Chương 41: Có cổ quái gạch xanh tiểu viện

 

Người dịch: Viễn Giả Lai Ni

A Chiêu nghe xong, lập tức hỏi: “Vậy ta thì sao, ta có phải cũng lớn hơn nó không?”

Tiểu Bạch đáp: “Nó lớn hơn ngươi.”

A Chiêu nghe vậy thoáng có chút mất mát.

Tiểu Bạch lại hỏi: “Ngươi để ý chuyện đó làm gì?”

Phương Đông Mặc trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm, hắn nhìn thoáng về phía sau thôn rồi nói: “Chúng ta về trước đã, rồi nói sau.”

A Chiêu cũng không muốn ở nơi này quá lâu, sợ gặp phải bá nương bọn họ, nghe ca ca nói vậy thì lập tức kéo hắn chạy nhanh rời đi.

Trên đường đi, A Chiêu nhìn cái đan lô trong tay Phương Đông Mặc, hơi lo lắng hỏi: “Cái này… có thể dùng nấu cơm không?”

Phương Đông Mặc suy nghĩ, giọng không chắc chắn lắm: “Đại khái là được.”

Nói thật, trong nhà hắn có mấy vị đan tu, ai nấy đều coi đan lô như sinh mệnh, chỉ khi luyện đan mới lấy ra. Hắn chưa từng thấy ai dùng đan lô để nấu cơm cả.

Nhưng mà luyện đan với nấu cơm chắc cũng không khác nhau bao nhiêu…

Nghĩ vậy, hắn liền nói: “Nếu cái đan lô này không dùng được, ta sẽ đi vòng quanh thôn một chuyến nữa, cố gắng đổi cho ngươi một cái chảo sắt.”

A Chiêu nghe vậy thì yên tâm, nàng thật sự không muốn bị đói, bụng đói thật khó chịu.

Chưa chờ A Chiêu và hai người kia trở về tới nơi ở, từ xa đã trông thấy Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong với vẻ mặt lo lắng.

Vừa nhìn thấy mẫu thân, mắt A Chiêu liền sáng lên, bước chân nhỏ chạy về phía nàng: “Mẹ ~~”

Lý Kinh Tuyết vốn đang lo lắng vì không thấy bóng dáng nữ nhi, giờ thấy con gái chạy tới, mới nhẹ nhàng thở ra: “A Chiêu.”

Nàng ngồi xổm xuống, ôm lấy A Chiêu, đưa tay sửa lại mái tóc bị gió thổi rối của con gái, rồi hỏi: “Đi đâu chơi vậy?”

“Con đang luyện đan thì vô tình làm nổ cái bình, ca ca muốn đi đổi một cái chảo sắt, con lo lắng nên theo ca ca đi,” A Chiêu nũng nịu kể lại sự việc.

“Chảo sắt?” Lý Kinh Tuyết nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Phương Đông Mặc, thấy hắn đang ôm một cái đan lô to gần bằng đầu A Chiêu thì hơi kinh ngạc: “Là… đan lô?”

“Ừm, ca ca đổi với một thúc thúc trong thôn,” A Chiêu nói tiếp: “Nghe nói là đồ gia truyền của thúc ấy, nhưng Tiểu Bạch bảo cái đan lô này tuổi còn không bằng ca ca.”

Nghe vậy, Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong nhìn nhau. Diệp Phong cúi xuống bế A Chiêu lên: “Chúng ta về trước đã.”

Lý Kinh Tuyết mỉm cười với A Chiêu: “Mẹ vừa hái được nhiều dược thảo tươi, về nhà bảo Tiểu Bạch dạy con phân biệt nhé?”

Nghe được học về thảo dược, A Chiêu lập tức gật đầu: “Dạ ~”

Về đến nơi, A Chiêu vội kéo Tiểu Bạch đi xem đống dược thảo mẹ mang về. Nàng vừa nhìn trái nhìn phải vừa hỏi: “Tiểu Bạch, chỗ này có dược liệu luyện Thối Linh Đan không?”

Tiểu Bạch lắc đầu: “Không có.”

