Chường 10: Phá Đường Dây Buôn Bán Thiếu Nữ (1)

 

 

            (Chú ý, cho hợp tình huống và để tải hết cảm xúc của nhân vật, nên bắt đầu từ đây ta sẽ thường xuyên dùng ngôi thứ ba để dẫn truyện. Có thể ngôi vị trong truyện có chút lẫn lộn, nhưng vì ta muốn thế. Hy vọng mọi người đừng có “soi” vụ này nha. Cứ coi như đó là lối văn riêng của ta đi. Hén! )

 

            À, chương này là đăng an ủi, vì ta không đăng được các truyện kia. Nên hy vọng các bạn chớ có trách ta vì không đăng kịp lịch nhé…

 

            *Cúi đầu* Ta xin lỗi.)

 

 

 

           Trở lại, lần này bà Phụng về quê sẽ ở lại mười hai ngày, sau đó sẽ dẫn Y Linh và hai cô gái nữa lên thành phố.

 

            Hai cô gái này một người tên Bé Ba, một người tên Thúy. Bé Ba ngoại hình không đẹp lắm, hơi mập, da ngăm đen. Được cái có gương mặt hiền hiền, mà theo Y Linh nói chính là gương mặt hai lúa. Mấy gương mặt thế này lên thành phố chừng hai ba tháng sẽ không còn nữa, nhưng những gương mặt thế này sẽ rất được chào đón ở cái nơi kia, vì nó tượng trưng cho “hàng mới!”.

 

            Còn Thúy thì có gương mặt nhọn, mắt hai mí, môi dầy mũi cao, nét đẹp thiên về trung tính. Thúy hay cười, mỗi lần cười là không nhìn thấy tổ quốc ở đâu. Kiếp trước Thúy số phận thúy rất thê thảm, cho đến lúc chết cũng không được trở về quê nhà.

 

 

            ….

 

 

            Ngày 17 tháng 8 năm 2007, Y Linh cùng Bé Ba và Thúy theo bà Phụng lên xe đò đi thành phố. Ngày lên xe, mẹ của Thúy đứng khóc sướt mướt. Bà chết chồng ở vậy nuôi năm đứa con, Thúy là chị hai, bởi vậy mọi ghánh nặng cực khổ gì cũng đều đổ vào bờ vai cô bé.

 

 

Còn Bé Ba thì ở với cha và mẹ ghẻ. Có điều ngày đưa tiễn Bé Ba  lại chỉ có một mình mẹ ghẻ của cô nàng đưa đi. Thấy Bé Ba gương mặt buồn buồn Y Linh chỉ vờ cúi đầu cụp mắt.

 

            Ngồi trên xe nhìn xuống dưới, bà Phượng mặt cười tươi rói giả vờ làm mẹ hiền mà dặn dò Y Linh cái này cái kia. Này biểu cảm trên mặt nếu không phải người trong cuộc thì hầu như ai cũng cho rằng bà là một người mẹ hiền, một người mẹ thương con. Ngược lại với bà Phượng dặn dò đủ điều, Ông Thành cha của Y Linh chỉ trầm mặt nhìn cô. Chính là, so với biểu cảm tình thâm của bà Phượng và ông Thành, thái độ của Y Nhã lại hoàn toàn trái ngược hơn. Cô nàng dùng ánh mắt khinh bỉ kèm theo ganh tỵ trợn trừng Y Linh, một cái liếc trắng đầy ghét bỏ.

 

            Bà Phụng lên xe, thò đầu ra ngoài của sổ nói chuyện với mấy người kia, hứa hẹn đủ điều. Nụ cười của bà rực rỡ tới chói mắt.

 

            Xe bắt đầu lăn bánh, Y Linh ngồi mé cửa sổ phía sau bà Phụng. Cô ngồi chung với Thúy, còn Bé Ba thì ngồi cạnh dì út của cô. Nhìn nụ cười đầy vui vẻ của người dì út này, Y Linh nhếch môi cười lạnh. Trong lòng thầm nói, dì Út  nếu đã dám làm cũng nên chuẩn bị lãnh hậu quả đi, lần này cô sẽ cho bà một bài học thích đáng.

 

 

 

….

 

 

            Xe chạy gần hai tiếng, cuối cùng dừng lại ở trạm dừng chân cho hành khách đi tolet.

