươi mát, từng bước về phía trước, đổ chút mồ hôi nhưng không cảm thấy lạnh. Nơi này cây cối tươi tốt, có một ít thực vật cùng thế giới trước kia không sai biệt lắm, nhưng cũng có rất nhiều cây lạ. Cũng may, trong đầu nàng có ‘bách khoa thực vật’ cho nên cũng không cần nàng mắc công đi phân biệt.
Mục đích lần này tới đây là muốn kiếm một ít rau dại quả dại có thể ăn.
[Hô tầm: Đã thành thục, ăn sống hay chín đều được, hương vị hơi toan, nhưng thanh nhiệt giải độc, lạnh huyết cầm máy, điều tiết sự trao đổi chất, có tác dụng làm dược liệu trị bệnh tiểu đờng.
Phẩm chất: Trung thượng]
Gang Bất Dư hái mấy cái, đặt vào trong sọt. Tại đây không có không khí ô nhiễm, rau dại hoặc trái cây gì đó đều là thứ tốt.
[hồng dương xỉ: đã thành thục, ăn sống hay chín đều được, thành thục thì có màu đỏ đậm…. khi quá chín, sắc màu biến thành màu đỏ sậm, có hơi độc, không thể ăn. Vật này có tính thanh nhiệt hoạt tràng, hàng hóa khí đàm, lợi tiểu an thần. Nhưng bởi vì khi quá chín hơi độc, vô ý ăn phải sẽ khiến cho đầu choáng váng, đi tả, nên người ở Tu Giới cơ bản không coi đây là món ăn.
Phẩm chất: Thượng]
Lần thứ hai nghe thấy tên của thế giới này. Xem ra là Tu Giới. Rốt cuộc Tu Giới có bao nhiêu quốc gia nàng cũng không rõ ràng, chỉ biết chính mình đang ở Ly Quốc, đang có chiến tranh với Hoằng Quốc.
Nguyên bản nàng sinh sống ở hiện đại, nơi không còn chiến tranh, đối với chiến tranh dùng vũ khí lạnh kiểu này nàng cũng không có biết nhiều. Có lẽ tiểu sơn thôn này cách chiến trường tương đối xa, nàng cũng không có nhiều khẩn trương. Chỉ có đối với phong thổ xa lạ có nhiều thấp thỏm.
Giang Bất Dư cầm dương hồng xỉ trong tay. Hơi chút thất thần, có rất nhiều giải thích cũng chưa hợp lý, may mà cũng không quá nghĩ tới. Nhìn rừng cây to như vạt, nàng cảm thấy sinh hoạt tương lai cũng có chút đảm bảo.
[diệp đinh thảo” dược liệu, đã thành thục…]
Mắt Giang Bất Dư sáng lên, Thảo Dược, đây cũng xem như một nơi bắt nguồn kinh tế, nàng đã từng cùng lão trung y học quá một đoạn thời gian, bào chế thảo dược cùng kỷ xảo phối dược. Tuy rằng bệnh nặng nàng không có khả năng chữa được, nhưng bệnh nhỏ thì không thành vấn đề, hơn nữa nàng còn có thể làm dược thiện, như vậy cũng coi như tận dụng được tri thức. Ít nhất nàng có thể đem thân thể của chính mình cùng Tô Hà thị điều trị tốt, sau đó lại chậm rãi suy xét vấn đề khác.
Giang Bất Dư vui vẻ đào Diệp Đinh Thảo lên, vì phòng ngừa lẫn lộn, đào lên xong liền đem cất và túi ở bên hông.
Bận rộn nửa ngày, bất tri bất giác đã đến giữa trưa, sương mù trong rừng sớm tan đi, cây cối hoa cỏ phảng phất như được gột rửa qua, màu xanh dạt dào, dưới ánh nắng trưa chiếu xuống, phản xạ ánh sáng xinh đẹp.
Hái xong một sọt đầy rau dại, còn tìm được mười cây thảo dược, xem như lần lên núi này Giang Bất Dư thu hạch thực phong phú, nghĩ tới còn nấu cơm trưa, nàng liền quyết định xuống núi về nhà.
Chợt từ trong bụi cỏ “Vèo” một cái, một con thỏ xám chạy ra, dọa Giang Bất Dư nhảy dựng. Dọc theo đường đi này nàng cũng thấy không ít động vật nhỏ, nhưng bởi vì trong núi rừng luôn có dã thú, nàng không dám thâm nhập sâu vào bên trong. Trước kia nàng từng thám hiểm qua rừng núi, đối với dấu chân dã thú cũng có lưu tâm. Cũng may hết thảy đều thuận lợi, phụ cận này nàng chưa phát hiện dấu chân dã thú, nàng nghĩ về sau nếu có rảnh, có thể trở lại đi dạo xem một chút.
