Chương 22: Manh mối mới

Trong lúc mọi người nghi hoặc kinh ngạc nhìn người đàn ông tên Vĩnh Chương vừa mới tới, thì madam Nhu mặt mày trầm trầm cầm bóp đánh vào ngực Hà Vĩnh Chương, nghiêm túc hỏi:

“Sao anh lại ở đây vậy?”

Hà Vĩnh Chương bị đánh, liền nhìn kỹ ma dam Nhu một cái, sau đó làm vẻ bất ngờ kèm nịnh bợ mà nói:

“Wa… mặc áo khoác lại oai phong tới như vậy, chắc chắn là ma dam Lương Tiểu Nhu rồi.” Sau đó lại ra vẻ kể lể mà nói: “Nói tới hôm nay xui thật nha, sáng sớm bị đau bụng, tới sở cảnh sát thì mọi người xuất phát hết rồi, nên tôi lập tức chạy tới đây liền. Trời ơi, lúc tới đây mọi người còn chưa có tới. Tôi lanh lắm, tự động ra ngoài moi tin á.” Nói xong lại cười hê hể một cái. Dáng vẻ thật sự không đáng tin chút nào.

Mấy người cảnh sát viên bên tổ đIều tra nghe xong mày nhíu lại, biểu cảm chán ghét. Mà Ma dam Nhu lại là nghiêm túc cùng buồn bực. “Hà Vĩnh Chương, đây là hiện trường vụ án, xâu cá chiên này một là ra ngoài ăn, hai là bỏ đi. Đừng làm ô nhiễm hiện trường.”

Bị madam Nhu nghiêm giọng mắng trước mặt nhiều người, nhưng vị cảnh sát tên Hà Vĩnh Chương này lại không thấy xấu hổ, còn như thật đương nhiên mà nói: “Ma dam Lương nói đúng đó, tôi lập tức ra ngoài ăn hết liền.” Vừa nói dứt tiếng, còn chưa chờ người khác phản ứng đã nhanh chân chạy lẹ ra ngoài. Ma dam Nhu nhìn theo bóng lưng của anh, thở dài rầu rỉ, mà mấy cảnh sát viên khác lại hừ một tiếng đầy bực bội.

Một người bước lên nói nhỏ với Madam Nhu. “Madam à, đây là người mà cô…” Anh còn chưa nói hết, Madam Nhu đã nghiêm giọng cản lại: “Làm vệc đi!” nói một tiếng rồi chị mới nói tiếp.

“Không chừng hung thủ đã ném hung khí hình răng cưa ra ngoài rồi, cậu cùng Tâm Di ra ngoài tìm đi.”

Hai người Tâm Di liếc nhau một cái, buồn bực nói một tiếng: “Yes madam!” Rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Nhìn phản ứng của đám người bên tổ pháp chứng, tôi thở dài. Nói thiệt, nhìn cái cách làm việc của cảnh sát Hà Vĩnh Chương, nếu không hiểu rõ nội tình, cá nhân tôi cũng không đồng ý.

Anh ấy… không nên chọn một cách tiêu cực như vậy!

Chỉ hy vọng về sau…

“Thôi, mọi người chia nhau tìm đi!” Sếp Cao đột nhiên nói một tiếng ngăn dòng suy nghĩ của tôi. Chị Thục Hoàn kéo tôi một cái, tôi gật đầu, cùng mọi người tản ra đi tìm manh mối.

Sau một đợt tìm kiếm, cũng không tìm được chứng cớ khả dụng nào. Nhưng lúc này cũng đã tìm thêm được nhân vật khả nghi khác, người này có biệt danh là “Sua “. Cô Sua cũng là bạn gái của tên Joe, nhưng đã chia tay, bởi vì cô ta tức giận chuyện tên Joe kêu cô ta đi vay nặng lãi cho hắn, cô Sua không đồng ý, thế là hai người nổi lên tranh chấp, còn đánh nhau.

Chỉ là tìm thêm nhân vật khả nghi mới, nhưng người này lại có cớ vắng mặt vào hôm xảy ra vụ án.

