Chương 13: Nhặt được một phen sẽ đánh người kiếm
Người dịch: Viễn Giả Lai Ni
A Chiêu cõng sọt tung tăng đi phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xem Lý Kinh Tuyết phía sau có đuổi kịp không. Thấy nàng theo kịp rồi, A Chiêu lại tiếp tục nhảy nhót dẫn đường.
“Mẹ, chúng ta đến lạp,” A Chiêu dừng bước, chỉ tay về phía trước.
Lý Kinh Tuyết theo ánh mắt nàng nhìn tới, chỉ thấy chỗ cỏ bị giẫm nát, lác đác vết máu vương trên cỏ. Nàng đi tới gần, ngẩng đầu nhìn lên Thiên Bích màu đen sừng sững trước mắt.
Thiên Bích kia giống như bị người dùng kiếm từ trên trời chém xuống, thẳng tắp mà hiểm trở. Màu đen u trầm kia khiến người ta nhìn lâu cũng sinh ra hốt hoảng trong lòng.
A Chiêu thấy mẹ mình cứ ngửa đầu nhìn mà không nhúc nhích, cũng tò mò ngẩng đầu theo, nhìn hồi lâu mà không thấy gì lạ, bèn hỏi: “Mẹ, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Lý Kinh Tuyết hoàn hồn, xoa đầu tiểu cô nương: “Không có gì, chỉ cảm thấy hôm nay vách tường thật cao.”
Ở nơi này, chỉ có nàng biết cái gọi là Thiên Bích thực ra là Diệt Tiên Nhai. Trên nhai lại là một thế giới hoàn toàn khác với trong thôn.
Bất quá…
Trong mắt Lý Kinh Tuyết hiện lên một tia trầm tư. Chính mình từ nơi cao như vậy rơi xuống, chẳng những không chết, mà cả căn cốt cũng không đoạn. Cái đáy vực này, quả thật cổ quái.
Nàng tìm kiếm xung quanh, không thấy túi trữ vật đâu cả, trong lòng có chút tiếc nuối.
A Chiêu an ủi mẹ: “Mẹ à, đồ vật chính là như vậy, lúc muốn tìm thì tìm mãi không ra, nhưng khi không tìm nữa thì nó lại tự xuất hiện trước mặt lạp ~”
Nàng kéo tay mẹ, bàn tay lành lạnh: “Chúng ta đi hái thuốc đi, hái xong sớm thì về nhà nghỉ ngơi sớm.”
Lý Kinh Tuyết biết nàng đang lo cho thân thể mình, liền gật đầu đáp ứng.
A Chiêu dắt mẹ đến nơi nguyệt kiến thảo sinh trưởng.
Nguyệt kiến thảo mọc ở bờ sông, trải thành một mảng lớn. Nhìn thoáng qua, không biết còn tưởng đó chỉ là cỏ dại.
A Chiêu muốn để mẹ ngồi trên tảng đá bên cạnh nghỉ ngơi, nhưng Lý Kinh Tuyết từ chối, nói mình là người lớn, không thể chỉ ngồi nhìn tiểu hài tử làm việc.
A Chiêu không hiểu: “Nhưng bá nương các nàng cũng nhìn ta làm việc mà, hơn nữa mẹ bị thương còn chưa khỏi, tiểu Bạch nói phải hảo hảo dưỡng thương.”
“… A Chiêu thật ngoan,” Lý Kinh Tuyết trầm mặc một lát, xoa đầu nàng, “Bất quá con không cần lo, mẹ biết một chút y thuật, biết dưỡng thương thế nào. Thỉnh thoảng vận động một chút không sao đâu.”
“Mẹ là đại phu?” A Chiêu hỏi.
Lý Kinh Tuyết cười: “Ừ, cũng coi như là như vậy.”
A Chiêu vội hỏi: “Vậy mẹ biết luyện đan không?”
Lý Kinh Tuyết: “Đương nhiên.”
Nói đến luyện đan, ánh mắt nàng lóe lên vài phần dị sắc: “Không phải mẹ khoe khoang, mẹ ở phương diện luyện đan rất có thiên phú.”
Sau khi căn cơ bị hao tổn, không thể tiếp tục tiến xa trên kiếm đạo, nàng liền từ kiếm tu chuyển sang đan tu. Ban đầu chỉ là tìm vài quyển đan phương cơ sở nghiên cứu, không ngờ lại một luyện liền thành.
