Chương 9: A Chiêu – Ta là toàn thôn lợi hại nhất hài tử
Người dịch: Viễn Giả Lai Ni
“A cô ~”
Tiếng bụng A Chiêu vang lên, kéo Lý Kinh Tuyết đang phiêu du suy nghĩ trở về. Nàng nhìn về phía tiểu cô nương: “Đói bụng?”
Nàng theo bản năng sờ bên hông, túi trữ vật nàng luôn mang theo có rất nhiều đồ ăn vặt chuẩn bị cho nhi tử. Nhưng hiện tại, tay nàng sờ soạng hồi lâu vẫn không thấy gì.
Lúc này, Lý Kinh Tuyết mới nhớ ra, từ khi tỉnh lại nàng chưa từng thấy lại túi trữ vật của mình. Nàng dò hỏi A Chiêu có gặp qua không.
Tiểu cô nương cẩn thận hồi tưởng một lúc rồi lắc đầu: “Không có thấy.”
Lý Kinh Tuyết đoán chắc là trong lúc mình rơi xuống vách núi đã đánh mất, trong lòng hơi tiếc nuối. Túi trữ vật của nàng ngoài linh quả ăn vặt ra, còn có lò luyện đang và rất nhiều đan nàng luyện đan mấy năm nay.
Nếu hiện tại nàng có đan dược, thương thế chắc chắn sẽ hồi phục nhanh hơn.
A Chiêu tò mò hỏi: “Cái đồ vật kia rất quan trọng với mẹ sao?”
Lý Kinh Tuyết sờ đầu nàng, cười nhàn nhạt: “Không quan trọng lắm.”
A Chiêu gật đầu, lộ ra thần sắc như đang suy nghĩ gì đó.
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, bụng nàng lại thầm thì vang lên.
Giải quyết cái bụng đói vẫn luôn là chuyện rất trọng yếu.
A Chiêu đứng dậy dặn dò mẹ nhà mình: “Mẹ, ta đi tìm đồ ăn, người ngoan ngoãn ở nhà.”
“Ta đi cùng con?” Lý Kinh Tuyết cũng muốn đứng lên. Nàng ngủ một giấc, A Chiêu lại giúp nàng đổi thuốc, thân thể cảm thấy khá hơn nhiều.
“Không được.” Tay nhỏ A Chiêu ấn vai nàng, đem nàng đè trở lại rơm rạ, khuôn mặt nhỏ gầy ba ba vô cùng nghiêm túc:
“Tiểu Bạch nói, thương thế của người rất nặng, không thể chạy loạn, chỉ có thể nằm nghỉ ngơi.”
Lý Kinh Tuyết bị tiểu hài tử ấn xuống rơm rạ, trong lòng có chút kinh ngạc. Tuy hiện tại nàng bị trọng thương, nhưng thân thể nàng vốn không yếu, sức lực cũng không nhỏ, mà tân nữ nhi của nàng lại có thể chỉ dùng một tay đè nàng nằm lại được???
A Chiêu thấy mẹ không động đậy, cho rằng lời mình có sức thuyết phục, liền phất phất tay: “Mẹ ngươi phải ngoan ngoãn nha, ta sẽ mau chóng trở về.”
Bị nữ nhi dặn dò phải ngoan ngoãn, Lý Kinh Tuyết: ……
A Chiêu đi đến bờ sông nhỏ trong thôn tìm bắt trai sông, bắt cá nhỏ, tôm nhỏ.
Đêm đầu tiên sau khi tương ngộ cùng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không biết từ nhà ai ngậm đến một khối bánh rán, đưa cho A Chiêu ăn no bụng.
A Chiêu ăn xong mới biết khối bánh kia là Tiểu Bạch trộm của người khác, từ đó nàng không cho nó đi kiếm đồ ăn nữa, mà tự mình ra sông tìm.
Vận khí nàng rất tốt, mỗi lần ra bờ sông đều có thu hoạch: từng bắt được con cá lớn bằng bàn tay người trưởng thành, đào được trai sông lớn giấu trong bùn, thậm chí còn tìm được trứng vịt hoang.
Nàng còn dùng những thứ như cá tôm, trứng vịt hoang ấy để đổi lấy chút gạo kê, bột mì với thôn dân có tâm địa mềm mỏng.
