Chương 3: Buổi Chiều Tốt Lành, Nhiếp Chính Vương! (1)
Vì vấn đề tư chất của thân thể, trong thời gian ngắn Vũ Doanh chẳng thể thoắt cái liền đạt được cấp độ sức mạnh của kiếp trước, mà nhiều vấn đề cấp thiết trước mắt lại không cho nàng cơ hội từ từ thăng tiến để thực hiện. Lựa chọn duy nhất của nàng bây giờ chỉ có vòng tay Vũ Mặc, thứ đi theo nàng từ vùng đất xa xôi ấy đến đây. Nhưng thật bất đắc dĩ, tuy nói Vũ Mặc là sản phẩm siêu trí tuệ nhân tạo, thế nhưng cái gì cũng phải có hạn chế, cho dù có tối tân đến cỡ nào cũng không thể hoạt động mà không có năng lượng. Mà để đưa nàng từ thời không kia đến đây, giúp nàng hoà nhập vào thể xác này, vòng tay Vũ Mặc thực trùng hợp đã tiêu tốn hết năng lượng của nó. Hiện tại nha, ngay cả phát sáng nó còn chẳng làm được chứ đừng nói là liên thông tinh thần để trao đổi với nàng. Vũ Doanh chỉ còn nước rầu rĩ phân chia thời gian, vừa giúp bản thân tu luyện, vừa giúp Vũ Mặc bổ sung năng lượng.
“Bệ hạ, phía trước là điện Lăng Vân.”
“Ơ…” Vũ Doanh ngơ ngác nhìn sang, mới phát hiện là Châu Nương đang nhắc nhở nàng. Thấy Vũ Doanh còn một bộ mơ mơ màng màng, Châu Nương không khỏi sốt ruột lập lại: “Bệ hạ, nếu còn đi tiếp sẽ đến điện Lăng Vân. Kia là… ” nàng ta có chút chần chờ hạ giọng, “… nơi ở của Nhiếp Chính Vương”
Định thần lại, Vũ Doanh mới phát hiện hoá ra từ lúc nào nàng đã đi đến một khu đất trống trải, xung quanh không một bóng cung nữ và thái giám nào, xa xa trước mắt là ba chữ ‘Lăng Vân điện’ rồng bay phượng múa. Toà thiên điện hoa lệ bá khí chẳng kém Tinh Nguyệt cung của nàng đủ thể hiện địa vị không tầm thường của chủ nhân nó.
Vũ Doanh rầu rĩ túm túm tóc. Mật độ của năng lượng nguồn sống trong không gian quá mức không xác định, khi nhiều khi ít, không thể cố định hấp thu ở một nơi ngày này qua ngày kia. Vũ Doanh là sử dụng linh thức để dò tìm địa điểm có nhiều năng lượng dành cho Vũ Mặc, nàng hoàn toàn thơ thẩn bước đi, chỉ không để ý một chút đã đi đến một nơi như thế này. Trực giác cực tốt của nàng đang báo động, nơi đây tuyệt đối không phải nơi nàng nên đến bây giờ.
“Chủ nhân nơi này là Nhiếp Chính Vương? Tô Gia Mạnh?”
Châu Nương mím môi gật đầu: “Bệ hạ muốn đi vào sao?”
“À…” Nàng chần chờ, “Nghe nói thương thế của Nhiếp Chính Vương vẫn chưa khỏi hẳn đúng không? Aiz… Hiện tại vẫn là không cần phiền hắn tốt hơn, đợi khi khác trẫm lại ghé vậy.” Nói xong Vũ Doanh cũng không chờ đợi gì, trực tiếp quay đầu bước đi.
Nhiếp chính Vương gì chứ? Bây giờ tuyệt đối không thể gặp ah!
Thế sự khôn lường, ông trời lại thường thích trêu chọc người khác. Vũ Doanh càng không muốn đụng độ rắc rối thì rắc rối lại càng muốn hướng người nàng bò lên. Còn chưa kịp quay lưng chạy lấy người được mười thước, lỗ tai linh mẫn của nàng đã nghe được tiếng nói cười ríu rít phát ra từ cửa lớn Lăng Vân điện, tiếng nói ngày càng rõ ràng chứng minh nhóm người đã ra đến bên ngoài.
“Người đó là ai vậy?” Nàng nghe thấy giọng nói của một thiếu niên trong nhóm người.
