Chương 64: Diệp Phong ngoài ý muốn nhập ma
Lý Kinh Tuyết trói chặt Diệp Phong, buộc hắn vào cột trong phòng, để phòng ngừa hắn sau khi tỉnh lại vẫn trong trạng thái mê muội mà làm tổn thương nữ nhi.
Sau khi A Chiêu trói xong người cha mắt đỏ, đôi mắt tiểu cô nương cũng đỏ hoe theo, rồi cùng mẹ ra khỏi phòng. Tiểu cô nương vừa đi vừa liếc nhìn, liền thấy tiểu Hắc nằm lẻ loi trên mặt đất.
Từ khi có được thanh kiếm gỗ nhỏ do Lý Kinh Tuyết làm, A Chiêu ít khi tìm tiểu Hắc chơi. Thêm vào đó, lần trước ở sạp bán đan dược, A Chiêu đã nghe một vị kiếm tu nói: “Kiếm đối với kiếm tu là bảo vật chí mạng, người khác không thể tùy tiện chạm vào.”
A Chiêu biết rõ a cha là người thân của mình, ông sẽ không để ý chuyện nàng chơi với tiểu Hắc, nhưng tiểu Hắc thỉnh thoảng lại quất tay nàng. Nên nàng cũng không còn thích chơi với nó nữa.
So với nói, nàng càng thích cây kiếm gỗ do mẹ làm cho hơn.
“Tiểu Hắc,” A Chiêu chạy đến bên nó, nghiêng đầu thắc mắc: “Sao trông ngươi như sắp khóc vậy?”
Lý Kinh Tuyết cũng đi tới, nhìn quanh bốn phía không thấy điều gì khác thường, ánh mắt liền dừng trên tiểu Hắc.
Trong suốt một tháng qua, Diệp Phong vẫn luôn tìm cách liên hệ thần thức với tiểu Hắc, nhưng chưa thành công. Thời gian này cũng chẳng có việc gì lạ xảy ra, vậy mà hôm nay hắn đột nhiên nhập ma. Khả năng lớn nhất chính là nằm ở tiểu Hắc.
Lý Kinh Tuyết chợt nghĩ đến một khả năng, trong lòng khẽ động.
Kiếm tu và linh kiếm vốn gắn bó như hình với bóng. Những chuyện Diệp Phong từng trải qua, linh kiếm hẳn cũng chứng kiến.
Tiểu Hắc vốn đã có linh trí. Có lẽ nó đã ghi nhớ tất cả những gì Diệp Phong từng gặp phải. Khi Diệp Phong cố gắng thiết lập thần thức câu thông với nó, có lẽ hắn vô tình thấy được những ký ức kia? Vì những ký ức đó, tâm cảnh của hắn mới bị dao động?
Đáng tiếc, dù là Lý Kinh Tuyết hay A Chiêu đều không thể câu thông với tiểu Hắc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
A Chiêu ngồi xổm bên cạnh hỏi:
“Ngươi có phải muốn khóc không?”
Tiểu Hắc “ong ong” hai tiếng, như thể trả lời nàng.
Đôi mắt A Chiêu tròn xoe, giọng non nớt an ủi:
“Ngươi đừng khóc, a cha sẽ không sao đâu.”
Tiểu Hắc lại “ong ong” vài tiếng.
A Chiêu tiếp tục vỗ về:
“Không khóc, không khóc, biết đâu lát nữa a cha sẽ tỉnh lại mà.”
Tiểu Hắc: “Ong ong.”
Lý Kinh Tuyết đứng bên cạnh nhìn nữ nhi “nói chuyện” với tiểu Hắc, trong lòng hơi kinh ngạc, liền hỏi:
“A Chiêu, con nghe hiểu nó nói sao?”
Đôi mắt đen sáng trong của A Chiêu cong thành trăng non, lớn tiếng đáp:
“Nghe không hiểu!”
Lý Kinh Tuyết: “……”
A Chiêu cười: “Con đoán đó.”
