Chương 45: Rốt Cuộc Luyện Thành

 

Người dịch: Viễn Giả Lai Ni

A Chiêu nghe nó nói liền hỏi lại: “Vậy phải đi đâu tìm dược liệu phổ thông?”

Tiểu Bạch giơ móng lên chỉ chỉ lên trời. A Chiêu nhìn theo hướng nó chỉ, chỉ thấy bầu trời xanh thẳm.

A Chiêu nghi hoặc:
“Trên trời?”

Tiểu Bạch nói: “Trên vách Diệt Tiên Nhai có rất nhiều dược liệu phổ thông, chỉ cần tìm được đường ra, rời khỏi nơi này là được rồi.”

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của A Chiêu hơi ỉu xìu: “Nhưng mà không tìm thấy đường ra…”

Tiểu Bạch lại nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Luyện không ra đan dược phổ thông thì cứ luyện viên Tẩy Thiên Đan kia đi. Đan này vô luận đối với ngươi hay đối với mẫu thân ngươi đều có lợi.”

A Chiêu lập tức phấn chấn tinh thần: “Có lợi gì?”

Tiểu Bạch đáp: “Có thể tẩy rửa tạp chất trong kinh mạch. Sau này ngươi chắc chắn cũng sẽ tu luyện, linh căn càng ít tạp chất, tốc độ tu hành càng nhanh.”

“Đợi mẹ ngươi dùng Thối Linh Đan để tái cấu trúc kinh mạch xong, trong kinh mạch chắc chắn cũng còn tạp chất, có Tẩy Thiên Đan rồi thì không cần lo mấy chuyện đó.”

Những lời này chẳng khác nào đưa củ cà rốt dụ thỏ đi đường, A Chiêu lập tức hăng hái bắt tay vào luyện đan.

 

Nửa đêm.

Trăng đen, gió lớn.

Lý Kinh Tuyết lặng lẽ rời giường, đắp lại chăn cho nữ nhi đang say ngủ, nhẹ nhàng rời khỏi nơi ở.

Chỉ chốc lát sau nàng rời đi, Diệp Phong cũng lặng lẽ theo sau. Hắn liếc nhìn A Chiêu đang ôm Tiểu Bạch ngủ say, do dự một chút, rồi đuổi theo hướng Lý Kinh Tuyết vừa rời đi.

Sau khi Diệp Phong đi, người đang ngủ dưới gốc cây là Phương Đông Mặc cũng mở mắt. Hắn nhìn phương hướng hai người lần lượt rời đi, lại quay đầu nhìn A Chiêu, do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn không đi theo.

 

Lý Kinh Tuyết lặng lẽ đi đến cạnh thôn Thiên Bích, ánh mắt dừng trên tiểu viện gạch xanh nọ. Nàng nín thở, dựng tai lắng nghe động tĩnh trong viện.

Lờ mờ, nàng nghe thấy tiếng ngáy của một người, cùng với tiếng bước chân rất khẽ từ sau lưng đang tiến lại gần.

Trong mắt Lý Kinh Tuyết hiện lên sát khí, trường kiếm trong tay vung về sau chém ra.

“Keng!”

Người sau kinh hoảng, thanh kiếm trong tay chạm phải kiếm của nàng, phát ra tiếng ngân vang lanh lảnh.

Lý Kinh Tuyết chưa kịp công kích tiếp, người kia liền thấp giọng nói:
“Là ta.”

Lý Kinh Tuyết nhíu mày, nhờ ánh trăng mờ ảo liền nhận ra Diệp Phong:
“Sao ngươi lại ở đây?”

Diệp Phong đáp:
“Nghe động tĩnh, sợ có chuyện liền đi xem, thấy ngươi rời đi một mình nên lo lắng mới đi theo.”

Lý Kinh Tuyết thu kiếm:
“Không có việc gì, ta chỉ muốn dò xét tình hình trong viện kia một chút.”

Diệp Phong nhìn về phía tiểu viện gạch xanh, hỏi:
“Căn phòng đó có vấn đề gì sao?”

“Tiểu Mặc đổi đan lô ở đây,” Lý Kinh Tuyết nói, “Ta nhớ lúc trước cửa viện này vẫn luôn đóng chặt, rất kỳ quặc.”

“Ngươi nghi tên Ma tu kia trốn trong viện này?” Diệp Phong hỏi.

Lý Kinh Tuyết khẽ gật đầu:
“Có khả năng.”