A Chiêu lại hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng phấn chấn trở lại: “Vậy ta sẽ luyện đan thật giỏi, sau này gom đủ dược liệu, ta sẽ luyện Thối Linh Đan cho mẹ.”

Tiểu Bạch: “Vậy ngươi cố lên.”

A Chiêu: “Nhất định sẽ cố!”

“Đúng rồi, ta phải luyện đan rồi,” A Chiêu nắm chặt tay, bắt đầu tìm chỗ đặt đan lô. Nhưng rồi nàng thấy mẹ và hai người kia tụ lại một chỗ, dường như đang bàn bạc điều gì.

A Chiêu chớp mắt, quay đầu nhìn Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lộ ra vẻ mặt “Ngươi lại muốn làm gì nữa đây”.

A Chiêu hạ giọng nói nhỏ: “Chúng ta lén qua đó, dọa bọn họ một trận.”

Tiểu Bạch: Ấu trĩ.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng khi cô bé bắt đầu rón rén bước đi, nó vẫn theo sau nàng.

Lý Kinh Tuyết nhìn kỹ đan lô: “Không có ma khí, là hạ phẩm linh bảo, chưa nhận chủ.”

Diệp Phong cũng gật đầu: “Không có mùi khí âm u khó ưa.”

Lý Kinh Tuyết nhìn sang Phương Đông Mặc: “Tiểu Mặc, cái đan lô này ngươi đổi ở đâu?”

Phương Đông Mặc đoán họ có phát hiện gì đó, bèn đáp: “Là đổi từ một thúc thúc, nhà thúc ấy xay bằng gạch xanh ở rìa thôn.”

“Nhà gạch xanh ở rìa thôn?” Lý Kinh Tuyết nhớ tới có một tiểu viện xây bằng gạch xanh gần căn nhà tranh cũ, khẽ nhíu mày, trước đó nàng chưa từng cảm thấy nơi đó có gì bất thường.

“Cha, nương, có chuyện gì xảy ra sao?” Phương Đông Mặc lên tiếng, gọi rất lưu loát.

Lý Kinh Tuyết còn chưa quen với việc đột nhiên có thêm một đứa con lớn như vậy. Diệp Phong thì bình thản hơn, nói: “Ta và Diệp đạo hữu phát hiện ma khí ở gần nơi A Chiêu bị truyền tống.”

Nói rồi hắn đưa một chiếc lá khô vàng tới trước mặt Phương Đông Mặc. Hắn nhận lấy, chăm chú nhìn, hoàn toàn không thấy có gì đặc biệt.

Hắn hơi xấu hổ: “Cha, con không có linh căn, nhìn không ra điều gì.”

Diệp Phong hơi ngạc nhiên: “Ngươi không cảm thấy gì à?”

Phương Đông Mặc lắc đầu: “Không. Con chỉ thấy nó là chiếc lá vàng thôi.”

Diệp Phong trầm ngâm, trong lòng khó hiểu, hiện tại hắn không khác gì người thường, nhưng vì sao lại cảm nhận được?

Phương Đông Mặc cúi đầu, sắc mặt buồn bã: “Thực xin lỗi, con chỉ là một phế vật không có linh căn.”

Thiếu niên vẻ mặt như một con chó con bị bỏ rơi. Lý Kinh Tuyết vỗ vai hắn: “Không được nói như vậy. Không có linh căn không có nghĩa là phế vật.”

Hắn khựng lại, Lý Kinh Tuyết tiếp lời: “Người xưa nói rất đúng, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Đời người dài đằng đẵng, không nhất định phải tu tiên.”

Phương Đông Mặc mím môi không nói. Hắn biết nàng đang an ủi mình, nhưng lại không phục. Đối phương là ẩn thế tu sĩ, thiên phú át hẳn rất cao, sao có thể hiểu được nỗi đau của kẻ không có linh căn?

Hắn nắm chặt tay, âm thầm hạ quyết tâm: ta nhất định phải cố gắng, cố gắng để trở nên cường đại, giành lấy thiên tài địa bảo, trở thành đại năng, báo thù những kẻ đã khiến mình ra nông nỗi này.