“Hình như là hướng Lăng Vân điện đi đến phải không? Sao nửa đường lại quay về?” Lần này là giọng nữ. Nội tâm Vũ Doanh bật ngón cái. Chị nói em nè, em làm sao mà phán đoán chuẩn xác như vậy thế!?
“Là muốn đến thăm Vương gia ca ca sao? Muốn vào sao không vào lại nửa đường quay về? Lén lén lút lút có khi nào là gian tế gì đó không?” Lần này là giọng nói non nớt của một bé gái, Vũ Doanh có thể nghe ra sự kiêu căng trong giọng điệu của cô bé này.
“Tiểu Miên, không cần nói bậy…. Hoàng cung trọng địa sao xuất hiện gian tế được? ….Ngươi… đi gọi đám người đó lại…” Theo khoảng cách xa dần giọng nói thiếu niên cũng nhỏ dần, nhưng Vũ Doanh không cho rằng nàng đã tránh thoát phiền phức. Bởi vì nàng nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ truyền đến, là hướng chỗ nàng đi.
Vũ Doanh vẫn thong dong cất bước như hoàn toàn không biết có vài ánh mắt đang tập trung nàng, cũng như không hay có một số người đang không biết sống chết muốn ngăn bước nàng. Những tiếng bước chân ngày một rõ ràng, ngay cả nhóm tiểu cung nữ theo sau cũng phát hiện. Có người bước lên nói nhỏ vào tai Châu Nương, nàng ta nghe xong chỉ cau mày liếc mắt ra phía sau liền không để ý lắc đầu, tiếp tục cẩn trọng dìu tay Nữ đế. Tiểu cung nữ thấy thế cũng không dám nhiều lời, lui về hàng ngũ cuối đầu bước đi.
Trung tâm quyền lực của một đất nước tuyệt đối là nơi thị phi đến cực điểm, chỉ cần có chút đầu óc đều sẽ không tự nhiên tìm phiền phức cho mình, an phận làm việc mới có thể sống lâu hơn. Thấp cổ bé họng như cung nữ bọn họ tuyệt đối không dám nhiều lời. Càng huống chi nơi đây gần với chỗ Nhiếp Chính Vương nghỉ ngơi như vậy, phía trước lại là Nữ đế bệ hạ của Đại Triêu, đám người này nếu dám to gan gây sự chặn đường, kết cục chắc chắn không hay ho. Nghĩ như vậy đám tiểu cung nữ đi phía sau cũng yên yên tĩnh tĩnh mà chờ náo nhiệt.
Về phần Châu Nương, chỉ liếc mắt nhìn nàng cũng đã đoán ra được, đám người phía sau chính là thị vệ của phủ Chinh Nam Tướng quân. Khoé môi nàng khẽ nhếch, nở nụ cười lạnh lùng. Không cần nghĩ cũng biết đám người ồn ào phía sau dẫn đầu chính là tiểu thiếu gia của phủ Chinh Nam Tướng quân. Dám cho người cản đường Nữ đế, cho dù không biết là ai đi nữa thì ở nơi Hoàng cung cấm địa cũng tuyệt đối không có người dễ ức hiếp, nuôi dạy ra đứa nhỏ ngông nghênh phách lối coi trời bằng vung như vậy cũng chỉ có một mình Lý gia là làm được.
“Người phía trước là ai, mau dừng bước!” Rất nhanh thị vệ của Lý gia đặc biệt phái ra để bảo vệ tiểu thiếu gia họ Lý đã đến gần, hô to một câu rồi bước vòng qua đến trước mặt Vũ Doanh, “Thiếu gia bọn ta bọn ta mời các vị dừng bước.”
Vũ Doanh chớp chớp mắt, mặt không biểu tình nhìn bọn người trước mặt, lại khó hiểu nhìn sang Châu Nương chờ nàng ta giải đáp vấn đề. Châu Nương thật dứt khoát bước lên một bước lạnh giọng nói: “To gan! Các ngươi có biết đây là ai hay không? Dám đứng ra chặn đường, các ngươi chán sống rồi à?”