Diệp Phong nghiêm giọng:
“Nếu thật là vậy, ngươi hành động một mình quá nguy hiểm. Vạn nhất xảy ra chuyện thì không hay.”

Lý Kinh Tuyết trấn an:
“Yên tâm, ta nắm chắc.”

Diệp Phong vẫn không đồng tình:
“Ngươi không thể tự tiện hành động.”

Lý Kinh Tuyết định phản bác, lại nghe hắn nói tiếp:
“Ta đi cùng ngươi, có thể ứng phó lẫn nhau.”

Lý Kinh Tuyết: “……”

Diệp Phong sải bước đi về phía tiểu viện gạch xanh, đi được vài bước, quay đầu nhìn lại thấy Lý Kinh Tuyết chưa đi theo, có chút nghi hoặc hỏi:
“Sao vậy?”

Lý Kinh Tuyết cuối cùng cũng bước theo.

Hai người lật tường vào viện, nhưng không thấy điều gì bất thường.

Trong viện có hai người: một nam tử ngủ ngáy trong đông phòng, một nữ tử ngủ không yên trong tây phòng.

Lý Kinh Tuyết cẩn thận cảm nhận khí tức, phát hiện cả hai đều là người thường, không có gì lạ thường.

Xác định không có ma tu ẩn nấp, hai người rời viện trở lại chỗ ở. Chỉ là đan lô kia rốt cuộc từ đâu ra thì vẫn chưa rõ.

 

A Chiêu nhìn đan lô đang bốc khói nghi ngút, khuôn mặt nhỏ xụ xuống. Mấy ngày nay, Tẩy Thiên Đan luyện đi luyện lại đều thất bại, không lần nào thành công.

Điều này khiến A Chiêu rất nản chí.

Nàng phồng má một hồi lâu, tự tát vào mặt mình để lấy tinh thần, bực tức vác đan lô ra sông rửa sạch, quyết tâm không tin bản thân luyện không ra!

Rửa xong sạch sẽ, A Chiêu lại ôm đan lô trở về.

“Quả nhiên là A Chiêu,” một giọng điệu chán ghét vang lên.

A Chiêu ngẩng đầu, thấy mấy đứa trẻ, cầm đầu chính là tên Đại Bảo cô ghét nhất.

Đại Bảo chạy tới gần, A Chiêu cảnh giác nhìn hắn. Nhưng hắn còn chưa đến gần đã hoảng sợ dừng bước, quay đầu bỏ chạy như gặp quỷ.

Cả nhóm chạy biến, như thể phía sau có thứ đáng sợ đang đuổi theo.

A Chiêu chớp mắt bối rối, quay đầu lại, đúng lúc chạm mặt nụ cười của Phương Đông Mặc:
“Muội muội.”

“A huynh!” A Chiêu mừng rỡ. “Sao huynh lại ở đây?”

Phương Đông Mặc đưa tay đỡ đan lô trong tay nàng:
“Thấy muội lâu chưa về, nên huynh tới xem thử.”

“Cái đan lô này rửa mệt ghê,” A Chiêu than thở.

Phương Đông Mặc nói:
“Lần sau để huynh rửa giúp.”

A Chiêu lắc đầu:
“Huynh rửa không sạch.”

Phương Đông Mặc từng rửa giúp, nhưng hay để lại cặn, không sạch bằng Diệp Phong.

Phương Đông Mặc lập tức đảm bảo đã về sau nhất định rửa sạch được, cầu A Chiêu cho thêm cơ hội.

A Chiêu nghĩ nghĩ rồi đồng ý:
“Được rồi, lần sau huynh giúp ta rửa.”

“Yên tâm! Tuyệt đối rửa sạch bong!” Phương Đông Mặc vỗ ngực cam đoan.

A Chiêu lơ đãng nhìn thấy ánh sáng lạnh sau lưng hắn, ngạc nhiên:
“A huynh, huynh cầm đại đao làm gì?”

Phương Đông Mặc cười hề hề:
“Huynh tới xem có khúc gỗ nào vừa ý không, tiện chặt đem về dựng nhà.”

Những ngày này, Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong vừa dò đường trong Thiên Bích, vừa chuẩn bị xây phòng mới.

Vì kẻ để lại ma khí vẫn chưa tìm ra, có khả năng đang ẩn nấp trong Thiên Bích, nên Lý Kinh Tuyết cho rằng tiếp tục ở trong hang Tiểu Bạch là không ổn.

Nàng quyết định đẩy nhanh tiến độ dựng nhà. Dù gỗ mang về còn chưa phơi kỹ, cũng muốn nhanh chóng dựng lên.