Sau này, nàng còn bái sư học đan, sư phụ, sư huynh, sư tỷ đều nói nàng có thiên phú.
“Kia mẹ biết Thối Linh Đan không?” A Chiêu hỏi.
“Thối Linh Đan?” Lý Kinh Tuyết nghe vậy hơi sững sờ, lộ ra vẻ hoảng hốt: “Đương nhiên biết.”
Nàng từng tìm kiếm tin tức Thối Linh Đan suốt một thời gian dài trong gác mái chứa đan phương mà sư phụ để lại, cuối cùng tìm thấy manh mối trong một quyển truyện ký.
Thối Linh Đan, thời thượng cổ là đan dược có thể trùng tố căn cơ.
Nàng mang theo quyển truyện ký đó, đầy hy vọng đi tìm sư phụ. Nhưng sư phụ chỉ tiếc nuối nhìn nàng, nói đan phương sớm đã thất truyền. Nếu không, lúc nàng mới bái sư, ông đã luyện chế giúp nàng rồi.
“Kia mẹ có luyện được Thối Linh Đan không?”
Tiếng nói mềm mại của tiểu cô nương kéo Lý Kinh Tuyết từ trong hồi ức trở lại. Nàng nhìn vào đôi mắt trong veo của con, khẽ cười: “Không luyện được.”
“A…” A Chiêu lộ vẻ thất vọng.
Nàng tiếp tục dùng đao đá mài tự chế cắt nguyệt kiến thảo. Dù nàng sức lực khá lớn, nhưng đao đá không sắc, nên làm vẫn hơi tốn sức.
A Chiêu nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu có một cây đao thì tốt rồi…”
Đao bá nương dùng để đốn củi rất tốt, vài nhát chém là có thể chặt đổ cây.
Lý Kinh Tuyết đang chỉnh lý nguyệt kiến thảo thì bỗng dừng lại. Thối Linh Đan đã thất truyền, biết đến nó cũng không nhiều. Vậy A Chiêu sống dưới Diệt Tiên Nhai sao lại biết?
“Di? Oa, có đao!” Đúng lúc ấy, A Chiêu ngẩng đầu, cảm thấy có gì đó lóe lên trước mắt. Nàng trông thấy một thanh kiếm lóe hàn quang cắm cạnh bờ sông cách đó không xa.
Lý Kinh Tuyết nhìn theo ánh mắt nàng, nói với tiểu cô nương chưa từng thấy kiếm: “Đó là một thanh kiếm.”
A Chiêu lập tức vén ống quần, bước chân nhỏ lạch bạch chạy tới, đưa tay cầm chuôi kiếm.
“Ong!”
Tay A Chiêu bị kiếm chấn văng ra. Nàng chớp mắt, vẻ mặt có chút ngơ ngác: Này, kiếm này biết đánh người?
Nàng không bỏ cuộc, lại đưa tay chạm vào chuôi kiếm, vẫn bị chấn khai.
“Uy, đánh người là không đúng nha.” A Chiêu chống nạnh, trừng mắt giận dỗi với thanh kiếm.
Kiếm không phản ứng.
A Chiêu thấy nó im lặng, liền nói: “Ngươi lại đánh ta nữa là ta đánh lại ngươi đó!”
Dứt lời, nàng lại đưa tay chụp lấy chuôi kiếm.
“Ong!”
Kiếm lại muốn chấn nàng ra, nhưng A Chiêu cắn răng giữ chặt không buông, cố sức kéo mạnh một cái. Kiếm vẫn không nhúc nhích, dường như dính chặt vào đất.
A Chiêu cảm thấy kỳ quái: “Kỳ quái…”
Lòng sông bùn mềm, lẽ ra phải dễ rút ra mới đúng.
Nàng hít sâu một hơi, dồn sức, kéo mạnh chuôi kiếm, cả người ngửa ra sau.
“A Chiêu!” Lý Kinh Tuyết thấy vậy lo lắng nàng bị thương, vội đi tới, nhưng vì thương thế nên bước chậm.
“Tranh!”
Thanh kiếm bị rút ra, thân kiếm tuyết trắng, vang lên tiếng ngân trong trẻo.
A Chiêu suýt nữa ngã xuống sông, may có một bàn tay từ phía sau đỡ lấy nàng.
