Chương 19: A cha cái gì đều không nhớ?
Người dịch: Ni
A Chiêu nghe được nó nói, ngẩn người, lập tức buông chân a cha nhà mình ra, chạy chậm đến bên đầu hắn ngồi xổm xuống, hai tay nâng đầu hắn xoay nhẹ sang một bên.
Nàng cẩn thận nhìn kỹ cái ót của a cha, thở phào nhẹ nhõm: “Không có đổ máu.”
Tiểu Bạch biểu tình khó mà nói hết: “Ngươi không nhìn thấy cục u to đùng kia sao?”
Cái ót vốn nhẵn nhụi của nam nhân giờ sưng to một cục.
A Chiêu có chút chột dạ, nàng chần chừ một chút, duỗi tay muốn ấn cái bao kia xuống, định ép phẳng nó.
“Ti!”
Có tiếng hít ngược một hơi khí lạnh.
A Chiêu quay đầu nhìn Tiểu Bạch: “Ngươi đau?”
Tiểu Bạch: “Người bị thương lại không phải ta, ta sao mà đau?”
Nghe cũng có lý.
A Chiêu và Tiểu Bạch cùng nhớ ra điều gì đó, đồng loạt nhìn về phía nam nhân anh tuấn vẫn đang hôn mê.
Nam nhân kia chỉ hơi nhúc nhích các khớp ngón tay, run rẩy duỗi tay lên che cái ót của mình.
A Chiêu có chút hưng phấn: “A cha tỉnh rồi!”
Tiểu Bạch nhìn một cái: “Đôi mắt còn chưa mở, phỏng chừng là quá đau, phản ứng theo bản năng……”
Tiểu Bạch còn chưa nói hết lời, hàng mi dài rậm như quạt nhỏ của nam nhân kia run rẩy, sau đó hắn mở mắt.
Đôi mắt hắn đen láy, đặc sệt như mực, trong đôi mắt ấy phản chiếu bóng dáng của A Chiêu và Tiểu Bạch.
A Chiêu vui mừng hô lên: “A cha, ngươi tỉnh rồi?”
Tiểu Bạch: Kêu người ta làm a cha cũng nhanh thật.
Nam nhân nằm trên mặt đất nhìn A Chiêu gầy gò trước mặt, lại nhìn Tiểu Bạch xấu xí bên cạnh, trong mắt lộ vẻ mờ mịt: “Ngươi là ai? Ta là ai? Đây là nơi nào?”
A Chiêu lập tức đáp: “Ta là A Chiêu, ngươi là a cha của ta, nơi này là Thiên Bích thôn.”
Nam nhân càng thêm mờ mịt: “A Chiêu? A cha? Thiên Bích thôn…… Ti.”
Đầu hắn truyền đến cơn đau co rút, A Chiêu lo lắng hỏi: “A cha, có phải đau đầu không?”
“Ta……” Vì mất máu quá nhiều, sắc mặt nam nhân trắng bệch, hắn nhìn A Chiêu, khó khăn mở miệng: “Ta cái gì cũng không nhớ rõ…… Ngươi không cần……”
Lời còn chưa nói hết, trước mắt tối sầm, hai mắt đảo trắng, hắn ngất xỉu.
A Chiêu nhìn a cha hôn mê, chớp chớp mắt: “A cha nói vậy là có ý gì? Hắn cái gì cũng không nhớ rõ?”
Tiểu Bạch: “Chắc vậy.”
A Chiêu đại kinh thất sắc: “Vậy hắn có phải sẽ quên mất ta là nữ nhi của hắn?”
Tiểu Bạch: “Bổn tọa nhắc nhở ngươi một câu, người a cha này ngươi mới vừa nhận thức ngươi, quên mất ngươi cũng là chuyện bình thường.”
A Chiêu vừa nghe, cảm thấy rất có lý: “Đúng vậy.”
Nàng lại hỏi: “A cha nói hắn cái gì cũng không nhớ rõ, có phải là đầu óc hư rồi không?”