Phương Đông Mặc dù thương còn chưa khỏi, nhưng chủ yếu là vai phải bị thương, nên vẫn giúp được việc như kê gỗ.

A Chiêu thì vác lò luyện đan theo ba người, trong khi họ dựng nhà, nàng một mình luyện đan bên cạnh.

Hồi Xuân Đan thì vẫn thành công đều đều, chỉ có Tẩy Thiên Đan là thất bại liên tiếp.

A Chiêu nhớ tới những lần thất bại, tâm trạng không khỏi đi xuống.

Phương Đông Mặc nhận ra nàng không vui, hỏi thăm nguyên nhân, biết được là vì luyện đan thất bại nên buồn bực, hắn đầu tiên sửng sốt, sau đó cười khẽ, xoa đầu A Chiêu:
“Ta thấy muội muội rất lợi hại rồi.”

Không nói quá, trong toàn bộ tu chân giới, có đan tu nào dùng phàm hỏa phàm thủy mà luyện ra đan dược có Đan Văn đâu?

Muội muội của hắn chính là lợi hại nhất.

“Chẳng lợi hại chút nào,” A Chiêu thở dài.

“Ta cảm thấy có thể do muội để tâm quá nhiều vào đan dược đó. Hay thử thả lỏng tâm thái một lần xem sao?” Phương Đông Mặc đề nghị.

“Thả lỏng tâm thái?”

“Ừ. Lúc luyện Hồi Xuân Đan muội rất vui vẻ, còn luyện Tẩy Thiên Đan thì mặt mày ủ rũ. Ta cảm giác… muội chưa bắt đầu đã nghĩ là mình sẽ thất bại rồi.”

A Chiêu ngẩn người:
“Thật sao?”

“Ít nhất trong mắt ta là như vậy,” Phương Đông Mặc gật đầu.

Hắn bổ sung:
“Có lẽ muội đang chịu áp lực quá lớn, thử thả lỏng một chút. Luyện đan mà vui vẻ thì kết quả sẽ khác.”

Hắn không biết lời này có an ủi được nàng hay không, nhưng hắn thật sự không quen thấy tiểu cô nương u sầu như thế.

A Chiêu ngồi trên chiếc ghế nhỏ nhìn đan lô trước mặt, không vội luyện ngay.

Tiểu Bạch ngủ nướng tỉnh dậy, duỗi người, thấy nàng không luyện thì lấy làm lạ:
“Không luyện đan à?”

“Ừm, ta thấy a huynh nói có lý,” A Chiêu đáp.

Tiểu Bạch: Hả?

Câu gì thế? Không đầu không đuôi…

A Chiêu chẳng để tâm đến sự mờ mịt của Tiểu Bạch, nàng nhìn đan lô trước mặt, vui vẻ luyện đan.

Nàng nhớ lúc trước bản thân thật sự rất vui vẻ, nhưng từ khi luyện Tẩy Thiên Đan thất bại liên tiếp, tâm trạng nàng đi xuống rõ rệt.

Mỗi lần luyện là mỗi lần thấy chán.

A Chiêu nghĩ đến đó, nắm chặt tay. Không được, không thể ghét nó. Nàng nhìn chằm chằm dược liệu luyện Tẩy Thiên Đan, ánh mắt sáng rực.

Tuyệt đối không ghét bỏ nữa!

Sau khi tự cổ vũ mình, nàng bắt đầu luyện đan. Nhóm lửa, thêm dược liệu, thêm nước… mọi thứ đều chuẩn bị kỹ càng.

Nửa canh giờ trôi qua.

A Chiêu nhìn đan lô bốc khói trắng, im lặng. Trong lòng nghĩ: Quả nhiên nàng vẫn ghét Tẩy Thiên Đan.

A Chiêu hít hít mũi. Sao lại khó như vậy chứ?

Phương Đông Mặc thấy tình hình bên này, chạy lại hỏi:
“A Chiêu, muội sao rồi?”

A Chiêu đá viên đá dưới chân, đáp yếu ớt:
“Cũng ổn.”

Chán ghét Tẩy Thiên Đan. Chán ghét!

Phương Đông Mặc giúp nàng rửa sạch đan lô, thấy nàng ỉu xìu, liền nói:
“Hay hôm nay không luyện nữa? Nghỉ ngơi một chút, để mai luyện tiếp.”

“Không,” A Chiêu từ chối dứt khoát, ánh mắt bừng bừng ý chí:
“Ta muốn tiếp tục luyện!”