A Chiêu hai tay nắm chặt kiếm, quay đầu nhìn người phía sau, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, vui vẻ giơ thanh kiếm lên khoe: “Mẹ, ngươi xem, ta rút nó ra rồi!”
“Đây là…” Lý Kinh Tuyết từng là một kiếm tu, trong khoảnh khắc bị thanh kiếm này hấp dẫn.
Thanh kiếm dài khoảng bốn thước, rộng hai ngón tay, thân kiếm ánh bạc lấp lánh hàn quang, chuôi kiếm bện chỉ đen. Nhìn qua thì bình thường, nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng đặc biệt.
Lý Kinh Tuyết không tự chủ đưa tay chạm vào kiếm.
Tay nàng vừa chạm vào, kiếm liền vang lên một tiếng ong ong, tay nàng lập tức run lên, sau đó hơi tê dại.
Đồng tử nàng hơi co lại: Đây là một thanh kiếm có linh thức, nó kháng cự sự tiếp xúc của nàng.
“Mẹ ngươi làm sao vậy?” A Chiêu không để ý tay nàng bị chấn khai, chỉ nghi hoặc hỏi.
Lý Kinh Tuyết nhìn con gái bằng ánh mắt phức tạp. Thanh kiếm này không kháng cự A Chiêu?
Kiếm linh thường rất cao ngạo, nếu không thuận mắt sẽ không để ý đến người đó.
Được kiếm linh thừa nhận, thường là người có thiên phú tu kiếm rất mạnh…
Chẳng lẽ, nữ nhi của nàng… có thiên phú tu kiếm?
Nhưng… sao nàng lại cảm thấy thanh kiếm này có vẻ… không vui? Không không không, chắc là ảo giác thôi.
Chương 14: Tiểu Bạch không thấy
A Chiêu nhặt được một thanh kiếm, vô cùng cao hứng. Nàng nôn nóng không chờ nổi, cầm lấy thanh trường kiếm còn cao hơn cả thân thể mình, chạy đến bãi nguyệt kiến thảo loạn huy một trận.
Trường kiếm cực kỳ sắc bén, lả tả chém hai nhát, vô số nguyệt kiến thảo bị cắt ngang mà đổ rạp.
A Chiêu vui vẻ không thôi, vỗ vỗ lên thanh kiếm trong tay: “Thật sắc bén nha! Lần sau mang ngươi đi đốn củi!”
Nói xong, nàng tiện tay quăng trường kiếm sang một bên, tung tăng chạy đi nhặt nguyệt kiến thảo dưới đất.
“Coong!”
Trường kiếm đập vào tảng đá bên bờ sông.
Lý Kinh Tuyết: ……
Không phải ảo giác, thanh kiếm này, kiếm linh của nó quả thật không được vui cho lắm.
Linh kiếm cao ngạo, từng được vô số kiếm tu truy phủng. Phỏng chừng đây là lần đầu tiên nó gặp phải tiểu hài tử đem chính mình coi như đao đốn củi.
Lý Kinh Tuyết nhìn A Chiêu đang vui vẻ nhặt nguyệt kiến thảo, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần ý cười. Như vậy cũng tốt, sống vô ưu vô lự.
A Chiêu nhặt sạch nguyệt kiến thảo trên đất, phát hiện trong sọt đã được non nửa, có chút rầu rĩ: “Tiểu Bạch nói nguyệt kiến thảo mới hái cầm máu hiệu quả tốt nhất.”
Nhưng nàng lại chém nhiều như vậy, dùng không hết nha.
Lý Kinh Tuyết an ủi: “Không sao, ta có thể chế thành cầm máu cao.”
Cầm máu cao so với việc đắp trực tiếp nguyệt kiến thảo lên vết thương thì hiệu quả còn tốt hơn. Nàng biết A Chiêu từng lấy loại thảo dược này đắp cho mình, đã sớm định chế tác, chỉ là mấy hôm trước tinh lực chưa đủ.
Hiện giờ tinh thần đã khá hơn, cũng có thể bắt tay vào làm một ít.
A Chiêu lập tức nói: “A Chiêu cũng tới hỗ trợ!”
Nàng là hài tử cần mẫn, đương nhiên không thể để mẹ làm việc một mình.