“Khụ khụ,” Diệp Phong đột nhiên ho khẽ.

Phương Đông Mặc hoàn hồn, nghi hoặc nhìn Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong, sao lại có biểu cảm kỳ quái như vậy?

Lý Kinh Tuyết nhìn thấy A Chiêu đang trốn sau lưng hắn, không biết nên tỏ vẻ gì, con gái nàng định chơi trò trốn tìm hay có âm mưu gì nữa?

Phương Đông Mặc xoay người lại, liền thấy muội muội đang chui ra từ một cái cây nhỏ phía sau.

“Muội làm gì thế?” Hắn hỏi.

A Chiêu hơi ngượng: “Bị phát hiện rồi.”

Nàng đi ra, hừ hừ nói: “Ban đầu muội định dọa mọi người giật mình cơ.”

Phương Đông Mặc: ……

Chẳng lẽ hắn vừa phá hỏng kế hoạch của nàng?

A Chiêu không để tâm, ánh mắt đặt trên đan lô đen bóng: “Muội muốn luyện đan.”

Lý Kinh Tuyết xoa đầu nàng: “Đi đi, có gì không hiểu cứ hỏi mẹ.”

“Dạ ~”

A Chiêu ôm đan lô, lon ton chạy đi.

Phương Đông Mặc nhìn bóng lưng nàng, trong lòng ngưỡng mộ: thật tốt, có cha mẹ yêu thương, thiên phú cũng cao, ba tuổi đã có thể luyện đan.

Không biết kiếp sau mình có thể giống muội ấy hay không…

A Chiêu ôm đan lô đến chỗ bếp lửa đơn sơ, kê mấy tảng đá để đỡ đan lô, nhóm lửa rồi bắt đầu luyện đan.

“Ừm, bạch thuật một chút, lá bạc diệp vừa đủ, thêm một nắm quỷ châm diệp, còn có…” A Chiêu vừa lẩm bẩm đơn phương Tiểu Bạch dạy, vừa cho dược liệu vào đan lô.

Phương Đông Mặc theo dõi từ xa: …

Thế này cũng luyện ra đan được sao?

Hắn nhìn đan lô đặt trên đống lửa, thầm nghĩ, chắc là đang chơi đùa thôi. Dù sao hắn cũng chưa từng thấy ai luyện đan bằng củi lửa như thế.

Ừm, chắc chắn là đang chơi.

“Tiểu Mặc.” Giọng Lý Kinh Tuyết vang lên.

Hắn đáp lại: “Dạ.”

Chạy đến trước mặt nàng, thấy sắc mặt có vẻ hơi khẩn trương. Lý Kinh Tuyết mỉm cười: “Đều là người một nhà, không cần căng thẳng thế.”

Nàng dừng một lát rồi nói: “Mẹ muốn ngươi dẫn mẹ đi xem cái viện gạch xanh kia.”

Nàng muốn xác nhận đan lô đó thực sự có nguồn gốc từ đó.

Cái cây có ma khí kia rất khả nghi, nếu xung quanh có ma tu lui tới thì cần phải điều tra kỹ càng.

Diệp Phong ở lại trông A Chiêu, đề phòng nàng gặp nguy hiểm.

Phương Đông Mặc dẫn Lý Kinh Tuyết tới tiểu viện gạch xanh nơi hắn đổi đan lô.

Lý Kinh Tuyết quan sát sân viện, rồi nhìn căn nhà tranh đổ nát gần đó. Đây chính là nơi A Chiêu từng mượn cây kéo.

Phương Đông Mặc nhìn cánh cửa đóng chặt: “Có cần con gõ cửa không?”

Lý Kinh Tuyết lắc đầu: “Không cần.”

Nếu đối phương thực sự là ma tu, đến gần bất cẩn sẽ đánh động hắn.

Hai người đứng nhìn một lúc lâu. Nửa canh giờ trôi qua, Lý Kinh Tuyết mới thu tầm mắt: “Về trước thôi.”

