Chương 1: A Chiêu bị oan uổng

Người dịch: Viễn Giả Lai Ni

 

Hỗn Độn đại lục, Thiên Bích thôn.

Thiên Bích thôn, vì gần sát mặt bắc nơi u ám vô tận, kéo dài bất tận đến tận chân trời, lại có Thiên Bích cao ngất một màu đen kịt mà được gọi tên như thế.

Trăm năm trước, thôn dân Thiên Bích là để tránh chiến loạn mà di cư đến nơi này, bất ngờ gặp được một con thần thú. Thần thú động lòng trắc ẩn, cho phép bọn họ cư trú tại đây.

Nhiều thế hệ trong thôn tương truyền từ đời này sang đời khác, dặn rằng: phàm nhân tuyệt đối không được tiến gần Thiên Bích màu đen, nơi ấy là giới tuyến giữa phàm nhân cùng tiên nhân, kẻ nào vi phạm tất bị thiên phạt. Đó là lời đồn lưu truyền từ lâu.

 

Ngày mùa hè, chạng vạng.

Mặt trời phía tây kéo dài bóng dáng vạn vật, từng nhà từng hộ đều đã nổi lên khói bếp lượn lờ.

Một bóng dáng nhỏ bé cõng trên lưng bó củi cao hơn chính thân thể, từng bước gian nan đi về phía trước.

Dưới tàng đại thụ đầu thôn, có mấy hài tử đang đùa giỡn ầm ĩ. Trông thấy thân ảnh nho nhỏ kia xuất hiện ở cửa thôn, tựa như phát hiện vật chơi mới mẻ:

“Là A Chiêu!”

Bọn chúng nhất tề chạy đến, vây quanh A Chiêu, đồng thanh xướng lên khúc ca dao đầy ác ý bằng thanh âm thiên chân vô tà:

“A Chiêu A Chiêu, không cha lại không nương,
Đứa con hoang không ai cần,
Đứa con hoang, không cha không mẹ,
Người người đều ghét, đều ghét…”
(Giải thích cho người mới: nương = mẹ. Vì dịch truyện Trung Quốc. Có nhiều bạn thích văn phong trung quốc. Không thích quá thuần Việt, nên Ni sẽ giữ nguyên một số từ hán việt dễ hiểu. Các bạn không thích như vậy thì có thể để lại bình luận, Ni sẽ ưu tiên dịch theo phong cách được yêu thích nhiều hơn)

A Chiêu không nói lời nào, ánh mắt đảo qua một vòng đám tiểu hài tử bao quanh nàng; một, hai… năm đứa, đánh không lại.

Nàng cúi đầu, lặng lẽ tránh né, bước chân càng nhanh hơn.

Một hài tử thấy nàng không phản ứng, cảm thấy mất hứng, liền nhặt hòn đá nhỏ dưới đất ném về phía nàng.

“Tháp!”

Hòn đá đánh lên người A Chiêu, rồi rơi xuống đất.

A Chiêu tựa như sau lưng mọc mắt, nghiêng người tránh né, thoát được một viên, nhưng vẫn có vài hòn khác đập trúng thân thể.

Nàng đau quá, nhíu mày lại, rồi lập tức xoay người chạy đi, chân ngắn nhỏ liền bước thật nhanh.

Mấy hài tử phía sau thấy vậy, cười ha ha vui vẻ.

A Chiêu cắm đầu chạy về hướng cửa nhà, từ xa đã thấy sắc mặt bá nương tức giận đứng trước cửa.

Nàng rụt cổ lại, giọng nói nhút nhát gọi:

“Bá nương…”

Xuân Hoa giận dữ bước tới, giơ chổi trong tay đánh nàng, vừa đánh vừa mắng:

“Tiện nha đầu! Ta cho ngươi ăn cho ngươi ở, ngươi lại dám trộm ăn gà mái đẻ trứng trong nhà?! Xem hôm nay ta có đánh chết ngươi hay không!”

A Chiêu quen thuộc mà né tránh, một bên trốn một bên lớn tiếng kêu:

“Ta không có!”

