Chương 37: Ta sẽ không làm a cha của A Chiêu!

Người dịch: Viễn Giả Lai Ni

 

Diệp Phong nghe xong lý do của A Chiêu, cực kỳ kinh ngạc:
“Chỉ vì cái đó thôi sao?”

Hắn không nhịn được liếc nhìn thiếu niên cách đó không xa thêm mấy lần. Dáng vẻ lạnh lùng, ngũ quan tuấn tú, đúng thật là một gương mặt đẹp.

“A Chiêu,” Diệp Phong nhịn không được nói với tiểu cô nương:
“Nhìn người không thể chỉ nhìn mặt. Tục ngữ nói rất đúng: ‘Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm’.”

A Chiêu ngơ ngác nhìn hắn:
“Là có ý gì?”

Nàng nghe không hiểu.

Diệp Phong đành kiên nhẫn giải thích:
“Lòng người hiểm ác, có những người bề ngoài nhìn không tệ, nhưng bên trong lại là kẻ xấu.”

A Chiêu nghiêm túc đáp:
“Đại ca ca không phải người xấu. Hắn là bị người xấu đuổi giết.”

Diệp Phong: “……”

A Chiêu nói tiếp:
“Hơn nữa, hắn rất lợi hại. Một mình đánh hai, những người định giết hắn đều bị hắn xử hết!”

Diệp Phong nghe vậy, nhíu mày lại:
“Hắn giết người ngay trước mặt ngươi?”

Nếu thật là như vậy, thì càng không thể để đối phương làm a cha của A Chiêu được.

“Không có,” A Chiêu lắc đầu. “Ta không có nhìn kỹ, nhưng hai người xấu kia thật sự là do đại ca ca giết.”

Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Đại ca ca lợi hại như vậy, nhất định có thể bảo vệ mẹ tốt.”

Nàng không muốn thấy mẹ bị người khác bắt nạt nữa.

Diệp Phong trầm mặc một lúc, rồi thở dài:
“Chúng ta không biết hắn là người tốt hay xấu. Vậy đi, ta sẽ giúp ngươi thử hắn một chút. Nếu hắn thật sự là người tốt, ngươi hãy quyết định sau, được không?”

A Chiêu chớp mắt mấy cái, gật đầu:
“Dạ ~ vậy phiền Diệp thúc thúc nha.”

 

Diệp Phong bước chân trầm ổn đi về phía thiếu niên. Thiếu niên nhận ra hắn đang đến gần, ngẩng đầu nhìn.

Diệp Phong cúi đầu, lạnh nhạt nói:
“Ta tên là Diệp Phong.”

“Diệp đạo hữu…” Phương Đông Mặc định đứng dậy hành lễ.

Diệp Phong giơ tay cản lại:
“Thương trên người ngươi vừa được bôi thuốc, đừng cử động lung tung. Lỡ động vào miệng vết thương thì không hay.”

Lại phải để A Chiêu luyện đan chiếu cố hắn thì phiền lắm.

Diệp Phong phủi phủi vạt áo, ngồi xếp bằng trước mặt thiếu niên, đánh giá đối phương rồi hỏi:
“Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?”

Phương Đông Mặc hơi sững người, rồi đáp:
“Ta tên là Tây Môn Mặc, năm nay mười lăm.”

Hắn có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ người này là cha của A Chiêu, có địch ý với hắn?

Mười lăm?!

Diệp Phong nhìn kỹ mặt mày thiếu niên. Đúng là còn mang theo vài nét trẻ con, mười lăm tuổi… tuổi này nghe đã thấy nhỏ rồi.

Diệp Phong suy nghĩ một chút, rồi hỏi:
“Chuyện của ngươi, ta đã nghe A Chiêu kể sơ qua. Vậy… ngươi cảm thấy A Chiêu thế nào?”

Hỏi trước xem hắn nghĩ gì về A Chiêu đã. Dù sao… cho dù hắn thật sự muốn làm cha A Chiêu, Lý đạo hữu chắc gì đã đồng ý để người nhỏ tuổi như vậy làm cha đứa nhỏ.