Phương Đông Mặc kinh ngạc: “Cứ thế mà về sao?”

Không hỏi thử một chút sao?

Lý Kinh Tuyết: “Ngày mai ngươi cầm cao cầm máu đến đổi thêm thứ gì nữa, xem thử nhà ấy có chịu đổi tiếp không.”

Trước kia nàng chưa từng để ý động tĩnh trong thôn, nhưng hôm nay nhìn cánh cửa kia – nàng đột nhiên nhớ ra một điều, cánh cửa ấy… xưa nay chưa từng mở.

Bên trong nhất định có điều cổ quái.

 

Gạch xanh tiểu viện – Tây phòng.

A Ngưu cầm hộp cao cầm máu, vẻ mặt lấy lòng, nói với người đang ngồi trong góc: “Ngươi xem ta tìm được cái gì này! Không phải trước kia ngươi muốn hái thuốc trị thương sao?”

“Đây là ta đổi với một lang trung từ nơi khác đến, cao cầm máu này không chỉ cầm máu mà còn trị sẹo đó! Ngươi dùng thử đi, nhất định có…”

Chưa nói hết câu, một tiếng gầm giận dữ vang lên: “Cút!”

Kèm theo đó, một chiếc ghế gỗ bay tới chỗ A Ngưu. Hắn vội tránh, chiếc ghế đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất.

A Ngưu vội nói: “Được rồi được rồi, ta cút! Ta để đồ lại đây, ngươi xem có dùng được thì dùng.”

Nói xong liền đặt đồ xuống rồi rời khỏi phòng.

“Phanh!”

Cửa tây phòng bị đóng sầm lại. Tiếng bước chân bên ngoài dần xa.

Trong phòng, người kia do dự một lát rồi đến gần bàn, nhặt hộp cao cầm máu lên, nhẹ nhàng ngửi một cái: “Dược làm từ Nguyệt Kiến Thảo?”

Chương 42: A Chiêu là thiên tài luyện đan

Lý Kinh Tuyết và Phương Đông Mặc vừa trở về chỗ ở, đã trông thấy A Chiêu đang trong trạng thái rũ rượi, không còn chút sức sống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Chiêu lem luốc tro đen, búi tóc cột bằng dây hồng lộn xộn, trông rất đáng thương.

Lý Kinh Tuyết hiếm khi thấy con gái mình ra nông nỗi này, ngạc nhiên hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

A Chiêu nhìn nàng, mếu máo:
“Đan lô hư hỏng, nó đánh vào mắt con…”

Lý Kinh Tuyết: ???
Phương Đông Mặc: ???
Có ý gì vậy?

Tiểu Bạch nói:
“Nàng bị khói hun đến cay mắt.”

Diệp Phong tiếp lời giải thích:
“Đan lô bị tràn, mấy loại dược liệu đó đều hóa thành than, bốc khói mịt mù, xông vào mắt A Chiêu.”

Lúc này, Lý Kinh Tuyết và Phương Đông Mặc đã hiểu. Có chút dở khóc dở cười với câu đan lô “đánh vào mắt”, là cái cách ví von gì đây?

A Chiêu bực tức nói:
“Loại đan dược này luyện mãi cũng không thành công, con không muốn luyện nữa!”

Lý Kinh Tuyết cười, xoa đầu cô bé:
“Không sao cả, lần đầu tiên mẹ luyện đan cũng thất bại mà. Từ từ rồi sẽ khá lên.”

A Chiêu bĩu môi:
“Nhưng con đâu phải mới luyện lần đầu. Con đã luyện rất nhiều hồi xuân đan rồi cơ mà.”

Rõ ràng thuốc nước hồi xuân đan mà nàng nấu rất ổn, sao vừa đổi sang một đơn phương khác, lại luyện không xong nữa?

Lý Kinh Tuyết suy nghĩ rồi nói:
“Có thể do con vừa đổi sang dùng đan lô, vẫn chưa quen. Chờ con làm quen rồi, chắc chắn sẽ luyện được.”

“Thật không?”