Thị vệ dẫn đầu sửng sốt một chút, ngần ngại nhìn Hoàng Vũ Doanh đứng giữa đám người, lại liếc nhìn Châu Nương bộ dạng hùng hổ, “Này… ”
Vũ Doanh bình thường rất sợ mặc những trang phục rườm rà vướng bận, đa số đều là trang phục tối giản hết mức chi tiết trang trí cùng vô số lớp vải, nhìn chất liệu vải đắt giá trên người nàng cũng chỉ biết được nàng là một vị quý nhân nào đó, rất khó xác định cụ thể thân phận. Hoàng cung lại có vô số quý nhân ra ra vào vào, với địa vị của Chinh Nam Tướng quân phủ hiện tại tuyệt đối đủ sức ngạo thị với bất kì thế lực nào, vì lẽ đó nên mới có chuyện tiểu thiếu gia họ Lý lại có đặc quyền mang thị vệ vào Hoàng cung. So với đó, chuyện chặn đường một vị quý nhân nào đó cũng là việc vặt vãnh, ngay từ đầu nhóm thị vệ này cũng không có bao nhiêu lo ngại bị trừng phạt.
Ngắn ngủi một lát bị khí thế của Châu Nương doạ, thị vệ dẫn đầu lặp tức lấy lại tinh thần, ngang nhiên nói: “Thiếu gia của ta là tiểu công tử Lý Tu Nhân, con trai Chinh Nam đại tướng quân. Bất quá là vì tò mò không biết thân phận của vị đây là gì nên muốn các vị dừng chân một lát để hỏi thăm. Các vị, xin phối hợp.”
Châu Nương rõ ràng bị lời nói của tên thị vệ làm cho tức giận, ở góc độ mà Vũ Doanh đứng, nàng có thể rõ ràng nhìn đến đôi tay nắm chặt của Châu Nương đang run nhè nhẹ. Trong lòng nàng tặc lưỡi. Chinh Nam tướng quân ư, trông thật oai phong nhỉ?
“Ngông cuồng! Các ngươi… A…”
Châu Nương còn chưa kịp nói hết câu đã bị bàn tay đặt lên vai mình làm cho sửng sốt kêu nhẹ một tiếng, tiếp theo Hoàng Vũ Doanh thật tự nhiên kéo nàng ta lùi lại một chút, bước lên trước nói: “Ngươi nói thiếu gia của ngươi tên gọi là gì? Họ Lý tên Tu Nhân sao?” Vũ Doanh tò mò hỏi, họ tên người này nghe qua khá quen tai, hình như khi nàng nghe đám cung nữ lén lút trò chuyện có nhắc qua nó vài lần.
“Đúng vậy!” Tên thị vệ ưỡn ngực thẳng lưng trả lời.
“Ồ… ” Khoé môi nàng hơi nhếch, phát ra một tiếng cảm thán rồi lại chẳng nói gì nữa, chỉ mỉm cười đứng tại chỗ… Bởi vì nàng nghe thấy, tiếng bước chân của những kẻ muốn gặp nàng đang rõ ràng dần.
Lượt xem: 14
Số người xem: 12
Mã ID của bài viết này là: 3067
truyện này có một chỗ là giống như trong truyện ngâm vịnh phong ca , là Nữ đế và nhiếp chính vương , còn cốt truyện này thì để xem sao
ừm, lúc ta đọc cũng thấy giống giống
nhưng nội dung khác là được, dù sao cốt truyện bị trùng vài thứ cũng không có gì không tốt. Phải không ?)\
Ngâm vịnh phong ca có Nữ đế à bạn, Np hay 1 vs 1 thế? Mình theo chủ nghĩa đại nữ tử, muốn cho phái nữ cầm quyền nên mới viết truyện về nữ hoàng đế và truyện cũng thể loại Np :3 nếu là Np vậy mình cũng đi đọc thử xem, với lại xem cốt truyện để tránh bị trùng nữa
Ừ , là một với một hay lắm tới lỗi mình đọc hai ba lần
Mình đọc thử 1 chương truyện đó rồi, cảm thấy quen quen, có lẽ mình từng đọc qua rồi mà vì đọc nhiều truyện quá nên trí nhớ về nó mơ hồ quá. Mình bị lậm truyện nữ tôn, ban đầu định đặt là Nữ hoàng, nhưng lại cảm thấy cách gọi này đương nhiên quá ko hợp với xã hội nam tôn nên lấy Nữ đế thay vào, chắc cũng có 1 phần do bị ấn tượng về truyện này ảnh hưởng chăng? Nhưng mình sẽ cố gắng sáng tạo trong cốt truyện và hạn chế đi theo những mô típ cũ hết mức có thể. Cảm ơn bạn đã nhắc nhở nhé