 

            Xe vừa dừng, Y Linh thiếu điều bò lết trên đất để vào tolet. Nhìn bộ dạng của cô không cần nghĩ đã biết được cô một con ma say xe.

 

 

 Nhưng thật ra không phải vậy, Y Linh chỉ là đang giả bộ cho bà Phụng xem. Thúy cũng bị say xe nhưng không đến nổi nào, ngược lại Bé Ba thì rất tỉnh táo.

 

            Trong tolet, Y Linh cẩn thận mở nguồn điện thoại, sau đó nhắn một tin nhắn cầu cứu tới một số điện thoại khác. Đó là số điện thoại của một chú công an mà kiếp trước Y Linh đã từng quen. Trần Phúc Ti, một trong ba người công an đã phá đường dây buôn bán người trái phép ở kiếp trước.

 

            Y Linh gấp gáp lấy tin nhắn mình đã soạn sẵn từ trước ra gửi đi. Nội dung tin nhắn là:

 

            “Chào chú Ti, cháu là A, cháu biết chú chính là công an. Hôm nay cháu nhắn tin cho chú chính là muốn báo cho chú một tin quan trọng.

 

Có một nhóm buôn bán thiếu nữ cho ổ mại dâm ở thành phố xx. Tại khu nhà xx đường xx quận xx chính là nơi giam giữ những cô gái vừa bị dụ dỗ đem về chờ đem bán. Hiện tại ở chổ đó đã có tám cô gái bị giam ở lầu ba phòng số 4. Và chiều nay khoảng ba giờ sẽ có thêm ba cô gái nữa được đưa đến đó.

 

            Mà trong số những cô gái bị giam đó có ba người là người của bọn buôn người cài vào để trông chừng những cô gái kia. Và một tin quan trọng nữa là, bảy ngày sau, chính là ngày 26 tháng 8, vào bảy giờ tối ở khách sạn xx sẽ có giao dịch buôn người. Lúc đó những người đứng đầu bọn buôn người điều có mặt! Rất mong chú sẽ cùng những chú công an khác tận lực cứu giúp những thiếu nữ đáng thương kia.

 

            Còn thêm một tin quan trọng nữa, đồng chí của chú, người tên Bùi Văn xx sn 1957 chính là đồng bọn của bọn buôn người. Mong chú cẩn thận đừng để bị người đó biết, nếu không mười mấy tính mạng của các thiếu nữ kia sẽ gặp nguy hiểm.

 

Cảm ơn chú. Nếu muốn liên lạc với con xin gửi tin nhắn, vì cẩn thật con phải khóa máy và chỉ mở lên vào những lúc an toàn.”

 

            (tác giả: xx ở đây là chỉ địa điểm, vì mình không muốn chỉ địa điểm nên mới dùng xx)

 

            Đấy là những tin tức dựa trên trí nhớ kiếp trước mà Y Linh biết. Cô đã chuẩn bị sẵn để chờ vào hôm nay sẽ vạch trần bộ mặt giả dối của dì Út  và mẹ của mình.

 

             Thời gian trước cô đã lén ghi âm được cuộc nói chuyện của mẹ và dì Út.  Nội dung cuộc nói chuyện của hai người chính là chuyện đem cô đi bán cho đường dây gái mại dâm. Dì Út  còn kêu mẹ ở quê nhìn xem có cô gái nào khờ khạo hoàn cảnh gia đình không tốt thì lừa gạt cho dì Út.  Mỗi một người được dì Út  dẫn đi dì sẽ cho mẹ một triệu đồng.

 

            Mẹ cô lúc đầu định đồng ý, nhưng sau khi bà suy nghĩ một hồi liền từ chối. Có lẽ bà không đủ can đảm đi. Nhưng bà đã đồng ý cho dì Út  đem cô đi làm cái nghề đó.

 

            Lời nói hai người được ghi lại rất rõ  ràng, trong đó mẹ cô đã biết dì Út sẽ bắt cô đi làm cái nghề gì nhưng vẫn đồng ý để cô đi.

 

            Y Linh chính là muốn dùng đoạn ghi âm này giao cho cảnh sát, và sẽ nương theo chuyện này mà bên cảnh sát cho phép cô tách khỏi hộ khẩu những người thân đáng khinh đó.

 

 

            Chờ điện thoại thông báo tin nhắn đã được gửi, Y Linh vội vàng khóa máy.