Chỉ trong hai ngày tự lực cánh sinh bên ngoài, A Chiêu kinh ngạc nhận ra, sau khi bị bá nương đuổi khỏi cửa, nàng lại có thể ăn no bụng, không cần làm việc nhà, thời gian ngủ còn nhiều hơn.
Trừ việc chỗ ở có chút cũ nát, khó coi ra, cuộc sống của nàng hiện tại thật sự không tệ.
A Chiêu tiểu bằng hữu thậm chí có chút hối hận: lúc trước bị bá nương cầm chổi đánh, nàng đáng lý nên chạy trốn luôn, chứ không nên chịu đựng ăn đòn, còn bị đói bụng lâu như vậy.
Bất quá, hiện tại cũng không muộn ~
Có mẹ rồi, A Chiêu tâm tình vô cùng tốt ~
Nàng vừa hừ ca khúc không rõ tên, vừa xắn ống quần ống tay áo, đứng trong sông lật đá tìm cá tôm. Ngẫu nhiên bắt gặp chỗ khe đá nhỏ, đào vài cái là ra trai sông còn to hơn bàn tay nàng.
Không lâu sau, tiểu cô nương dùng đá đập hôn mê một con cá trích bơi đến gần chân mình, đào được ba con trai sông, bên mép trúc phiến đã chất non nửa sọt tôm sông.
Dù đã thấy vài lần cảnh tượng như vậy, Tiểu Bạch vẫn không nhịn được cảm thán vận khí nha đầu này thật tốt.
Nhẹ nhàng liền thu hoạch được nhiều như vậy đồ ăn.
Đồ ăn thu được gần đủ, A Chiêu quyết định tại chỗ xử lý nguyên liệu, rồi mới mang về nhà.
Ba tuổi A Chiêu rất có bản lĩnh, bá nương ngoài việc không cho nàng nấu ăn ra, những việc còn lại đều sai nàng làm qua.
Chặt củi, giết gà, giết cá, cho gà ăn, quét tước, trông tiểu bảo…
A Chiêu nhặt một khối đá tương đối mỏng, mài trên một khối đá khác, vài ba lượt liền khiến nó sắc bén. Nàng một tay bắt con cá bị đập choáng, một tay cầm đá, lưu loát mổ bụng cá.
Tiểu Bạch: “Ta muốn uống canh cá.”
A Chiêu vừa cạo vảy cá vừa gật đầu: “Hảo, mẹ một chén, ta một chén, ngươi một chén.”
Tiểu Bạch: Hoá ra ta chỉ xếp hạng cuối cùng?
A Chiêu lại nói: “Canh cá cho thêm tôm sông với trai sông nấu cùng.”
Ngày hôm qua nàng đã nấu canh cá một lần, rất ngon, cả nàng và Tiểu Bạch đều thích.
A Chiêu nhớ lại hương vị canh cá hôm qua, nhịn không được nuốt nước miếng.
Tiểu Bạch vẫy vẫy cái đuôi, đối với canh cá hôm nay tràn ngập chờ mong.
A Chiêu lại nói: “Chúng ta dùng bột mì làm bánh, nấu cùng canh cá, như vậy càng ăn ngon.”
Tiểu Bạch nghe xong không nhịn được hỏi: “Ngươi là tiểu hài tử, sao biết nhiều như vậy?”
“Bởi vì ta lợi hại nha.” A Chiêu kiêu ngạo ngẩng cằm. Không phải nàng khoe khoang, nhưng gia gia vừa qua đời, bá nương sai nàng làm cái gì, nàng đều học được. Nàng cảm thấy chính mình là toàn thôn lợi hại nhất hài tử.
Đối với người khác, A Chiêu là tiểu cô nương có chút khiến người khiếp đảm. Nhưng trước mặt Tiểu Bạch, nàng lại vô cùng tự tin và rộng rãi.
A Chiêu xử lý xong cá, lại tách vỏ trai sông, lấy thịt trai bên trong rửa sạch, thuận tay mang cả vỏ trai hoàn chỉnh về làm chén.
Nàng chiến thắng trở về, trước tiên đặt đồ thu hoạch hôm nay trước cửa, rồi lộc cộc chạy vào nhà, thanh âm mềm mại vang lên: “Mẹ, ta đã về rồi.”
Dựa lưng vào vách tường, Lý Kinh Tuyết thấy tiểu cô nương bình an trở về thì thở phào nhẹ nhõm: “Đã về rồi.”