Lý Kinh Tuyết thấy đứa nhỏ này tri kỷ như thế, khẽ cười: “Được, vậy làm phiền con lạp ~”
Trên đường về, Lý Kinh Tuyết lại phát hiện vài cọng linh thực hữu dụng, liền đào mang về luôn.
A Chiêu cõng sọt, kéo theo thanh trường kiếm cao hơn cả người, đi về phía nhà.
Bởi vì thân cao có hạn, mũi kiếm luôn cạ xuống đất, kéo lê phát ra âm thanh chói tai.
Lý Kinh Tuyết luôn cảm thấy thanh trường kiếm này tỏa ra u khí mờ mịt. Nàng nói: “A Chiêu, nếu không để ta cầm giúp con?”
A Chiêu lắc đầu: “Không cần, thanh kiếm này nặng lắm.”
Lý Kinh Tuyết nói: “Con mang thảo dược, để ta cầm kiếm. Mỗi người mang một ít.”
A Chiêu nghiêng đầu suy nghĩ, cúi xuống nhìn thanh kiếm, rồi lại ngẩng đầu nhìn nàng: “Mẹ là muốn giúp ta sao?”
Lý Kinh Tuyết: “Đúng vậy, để mẹ giúp con một tay, được không?”
Một tiểu cô nương cõng hơn nửa sọt thảo dược, lại còn kéo một thanh trường kiếm cao hơn mình, nếu không giúp, Lý Kinh Tuyết cảm thấy lương tâm khó yên.
“Vậy mẹ mang cái sọt này đi nha?” A Chiêu quay người, lắc lắc chiếc Tiểu Bối Khuông đang đeo.
Lý Kinh Tuyết cười: “Cái sọt này là mẹ cố ý bện cho con, con cõng mới vừa vặn, mẹ không cõng vừa.”
A Chiêu ngẫm lại, cũng đúng.
“Vậy mẹ cầm kiếm giúp con đi, phải cẩn thận nha, đừng để bị thương.” A Chiêu không quên dặn dò mẹ mình.
“Hảo.”
Lý Kinh Tuyết duỗi tay muốn cầm lấy trường kiếm trong tay A Chiêu nhưng…
“Ong ong!”
Trường kiếm lại chấn bay tay nàng.
Lý Kinh Tuyết: …
Sắc mặt nàng phức tạp nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay A Chiêu. Đúng rồi, nàng từng thấy A Chiêu dùng nó chém bao nhiêu nguyệt kiến thảo, còn kéo đi suốt một đoạn đường, vậy mà… nó vẫn kháng cự mình?
“Mẹ, nó có phải đang khi dễ ngươi không?” A Chiêu lúc này chú ý thấy tay nàng bị chấn bay, vội vàng hỏi.
Lý Kinh Tuyết lắc đầu, giải thích: “Không có, chỉ là nó không thích mẹ chạm vào thôi…”
“Thật là một thanh hư kiếm!” A Chiêu phồng má, tức giận vỗ vỗ kiếm, “Khi dễ ta thì thôi, còn dám khi dễ mẹ ta. Hư kiếm!”
Lý Kinh Tuyết sửng sốt, chần chờ hỏi: “Nó khi dễ con?”
“Dạ, lúc nãy con vừa mới chạm vào, nó đã đánh tay con! Tay con bị nó ong một cái là tê rần rồi bay ra ngoài luôn ~” A Chiêu nãi thanh nãi khí nói, sợ mẹ không hiểu nên còn làm mẫu:
Nàng cầm linh kiếm để lên đùi, rồi đưa tay nhỏ chạm vào chuôi kiếm, làm bộ bị bật ra phía sau: “Nó ong một chút, tay con liền bị chụp bay lạp ~”
Lý Kinh Tuyết dần hiểu ra: Thanh kiếm này cũng không phải thích A Chiêu, càng không phải bởi vì thấy nàng có thiên phú kiếm đạo nên mới thuận theo.
Ngược lại, nó cũng từng kháng cự A Chiêu, cũng từng chấn tay nàng bay.
Chỉ là ba tuổi A Chiêu hoàn toàn không hiểu linh kiếm có linh thức sẽ phản kháng thế nào. Nàng chỉ một lòng muốn lấy kiếm, đem nó về cắt thảo, mặc kệ kiếm có phản ứng gì, cũng mặc kệ tay có bị chấn, cứ thế mà cầm chắc trong tay.