Vẫn lluôn thường xuyên đáp lời A Chiêu, tiểu Hắc bỗng im lặng hẳn.
A Chiêu không nhận ra sự khác thường, vẫn nhìn tiểu Hắc trên mặt đất nói tiếp:
“Nhưng con cảm thấy nó thật sự muốn khóc.”
Lý Kinh Tuyết thở dài. Cũng đúng, A Chiêu không phải chủ nhân của nó, sao có thể nghe hiểu được nó nói gì.
Ngay lúc cả hai đang bế tắc, tiểu Bạch vừa tỉnh ngủ lảo đảo bước ra khỏi phòng. Nó ngáp dài, liếc mắt liền thấy A Chiêu ngồi xổm dưới đất, Lý Kinh Tuyết đứng cạnh.
Nó dừng động tác ngáp, tò mò đi lại hỏi:
“Các ngươi đang làm gì thế?”
“Tiểu Bạch!” A Chiêu kêu lên, đôi mắt sáng rực, chỉ vào tiểu Hắc:
“A cha đột nhiên biến thành a cha mắt đỏ, tiểu Hắc khóc.”
Lý Kinh Tuyết bổ sung:
“Gần đây Diệp đạo hữu vẫn luôn thử thiết lập thần thức với tiểu Hắc. Có thể là trong quá trình đã xảy ra vấn đề.”
“À?” Tiểu Bạch hứng thú, liền đi đến ngồi xổm cạnh tiểu Hắc:
“Nào, kể với bổn tọa đi.”
Tiểu Hắc: “Ong ong ong ong…”
Tiểu Bạch thỉnh thoảng gật gù, đáp vài tiếng: “À, ra vậy… Ừm, thế à?”
Lý Kinh Tuyết nhìn cảnh này mà không nói nên lời.
A Chiêu kéo nhẹ góc áo mẹ, ra hiệu cúi xuống. Khi Lý Kinh Tuyết ngồi xuống, tiểu cô nương che miệng, ghé tai thì thầm:
“Mẹ, con cảm thấy tiểu Bạch cũng không hiểu Tiểu Hắc nói gì đâu.”
Lý Kinh Tuyết xoa đầu con gái nhỏ, thật ra trong lòng bà cũng nghĩ giống vậy.
Dù tiểu Bạch là thần thú, nhưng khó mà câu thông với một thanh linh kiếm của người khác.
Chưa kịp nói thêm, đôi tai nhọn của tiểu Bạch đã nghe thấy lời thì thầm kia. Nó lập tức quay đầu, bất mãn nói:
“Ai nói ta không hiểu?”
A Chiêu bị bắt quả tang thì hơi chột dạ, liền hỏi lấy lệ:
“Vậy… tiểu Hắc nói gì?”
Tiểu Bạch ngẩng cằm, hếch mũi cao ngạo:
“Nó bảo hôm nay muốn ăn hai cái bánh thỏ.”
A Chiêu lập tức gật đầu:
“Được!”
Nói xong, bé chợt nhớ, liền bổ sung:
“Để a cha nhường phần của người cho ngươi ăn nhé.”
Tiểu Bạch: “……”
Nó bĩu môi:
“Ngươi không thể mua thêm một phần sao?”
“Không được.” A Chiêu lắc đầu, rất nghiêm túc:
“Con còn phải để dành linh thạch.”
Tiểu Bạch nhìn bé chằm chằm, rồi hừ nhẹ:
“Thôi được, nhớ đưa phần của hắn cho ta.”
“Ừ.” A Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Một người một thú cứ thế mà “giao dịch thành công”.
Tiểu Bạch lại trò chuyện với tiểu Hắc một lúc, rồi nói với mẹ con A Chiêu:
“Tiểu Hắc bảo rằng khi Diệp Phong câu thông với nó, vô tình nhìn thấy những hình ảnh máu tanh trong quá khứ. Vì những hình ảnh đó mà đánh thức tâm ma trong lòng của hắn.”
“Cảm xúc của hắn bị ảnh hưởng, tâm ma thừa cơ quấy nhiễu, khiến hắn nhập ma.”