“Dĩ nhiên rồi. A Chiêu thông minh như vayyạ, chắc chắn sẽ làm được,” Lý Kinh Tuyết đầy tin tưởng nói.

Nghe mẹ nói vậy, A Chiêu lập tức thấy phấn chấn trở lại:
“Đúng rồi, con nhất định sẽ luyện thành!”

Được cổ vũ, nàng quyết tâm không bỏ cuộc:
“Con đi luyện tiếp đây!”

“Đi đi.”

Cô bé đầy tự tin quay lại trước đan lô. Diệp Phong đã giúp nàng cọ sạch lớp cháy đen trong lò, nên nàng có thể tiếp tục luyện đan luôn.

Phương Đông Mặc ngơ ngác nhìn A Chiêu chống nạnh, vỗ vỗ chiếc đan lô đen thui, nghiêm túc nói:
“Ngươi phải ngoan ngoãn, không được đánh vào mắt ta nữa, giúp ta luyện ra đan dược thật tốt biết không?”

Nói xong, nàng cầm một đống dược thảo ném vào trong lò.

Phương Đông Mặc khẽ giật giật huyệt thái dương, thầm nghĩ:
Nếu như luyện kiểu này mà cũng ra đan dược, thì ta xin ăn sạch đống đan dược ấy luôn.

Nửa canh giờ trôi qua.

Một luồng khói đen dày đặc bốc ra từ đan lô trước mặt A Chiêu. Nàng bị khói hun đến chảy nước mắt, bịt mắt chạy xa.

Chạy được một đoạn, nàng vẫn còn hoảng hốt, nói với Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch, cái đan lô đó thật là xấu tính, lại đánh vào mắt ta nữa!”

Tiểu Bạch lắc đuôi:
“Ta đã nói rồi, nó không có đánh ngươi, là chính ngươi bị khói hun cay mắt thôi.”

A Chiêu ra vẻ như vừa hiểu ra:
“Nó hư quá rồi, nó dùng khói để đánh ta.”

Tiểu Bạch: …

Mệt mỏi ghê gớm.

Diệp Phong lại một lần nữa giúp A Chiêu rửa sạch cái đan lô bị tràn.

Tiểu Bạch thầm thở phào, may mà đan lô này chỉ là hạ phẩm pháp bảo, nếu không thì đã nổ tung rồi.

A Chiêu xị mặt ngồi xuống, chẳng muốn lại gần cái đan lô “đánh người” đó nữa.

Tiểu Bạch đề nghị:
“Hay là ngươi thử luyện lại một mẻ hồi xuân đan xem sao?”

“Hửm?”

“Mẹ ngươi nói rất đúng. Trước kia ngươi chỉ dùng nồi bình thường để nấu thuốc, chưa từng luyện kiểu đan lô này. Bây giờ có lò, hãy thử dùng nó để luyện một lò hồi xuân đan xem kết quả thế nào.”

A Chiêu rất có tự tin với hồi xuân đan, nhưng giờ nàng hơi sợ cái đan lô kia, vì nó cứ làm nàng chảy nước mắt.

Tiểu Bạch thấy nàng do dự, liền nói:
“Không luyện cũng không sao, nghỉ ngơi một lát cũng được.”

Nó quay đầu thì thào như nói với chính mình:
“Nói mới nhớ, hôm nay cha mẹ ngươi vẫn chưa uống thuốc. Tuy thân thể họ đã hồi phục kha khá, bỏ một ngày chắc cũng không sao đâu.”

A Chiêu lập tức nói:
“Ta luyện ngay bây giờ!”

A Chiêu tràn đầy tự tin, cầm đan lô đi luyện hồi xuân đan.

Nửa canh giờ sau.

Chiếc đan lô đen bốc lên một luồng khói trắng sặc mùi.

Đã có kinh nghiệm hai lần trước, A Chiêu thấy khói liền chạy ra xa.

Từ đằng xa nhìn lại cái đan lô đang phả khói trắng, mặt nàng nhăn nhó:
“Nó lại bốc khói…”

Tiến triển này khiến Tiểu Bạch cũng bất ngờ, đến cả hồi xuân đan cũng luyện không ra? Sao lại vậy?