A Chiêu chia sẻ thu hoạch với nàng: “Ta bắt được một con cá, đào được ba con trai sông to, còn có gần nửa sọt tôm sông.”
Đôi mắt tiểu cô nương sáng lấp lánh, vô cùng đáng yêu.
Lý Kinh Tuyết sờ đầu nàng: “A Chiêu thật lợi hại.”
A Chiêu cong cong đôi mắt: “Ta đi nấu cơm ~”
Lý Kinh Tuyết: “Để ta……”
“Không, để ta.” A Chiêu rất quyết đoán cắt ngang lời nàng, vẫn như cũ bắt nàng hảo hảo nằm nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Lý Kinh Tuyết hơi lo lắng: “Ngươi biết nấu cơm?”
“Đương nhiên, ta rất lợi hại a ~”
Thấy nàng tự tin như vậy, Lý Kinh Tuyết cũng không nói thêm: “Vậy làm phiền ngươi rồi.”
A Chiêu ưỡn ngực: “Giao cho ta ~”
A Chiêu đi ra khỏi nhà tranh, nhịn không được duỗi tay sờ sờ đầu mình, hắc hắc nở nụ cười.
Đang chăm chú nhìn tôm sông tung tăng, Tiểu Bạch nghe được tiếng cười hắc hắc kia, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi đang cười cái gì?”
A Chiêu đáp: “Tay mẹ thật ấm áp.”
Tiểu Bạch không hiểu ý tưởng của tiểu nhân loại này.
A Chiêu từng dùng mấy khối đá dựng trước nhà tranh thành một cái bếp lò giản dị. Dụng cụ nấu cháo là bình gốm nứt người ta bỏ đi. Một nửa bình còn nguyên vẹn trở thành nồi nấu ăn của nàng.
Nàng lưu loát nhóm lửa, nấu nước. Sau khi nước sôi sùng sục, nàng bỏ cá trích cùng trai sông đã xử lý sạch sẽ vào nấu. Trong lúc canh đang sôi, nàng nhào một khối bột nhỏ.
Canh cá gần chín, nàng bỏ tôm sông vào, rồi nắm bột thành từng viên nhỏ, từng viên một ném vào nồi cùng nấu, lại bỏ thêm vài thứ khác…
Cuối cùng, Tiểu Bạch nhìn nồi canh cá đặc sệt nhão nhão, dính dính, không biết từ khi nào đã biến thành màu xanh mướt, lập tức xù lông: “Đây là cái gì?”
Chương 10: Xanh Mượt Ngật Đáp Canh Cá
Đồ ăn có màu xanh mượt trước mắt làm cho Tiểu Bạch có một loại cảm giác ăn một ngụm ngươi liền xong đời.
Nó hỏi: “Ngươi bỏ thêm cái đồ vật kỳ quái gì?”
Rõ ràng nó vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, sao lại thế này?
A Chiêu chớp chớp đôi mắt: “Ta không có thêm đồ vật kỳ quái.”
Tiểu Bạch: “Kia như thế nào sẽ biến thành dáng vẻ này?”
Tiểu Bạch nói xong tiến lên dùng sức ngửi ngửi, ngửi thấy mùi thảo dược đắng, nó tức khắc mở to hai mắt: “Ngươi bỏ thêm nguyệt kiến thảo?!”
“Ân,” A Chiêu dùng sức gật đầu.
Tiểu Bạch hỏi nàng: “Ngươi vì cái gì muốn thêm nguyệt kiến thảo?”
A Chiêu nghiêng nghiêng đầu, trả lời: “Mẹ cũng muốn uống bánh canh, ta nghĩ nguyệt kiến thảo tốt với thương thế của mẹ, liền bỏ thêm mấy cây vào.”
Tiểu Bạch:……
“Bỏ thêm nguyệt kiến thảo còn có thể ăn?”
A Chiêu khó hiểu hỏi lại: “Vì cái gì không thể ăn? Nó lại không phải độc dược.”
Tiểu Bạch: Tch… nói ra cũng có lý…… Không đúng! Ai lại thêm dược liệu vào đồ ăn chứ?
A Chiêu một tay vỏ con trai, đem nó làm thìa, làm chén. Nàng múc một chén canh xanh mượt đưa cho Tiểu Bạch: “Cho ngươi.”
Tiểu Bạch không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Ta không ăn, ngươi cho mẹ ngươi ăn đi.”