Nghe được giọng nói trẻ con ngây thơ của nàng, ánh mắt Tiểu Bạch không nhịn được nhìn sang tảng đá to bên cạnh, cảm thấy rất có khả năng nam nhân này mất trí là vì mới bị đập đầu.
A Chiêu lại hỏi: “Tiểu Bạch, ngươi có thể xem giúp đầu óc a cha bị hư chỗ nào không?”
Tiểu Bạch không nghĩ ngợi liền từ chối: “Không xem.”
A Chiêu: “Vậy thôi.”
Tiểu Bạch thấy nàng lộ vẻ mất mát, liền giải thích: “Lần trước ta mới giúp ngươi tìm hiểu về hắn, nhìn thấy được hắn tự mình xuất hiện trước mặt ngươi, sau đó khiến ta ngủ li bì mấy ngày. Nếu bây giờ trực tiếp xem quá khứ hắn, chắc ta chết luôn.”
Từ diện mạo nam nhân kia mà xét, không giống người bình thường.
Hiện tại nó còn chưa khôi phục được lực lượng, không dám tùy tiện xem thân phận không tầm thường của kẻ này.
Tiểu Bạch lại bổ sung: “Nếu ngươi muốn ta xem quá khứ hắn, ngươi phải cố gắng tăng cường thực lực, như vậy ta mới có thể giúp.”
A Chiêu nắm chặt nắm tay: “Ta sẽ nỗ lực.”
Nàng nhìn a cha đang hôn mê trên mặt đất: “Không thể để a cha nằm mãi ở đây, ta kéo a cha về nhà trước đã.”
Nói rồi nàng dõng dạc bước đến trước mặt nam nhân, nắm hai chân hắn, tiếp tục kéo đi.
Lần này A Chiêu đặc biệt chú ý những cục đá trên đường, gặp là sẽ đá thật xa, để tránh đầu a cha lại va vào.
Nàng thật đúng là một khuê nữ tri kỷ ~~~
A Chiêu kéo nam nhân về hướng nhà, chỗ đi qua để lại vết kéo dài, nước và vết máu lẫn nhau.
Nếu bị người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ tưởng A Chiêu đang kéo xác đi vứt.
Thời gian qua, sức lực nàng ngày càng lớn, kéo một nam nhân thành niên cũng không thành vấn đề. Từ xa nàng đã thấy mẹ ngồi trước nhà đang cúi đầu bện gì đó bằng cỏ dại.
Lý Kinh Tuyết vẫn mặc bộ đồ màu xanh lam, tóc đen nhánh buộc cao quá nửa bằng cành cây, phần còn lại xõa trên vai, vừa nhìn liền như đang xem một bức tranh.
A Chiêu nội tâm vui vẻ, mẹ nàng thật đẹp ~
“Mẹ ~~~”
Ngồi bện rổ trước cửa, Lý Kinh Tuyết nghe được giọng mềm mại của con gái, khóe miệng không kìm được cong lên vài phần, theo tiếng nhìn lại, liền thấy nữ nhi đáng yêu đang kéo thứ gì đó chạy về đầy hưng phấn.
Lý Kinh Tuyết từng là tu sĩ, tai mắt cực kỳ thính nhạy, rất nhanh đã thấy rõ vật mà con gái mình đang kéo —— người.
Nữ nhi gầy gò với gương mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn, đôi mắt đen lúng liếng lấp lánh sáng, một tiểu cô nương nhỏ xíu như vậy lại kéo theo một người không rõ sống chết chạy về phía nàng, cứ như hiến vật quý:
“Mẹ, ngươi xem, ta nhặt được một cái a cha!”
Lý Kinh Tuyết: ??!
Biểu tình nàng suýt nữa không giữ nổi, nhặt được cái gì?
A Chiêu tưởng mẹ không nghe rõ, lập lại một lần: “Ta nhặt được a cha.”
Lý Kinh Tuyết nhất thời không biết nói gì, chợt ngửi thấy mùi máu tanh, nàng nhíu mày nhìn về phía nam nhân hôn mê bất tỉnh: “Hắn bị thương?”