Giang Bất Dư nhìn con thỏ xám ngốc ngốc kia, tuy rằng cũng muốn bắt nó đem về làm món ăn, nhưng tự hiểu lấy thể lực cùng tốc độ của mình, tuyệt đối không thể bắt được tiểu gia hỏa, có lẽ về sau có thể suy xét làm một chút bẫy rập đơn giản.
Đang chuẩn bị cất bước tiếp tục đi, một mũi tên đột nhiên bay vèo tới, nháy mắt bắn trúng con thỏ xám.
Giang Bất Dư cả kinh, quay đầu nhìn lại, từ trong đám cây cối đi ra một người nam nhân. Tuổi chừng hai mươi, làn da ngăm đen, tướng mạo tuấn lãng. Một thân ăn mặc đơn giản, thoạt nhìn rất có phong khí hiệp sĩ.
Biểu tình nam nhân ngẩn người, vừa rồi thân hình Giang Bất Dư bị cây cối che lại nên hắn không chú ý thấy, hiện tại bỗng nhiên thấy một nữ tử tiếu lệ, khó tránh có chút kinh dị. Huống chi làn da Giang Bất Du trắng nõn, khí chất hoàn toàn bất đồng với thôn cô. Chợt thấy ở nơi này, còn tưởng rằng gặp phải yêu tinh.
“Ngươi là ai? Như thế nào sẽ ở trong thôn Tô Điền của chúng ta?” Nam nhân lấy lại tinh thần hỏi.
“Ta hiện tại cũng là người của thôn Tô Điền, là là thê tử Tô Thành.” Giang Bất Dư nhàn nhạt mà trả lời.
Nam nhân sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Nguyên lai là ngươi.” Sau đó vẻ mặt lại nghi hoặc, thầm nghĩ người trước mắt này cùng lời đồn thật không giống nhau.
“Đại ca, ngươi là ai?” Giang Bất Dư hỏi.
“Ta kêu ‘Tô Mân, lần tòng quân vừa rồi đại ca ta cùng đi với Tô Thành.”
Giang Bất Dư nghiên đầu suy nghĩ, “Tô Mân” tên này hình như đã nghe qua.
“Ta nhớ rồi, ngươi là nhị lang nhà Mộc thúc, ta nghe Hoa đại Thẫm nói qua, lần trước ngươi từng tặng một ít thịt lớn rừng cho nhà Hoa đại thẩm, ta cũng nhờ vậy hưởng chút lộc ăn, cảm ơn.”
“Không cần không cần.” Tô Mân vội vàng xua tay, có chút ngượng ngùng mà nói: “Vốn dĩ ngươi là thê tử của Thành ca, ta hẳn phải nhiều giúp đỡ. Nhưng nghe nói ngươi nhát gan, sợ hãi thấy người khác, cho nên ta….”
“Không quan hệ.” Giang Bất Dư cười cười “Trước kia là vừa mới tới nơi này, ta không có thích ứng, hiện tại đã tốt rồi!”
Tô Mân nhìn kỹ xem Giang Bất Dư, thầm vì huynh đệ chính mình mà cao hứng, nữ tử này tuy rằng bề ngoài nhu nhược, nhưng hành vi cử chỉ lại rất hào phóng, hơn nữa xem rau dại trên lưng nàng, hiển nhiên không phải một nữ nhân không biết làm việc.
Giang Bất Dư ngẩn đầu nhìn bầu trời, nói: “Sắc trời không còn sớm, ta phải về nhà, ngươi đâu?”
Tô Mân gật đầu: “Ta cũng tính xuống núi, đi cùng đi, hôm nay thu hoạch không tồi, chờ trở về rửa sạch, lại cho ngươi một chút thịt”
“Này không tốt lắm đâu….”
“Không có gì không tốt.” Tô Mân nhặt lên con thỏ xám vừa rồi, cột vào dây thừng treo ở trên eo, sau đó quay đầu lại nói: “Đi thôi!” Rồi bước nhanh về phía trước.
Ở trước mặt nữ tử đã kết hôn, Tô Mân nói chuyện tuy rằng có chút không câu nệ tiểu tiết, nhưng hành vi tại thượng, trước sau cùng nàng duy trì khoảng cách thích hợp. Mà Giang Bất Dư, cũng không có hỏi thăm nhiều. Hai người một trước một sau mà đi tới, không có nói thêm với nhau cái gì.