Mà lúc này, bên tổ giám định cũng đã đưa về kết quả, rằng đã tìm ra được chủ nhân của vết son trên tờ khăn giấy ở hiện trường, cũng chính là người cuối cùng mà tôi chờ đợi, cô Fanny, bạn thân của cô Sua, cũng là người cuối cùng liên quan tới vụ án.

Cô Fanny lén cô Sua quan hệ với tên Joe, hôm xảy ra vụ án hai người đã gặp mặt nhau, còn đi Thương Xá Minh Nguyệt ăn uống, xong bởi vì tên Joe dụ dỗ cô Fanny kêu cổ đi chạy sô kiếm tiền cho hắn, cô Fanny tức giận đã cãi nhau với hắn một trận, hai người tan rã trong không vui. Sau đó cô Fanny phát hiện tiền trong ví bị mất, cô nghi ngờ tên Joe lấy cắp, nên đêm hôm xảy ra vụ án, cô có đến nhà tên Joe tìm hắn, sau đó lại tranh chấp một hồi. Nhưng cô gái tên Fanny này nói cô ta không có đánh tên Joe mà chỉ xô hắn một cái thôi, lúc cô đi về hắn vẫn còn sống.

Cho tới hiện tại, vụ án lần này đã có bốn người bị tình nghi. Một là cô Mon, – bạn gái chính thức của tên Joe, hai là dì Thanh mẹ cô Mon, ba là cô Sua – bạn gái bên ngoài, người cuối cùng là Fanny – bạn gái bí mật của tên Joe. Cả bốn người đều bị tình nghi là kẻ giết người.

Khi cái danh sách này được liệt kê, cũng là lúc tôi bắt đầu hành động.

Thực ra lúc này mọi người đã dần tiếp cận tới chân tướng rồi, dù tôi không làm gì, nhưng rất nhanh mấy người sếp Cao cũng sẽ tìm ra được lời giải đáp. Chỉ là… thứ cho tôi, tôi cũng chỉ là một con người bình thường, cũng có ham mê danh vọng. Cho nên tôi muốn mình chủ động một chút, lập được công, tôi sẽ được khen thưởng… tôi lúc này cần nhất chính là có địa vị và việc làm ổn định và có tiền lương cao. Cho nên…

Trước tôi đi tìm Tâm Di, cô bạn đồng nghiệp dễ thương mà dạo gần đây thường gắn bó. Tôi nhờ Tâm Di cho tôi xem thông tin lời khai của cô gái kia. Sau đó dựa theo lời khai mà tới địa điểm quan trọng nhất của vụ án, ‘Thương Xá Minh Nguyệt’, nơi gây ra cái chết thật sự cho tên Joe.

Tôi một người bắt taxi đi tới địa điểm đó, tìm tới vị trí trong phim nhắc tới. Tôi vốn là muốn một mình lập công, nhưng thời điểm vừa xuống taxi, lại bắt gặp sếp Cao cùng bác sĩ Cổ cũng đang ở đó.

Tôi mím môi, nhủ thầm: Nhìn xem, muốn tranh hào quang của nhân vật chính thật khó.

Hai người kia cũng nhìn thấy tôi, sếp Cao liền gọi một tiếng, chủ động đi tới. Sếp Cao tò mò hỏi:

“Tiểu Hạ, cô đi đâu đây? Tới mua đồ à?”

Bác sĩ Cổ cũng đi theo bên cạnh sếp Cao, anh cũng đang nhìn tôi.

Thấy hai người tới gần, tôi cười lễ phép chào hai người một tiếng. Nghe sếp Cao hỏi, tôi nghĩ cũng không cần giấu, nên đáp:

“Em có xem qua lời khai của cô Fanny, trong lời khai cô ấy nói có cùng tên Joe đi tới nơi này. Em nghĩ cũng đang giờ nghỉ giải lao, thôi thì tới đây nhìn xem một chút, coi có tìm được cái gì khả dụng hay không.”

Tôi vừa nói xong liền thấy sếp Cao và bác sĩ Cổ liếc nhìn nhau một cái, trong mắt có ý cười. Bác sĩ Cổ lần đầu chủ động nói chuyện với tôi.