“Ừm, a cha chảy rất nhiều máu, cả dòng suối đều nhuộm đỏ, đúng rồi, đầu a cha còn đụng vào tảng đá lớn nữa ~”
Lý Kinh Tuyết tâm tình phức tạp, nữ nhi nàng gọi a cha hình như hơi nhanh?
“Mẹ, chúng ta mau giúp a cha cầm máu, nếu không hắn mà chết, A Chiêu liền không có a cha lạp.”
A Chiêu nghĩ thầm: Chỉ cần a cha không chết, nàng liền có a cha, mẹ cũng sẽ quên đi những kẻ từng bắt nạt nàng, bá nương cũng không thể mắng nhà nàng không có nam nhân nữa, hắc hắc.
Lý Kinh Tuyết nghe giọng nũng nịu của con gái, trong lòng vừa chua xót vừa đau lòng. Nhìn dáng vẻ hài tử, rõ ràng rất khát khao có một a cha.
Bởi vì vết thương trên bụng nàng còn chưa lành, nàng để A Chiêu giúp kéo người vào trong phòng, thấy hắn toàn thân ướt sũng, liền cởi quần áo hắn, chỉ để lại một cái quần.
Khi cởi đồ cho hắn, A Chiêu phát ra một tiếng kinh hô, theo bản năng nắm lấy áo mẹ: “A cha có vẻ rất đau a!”
Lý Kinh Tuyết nhìn về phía nửa người trên trần trụi của nam nhân, trước ngực hắn có một vết sẹo dữ tợn, kéo dài từ vai trái đến bụng phải, thoạt nhìn rất kinh người.
Ngoài ra, trên người hắn còn có vô số vết sẹo lớn nhỏ, vết đao vết kiếm, vết cũ vết mới, nhìn là biết thường xuyên lăn lộn trong chiến đấu.
…
Chương 20: A cha linh kiếm
Lý Kinh Tuyết lại nhìn hắn tay. Trên ngón tay phải có vết chai mỏng, giống như do thường xuyên cầm bút để lại, lòng bàn tay trái lại có vết chai dày.
Nàng đối với những vết chai dày như vậy rất quen thuộc. Trước đây, lòng bàn tay phải của nàng cũng như vậy, đó là dấu vết để lại do nhiều năm vung kiếm luyện kiếm.
Lý Kinh Tuyết cẩn thận kiểm tra một phen, tìm ra vết thương trên người hắn, lưng bị trầy xước, máu chảy đầm đìa. Ngoài vài vết bầm nhẹ thì không có thương tích gì nghiêm trọng.
Tuy những vết thương này trông đáng sợ, nhưng không phải vết thương chí mạng.
Hôm nay vừa mới nấu xong một vại cao cầm máu, đúng lúc có thể dùng đến.
Lý Kinh Tuyết bảo A Chiêu đi lấy nước, nàng xé một mảnh vải từ áo nam nhân, thấm nước rửa sạch vết thương cho hắn rồi bôi thuốc.
“Mẹ, a cha có chết không?” A Chiêu nhìn lưng người nam nhân được đắp một lớp cao cầm máu thật dày, lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhẹ, sẽ không chết.” Lý Kinh Tuyết an ủi nữ nhi.
A Chiêu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
Lý Kinh Tuyết xoa đầu A Chiêu, hơi chần chừ hỏi: “Hắn là a cha của con?”
Tuy nữ nhi nói là nhặt được, nhưng nếu lỡ đâu nam nhân này thật sự là cha ruột của A Chiêu thì sao? Nàng phải hỏi rõ ràng.
“Ừm, là a cha.” A Chiêu cong cong đôi mắt, chỉ vào Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch từng nói, a cha cũng giống mẹ, tự mình xuất hiện trước mặt ta.”
Lý Kinh Tuyết trầm mặc, nhìn về phía Tiểu Bạch. Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng, nói thẳng: “Giống ngươi, không phải thân sinh, đều là nhặt về.”