Dứt lời, nàng xắn tay áo tiếp tục bắt tay vào luyện đan. Nhìn nàng nghiêm túc như vậy, Phương Đông Mặc không dám quấy rầy.

A Chiêu dốc toàn lực: thêm thuốc, thêm lửa, thêm nước…

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Nàng thêm hết mọi nguyên liệu, hồi hộp nhìn đan lô không thấy bốc khói trắng.

Nàng cẩn thận cầm miếng vải bố bên cạnh, nhẹ nhàng mở nắp đan lô ra xem, lờ mờ thấy có hình dáng viên đan.

A Chiêu nghiêng đan lô đổ ra, một viên đan dược màu nâu nhạt to bằng đầu ngón út lăn ra.

A Chiêu đổ đan lô thêm lần nữa, không có viên nào khác.

A Chiêu: Thành rồi? Một viên?!

 

Chương 46: Không có tác dụng Tẩy Thiên Đan?

 

A Chiêu nghi ngờ nhìn viên đan dược màu nâu lăn tròn trên mặt đất, nàng ngồi xổm xuống, dùng cành cây gẩy nhẹ một cái.

 

Viên đan này có màu sắc không giống Hồi Xuân Đan trước đó, cũng không có Đan Văn.

 

Đã thành chưa? Hay là thất bại rồi?

 

“Thành công rồi à?” Tiểu Bạch, vốn vẫn chú ý hành động của tiểu cô nương, đi lại gần.

 

A Chiêu đáp: “Không biết, ta thấy nó rất giống Hồi Xuân Đan.”

 

Tiểu Bạch nhìn kỹ viên Tẩy Thiên Đan rồi nói: “Luyện thành rồi, đan dược bình thường là như vậy.”

 

A Chiêu hơi nghi hoặc: “Thật sao?”

 

Tiểu Bạch gật đầu: “Thật.”

Trong lòng Tiểu Bạch nghĩ, mấy viên Hồi Xuân Đan ngươi luyện trước đó mới không bình thường đó.

 

 

Nó nhìn viên đan màu nâu vàng trước mắt, có chút xúc động, cuối cùng cũng luyện ra được đan dược trông bình thường.

 

A Chiêu dùng hai ngón tay nhặt viên Tẩy Thiên Đan lên, nói: “Ta thử nếm xem?”

 

Tiểu Bạch vẫy đuôi: “Nếm đi, cũng có lợi cho ngươi. Chỉ là ngươi…”

 

Nó còn chưa nói xong, A Chiêu đã cho viên đan vào miệng, nhai nhai,  không đắng, chỉ có mùi dược nhè nhẹ.

 

A Chiêu nuốt luôn, rồi dùng ánh mắt thắc mắt nhìn Tiểu Bạch: “Chỉ là sao?”

 

Tiểu Bạch cau mày: “Ta còn chưa nói xong mà ngươi đã ăn rồi.”

 

A Chiêu ngây ngô: “Ngươi bảo là có thể ăn mà.”

 

Tiểu Bạch: “…”

 

Nó giải thích: “Tẩy Thiên Đan khác với đan dược bình thường. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý.”

 

A Chiêu nghiêng đầu: “Chuẩn bị gì?”

 

Tiểu Bạch nói: “Tẩy Thiên, nghĩa là ‘rửa sạch trời đất’, nghĩa bóng là rửa sạch tạp chất trong cơ thể, giúp cơ thể trở nên tinh khiết hơn.”

 

Mắt A Chiêu sáng lên: “Nghe rất hay mà.”

 

Tiểu Bạch tiếp tục: “Nhưng vì ngươi ăn ngũ cốc, thực phẩm phàm tục nên trong cơ thể có nhiều tạp chất. Đan này sẽ đẩy hết những thứ đó ra ngoài, ngươi sẽ… bốc mùi xú uế, có khi còn tiêu chảy không dứt, cho tới khi tạp chất được đào thải sạch.”

 

A Chiêu hơi run run: “Phải tiêu chảy đến bao giờ?”

 

Tiểu Bạch: “Cho tới khi đan dược hết hiệu lực, hoặc là cơ thể ngươi sạch hoàn toàn.”

 

A Chiêu bắt đầu thấy lo lắng: “Nghe thật đáng sợ.”

 

Tiểu Bạch bất đắc dĩ: “Ta định nói cho ngươi, ai ngờ ngươi lại ăn nhanh như vậy…”

 

A Chiêu nhìn xung quanh, Tiểu Bạch hỏi: “Tìm gì vậy?”