“A Chiêu?” Phương Đông Mặc hơi bối rối, nhưng vẫn thật thà đáp:
“A Chiêu là một đứa bé rất ngoan. Nhờ có nàng mà ta mới được cứu.”

Hắn nhìn người đàn ông đang nghiêm mặt trước mắt, lại nói:
“Ta từng nghĩ, là cha mẹ thế nào mới có thể dạy dỗ được một đứa bé như A Chiêu. Nay vừa gặp, thì ra Diệp đạo hữu và Lý đạo hữu đều là người tài giỏi xuất chúng.”

“Không trách được A Chiêu lại ưu tú như vậy.”

Mặc kệ đối phương có địch ý gì, trước cứ khen vài câu để thể hiện bản thân không có ý xấu. Như vậy hắn mới có thể ở lại tiếp tục dưỡng thương.

Diệp Phong nghe vậy thì ngẩn ra, dùng ánh mắt vi diệu nhìn thiếu niên:
“Sao ngươi lại nói vậy?”

Tiểu tử này hình như hiểu lầm mối quan hệ giữa hắn và A Chiêu rồi.

Phương Đông Mặc từ nhỏ sống trong môi trường nhạy cảm, lập tức nhận ra địch ý của Diệp Phong giảm bớt. Trong lòng suy nghĩ xoay chuyển:
“Ta từng gặp nhiều hài tử, nhưng rất hiếm thấy đứa nào thông minh như A Chiêu.”

Nhắc tới A Chiêu, nét mặt Diệp Phong ôn hòa hẳn lên:
“A Chiêu đúng là rất thông minh.”

Vừa lanh lợi lại hiểu chuyện, đôi khi còn khiến người ta đau lòng vì quá hiểu chuyện.

Phương Đông Mặc thấy hắn không còn quá cảnh giác nữa, bèn cẩn thận nói tiếp:
“Tục ngữ có câu: ‘Cha nào con nấy’. A Chiêu có được người cha tốt như Diệp đạo hữu, khó trách lại xuất sắc đến vậy.”

Cha A Chiêu?

Khóe miệng Diệp Phong bất giác cong lên. Cảm thấy thiếu niên trước mắt nhìn cũng thuận mắt hơn rồi.

Hắn ho nhẹ hai tiếng, nói:
“Ngươi hiểu lầm rồi. A Chiêu trưởng thành là nhờ chính nàng, không liên quan mấy tới ta.”

Phương Đông Mặc nhìn hắn, thấy rõ ràng khóe miệng hắn có nhếch lên, thầm nghĩ:
Có người còn thích được khen là cha tốt sao? Kỳ lạ thật!

“Với lại, ta còn chưa phải là a cha của A Chiêu.” Diệp Phong nghiêm túc bổ sung.

Phương Đông Mặc: “??!”

Hắn vẫn là thiếu niên, cảm xúc không che giấu được. Nghe xong câu đó, mắt trợn to:
Còn chưa phải?!

Tin tức lượng thật quá lớn!

“À… là vậy sao?” Hắn cười gượng hai tiếng, lắp bắp:
“Là ta hiểu lầm…”

Phương Đông Mặc bắt đầu suy đoán:
Diệp đạo hữu có phải là muốn làm cha A Chiêu không? Chẳng lẽ hắn và Lý đạo hữu đã tâm đầu ý hợp, chỉ là sợ A Chiêu không tiếp nhận?

Hắn còn nói mấy lời này với mình, chẳng lẽ… để mình đừng quá thân thiết với Lý đạo hữu?

Phương Đông Mặc càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Đang lúc chuẩn bị giải thích rõ ràng rằng bản thân chỉ biết ơn Lý đạo hữu chứ không có ý gì khác, thì Diệp Phong bỗng mở miệng hỏi:
“A Chiêu hình như muốn ngươi làm a cha nàng, ngươi nghĩ thế nào?”

“Khụ khụ!”

Phương Đông Mặc bị nước miếng của chính mình sặc đến mức ho sặc sụa.

Diệp Phong thấy thế liền vỗ nhẹ lưng hắn:
“Chuyện gì thế, sao khụ dữ vậy?”