A Chiêu:
“Ta không muốn dùng cái lò đó nữa.”

Lý Kinh Tuyết kiểm tra kỹ đan lô, cũng không phát hiện điều gì bất thường.

Phương Đông Mặc liền nói:
“Có phải do dùng phàm hỏa không? Có nên thử dùng linh hỏa xem thử không?”

Câu nói vừa dứt, cả nhóm đều lặng im.

A Chiêu chớp mắt:
“Linh hỏa? Là cái gì vậy?”

Phương Đông Mặc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giải thích:
“Linh hỏa là lửa được tạo ra từ linh lực. Nếu có hỏa linh căn thì có thể dùng trực tiếp, nếu không thì cần bày trận pháp, dẫn linh khí để tạo ra linh hỏa.”

A Chiêu nghe không hiểu lắm, nhìn sang Tiểu Bạch cầu cứu. Tiểu Bạch nói:
“Bây giờ ngươi chưa làm được đâu.”

A Chiêu lập tức mất tinh thần.

Phương Đông Mặc nghĩ tu vi A Chiêu còn thấp nên không dùng được linh hỏa, liền nói:
“Không sao, muội không làm được cũng bình thường. Cha mẹ muội có thể giúp dẫn linh hỏa hoặc bày trận pháp mà.”

Hắn đang định xem thực lực thật sự của hai người.

A Chiêu mắt sáng rỡ nhìn sang Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong. Hai người lập tức cảm thấy áp lực đè nặng, đang định tìm cách giải thích thì Tiểu Bạch nói:

“Một người thì nội đan bị thương, người kia thì kinh mạch không rõ nguyên nhân bị phong tỏa, đều không thể dùng linh hỏa.”

A Chiêu càng thêm ủ rũ:
“Vậy phải làm sao bây giờ? Con không luyện được đan dược sao?”

Tiểu Bạch tiến lên vỗ vỗ chân nàng:
“Ngươi phải tin vào chính mình. Dùng cái nồi rách mà con còn luyện được thuốc, thì dùng đan lô đàng hoàng chắc chắn cũng luyện được!”

A Chiêu vẫn chưa có lòng tin:
“Thật vậy không?”

Tiểu Bạch nhanh chóng nghĩ ra một cách, mắt sáng lên:
“Ngươi nghĩ mà xem, cái đan lô đó là đan lô hư, nó đang cố tình làm khó ngươi. Vậy ngươi phải trả thù nó. Nó không muốn ngươi luyện ra đan, thì ngươi càng phải luyện ra. Đúng không?”

“Nó dám bắt nạt ngươi, ngươi không định đánh trả sao? Nhất định phải dạy cho nó một bài học!”

A Chiêu thấy có lý, nắm chặt tay:
“Đúng! Ta phải đánh trả!”

Tiểu Bạch nhanh chóng nói thêm:
“Không phải đánh nó thật đâu! Là dùng nó để luyện ra đan dược. Đó mới là cách đánh trả tốt nhất!”

A Chiêu khí thế ngút trời, chạy đi tính sổ với cái đan lô.

Nhưng đan lô vẫn chưa được rửa sạch, Diệp Phong lại giúp nàng cọ sạch lần nữa.

Lý Kinh Tuyết nhìn bóng lưng con gái, trong lòng tràn đầy tự hào, con gái nàng thật kiên cường.

Khi Lý Kinh Tuyết đang chuẩn bị xử lý vật liệu xây nhà, vô tình trông thấy Phương Đông Mặc đứng đờ ra như hóa đá, liền ngạc nhiên hỏi:
“Tiểu Mặc?”

Phương Đông Mặc như bị kéo khỏi cơn mộng, ánh mắt hoang mang đối diện Lý Kinh Tuyết.

“Tiểu Mặc, sao vậy? Có phải vết thương đau không?” Nàng lo lắng hỏi.