Lý Kinh Tuyết nghe vậy mới nhẹ nhõm thở ra. Không phải thân sinh thì tốt, nàng còn lo nam nhân này là cha ruột của A Chiêu, sẽ tranh giành con với mình…
Nghĩ tới đây, nàng nhanh chóng vỗ một cái lên đầu mình, thầm nghĩ: A Chiêu tìm được cha mẹ ruột vốn là chuyện tốt, sao mình lại có suy nghĩ như vậy? Không tốt, thật sự không tốt.
“Mẹ?” A Chiêu ngơ ngác nhìn mẹ mình, trong giọng nói đầy khó hiểu: “Sao người lại vỗ đầu mình?”
Lý Kinh Tuyết buông tay, cười đáp: “Mẹ đập muỗi.”
A Chiêu ghét tiếng vo ve và còn hay bị muỗi đốt, nghe vậy liền nói: “Muỗi nên đánh.”
“Ong ong ~~~”
A Chiêu nhíu mày, nhìn quanh một lượt: “Còn có muỗi.”
Lý Kinh Tuyết cũng nghe thấy tiếng vo ve. Nàng đảo mắt nhìn quanh, đi tới góc phòng, cúi đầu nhìn, thấy linh kiếm bị A Chiêu tiện tay ném trong rương nhỏ đang rung động. Tiếng vo ve phát ra từ nó.
A Chiêu tò mò nhìn thanh linh kiếm, đôi mắt đen trắng rõ ràng hiện lên vẻ hoang mang: “Tiểu Hắc đang làm gì vậy?”
Vì chuôi kiếm màu đen nên A Chiêu đặt tên cho nó là Tiểu Hắc. Mấy ngày nay nàng mang theo Tiểu Hắc chặt cỏ, bổ củi, thậm chí còn dùng để mổ cá. Cảm thấy Tiểu Hắc rất sắc bén, dùng rất tốt.
Tiểu Hắc từ sau khi biết không thể kháng cự A Chiêu thì luôn im lặng. Bình thường nếu không cần dùng, A Chiêu sẽ quên nó. Nếu nó không phát ra động tĩnh, nàng cũng chẳng chú ý tới.
Lý Kinh Tuyết nhìn Tiểu Hắc đột nhiên phát ra động tĩnh, linh quang lóe lên trong đầu, nàng nói với A Chiêu: “A Chiêu, đem Tiểu Hắc đặt bên cạnh a cha con.”
Nghe nàng nói vậy, Tiểu Hắc lập tức im lặng một chút, sau đó run lên càng dữ dội, như đang tán đồng với lời của nàng.
A Chiêu tuy thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời mẹ. Tiểu Hắc vô cùng phối hợp, trước khi A Chiêu cầm lấy, nó liền im lặng.
A Chiêu cầm lấy, mắt hiện lên chút nghi hoặc, nàng lắc lắc Tiểu Hắc: “Ừ? Tiểu Hắc sao nhẹ vậy?”
Tiểu Hắc ong ong hai tiếng, như thúc giục điều gì đó.
A Chiêu vỗ vỗ nó: “Ngươi đừng học muỗi kêu như thế, thật khó chịu.”
Tiểu Hắc: ……
Nó giận dữ phát ra tiếng ong ong.
A Chiêu thở dài, nói với mẹ và Tiểu Bạch: “Ai, xem ra Tiểu Hắc vẫn không biết nói, chỉ biết học muỗi kêu.”
Tiểu Bạch khẽ bật cười, cười chết thần thú.
Tiểu Hắc: Tức chết kiếm.
A Chiêu đặt Tiểu Hắc bên cạnh a cha, Tiểu Hắc lập tức im bặt.
A Chiêu nhìn Tiểu Hắc, rồi lại nhìn a cha, cuối cùng quay sang nhìn mẹ.
Lý Kinh Tuyết nhìn thấy vậy, xác nhận suy đoán trong lòng mình, liền nói với nữ nhi: “Tiểu Hắc chắc là linh kiếm của a cha con.”