Đôi mắt A Chiêu trừng to, nhìn tiểu Hắc hỏi:
“Thật sao? Tiểu Bạch nói có đúng không?”
Tiểu Hắc “ong ong” hai tiếng.
A Chiêu liền quay sang tiểu Bạch đợi dịch. Tiểu Bạch thong dong nói:
“Nó bảo nó không gọi tiểu Hắc, mà là ‘Uy Tướng Quân’.”
“Uy Tướng Quân?” A Chiêu chớp mắt, khen luôn:
“Nghe thật uy phong!”
Tiểu Hắc: “Ong ong.”
Tiểu Bạch dịch:
“Đừng gọi ta là tiểu Hắc nữa, gọi Uy Tướng Quân.”
“Được.” A Chiêu gật đầu.
Tiểu Hắc rất hài lòng với thái độ này.
A Chiêu lại hỏi:
“Tiểu Hắc, vậy… a cha phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Hắc: “……”
Thôi kệ, tình huống của chủ nhân quan trọng hơn, nó sẽ không chấp nhặt với một đứa bé ba tuổi.
Tiểu Bạch đáp thay:
“Chúng ta cứ quan sát tình hình của hắn trước. Đợi hắn tỉnh lại xem có khôi phục được bình thường không.”
Nếu khôi phục được thì tốt nhất.
A Chiêu gật đầu:
“Ta cũng hy vọng a cha bình thường trở lại.”
Tiểu cô nương không thích “a cha mắt đỏ” vừa rồi, lúc ấy ông còn giống như chó, lao thẳng về phía nàng, khiến nàng tưởng ông muốn cắn mình.
Lý Kinh Tuyết nhìn A Chiêu, tiểu Bạch và cả tiểu Hắc trước mặt, chợt suy tư:
“Thì ra… tên thật của tiểu Hắc là ‘Uy Tướng Quân’.”
Nàng cẩn thận nhớ lại một lượt những thanh linh kiếm nổi danh trong Tu chân giới, nhưng chưa từng nghe qua có thanh linh kiếm nào mang cái tên kỳ lạ là “Uy Tướng Quân”… Từ từ.
Lý Kinh Tuyết chợt nghĩ đến điều gì, liền gọi một tiếng: “Tiểu Bạch.”
Người kia nhìn nàng: “Như thế nào?”
Lý Kinh Tuyết nói:
“Ngươi hỏi thử Tiểu Hắc xem, vị Diệp đạo hữu kia rốt cuộc tên thật là gì, xuất thân từ môn phái nào?”
Nếu Tiểu Bạch có thể giao tiếp được với Tiểu Hắc, thì có thể trực tiếp dò hỏi, cần gì phải ngồi đây mà đoán mò?
Tiểu Bạch nháy mắt, nói:
“Giúp ngươi hỏi thì được thôi, nhưng ngươi có thể cho ta cái gì làm thù lao?”
Lý Kinh Tuyết cười:
“Ta cũng đem bánh thỏ của ta cho ngươi ăn.”
Nghe vậy, Tiểu Bạch sảng khoái đáp ứng: “Được.”
Nó xoay người, giơ móng vỗ vỗ Tiểu Hắc:
“Uy, ngươi cũng nghe rồi đó, mau nói ra tên thật chủ nhân của ngươi là gì, hắn từ đâu tới?”
Tiểu Hắc ong ong vài tiếng.
Khuôn mặt lông xù của Tiểu Bạch hiện ra vài phần phức tạp, nó quay sang Lý Kinh Tuyết:
“Nó nói nó cũng nhớ không rõ, hẳn là bị tâm ma của Diệp Phong ảnh hưởng.
“Nó chỉ nhớ rõ Diệp Phong là chủ nhân của nó, còn nhớ hắn là một người rất lợi hại, trước kia thường dẫn nó đi chém giết yêu ma.”
Tiểu Hắc lại ong ong thêm vài tiếng.