Phương Đông Mặc mơ hồ cảm thấy, lời nói kia hình như mang sát khí! Hắn ho càng dữ hơn!

Diệp Phong nhíu mày:
Lúc Lý đạo hữu ho, A Chiêu cũng vỗ lưng như vậy, sao tới lượt hắn lại vô dụng?

Phương Đông Mặc ho một lúc mới dừng, một chén nước ấm được đưa tới trước mặt. Ngẩng đầu lên, hắn đối diện với gương mặt tuấn tú ôn hòa của Diệp Phong.

“Khụ…” Hắn nhận lấy chén nước, uống một hơi cạn sạch. Cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

“Đỡ hơn chưa? Có cần thêm một chén nữa không?” Diệp Phong hỏi.

Phương Đông Mặc vội vàng lắc đầu.

Hai người trầm mặc một lúc.

Phương Đông Mặc căng thẳng suy nghĩ:
Thảo nào Diệp đạo hữu có địch ý với mình như vậy… Thì ra là như thế…

“Ngươi nghĩ sao?” Diệp Phong thấy hắn không đáp, lại nhắc:
“A Chiêu muốn ngươi làm a cha nàng…”

“Không!”

Phương Đông Mặc bật dậy như bị sét đánh, la lớn:
“Diệp đạo hữu yên tâm! Ta hoàn toàn không có ý làm cha người khác! Ta sẽ không làm a cha của A Chiêu!”

Không nói đến quan hệ giữa Lý đạo hữu và Diệp đạo hữu như thế nào, hắn mới mười lăm tuổi thôi! Sao có thể đi làm cha của một tiểu cô nương được chứ?!

Diệp Phong bị phản ứng kịch liệt này làm sững người, nhất thời không biết nên nói gì.

“Phạch!”

Tiếng đồ vật rơi xuống đất vang lên từ phía sau.

Diệp Phong và Phương Đông Mặc đồng loạt quay đầu lại, thấy A Chiêu đang đứng ngơ ngác, ống trúc nước rơi dưới chân nàng.

Gặp ánh mắt hai người, A Chiêu vội tránh đi, cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Ta thấy đại ca ca ho nhiều nên đi lấy nước cho huynh…”

“Ta… Ta không cố ý nghe lén hai người nói chuyện đâu.” Tiểu cô nương cụp đầu, dáng vẻ ủ rũ.

Hai người kia lập tức ý thức được: Không ổn rồi.

Phương Đông Mặc luống cuống. Hắn còn muốn ở lại dưỡng thương, không thể để tiểu cô nương ghét mình được!

“A Chiêu, ta…” Hắn mở miệng, nhưng không biết nên nói gì tiếp.

“Đại ca ca ghét ta sao?” A Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn hắn.

Đôi mắt nàng rất to, đen trắng phân minh, soi rõ dáng vẻ luống cuống của Phương Đông Mặc.

“Đương nhiên là không!” Phương Đông Mặc vội vàng nói.
“Ngươi đã cứu mạng ta, sao ta có thể ghét ngươi được?”

Không nói thì không sao, vừa nhắc đến “ân cứu mạng”, A Chiêu liền nhớ lại chuyện Diệp Phong cũng từng từ chối làm a cha nàng. Tâm trạng nàng càng lúc càng ủ rũ.

“Vậy… tại sao các người đều không muốn làm a cha của A Chiêu?”

A Chiêu suy nghĩ rất đơn giản. Rõ ràng không ghét nàng, vì sao lại không chịu làm a cha nàng?

Nàng hít hít mũi. Chẳng lẽ nàng thật sự là một đứa bé không ai thích?

Diệp Phong thấy dáng vẻ ấy thì lòng căng thẳng, vội bước tới:
“A Chiêu…”

“Vì ta chỉ coi ngươi như muội muội thôi!” Phương Đông Mặc vội vàng nói, lời nói ra không kịp suy nghĩ.

A Chiêu ngẩn người:
“Muội muội?”