A Chiêu có điểm ngoài ý muốn, ngay sau đó vui mừng nói: “Tiểu Bạch, ngươi trưởng thành rồi.”
Hai ngày nay nàng làm cơm, Tiểu Bạch đều là người đầu tiên ăn. Hiện giờ nó lại đem chén canh thứ nhất nhường cho mẹ, thật ngoan ~
Tiểu Bạch không giải thích nhiều, chỉ nói: “Chạy nhanh đưa cho mẹ ngươi đi, bằng không sẽ nguội.”
A Chiêu nghe vậy, hai tay bưng chén bánh xanh mượt vào phòng trong: “Mẹ, ăn cơm lạp ~”
Lý Kinh Tuyết nhìn chén bánh canh xanh mượt kia, ngây ra: “Đây là?”
A Chiêu lớn tiếng: “Canh cá ~~”
Lý Kinh Tuyết chần chờ: “Này… nhan sắc?”
“Ta bỏ thêm nguyệt kiến thảo,” A Chiêu nãi thanh nãi khí nói, “Mẹ bị thương cần dùng thảo dược này để ngăn huyết. Ta muốn mẹ mau khỏi, nên bỏ thêm vào canh cá.”
“Nguyệt kiến thảo?” Lý Kinh Tuyết lập tức chú ý: “Nơi này có nguyệt kiến thảo?”
A Chiêu gật đầu: “Có, có rất nhiều.”
Nguyệt kiến thảo là dược liệu hiếm thấy ở giới Tu chân. Hạt giống theo gió bay, thích sinh trưởng ở đỉnh núi vách đá, hoang dã vắng vẻ, rừng sâu rậm rạp……
Từng có y tu muốn gieo trồng nó, nhưng không ai thành công, chỉ có thể đến dã ngoại hái lấy.
Nó có cành lá thật dài, toàn thân xanh biếc, bộ dáng giống cỏ tranh. Ban ngày không có linh khí, trông như cỏ dại bình thường. Đến đêm, nguyệt kiến thảo phát ra lục quang u ám, hấp dẫn thiên địa tinh hoa, là tài liệu tốt nhất để chế tác đan dược cầm máu.
Lý Kinh Tuyết càng thêm quyết tâm, chờ thương tốt liền muốn ra ngoài một vòng.
“Mẹ, ngươi hai ngày này vẫn luôn ngủ, không ăn gì cả, mau ăn một chút,” A Chiêu không biết mẹ mình đang nghĩ gì, đem chén canh cá đưa đến trước mặt.
Lý Kinh Tuyết:……
Chén bánh canh kia thoạt nhìn thật không tốt a……
Nàng đang suy tư làm sao cự tuyệt ý tốt của nữ nhi, đã thấy đôi mắt đen trắng rõ ràng của tiểu cô nương mang theo nồng đậm lo lắng:
“Mẹ, bụng ngươi nhất định rất khó chịu, nhanh ăn đi ~”
A Chiêu biết nếu không ăn, bụng sẽ kêu, rất khó chịu. Tuy rằng hiện giờ bụng mẹ còn chưa kêu lên.
Lý Kinh Tuyết giật mình, rồi mỉm cười tiếp nhận chén canh: “Cảm ơn A Chiêu.”
A Chiêu cong cong đôi mắt: “Không khách khí.”
Nàng không rời đi, ngồi xổm trước mặt mẹ, trông mong nhìn nàng: “Mẹ, ngươi mau nếm thử. Tiểu Bạch luôn khen ta nấu ăn rất ngon ~”
“Nó trước đây đều cướp ăn đầu tiên, biết mẹ sinh bệnh không thoải mái, liền nhường mẹ ăn trước.”
Lý Kinh Tuyết trong ánh mắt chờ mong của A Chiêu, cúi đầu uống một ngụm canh, hình dung hương vị này thế nào đây……
Bánh canh này không có cho muối, mùi cá rất nặng, ngoài ra còn có một cổ cay đắng bá đạo, so với dược còn khó uống hơn.
Cái cay đắng kia, Lý Kinh Tuyết quá quen thuộc, chính là nguyệt kiến thảo.
Nàng đem canh nuốt xuống, cực lực giữ vững biểu tình: “Cảm ơn A Chiêu, ngươi cũng mau đi ăn đi.”
A Chiêu xác thật cũng đói bụng, nàng lên tiếng, đứng dậy ra ngoài ăn canh.