“Linh kiếm của a cha?”
“Ừ, a cha con hẳn là một kiếm tu.”
“Tiện… tiện tu?” A Chiêu kinh ngạc. Bà cô thường hay mắng nàng là tiện nha đầu, vì sao a cha lại làm tiện tu?
“Không phải, là kiếm tu. A cha con lấy kiếm tu hành, nên gọi là kiếm tu.” Lý Kinh Tuyết nhớ lại lúc mình bắt mạch cho nam nhân, hơi cau mày: “Nhưng kinh mạch hắn không có chút linh lực nào, trông giống như người bình thường.”
A Chiêu thông minh lập tức hiểu ra: thì ra nàng nghe nhầm, là kiếm tu chứ không phải tiện tu.
Trước khi Tiểu Hắc phát ra động tĩnh, nàng cứ tưởng nam nhân này chỉ là kiếm khách bình thường. Không ngờ Tiểu Hắc là linh kiếm của hắn, như vậy…
Lý Kinh Tuyết nhìn ra cửa sổ, nơi có vách Thiên Bích màu đen. Người này cũng từ Diệt Tiên Nhai rơi xuống?
Hắn có phải giống nàng, bị người khác đẩy xuống?
Có thể có một thanh linh kiếm có linh thức, chứng tỏ hắn không phải kiếm tu bình thường.
Nghĩ vậy, Lý Kinh Tuyết tìm kiếm trong quần áo nam nhân, nhưng không phát hiện được vật gì chứng minh thân phận.
Nàng đoán hắn cũng bị đẩy xuống giống mình, nên trên người không còn vật gì chứng minh thân phận, chắc đã bị người cướp đi. Dù nhiều năm sau có người phát hiện thi thể cũng không thể nhận ra hắn là ai.
Người kẻ thù này hẳn là hận hắn thấu xương.
***
A Chiêu lại chạy ra bờ sông, đào hến bắt trai đem về làm cơm chiều.
Trong lúc ăn cơm, Lý Kinh Tuyết hỏi: “A Chiêu, con muốn để người kia làm a cha của con sao?”
A Chiêu không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: “Mẹ, con nhặt được a cha, mẹ có vui không?”
Lý Kinh Tuyết bị hỏi nghẹn lời, nàng chần chừ suy nghĩ , nàng nên vui sao? Hay là không?
Thấy mẹ không nói gì, A Chiêu lập tức khẩn trương: “Mẹ không vui sao?”
Thấy vậy, Lý Kinh Tuyết hiểu rõ con gái muốn nghe câu trả lời nào. Nàng mỉm cười, trong mắt đầy yêu thương: “Vui chứ, đương nhiên vui rồi.”
Con gái vui, nàng cũng vui.
A Chiêu cười tít mắt, như hai vầng trăng non nhỏ: “Mẹ vui, A Chiêu cũng vui. A Chiêu muốn để hắn làm cha của A Chiêu.”
“Được,” Lý Kinh Tuyết cưng chiều nhìn nữ nhi, thầm nghĩ: chờ nam nhân kia tỉnh lại, nàng sẽ lấy ơn cứu mạng làm lý do để hắn nhận A Chiêu làm con.
Nàng hy vọng mọi điều con gái muốn đều có thể thành sự thật.
Sáng sớm hôm sau.
A Chiêu đang cầm chổi quét dọn, đột nhiên cảm giác có người đang nhìn mình. Nàng quay đầu lại, chạm phải một đôi mắt đỏ rực.
A Chiêu sửng sốt, nhận ra đôi mắt đỏ là của a cha mình. Nàng mừng rỡ hô: “A cha, người tỉnh rồi!”
Nam nhân để trần nửa người trên, ngồi dưới đất. Hắn nhìn A Chiêu, nở nụ cười tà mị, trong miệng phát ra tiếng cười khặc khặc cổ quái.
A Chiêu cầm chổi nghĩ: Hình như A cha biến thành ngốc rồi…
Lượt xem: 28
Số người xem: 25
Mã ID của bài viết này là: 36670