“Đúng vậy!” Hắn gật đầu chắc nịch.
“Ta thấy A Chiêu rất ngoan, rất đáng yêu. Ta luôn muốn có một muội muội như ngươi.”

Đã nói ra rồi, hắn nói tiếp rất suôn sẻ.

Phương Đông Mặc nhìn nàng hỏi:
“Ta muốn làm ca ca của A Chiêu, được không?”

Hắn bước tới, ngồi xổm xuống đối diện với nàng, dịu dàng nói:
“Nếu ta làm ca ca, ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi. Ai bắt nạt ngươi, ta sẽ giúp ngươi trả lại. Ngươi đi hái thuốc, ta giúp mang đồ.”

“Cho nên, ta không làm a cha, làm ca ca có được không?”

 

 

Chương 38: Có A Huynh, A Cha

A Chiêu nhìn thiếu niên trước mặt, nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi làm huynh trưởng của ta, sau này thật sự sẽ bảo vệ ta, bảo vệ mẹ ta sao?”

Phương Đông Mặc nghiêm túc gật đầu:
“Đương nhiên rồi.”

Tạm chưa nói A Chiêu có thể xem như muội muội của hắn hay không, nhưng nàng đã cứu hắn một mạng, nếu nàng gặp nguy hiểm, hắn bảo vệ nàng là điều đương nhiên.

“Thật chứ?”
“Thật mà.”

A Chiêu nhìn thiếu niên đầy mong đợi, rụt rè gọi một tiếng:
“A… A huynh.”

Giọng nàng nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu, nhưng Phương Đông Mặc đang ngồi xổm trước mặt nàng lại nghe rõ mồn một. Hắn vui vẻ cười lớn:
“Muội muội!”

Hắn đưa tay, luồn qua nách A Chiêu nhấc bổng nàng lên cao, hô lớn:
“Muội muội!”

Tiểu cô nương ban đầu bị giật mình, nhưng nhanh chóng nhận ra là mình đang được nâng cao, trò chơi trước đây gia gia hay chơi với nàng. Mắt nàng cong thành hình trăng non, cười rộ lên:
“A huynh ~”

Phương Đông Mặc xoay vòng vòng với “muội muội” mới được phong danh hiệu:
“Muội muội~!”

A Chiêu bật cười như chuông bạc:
“A huynh, xoay nhanh chút nữa đi!”

Phương Đông Mặc tăng tốc độ xoay tròn. Vai bị thương tê dại, hắn chao đảo, suýt ngã lăn ra đất, bản năng ôm chặt A Chiêu để bảo vệ nàng khỏi bị thương.

Một bàn tay to vươn ra đỡ lấy hắn, một giọng nói trầm thấp, ôn hòa vang lên trên đỉnh đầu:
“Ngươi còn bị thương, không nên vận động mạnh như vậy.”

Diệp Phong đưa một tay khác ra đón lấy A Chiêu:
“A Chiêu, a huynh của ngươi vai vẫn chưa khỏi hẳn.”

A Chiêu cũng ngửi được mùi máu, vội rời khỏi vòng tay Phương Đông Mặc, lo lắng nhìn hắn:
“A huynh, ngươi không sao chứ? Có đau không?”

Diệp Phong nhẹ nhàng ôm lấy A Chiêu, liếc nhìn vai Phương Đông Mặc:
“Không thấy máu thấm ra, chắc không nghiêm trọng.”

Phương Đông Mặc: ……

Tên nam nhân này… đang ghen sao?

Rõ ràng hắn không chịu nhận làm a cha của A Chiêu, vậy giờ làm ra cái biểu cảm này là sao? Thật phiền phức…

Phương Đông Mặc cảm thấy nếu muốn yên tâm dưỡng thương, thì phải nhanh chóng giải quyết mối quan hệ rối rắm giữa Diệp Phong và A Chiêu.

Nghĩ vậy, hắn nở nụ cười rạng rỡ:
“A huynh không sao, muội muội đừng lo. Nhưng mà…”

Hắn che vai đang bị thương:
“Vai ta còn chưa khỏi, tạm thời không thể chơi trò ‘nâng lên cao’ được. Để a cha chơi với ngươi đi.”