Tiểu Bạch gật gù, rồi bổ sung:
“Tiểu Hắc nói, trước đó từng có một lão nhân gọi chủ nhân nó là Thanh Phong.”
Lý Kinh Tuyết kinh ngạc: Thanh Phong?
Trong lòng nàng lặp lại cái tên này mấy lần: Diệp Thanh Phong?
Nhưng đối với cái tên ấy, nàng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Nàng từng đoán rằng Diệp Phong có quan hệ với Dương Thần Tiên Tôn, chẳng lẽ nàng đã đoán sai?
Vậy rốt cuộc hắn là ai?
Theo lý mà nói, đã sở hữu một thanh linh kiếm như Tiểu Hắc, thì tuyệt đối không thể là hạng người vô danh.
Chẳng lẽ hắn là đệ tử của một gia tộc ẩn thế, xuống núi rèn luyện?
Không, Lý Kinh Tuyết rất nhanh liền phủ định ý nghĩ này.
Nếu Diệp Phong thật sự là đệ tử của một gia tộc ẩn thế, thì Tiểu Hắc đã không có quá nhiều ký ức về hắn cùng đi chém giết yêu ma như vậy.
Manh mối về thân phận Diệp Phong nhất thời vẫn mịt mờ, nàng chỉ có thể âm thầm ghi nhớ trong lòng.
A Chiêu không biết mẫu thân của mình đang nghĩ gì. Nàng chỉ cảm thấy a cha trước đó biến thành “a cha mắt đỏ”, ngủ một giấc tỉnh lại thì sẽ khôi phục bình thường.
Vì thế nàng cũng không quá lo lắng, vẫn dựa theo thói quen hằng ngày mà tập thể dục buổi sáng, rồi ăn sáng.
Nhưng vừa mới ăn xong, nàng liền nghe trong phòng vang lên tiếng cười quái dị “khặc khặc”.
A Chiêu cùng Lý Kinh Tuyết nhìn nhau, rồi cùng đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy Diệp Phong bị trói vào cột, hai mắt đỏ rực, đang cười khặc khặc quỷ dị.
A Chiêu hơi sững sờ: “Sao A cha chưa trở lại bình thường?”
Lý Kinh Tuyết thở dài:
“Có lẽ lần này Diệp đạo hữu tâm thần bất ổn, bị tâm ma thừa cơ mà nhập, hắn không cách nào chống lại.”
Tiểu Bạch gật đầu: “Không sai.”
A Chiêu vội hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Tiểu Bạch đáp: “Ngươi luyện đan đi.”
A Chiêu chớp mắt:
“Luyện đan?”
Lý Kinh Tuyết giải thích cho nữ nhi:
“Thanh Tâm Đan. Nó có thể giúp người nhập ma giữ được tâm thần, nhờ đó mà trấn áp tâm ma.”
A Chiêu nghi hoặc: “Không thể trực tiếp loại bỏ sao?”
Lý Kinh Tuyết lắc đầu:
“Trừ khi chính bản thân hắn tự mình chiến thắng tâm ma, nếu không thì chẳng có bất kỳ ngoại vật nào có thể diệt trừ tâm ma trong lòng tu sĩ.”
A Chiêu nghe xong, lại nhìn sang Tiểu Bạch: “Vậy Tiểu Bạch dạy ta luyện Thanh Tâm Đan đi.”
Tiểu Bạch nhún vai: “Cái này ta không biết.”
A Chiêu trợn mắt:
“Cái gì?”
Tiểu Bạch uể oải nói: “Nó quá đơn giản, nhưng ký ức truyền thừa của ta tạm thời không có loại đan phương này.”
A Chiêu sốt ruột: “Vậy làm sao bây giờ?”
Lý Kinh Tuyết đưa tay xoa đầu nàng, dịu dàng nói: “Cái này ta biết, để ta dạy ngươi luyện đan.”
A Chiêu nghe xong liền vui vẻ gật đầu: “Dạ ~”
Lượt xem: 19
Số người xem: 19
Mã ID của bài viết này là: 37270