 

            Máy vừa tắt nguồn thì đã nghe tiếng gõ cửa và giọng nói bà Phụng đầy sốt ruột vọng vào.

 

            “Linh, con xong chưa, làm gì mà lâu thế?”

 

            Y Linh mím môi híp mắt, hít sâu một hơi để cho bản thân bình tỉnh lại, Cô vội dùng giọng điệu có chút ngượng ngùng trả lời.

 

            “Dì Út … dì Út ơi, con… con… dì Út có băng vệ sinh hông? Con tới ngày rồi!”

 

            Bên ngoài chợt hơi im lặng, một lúc sau mới có tiếng nói vọng vào.

 

            “Được rồi, đợi dì đi mua cho, thiệt là sợ cô quá đi!”

 

            Nghe lời nói ngọt xớt như cưng chiều lắm của dì Út, Y Linh cười đầy khinh bỉ. Ở đó giả vờ đi, lần này cô nhất định sẽ cho bà ta biết cô thật sự mới đáng “sợ” tới mức nào.

 

 

 

            Thật ra Y Linh còn chưa tới ngày đèn đỏ đâu, chỉ là cô giả vờ để tạm thời bảo đảm an toàn cho sự trong sạch của mình. Cũng là vì cô muốn có chỗ cất giấu điện thoại.

 

            Đừng có cười cô, đúng vậy, cô cất điện thoại chính là ở chổ đó, ngay dưới đáy quần lót của mình. (đổ mồ hôi)

 

            Cô đã dùng băng keo cố định điện thoại lại đồng thời dùng băng vệ sinh dán lên để che. Cho nên cô mới giả vờ mình đang tới chu kỳ. Tuy chỗ giấu này có hơi…  cực kỳ kỳ cục, nhưng cô không còn chổ nào an toàn hơn để giấu.

 

Bởi vì khi đến nơi, quần áo dài dép được mang theo điều bị tịch thu hết, còn bị người ta kiểm tra túi áo quần xem có cất giấu thứ không nên cất hay không, chỉ thiếu điều bắt các cô cởi trần cho bọn họ nhìn. Vì vậy, chổ an toàn nhất chỉ có chổ đó, chỉ cần cẩn thận một chút đừng có ngồi tới hư điện thoại là được. (tg: đổ mồ hôi vì chuyện này  ” ..”)

 

 

            Nói cũng may, cái điện thoại của Y Linh rất nhỏ gọn, cũng không quá khó khăn khi giấu ở chỗ này. Có điều, mỗi khi đi lại đúng là có hơi bất tiện. (đổ mồ hôi lần ba… Đừng ai bắt chước làm thử nha. Ha ha ha…)

 

 

            Chờ bà Phụng đưa miếng Băng Vệ Sinh vào, Y Linh liền làm bộ làm tịch một hồi mới mở cửa đi ra. Vừa ra tới, bà Phụng liền lôi kéo Y Linh trở vào xe, bà nói xe sắp chạy.

 

            Y Linh không có phản kháng, cô giả vờ ôm bụng rồi chầm chậm đi theo bà.

 

            Lên xe, Bà Phụng đưa cho Y Linh một cái bánh bao nóng hổi, bà biểu ăn đi cho đỡ đói, một hồi tới nơi sẽ ăn cái khác.

 

            Y Linh nhận bánh sau đó từ từ ăn hết. Lúc này Thúy có vẻ mệt nên dựa ra ghế thiêm thiếp ngủ, Bé Ba thì mặt hào hứng, mắt lấp lánh nhìn ngắm hai bên đường.

 

            Y Linh thở dài, kiếp trước Bé Ba là người rất sa đọa, sau khi hành ghề, cô ta liền cặp hết người này tới người kia. Làn da đen sạm hiện tại chỉ hai ba tháng sau đã trở nên trắng bóc. Bé Ba là đi tắm trắng.

 

Sau khi sở hữu làn da trắng Bé Ba liền thay đổi quần áo kín đáo thành hở hang, cái tên “Bé Ba” quê mùa cũng được đổi thành tên Ngọc Ái.

 

            Hành nghề được gần một năm, Bé Ba liền cặp với một ông già năm mươi mấy tuổi, bòn rút tiền của ông ta sau còn xúi ông ta li hôn với vợ ở nhà. Có điều cuối cùng vẫn không thành công, cô nàng còn bị người ta đánh ghen tới xém bị hủy dung.