Diệp Phong: ???

A Chiêu: ???

Một lớn một nhỏ theo bản năng quay sang nhìn nhau. Diệp Phong chạm phải ánh mắt trong veo của tiểu cô nương, bỗng dưng có cảm giác… chột dạ.

A Chiêu nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang:
“A cha?”

Diệp Phong theo bản năng đáp:
“A cha ở đây.”

Diệp Phong: …

Ngón chân muốn bới đất.

A Chiêu chớp mắt liên tục:
“Nhưng mà Diệp thúc thúc chẳng phải là…”

“Ta sẽ làm một người a cha tốt, sau này bảo vệ A Chiêu, bảo vệ mẹ A Chiêu, giúp các ngươi đuổi hết người bắt nạt, còn sẽ giúp xây nhà, cùng A Chiêu luyện kiếm.”
Diệp Phong nói liền một hơi, rồi nhìn A Chiêu đầy căng thẳng:

“Sau này ta sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, mua cho A Chiêu và mẹ tất cả những gì hai người muốn.
Cho nên… cho ta làm a cha của A Chiêu, được không?”

A Chiêu hơi do dự:
“Nhưng…”

“Ta thấy rất ổn mà!” – Phương Đông Mặc chen lời.
“Muội muội, chúng ta phải có a cha! Thật sự là quá tốt rồi!”

A Chiêu quay sang:
“A huynh?”

Phương Đông Mặc giả vờ lau nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt:
“Thật sự quá tuyệt vời, ta luôn mong có một gia đình hạnh phúc… Bây giờ có muội muội, có cha mẹ, ta rất vui.”

Dù sao cũng nên giúp đạo hữu Diệp định vị thân phận một chút.

Nhìn khí chất không tầm thường kia, rõ ràng không phải người đơn giản, chắc chắn có thân phận lợi hại. Thiết lập mối quan hệ với một nhân vật như vậy, tuyệt đối không thiệt.

Dù sao làm một “thúc thúc” thân thiết và làm a cha, hai thân phận này khác nhau một trời một vực!

Sau này mình có chuyện gì, Diệp đạo hữu khụ, a cha sẽ giúp đỡ vì xem mình là con trai.

Gì chứ, tùy tiện nhận cha là không tốt? Nực cười! Chỉ cần có lợi cho mình, đừng nói là gọi “cha”, bắt quỳ xuống dập đầu mấy cái gọi “cha” cũng được!

A Chiêu ngơ ngác nhìn a huynh nhà mình, cảm thấy có gì đó sai sai… nhưng lại không biết chỗ nào không ổn.

Phương Đông Mặc hồ hởi gọi to:
“Muội muội!”

Rồi quay sang hô:
“A cha!”

Diệp Phong nhìn thiếu niên cười rạng rỡ, sắc mặt phức tạp.
Cái tiếng “a cha” này… đến cũng nhanh thật đấy?

Phương Đông Mặc nháy mắt với hắn:
“A cha, ngươi không gọi nhi tử một tiếng sao?”

Diệp Phong: …

“…Nhi… Nhi tử.” Hắn khó khăn gọi ra hai chữ.

Phương Đông Mặc cười càng rạng rỡ, tay siết chặt thành nắm đấm. Xong! Thành công trói định quan hệ cha con!

Phương Đông Mặc quay sang nhìn A Chiêu, cười như một con sói xám sắp lừa thỏ con:
“Muội muội, ngươi cũng gọi một tiếng a cha được không?”

A Chiêu nhìn hắn, gọi một tiếng mềm mại:
“A huynh.”

Rồi nhìn sang Diệp Phong. Diệp Phong căng thẳng hẳn lên.

Một lát sau…
A Chiêu vẫn chưa gọi, Diệp Phong gượng cười:
“Không sao, không gọi cũng không sao.”

Không thể trách ai, là hắn tự chuốc lấy.

“A cha.”

Một tiếng gọi nhỏ, dịu dàng như bông lông mềm mại, khiến toàn thân Diệp Phong cứng lại.

Tiểu cô nương đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn:
“A cha.”