Phương Đông Mặc há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Thương thế của ngươi còn chưa lành hẳn, hôm nay chạy cả ngày, mau đi nghỉ ngơi đi,” Lý Kinh Tuyết nhìn vết thương băng bó nơi vai hắn, hơi áy náy đứa nhỏ này còn chưa khỏe mà đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Phương Đông Mặc định nói “không sao”, nhưng lại cảm thấy không đúng, cuối cùng hỏi nhỏ:
“Tiểu Bạch nói… nội đan và… kinh mạch của hai người?”

“Ta thì bị chút sự cố nên nội đan có vấn đề. Còn Diệp đạo hữu mất trí nhớ, kinh mạch không rõ nguyên nhân bị phong,” Lý Kinh Tuyết mỉm cười giải thích, “Hiện giờ ta và Diệp đạo hữu cũng chẳng khác người thường là bao.”

Phương Đông Mặc: ???

Câu nói đó như sét đánh giữa trời quang, khiến hắn ngây người. Không khác người thường? Vậy còn tương lai tươi sáng mà hắn mơ ước thì sao!?

Phương Đông Mặc nhìn tương lai đang “mọc cánh bay mất”.

Hắn không biết mình nằm xuống chiếc giường trúc lúc nào, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, chậm rãi nhắm mắt lại:
Không… chắc chắn là ta đang nằm mơ.

Nàng nhất định là tu sĩ siêu cấp mạnh mẽ, nói vậy chỉ để thử lòng ta… đúng, nhất định là thế.

Lý Kinh Tuyết nhìn Phương Đông Mặc nằm đơ ra không hiểu chuyện gì, nhưng thấy hắn không sao nên cũng không nghĩ nhiều.

 

Nửa ngày tiếp theo, A Chiêu vẫn luôn chiến đấu với cái đan lô.

Bị tràn lò không biết bao nhiêu lần, thất bại vô số.

Cuối cùng, nhờ có Tiểu Bạch trợ giúp, đan lô không còn bốc khói trắng nữa.

A Chiêu cẩn thận thêm dược liệu, lâu lâu thêm chút nước, lại thêm ít củi.

Một lúc sau, đan lô vang lên tiếng ong ong nho nhỏ. A Chiêu hoảng sợ, lập tức lùi lại vài bước, sợ nó lại phun khói.

Tiểu Bạch nhìn đan lô, nói:
“Thành rồi.”

Nghe vậy, A Chiêu thật cẩn thận dùng mảnh vải mở nắp đan lô. Vừa mở nắp, nàng ngửi thấy mùi thuốc đậm đặc.

Hương thơm này còn nồng hơn cả nước thuốc hồi xuân đan nàng từng nấu. Chỉ cần ngửi một chút, A Chiêu vốn mệt mỏi cả ngày bỗng cảm thấy tinh thần hơn hẳn.

Tiểu Bạch “hửm” một tiếng, nhìn vào trong đan lô. Nhưng vì cái đầu lông xù che ánh sáng nên nhìn không rõ, nó lùi lại nói:
“Dùng muỗng múc đan dược ra xem thử.”

A Chiêu ngửi thấy mùi thơm, lòng tin tăng vọt, lập tức gật đầu, cầm cái muôi lớn thường dùng nấu cháo múc thử.

Ba viên đan dược màu nâu đen, to bằng móng tay út, yên tĩnh nằm trong cái chén tre.

Tiểu Bạch nhìn ba viên đan ấy thật lâu không nói gì.

A Chiêu hỏi:
“Tiểu Bạch, ngươi nói gì đi.”

Khuôn mặt lông xù của Tiểu Bạch mang vẻ rất phức tạp:
“Có khi ngươi thật sự là thiên tài luyện đan đó.”

A Chiêu đắc ý:
“Ngươi từng nói rồi mà, ta biết ta là thiên tài!”

Tiểu Bạch lắc đầu:
“Không giống. Không giống như trước.”

Ánh mắt nó dừng lại trên ba viên hồi xuân đan màu nâu đen ấy, trầm giọng nói:

“Ba viên hồi xuân đan này… có Đan Văn.”

 

Lượt xem: 20

Số người xem: 20

Mã ID của bài viết này là: 37107

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!