 

A Chiêu nghiêm túc đáp: “Tìm chỗ thích hợp để đi vệ sinh.”

 

Tiểu Bạch: “…”

 

A Chiêu nhanh chóng tìm được một bụi cỏ khuất vừa ý, ngồi chờ bụng có phản ứng.

 

Nhưng…

 

Thời gian trôi qua, bụng nàng không có gì lạ thường.

 

Hai người nhìn nhau.

 

A Chiêu hỏi: “Ta… không có tiêu chảy.”

 

Tiểu Bạch: “Đúng là không có.”

 

A Chiêu: “Tại sao?”

 

Tiểu Bạch: “Ta làm sao biết được…”

 

A Chiêu phụng phịu: “Ngươi không phải cái gì cũng biết sao?”

 

Tiểu Bạch đáp: “Ta chỉ biết phần lớn chuyện trên đời.”

 

A Chiêu gật đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng không trách móc thêm cái gì.

 

A Chiêu ngồi lại ghế nhỏ của mình, hai tay nâng má thịt suy nghĩ: “Chẳng lẽ viên đan lúc nãy không có hiệu lực?”

 

Tiểu Bạch cũng thấy không giống vậy, nó nói: “Không thể nào, ta cảm giác luyện thành rồi mà.”

 

A Chiêu nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy để ta luyện thêm một lò nữa xem sẽ biết.”

 

Có kinh nghiệm lần đầu, lần này nàng luyện đan suôn sẻ hơn.

 

Nửa canh giờ sau, nàng mở nắp đan lô, đổ ra hai viên đan dược.

 

Hai viên đều có màu nâu đen, không có Đan Văn, nhìn rất giống Hồi Xuân Đan trước kia.

 

Không biết có phải ám ảnh trong lòng hay không, Tiểu Bạch nhìn hai viên đan này mà cảm thấy… chỉ cần ăn vào sẽ lập tức muốn ói.

 

A Chiêu vỗ tay: “Đúng mùi rồi!”

 

Nàng định ăn thử, nhưng Tiểu Bạch vội ngăn lại: “Đừng!”

 

A Chiêu ngơ ngác: “Sao vậy?”

 

Tiểu Bạch sợ nàng ăn xong sẽ nghi ngờ cuộc sống vì mùi vị quá kinh khủng. Nó nhanh trí nghĩ ra lý do:

 

“Ngươi vừa ăn một viên rồi mà không có tác dụng, bây giờ hai viên này nên để người khác thử, xem là do đan có vấn đề, hay là do người ăn.”

 

A Chiêu thấy có lý. Cô nhìn về phía mẹ đang dựng nhà, rồi quay sang Diệp Phong và Phương Đông Mặc. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Diệp Phong.

 

Nàng rối rắm: “Chỉ có hai viên, cho ai đây?”

 

Tiểu Bạch nói: “Mẹ ngươi bị hao tổn căn cơ, chưa có nội đan, ăn vào cũng không tác dụng lớn. Trước cho A cha và A huynh ăn đi.”

 

A Chiêu đồng ý. Nàng cầm hai viên đan chạy tới, trước tiên đưa cho Diệp Phong.

 

“Nãi thanh nãi khí” gọi: “A cha ~~”

 

Diệp Phong ôn nhu đáp: “Sao vậy?”

 

“Con luyện được đan mới, a cha ăn đi!” Nàng đưa một viên cho hắn.

 

Diệp Phong tưởng đó là Hồi Xuân Đan, không nghĩ nhiều, nuốt luôn. Tuy khó ăn, nhưng con gái vất vả luyện ra, hắn không nỡ phụ lòng.

 

Sau khi ăn, hắn không thấy cảm giác dễ chịu như lần trước.

 

A Chiêu và Tiểu Bạch mở to mắt nhìn chằm chằm hắn.

 

Diệp Phong ngơ ngác: “Sao vậy?”

 

A Chiêu ngửa đầu hỏi: “A cha, ngươi có muốn… đi vệ sinh không?”

 

Diệp Phong: “…”

 

Tuy không hiểu sao con gái hỏi vậy, hắn vẫn thành thật: “Không muốn.”

 

Tiểu Bạch thì thào: “Hắn từng tu luyện, có thể ít tạp chất hơn, nên không có phản ứng rõ…”

 

A Chiêu lập tức chăm chú quan sát xem A cha có “biến đen” không.