“Có, a cha ở đây, a cha ở đây!”  Diệp Phong sung sướng vô cùng, vui vẻ nhấc con gái lên xoay vòng vòng,
“A cha ở đây~!”

Phương Đông Mặc nhìn cặp cha con hòa thuận, vô cùng hài lòng.

Tiểu Bạch chứng kiến toàn bộ quá trình: …

Nó muốn nói gì đó, nhưng thấy A Chiêu vui vẻ, rồi nhìn sang Diệp Phong và Phương Đông Mặc, hai người này nhìn là biết không phải người đơn giản, nó chỉ có thể lắc đầu bỏ qua.

Thôi, A Chiêu có người nhà như vậy cũng tốt.

Chỉ là…

Tiểu Bạch liếm móng vuốt, thầm nghĩ:
“Nếu A Chiêu lớn lên một chút, chắc chắn sẽ không dễ dàng nhận a cha như vậy.”

Tuy rằng… đây là người mà nàng luôn mong chờ.

Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn trời xanh xa xa:
“Tiểu hài tử đúng là dễ lừa.”

 

Lý Kinh Tuyết phát hiện, mình chỉ vừa ra bờ sông rửa sơ qua mấy cây thảo dược rồi hái đem về, nữ nhi đã tự tiện nhận một cái a cha, một cái a huynh.

Nàng: …

Bất quá, nhìn tiểu cô nương tươi cười vui vẻ, Lý Kinh Tuyết cũng không nói gì thêm. Hài tử vui vẻ là tốt rồi.

Buổi tối, lúc A Chiêu ngủ, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng cười, còn nói mớ.

Tiểu Bạch ngủ bên cạnh bị tiếng cười cùng lời mớ đánh thức: “…”

Tiểu cô nương khóe miệng vẫn cong cong: “Nương, a cha, a huynh… hắc hắc~”

Tiểu Bạch: Không tiền đồ! Có gì mà cao hứng đến vậy chứ.

Tiểu cô nương trở mình, duỗi tay sờ soạng một hồi liền kéo Tiểu Bạch vào trong ngực, vô thức dùng mặt cọ cọ bộ lông mềm mại của nó, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tiểu Bạch~”

Tiểu Bạch giãy ra khỏi vòng ôm của tiểu cô nương, ngồi một bên nhìn nàng thật lâu, sau đó giơ móng nhẹ nhàng chọc chọc vào má nàng.

Khoảng thời gian này, A Chiêu ăn ngon uống tốt, đã lên không ít thịt, không còn gầy trơ xương như trước nữa.

Tiểu Bạch có chút phức tạp trong lòng, cảm giác như đang chứng kiến một tiểu hài tử lớn lên.

Sáng sớm hôm sau.

A Chiêu tinh thần sảng khoái mở to mắt, chân tay lanh lẹ bò dậy, từ trong huyệt động thấp bé trườn ra ngoài, chạy đến bên Lý Kinh Tuyết đang làm ghế dựa, gọi to một tiếng: “Nương ~”

Lý Kinh Tuyết đang xử lý khúc gỗ dang dở, ngẩng đầu nhìn nàng:
“A Chiêu, dậy rồi à, mau đi rửa mặt. Diệp… à không, a cha con sớm đã nấu cơm rồi.”

A Chiêu: “Dạ ~”

Nàng lại lộc cộc chạy đến bên bếp lửa, chỗ Diệp Phong đang nhóm lửa nấu cháo:
“A cha, người đang nấu gì đó?”

Nghe tiếng gọi ngọt lịm của tiểu cô nương, Diệp Phong tay đang đảo lửa hơi khựng lại, quay đầu nhìn nàng:
“Cháo gà nấu rau dại.”

Cái tên này nghe thôi đã khiến người ta thèm rồi.

Mắt A Chiêu sáng lên. Nàng vốn muốn đi đánh thức a huynh đang ngủ trên cây, nhưng Lý Kinh Tuyết ngăn lại:
“A huynh con còn cần nghỉ ngơi cho tốt, để huynh ấy ngủ thêm đi.”