 

            Y Linh thở dài, trong nghề làm gái này mười người thì có hết năm người là người xấu. Cũng bởi vì họ ham mê sự hào nhoáng bên ngoài, ham mê vật chất vốn không nên là của bọn họ, bởi vậy nên mới đâm đầu vào con đường nhơ bẩn này. Nhưng phải công nhận một điều, làm cái nghề này kiếm được rất nhiều tiền.

 

            Xe chạy thêm khoảng hai tiếng đồng hồ nữa thì tới bến xe Miền Tây. Xe vừa dùng, bà Phụng liền  cẩn thận dòm ngó ba người Y Linh xuống xe, sau đó dẫn ba người đi vào một quán ăn sang trọng. Bà nói trước tiên để ba người họ ăn no, sẵn tiện chờ xe hơi ở chổ làm đến rước về.

 

            Vào quán ăn, Bà Phụng gọi ba bốn món, mà món nào cũng đều là thịt. Bởi bà biết, người quê thường thèm thịt, bởi vì không dám mua thịt ăn nên thường thấy thịt là mắt sáng trưng.

 

            Bà Phụng lấy cái điện thoại nokia đời mới ra, sau đó bấm bấm rồi gọi cho ai đó.

 

            Bà Phụng hôm nay mặt một cái quần jean trắng, một cái áo thun màu trắng kèm theo áo khoác zin cũng màu trắng. Bà đi giày cao gót, mỗi bước đi giống như người mẫu trong phim. Nhìn qua thật sự là làm cho mấy người dân quê nhìn lóe con mắt. Y Linh nhìn thấy ánh mắt đầy hâm mộ của Bé Ba và nhỏ Thúy nhìn bà.

 

            Bà Phụng cũng thấy, chính là bà làm bộ không biết, vẫn cứ ra vẻ ta đây như người mẫu của mình. Bà nói với người trong điện thoại.

 

            “Em tới bến xe rồi, đang ở quán Xuân Xanh. Anh cho người lái xe đến rước tụi này đi”

 

            Giọng của bà hơi lớn, làm như cố tình nói cho mấy người Y Linh nghe. Lời nói làm cho người nghe cảm thấy mới oai làm sao.

 

            Bà Phụng cúp điện thoại, sau đó bước trở lại ghế ngồi rồi nhìn mấy người Y Linh nói:

 

            “Mấy đứa có thích xài điện thoại hông? Đi làm đi, chừng nửa tháng là có đủ tiền mua điện thoại rồi. Mai mốt mỗi đứa mua một cái để xài cho tiện liên lạc. Sau này lưu lại số dì, cứ rảnh thì alo dì một tiếng dì cháu mình đi nhà hàng ăn uống.”

 

            Bà nói xong thành công làm cho ánh mắt của Bé Ba và Thúy đầy mừng rỡ Y Linh biết, đây là bà cố tình nói để dụ dỗ. Khi một người có ham mê vật chất rồi thì rất dễ đồng ý làm cái việc bẩn thỉu kia.

 

            Y Linh cũng giả vờ vui mừng, cũng a dua theo bà Phụng nói vài câu này nọ.

 

 

<<                  >>

 

 

Lượt xem: 18

Số người xem: 13

Mã ID của bài viết này là: 2555

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

9 Comments

  1. avatar

    Nữ 9 dễ thương ghê hà =)))

  2. avatar

    mong chap moi hoi hop wa di ak tk ni nha

  3. avatar

    Hic co can thiet la phai de dt o cho de khong ha

    1. avatar

      Cần chư, không goaaus ở đó, thì sao có điệtn thoại để liên lạc chứ…

  4. avatar

    Ni ơi ta đỗ mồ hôi với Ni luôn ah….như thế nào suy nghĩ ra nơi giấu ĐT độc thế…..
    khiếp thiệt….
    thank….

    1. avatar

      Nữ chính giấu chứ đâu phải ta giấu đâu ah….

  5. avatar

    giấu dưới đó coi chừng bị phóng xạ … hjhj

    1. avatar

      ầy…. đừng có soi nữa mà… thật ra chỗ đó chính là chỗ giấu an toàn nhất đó. Nếu không giấu ở đó thì biết giấu ở đâu a

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!