Đại Bảo, nhi tử bảy tuổi của Xuân Hoa đứng trước cửa kêu to:

“Nương! Chính là nàng trộm! Con thấy nàng ăn sạch cả con gà đó!”

Xuân Hoa nghe vậy càng giận, giơ chổi đánh dữ hơn:

“Còn dám nói dối! Xương gà đều ở ngay chỗ ngươi ngủ, còn dám chối!”

A Chiêu người nhỏ tay chân ngắn, có vài roi không tránh kịp, từng cái đánh trúng khiến nàng đau đến rưng rưng nước mắt:

“Ta thật sự không có trộm! Không phải ta! Hôm nay ta cả ngày đều ở bên ngoài đốn củi!”

Động tĩnh quá lớn, không ít thôn dân chạy đến vây xem náo nhiệt.

Có người nhìn một lúc, hiểu được nguyên do, liền khuyên can:

“Vợ Đại Tráng, đừng đánh nữa. A Chiêu mới ba tuổi, chỉ là một con gà mái thôi, cần gì so đo với hài tử.”

Xuân Hoa trợn trắng mắt, đáp lời:

“Ngươi không so đo thì ngươi nuôi nàng!”

Người kia nghe xong lập tức thoái lui:

“Ta mới không nuôi!”

Ba năm trước, Lưu lão đầu đột nhiên ôm về một tiểu hài còn nằm trong tã, mặt mày hớn hở khoe với thôn dân rằng đây là hài tử thần thú gửi gắm cho ông chăm sóc.

Thần thú nói, chỉ cần ông chiếu cố đứa nhỏ này thật tốt, không chỉ có thể sống lâu trăm tuổi, còn có thể đắc đạo thành tiên.

Cho nên Lưu lão đầu đối với A Chiêu rất tốt, cái ăn cái dùng đều nhường cho nàng trước.

Việc ấy khiến con dâu ông là Xuân Hoa hết sức bất mãn. Nhưng Lưu lão đầu tính tình cương liệt, lại là trụ cột của cả nhà, Xuân Hoa chỉ đành nhẫn nhịn.

Thẳng đến hai tháng trước, thân thể đang khỏe mạnh như trâu của Lưu lão đầu lại đột nhiên đoản mệnh.

Khi ấy vừa vào đầu xuân, ông cả ngày làm đồng, khí lực dồi dào, mới vừa về nhà còn ôm A Chiêu chơi “nâng lên cao”, vậy mà chẳng bao lâu sau đã thở hắt một hơi rồi tắt thở.

Từ đó, mọi người liền cho rằng A Chiêu là tai tinh khắc chết Lưu lão đầu.

Rõ ràng không phải thần thú gửi gắm gì cả, mà là một con tiểu yêu nghiệt. Bằng không, một người đang sống khoẻ như vậy, sao tiếp xúc với nàng liền chết?

Lưu đại tráng từng định ném bỏ A Chiêu, nhưng dù ném xa đến đâu, sáng hôm sau nàng vẫn xuất hiện ngay trước nhà.

Ném mãi không xong, mọi người càng thêm chắc chắn: chính là A Chiêu khắc chết Lưu lão đầu, là yêu quái đoạt mệnh.

Người nọ nhớ đến chuyện này, sợ Xuân Hoa lại đem nàng ném sang nhà mình, liền lạnh giọng:

“Hài tử ba tuổi đã biết trộm cắp, sau này tất không ra gì!”

Lại có người nói:

“Không chừng mấy hôm trước nhà ta mất trứng gà cũng là nàng trộm!”

“Nhà ta cải trắng cũng bị nhổ mất mấy cây!”

A Chiêu nghe mọi người nói, vội vàng lắc đầu, gấp gáp giải thích:

“Không phải ta trộm! Thật sự không phải!”

“Nàng trộm đồ cũng đâu phải chuyện gì mới, trước kia còn đánh cháu nội ta nữa kìa!”

“Nhi tử nhà ta cũng từng bị nàng đánh!”

“Thật là một đứa trẻ hoang chẳng ra gì!”