A Chiêu gật đầu lia lịa, giọng cũng hạ thấp xuống:
“Dạ ~”

Sau đó nàng tung tăng dắt theo Tiểu Bạch ra bờ sông rửa mặt.

Tiểu Bạch trực tiếp chui đầu xuống nước, phì phì vài cái rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, nước văng tung tóe.

Nó nói:
“Ta nghĩ ra một cách thật hay để trả thù kẻ thù của ta rồi.”

A Chiêu: “A?”

Tiểu Bạch:
“Bảo a huynh của ngươi trực tiếp đi đánh cho bọn chúng một trận.”

A Chiêu: “Không phải trước định cắt tóc bọn họ sao?”

Trước đây, Tiểu Bạch từng tính kế trả thù bằng cách cạo trọc đầu đám Đại Bảo, nhưng trong nhà có quá nhiều chuyện, kế hoạch này mãi chưa thực hiện được.

Tiểu Bạch:
“Thì cứ đánh một trận trước, rồi mới cạo trọc đầu bọn chúng.”

A Chiêu nói: “Thật ra ta cũng có thể đánh mà.”

Tiểu Bạch:
“Ngươi không hiểu đâu. A huynh ngươi là một hài tử lớn, lại còn là tay đấm rất tốt. Bảo huynh ấy ra tay, chúng ta chỉ cần đứng bên nhìn là đủ thấy sảng khoái rồi.”

A Chiêu nghiêng đầu suy nghĩ: “Là như vậy sao?”

“Đương nhiên.”

“Nhưng a huynh còn chưa khỏi hẳn.”

“Chờ huynh ấy khỏe lại rồi dẫn đi,” Tiểu Bạch bổ sung, “Ngươi cho huynh ấy uống nhiều nước thuốc luyện từ Hồi Xuân Đan vào, rất nhanh sẽ ổn thôi.”

Nó đúng là thông minh! Để A Chiêu đưa hết thuốc cho a huynh uống, thì nó sẽ không phải uống nữa rồi! ~~ Tuyệt vời quá đi mất ~~!

“Hảo, ta sẽ luyện thêm nhiều một chút,” nhắc đến luyện đan dược, tinh thần A Chiêu càng thêm hăng hái.

Sau khi rửa mặt xong, A Chiêu quay về nơi trú ngụ, thấy Phương Đông Mặc đã tỉnh, liền vui vẻ chạy đến trước mặt hắn:
“A huynh, huynh tỉnh rồi ~”

Phương Đông Mặc nhìn nụ cười rạng rỡ của tiểu cô nương, khẽ cong môi: “Ừ, mới tỉnh dậy.”

“Huynh có đói bụng không? A cha nấu cháo đó, để muội lấy cho huynh ăn.”

Nói xong A Chiêu định đứng dậy đi lấy cháo cho hắn.

“Để ta.”
Diệp Phong xuất hiện sau lưng A Chiêu, đưa bát cháo vẫn còn bốc hơi nghi ngút cho Phương Đông Mặc, “Cẩn thận nóng.”

A Chiêu đã đổi chén, từ vỏ trai sang ống trúc ngắn, dung lượng tăng lên rất nhiều.

Phương Đông Mặc nói lời cảm tạ rồi nhận lấy, hắn để ý thấy tiểu cô nương vẫn đứng đó, ánh mắt mong chờ nhìn mình không rời.

Hắn hơi do dự rồi hỏi: “Muội ăn rồi sao?”

“Còn nhiều mà, muội muốn nhìn a huynh ăn thôi.” A Chiêu lắc đầu, từ chối ý tốt của hắn.

Muốn nhìn hắn ăn? Phương Đông Mặc bị ý tưởng ngốc ngốc của nàng chọc cười. Hắn cầm chiếc thìa trúc, múc một thìa cháo gà rau dại thoạt nhìn rất ngon bỏ vào miệng.

Ngay khi cháo vừa vào, nụ cười trên mặt Phương Đông Mặc lập tức đông cứng lại.

… Đây là cái gì vậy!?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 30

Số người xem: 28

Mã ID của bài viết này là: 36796

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!