Đưa Giang Bất Dư về đến nhà, Tô Mân vừa mới chuẩn bị rời đi, dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay đầu lại đối nàng nói: “Tẩu tử, nhà của ngươi cũng có hai mẫu đất sắp thu hoạch, đến lúc đó để ta tìm người tới giúp nhà các ngươi thu hoạch đi”
“Kia thật cảm ơn” Giang Bất Dư vui vẻ nói, “Ta nhất định không để các ngươi làm việc không công!”
“Không cần nói như vậy, vốn cũng chỉ có hai mẫu mà thôi.”
Giang Bất Dư cười cười, cái người Tô Mân này không chỉ có ngoại hình hiệp khí, mà tính cách cũng rất hiệp khí.
Có hắn hỗ trợ, vậy nàng liền không lo lắng vấn đề thu hoạch, còn vài mẫu đất khác, chỉ cần thu tiền thuê liền được.
….
Giang Bất Dưu đem sọt lấy xuống, nhìn nhìn thời tiết, liền dọn dẹp chỗ tựa lưng ở ghế dài trong viện, sau đó đi đến trong phòng tối, đối Tô Hà thị nói:
“Mẹ, hôm nay thời tiết thật tốt, con đỡ mẹ đi ra viện ngồi nha?”
Giang Bất Dư vừa nói vừa xốc chăn lên, kéo hai tay Tô Hà thị qua, cố hết sức đem bà cõng lên, thật cẩn thận mà đem người cõng ra ghế dài ở sân.
Xong, nàng trở vào phòng bếp nấu cơm, sau đó lại lất rau dại cùng thảo dược bài biện tách ra, tìm ghế nhỏ đem tới sân, ngồi lựa đồ ăn.
Bởi vì sợ Tô Hà thị ngồi một mình nhàm chán, Giang Bất Dư một bên làm việc một bên nói chuyện: “Mẹ, hôm nay con lên núi dạo một vòng, phát hiện trên núi có không ít đồ ăn có thể ăn, hôm nay chúng ta sẽ nếm thử hương vị rau dại.”
Đầu nàng cũng không nâng, không chú ý tới Tô Hà thị chính là cau mày nhìn rau dại trên tay nàng. Thẳng đến nàng đem toàn bộ rau dại xử lý tốt, chuẩn bị tới loại tiếp theo, Tô Hà thị mới mở miệng: “Hồng dương xỉ trên tay của ngươi có độc, không thể ăn.”
Động tác Giang Bất Dư dừng một chút, theo sau kinh hỉ mà nhìn về phía Tô Hà thị: “Mẹ, rốt cuộc người cũng nguyện ý cùng con nói chuyện.”
Tô Hà thị lạnh mặt, lại không hé răng.
Giang Bất Dư không để bụng, nói: “Mẹ, hồng dương xỉ này khi nó biến thành màu đen mới có độc, như hiện tại là có thể ăn, đối thân thể mẹ cũng có chỗ tốt.”
Vẻ mặt Tô Hà thị mang hoài nghi.
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ ăn trước, nếu không có việc gì thì lại để cho mẹ ăn”
“Ngươi xác định là được!” Tô Hà thị nhịn không được nói thêm một câu.
Giang Bất Dư cười cười, ngẫm lại liền đứng lên đi vào phòng tìm một cái ghế đôn để ở trước mặt Tô Hà thị, lại lấy tới tấm ván gỗ đặt ở mặt trên.
“Mẹ, mẹ cũng giúp đỡ con lặt rau đi, hoạt động một chút, bằng không ngồi hoài như vậy cũng khó chịu.”
Nói xong liền đem rau dại để lên trên tấm ván sỗ.
Tô Hà thị nhìn nhìn, cũng không nói cái gì mà động tay.
Nguyện ý câu thông, chính là bước đầu tiên chuyển tốt quan hệ hai người. Tô Hà thị tay chân không quá nhanh nhẹn, nhưng Giang Bất Dư hy vọng tinh thần của bà sẽ tốt lên, khỏe mạnh vui sướng, đem bà thành thân cha mẹ của chính mình mà kính yêu, cũng coi như đền bù ở kiếp trước còn chưa thể làm tròn trách nhiệp cùng hiếu đạo.
Lượt xem: 18
Số người xem: 16
Mã ID của bài viết này là: 14418
hay nha nàng ơi
Hi vọng cuộc sông hai mẹ con sớm được cải thiện
tHANK..,