“Đúng là lời đồn không sai, cô Hạ Anh đúng là một người nhiệt tình với nghề. Vả lại cô cũng có cùng suy nghĩ với anh Bác đó. Chúng tôi cũng đến đây với mục đích tìm xem có manh mối nào dùng được hay không.”

Tôi ồ lên một tiếng làm ra vẻ bất ngờ, lại nói: “Vậy hả? Thật trùng hợp!”

Sếp Cao cười cười nói: “Nếu là tới để tìm manh mối, thì đi cùng đi!”

Tôi hết cách, chỉ có thể gật đầu. Thế là tôi liền thành cô người hầu nhỏ đi theo phía sau hai người đàn ông đĩnh đạc trưởng thành này. Bị mấy anh dẫn đi khắp nơi ở thương xá, từ quầy bán đồ ăn nhanh, cho tới quầy bán quần áo, lại xuyên qua hàng điện tử gia dụng, rồi lại tới quầy mỹ phẩm, xong thì vào khu vực gia cụ trong bếp. Xem chỗ này một chút, chỗ kia một chút. Chỉ xem chứ không mua cái gì.


Dọc đường đi, hai người liên tục nói về vụ án. Bác sĩ Cổ nói: “Trên lý thuyết, Fanny là người có mâu thuẫn với nạn nhân nhất, nhưng cổ lại cương quyết nói bản thân không có giết người.”

Sếp Cao không để bụng, nói: “Muốn hung thủ nhận tội, không có cái gì hiệu quả hơn chứng cứ rõ ràng. Những người dính líu tới vụ án lần này càng lúc càng nhiều, vụ án càng lúc càng phức tạp, muốn truy tìm sự thật quả thật không hề dễ.”

Lúc này cô cùng hai người họ đã tới quầy gia cụ nấu nướng, sếp Cao và bác sĩ Cổ đều đứng lại. Sếp Cao cầm cái vá lên nhìn nhìn xem xét. Bác sĩ Cổ lại nói: “Nhưng dù sao em cũng cảm thấy Mon và dì Thanh không có vẻ như nói dối”


Sếp Cao huơ huơ cái vá nói: “Cậu muốn giúp họ thoát khỏi nghi ngờ, quan trọng nhất là tìm được hung thủ chí mạng.” Nói xong lại cười ha một tiếng, đem cái vá trên tay để xuống, âm giọng chuyển thành nghi vấn:

“Thật ra là cái hung khí gì lại làm cho vết thương có dấu răng cưa chứ?” Nói xong lại chuyển mắt nhìn nhìn những gia cụ nấu ăn khác. Tìm kiếm tìm kiếm một hồi, liền cầm lên một cái vá có hình răng cưa thường dùng làm vá vớt mì, sau đó lại lấy thêm một cây gắp cũng có hình răng cưa, giơ lên xoay qua xoay lại nhìn nhìn một hồi, dùng cùi trỏ đẩy bác sĩ Cổ.

“Thâm à, hai thứ này hình như là giống nhất đấy.”

Tôi đứng phía sau nhìn hai món đồ trên tay sếp Cao, nhịn không được muốn phụt cười. Tôi không nghĩ sếp Cao còn biết đùa vui tính như thế.

Một người ngoài ngành như tôi còn nhìn ra hai thứ đó không phải là hung khí, sếp lại…

Bác sĩ Cổ nhìn qua, cầm lấy cái gấp hình răng cưa trên tay sếp Cao, xoay qua xoay lại nhìn nhìn một chút, rồi nói:

“Thật ra em cũng suy nghĩ rất lâu, mô cứng là tổ chức bảo vệ đại não, ngoại trừ cứng còn có tác dụng chống rung, nếu không có lực va đập nặng trên trăm ký, thực tế không làm cho nó rạn nứt và xuất huyết cấp tính. Cho nên trên thực tế, những thứ này không có khả năng.”

Sếp Cao nhún vai nhìn bác sĩ Cổ, lại xoay đầu nhìn lại tôi: “Tiểu Hạ, cô cảm thấy thế nào?”

Chương kế>>>

Lượt xem: 21

Số người xem: 19

Mã ID của bài viết này là: 16896

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!