Đến cuối cùng linh kiếm cũng kháng không nổi, phỏng chừng tâm cũng chết rồi, không thèm phản kháng nữa.
Chẳng trách nàng ban nãy cảm thấy thanh kiếm này tản ra một loại u oán cùng khí tức tro tàn, hóa ra thật sự là đang không vui.
Lý Kinh Tuyết biết A Chiêu có sức lực lớn, hôm nay càng nhận ra rõ ràng, sức lực của A Chiêu không phải người thường có thể sánh được.
A Chiêu vỗ vài cái lên linh kiếm, nghiêm túc nói: “Về sau không được khi dễ mẹ ta nghe chưa? Nếu không ta sẽ đánh ngươi thí thí!”
Linh kiếm: ……
Lý Kinh Tuyết: Thì ra là… A Chiêu vẫn luôn đánh chỗ gần mũi kiếm là để “đánh nó thí thí” a…
“Nhưng mà ngươi lớn quá đi à.” A Chiêu thở dài, bất đắc dĩ nhìn kiếm, “Ngươi nói xem, lớn như vậy làm gì, ta phải kéo ngươi suốt.”
“Nếu như ngươi lùn chút, ta còn có thể bỏ vào sọt đem về.”
Nghe nữ nhi nói lời ngây ngô, khóe miệng Lý Kinh Tuyết không kìm được cong lên. Thật đáng yêu.
“Ong ~”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, linh kiếm phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, không quá chói mắt. Ánh sáng tan đi, thanh kiếm bốn thước dài chỉ còn lại hai thước.
Lý Kinh Tuyết: ???
“Oa, ngươi thật sự biến lùn rồi!” A Chiêu kinh hỉ, nhẹ nhàng vỗ chuôi kiếm: “Ngoan lắm ~”
(Ni: Giải thích về “thước đo” của truyện Trung Quốc. Thời cổ đơn vị thước đo được tính như sau:
Thời Tần – Hán: 1 thước = 23.1 cm
Thời Đường; 30.7 cm
Thời Tống; 31.2 cm
Thời Minh; Thanh ~32 cm
Thanh muộn (cận hiện đại); ~33.3 cm
Cho nên có thể xem cây kiếm của A Chiêu thu lại thành 2 thước = khoản 60cm)
Nàng cầm kiếm, tiện tay ném vào sọt sau lưng.
Lý Kinh Tuyết thầm nghĩ: A Chiêu ném kiếm như ném đá ven đường vậy. Nếu bị một tu sĩ nào trong Tu Chân giới nhìn thấy, chắc sẽ kinh ngạc mà kêu to mất.
Về phần lai lịch của thanh linh kiếm này, Lý Kinh Tuyết không nghĩ nhiều. Dòng sông kia nằm dưới Diệt Tiên Nhai, linh kiếm này hẳn là bị người từ trên ném xuống.
Không biết là ai nhẫn tâm đến mức đem một thanh linh kiếm có linh thức ném tới nơi này.
Không còn bị linh kiếm bốn thước làm vướng chân, bước đi của A Chiêu trở nên nhẹ nhàng vui vẻ hơn hẳn.
Hai mẹ con về đến căn nhà tranh cũ kỹ.
A Chiêu cõng sọt chạy vào: “Tiểu Bạch! Chúng ta về rồi! Ngươi tỉnh chưa —— …Tiểu Bạch?”
Ngoài cửa, Lý Kinh Tuyết nghe tiếng hô của con gái, sau đó thấy nàng hoảng hốt chạy ra: “Mẹ! Không thấy Tiểu Bạch!”
Tiểu Bạch cảm thấy cả người ấm áp… không, là nóng hừng hực, giống như bị người đặt lên lửa nướng vậy.
Nó mơ hồ nghe có người đang nói chuyện:
“Đại Bảo, trực tiếp nướng có được không?”
“Hẳn là được … Ta chưa từng ăn qua chó đâu.”
Tiểu Bạch giật nảy mình, lập tức mở mắt, bốn móng vuốt bị trói chặt bằng dây thừng, treo ngược lên một cây gậy gỗ, mà cây gậy thì đặt trên đống lửa.
Tiểu Bạch: “Gâu!!!”
Đám nhãi con này đang làm cái gì đấy!!!
Lượt xem: 34
Số người xem: 32
Mã ID của bài viết này là: 36667