Nàng trước tiên múc cho Tiểu Bạch một chén, sau đó tự mình múc đầy một chén canh cá, thổi thổi hơi nóng phía trên, há mồm “ô ngao” uống một ngụm lớn.
Tiểu Bạch ngồi xổm một bên nhìn nàng, thấy thân thể nàng cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhăn lại thành một đoàn.
Tiểu Bạch không khách khí cười ha ha: “Ha ha.”
A Chiêu nuốt xuống, thè lưỡi: “Thật đắng.”
Tiểu Bạch tức giận nói: “Ngươi bỏ nguyệt kiến thảo, không đắng mới là lạ.”
Nó nhìn tiểu cô nương: “Đắng quá thì đừng ăn.”
A Chiêu hai tay bưng vỏ trai, lắc đầu: “Không, ta muốn ăn.”
“Ân?”
“Không thể lãng phí,” A Chiêu nãi thanh nãi khí nói: “Hơn nữa không ăn sẽ đói, đói bụng sẽ không cao.”
Cho nên, muốn ăn.
Tiểu Bạch trầm mặc một chút: “Vậy đều cho ngươi ăn đi.”
“Di? Tiểu Bạch không ăn?”
“Bổn tọa mới không cần ăn đồ vật đắng như vậy.”
“Được rồi, Tiểu Bạch kén ăn.”
“Bổn tọa nơi nào là kén ăn? Là nó quá đắng!”
“Nó chỉ là đắng một chút, không phải thực đắng.”
Lý Kinh Tuyết bưng hà vỏ trai, nghe một người một thú đối thoại bên ngoài, không khỏi nở nụ cười.
Chạng vạng hôm đó, A Chiêu ăn no căng, bụng nhỏ tròn vo, nàng đánh no cách, cảm thấy khó chịu.
Lý Kinh Tuyết nhìn thấy, lại nghĩ tới túi trữ vật của mình, bên trong có tiêu thực đan nàng luyện chế. Nếu có tiêu thực đan, A Chiêu sẽ không khó chịu như vậy.
May mắn, thân thể A Chiêu vô cùng khỏe, dạ dày cường đại, đi bộ vài vòng liền không còn khó chịu.
Buổi tối, A Chiêu nằm bên cạnh Lý Kinh Tuyết, ôm lấy một cánh tay nàng. Trong bóng tối, đôi mắt tiểu cô nương lóe sáng.
Lý Kinh Tuyết nhẹ giọng hỏi: “Ngủ không được?”
A Chiêu gật đầu: “Có điểm.”
“Vì cái gì?”
A Chiêu nhích lại gần: “A Chiêu lần đầu tiên cùng mẹ ngủ.”
Lý Kinh Tuyết đau lòng sờ đầu nàng: “Về sau chỉ cần ngươi không chê mẹ, mẹ đều có thể cùng ngươi ngủ.”
“Thật sự?”
“Đương nhiên.”
“Quá tốt rồi, mẹ thật tốt ~”
A Chiêu hỏi: “Mẹ, ngươi là bầu trời tiên tử sao?”
“Không phải.”
“Vậy vì sao ngươi từ bầu trời rơi xuống? Gia gia nói, tiên tử đều ở trên trời đó.”
“Mẹ trước kia sống không phải ở trên trời.”
“Ân? Nhưng rõ ràng ngươi là từ trời rơi xuống mà……”
Lý Kinh Tuyết không biết nên giải thích thế nào. Còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, bên tai đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.
A Chiêu ngủ rồi.
Nàng ngủ rất say, khóe miệng cong cong, như thể đang mộng đẹp.
Lý Kinh Tuyết nhìn tiểu cô nương bên người, suy nghĩ dần bay xa……
Nàng nhớ đến con trai mình, trước ba tuổi đều rất dính nàng. Đạo lữ của nàng nói, ba tuổi phải hiểu chuyện, liền để con một mình ở tiểu viện. Nhi tử lúc đó khóc mãi không thôi, mỗi sáng đôi mắt đều hồng.
Khi đó, nhi tử nhìn thấy nàng, ánh mắt cũng giống A Chiêu như vậy, sáng ngời……
Chỉ là, không biết từ khi nào, con trai nàng bắt đầu chán ghét nàng.
Lượt xem: 34
Số người xem: 31
Mã ID của bài viết này là: 36459