 

Diệp Phong hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”

 

A Chiêu lắc đầu: “Không có.”

 

“Vậy ta đi làm tiếp đây.”

 

“Vâng ạ!”

 

Diệp Phong dặn các nàng tránh xa đầu gỗ kẻo bị đụng, rồi tiếp tục khuân vác đưa cho Lý Kinh Tuyết đang đứng dựng nhà.

 

Ngôi nhà này là nhà gỗ, dễ thi công hơn nhà đá. Nhờ vật liệu chuẩn bị sẵn và công cụ đầy đủ, việc xây dựng tiến triển thuận lợi. Lúc này họ đang lắp phần mái.

 

A Chiêu và Tiểu Bạch vẫn nhìn về phía Diệp Phong, không có gì xảy ra.

 

A Chiêu thì thầm: “Hay là đan dược không có hiệu quả thật?”

 

Tiểu Bạch chắc chắn: “Không thể nào, tuyệt đối không.”

 

Nó nhìn về phía Phương Đông Mặc đang xử lý đầu gỗ: “Nhanh, để A huynh ngươi ăn một viên.”

 

Nó không tin Tẩy Thiên Đan vô dụng, loại đan có thể rửa kinh mạch, trừ tạp chất, sao lại không hiệu quả?

 

Phương Đông Mặc tưởng là Hồi Xuân Đan, vui vẻ cảm ơn muội muội rồi nuốt luôn.

 

A Chiêu và Tiểu Bạch lại trừng mắt theo dõi hắn.

 

Phương Đông Mặc thấy lạ, sờ mặt: “Sao vậy…”

 

“Ọc!!”

 

Bụng hắn phát tiếng kêu.

 

Sắc mặt hắn thay đổi, hai tay ôm bụng, nhìn quanh.

 

A Chiêu đã chuẩn bị sẵn lá cây, nhét vào tay hắn, chỉ về bụi cỏ phía xa: “A huynh, bên kia!”

 

Phương Đông Mặc vội chạy tới đó.

 

Trước khi rời đi, A Chiêu ngửi thấy một mùi xú uế. Nàng chớp mắt nhìn theo bóng A huynh, rồi quay sang Tiểu Bạch: “A huynh… biến đen?”

 

Tiểu Bạch đáp: “Đó là tạp chất trong cơ thể được đẩy ra.”

 

A Chiêu gật đầu: “Vậy là Tẩy Thiên Đan có tác dụng thật.”

 

Tiểu Bạch đắc ý: “Đương nhiên, ta sao có thể dạy ngươi đan phương vô dụng chứ?”

 

A Chiêu thắc mắc: “Nhưng tại sao ta và A cha ăn mà không có phản ứng?”

 

Tiểu Bạch: “…”

 

Nó trầm mặc.

 

Nhìn A Chiêu không có gì xảy ra.

 

Nhìn Diệp Phong cũng bình thường.

 

Tại sao vậy?

 

A Chiêu tiếp tục nói: “Hơn nữa viên đan ta ăn màu khác hai viên vừa rồi, có phải là luyện hỏng không?”

 

Tiểu Bạch do dự: “Không, ta nghĩ là luyện thành…”

 

A Chiêu: “Nhưng màu không giống nhau.”

 

Tiểu Bạch nhất thời không biết nói sao. Không lý nào viên đầu thất bại, còn hai viên sau thành công.

 

Nhưng rõ ràng Diệp Phong ăn vào không phản ứng, Phương Đông Mặc thì có.

 

Chẳng lẽ…

 

Ánh mắt Tiểu Bạch dừng lại trên người Diệp Phong.

 

Chẳng lẽ trong cơ thể người này không còn chút tạp chất nào?

 

Hắn rốt cuộc là ai?

 

Người tu hành ở bất kỳ giai đoạn nào cũng sẽ tích tụ một ít tạp chất trong cơ thể.

 

Trừ phi…

 

Trừ phi hắn đã thành tiên.

 

Không… không thể nào! Tiểu Bạch lập tức dập tắt ý nghĩ ấy. Sao có thể chứ? Không thể!

 

A Chiêu bên cạnh nói: “Ta đi luyện thêm một lò Tẩy Thiên Đan nữa!”

 

Tiểu Bạch nhìn tiểu cô nương nhỏ bé trước mắt, đúng rồi. Dù Diệp Phong có thần bí hay kỳ lạ thế nào, cũng không thần bí bằng A Chiêu.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 21

Số người xem: 21

Mã ID của bài viết này là: 37109

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!