A Chiêu nhìn quanh một vòng người, trong mắt họ đều là vẻ hung ác ghét bỏ. Nàng cảm thấy bọn họ giống như quỷ ăn người, đáng sợ vô cùng.

Không chịu nổi nữa, nàng đẩy đám người ra, xoay người bỏ chạy.

A Chiêu cứ chạy mãi, muốn ném hết những kẻ đáng sợ ấy ra sau lưng.

Nàng không để ý đường dưới chân, đột nhiên giẫm phải một vật mềm mềm, thân mình lảo đảo, “bụp” một tiếng ngã sấp xuống đất, mặt đập vào nền đất, mũi đau nhói.

Nàng nằm rạp không động đậy mệt quá, đau quá…

Ngay lúc ấy, một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên:

“Không biết sống chết! Dám dẫm lên Bổn Tọa? Tìm chết sao?”

A Chiêu ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn quanh, lúc này mới phát hiện chính mình đã chạy vào cấm địa của Thiên Bích thôn.

Thái dương sắp lặn, Thiên Bích trước mặt càng thêm u tối. A Chiêu hơi hoảng sợ:

“Xin… xin lỗi… Ơ? Cẩu cẩu?!”

Trước mặt nàng là một con sinh vật toàn thân tuyết trắng, bốn chân đen kịt, lông xù tung tóe… giống như cẩu?

Thân hình nó không lớn, tứ chi chấm đất thì chỉ cao tới đầu gối A Chiêu, nhìn qua thật đáng yêu, lại vô hại.

Nghe thấy thanh âm non nớt của nàng, sinh vật nọ khựng lại, quay đầu nhìn nàng:

“Từ đâu tới tiểu oa nhi?”

A Chiêu thấy nó biết nói chuyện, đôi mắt lập tức sáng rỡ:

“Cẩu cẩu biết nói chuyện!!”

“Vô lễ! Bổn Tọa là thần thú! Ngươi dám gọi ta là cẩu?! Muốn chết à?!”

Bộ dáng giận dữ ấy lại chẳng khiến người ta sợ hãi, trái lại còn càng thấy đáng yêu.

“Thần thú? Ngươi là thần thú?” A Chiêu hai mắt phát sáng, lập tức nhớ đến truyền thuyết trong thôn: thần thú vô năng bất năng, thậm chí có thể khởi tử hồi sinh!

Thần thú thấy tiểu oa nhi kia ánh mắt sáng rỡ liền lui hai bước:

“Đúng… đúng vậy! Bổn Tọa chính là thần thú! Ngươi… ngươi muốn làm gì? Đừng lại gần!”

A Chiêu lao tới, ôm chặt thần thú đầy lông mềm mịn:

“Thần thú, cầu ngươi… cứu sống gia gia…”

Thần thú giơ vuốt, định đẩy gương mặt nhỏ kia ra:

“Ngươi… cách Bổn Tọa xa một chút…”

“Thần thú… cứu gia gia đi… ô ô…”

A Chiêu chỉ ba tuổi, chưa hiểu rõ sinh tử, nhưng nàng biết gia gia đã chết.

Khi có gia gia, cuộc sống của nàng rất vui vẻ, ai cũng đối tốt với nàng.

Sau khi gia gia mất, mọi thứ đều thay đổi.

Bá bá và bá nương hung dữ, bắt nàng giặt đồ, trồng rau, nhặt củi. Làm không tốt thì lấy chổi đánh, mỗi ngày chỉ cho hai chén nước cơm.

Đám tiểu hài trong thôn cũng khi dễ nàng, nhưng nàng không dám phản kháng nữa vì nếu phản kháng, bá nương lại đánh nàng.

Nghĩ tới đây, A Chiêu khóc đến thương tâm:

“Ô ô… gia gia…”

Tiếng khóc lớn dần, A Chiêu không phát hiện một dòng máu đỏ tươi đang từ mũi nàng chảy ra.

Tí tách.

Máu mũi rơi xuống, nhiễm đỏ một mảng lông tuyết trắng của thần thú…

 

Lượt xem: 47

Số người xem: 46

Mã ID của bài viết này là: 36443

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!