Chương 68: Tức Muốn Hộc Máu – Cố Trạch Lạc

Người dịch: NI

 

A Chiêu còn đang dụi mắt buồn ngủ thì nghe thấy có người gọi tên mình. Nàng lạch bạch chạy bằng đôi chân ngắn nhỏ ra sau cửa:

“Giữa khuya khu khoắt, ai vậy?”

 

Bên ngoài vang lên giọng nam trong trẻo nhưng mang chút ngạo mạn:

“Mỗ là Cố Trạch Lạc, con trai phong chủ Thanh Phong Phong của Kiếm Tông.”

 

A Chiêu nghe xong liền ngẩn người. Theo bản năng, nàng quay đầu nhìn về phía mái hiên, nơi Lý Kinh Tuyết đang đứng. Thân hình bà nửa chìm vào bóng tối, thần sắc không thấy rõ.

 

Trong lòng A Chiêu thoáng hoảng loạn: Chẳng lẽ hắn tới tìm mẹ? Nếu hắn nhận mẹ, chẳng phải ta sẽ mất mẹ sao?

 

Ngoài cửa, Cố Trạch Lạc lại nói:

“Mỗ nghe nói mẫu thân của A Chiêu tiểu hữu là một vị đan sư lợi hại, muốn thỉnh nàng giúp mỗ luyện một viên Giải Độc Đan.”

 

A Chiêu lo sợ bị mất mẹ, tim rối bời, liền buột miệng:

“Giải độc đan? Giải độc gì cơ?”

 

Cố Trạch Lạc giải thích:

“Trong nhà mỗ có trưởng bối bị người ám hại, trúng một loại kỳ độc, nội đan bị phá. Phụ thân ta đã khổ công tìm danh y mới miễn cưỡng bảo toàn được nội đan, nhưng loại độc này vẫn không cách nào giải. Trong trấn đều nói mẫu thân ngươi là bát phẩm đan sư, hẳn là có thể hiểu được loại độc này.”

 

A Chiêu lập tức chú ý đến một câu trong lời hắn, nội đan được giữ lại. Nàng vội hỏi:

“Ngươi nói… nội đan của trưởng bối kia rốt cuộc giữ lại bằng cách nào?”

 

Nếu biết được phương pháp, chẳng lẽ nội đan của mẹ cũng có thể giữ lại?

 

Tiểu Bạch nghe vậy thì lườm nàng, nhỏ giọng nhắc:

“Ngươi quên rồi à? Cái gọi là giữ được nội đan chính là… lấy nội đan của mẹ ngươi đổi cho trưởng bối hắn đó!”

 

A Chiêu trừng to mắt, lập tức nhớ đến việc tên khốn bên ngoài kia đã từng đối xử tệ bạc với mẹ.

 

Cố Trạch Lạc không biết suy nghĩ trong phòng, chỉ áy náy đáp:

“Phương pháp ấy là phụ thân ta tìm được, ta không rõ chi tiết. Nếu A Chiêu tiểu hữu chịu giúp ta luyện giải dược, ta có thể nhờ phụ thân gửi tin nói cho ngươi biết…”

 

“Phi! Ai thèm cái phương pháp chết tiệt đó của ngươi!” A Chiêu tức giận hét lên, dằn mạnh cửa: “Cút đi cho ta!”

 

Trong lòng nàng gào thét: Đồ khốn nạn! Đồ xấu xa!

 

Bên ngoài, Cố Trạch Lạc nghe tiếng động bất ngờ dọa sợ, nhíu mày, bất mãn nói:

“A Chiêu tiểu hữu, ta thành tâm xin thuốc, sao ngươi lại nhục mỗ như vậy?”

 

A Chiêu còn định mở miệng, nhưng một bàn tay ấm áp khẽ đặt lên đầu nàng. Mùi hương nhàn nhạt của thảo dược thoảng đến. A Chiêu quay đầu, phát hiện mẹ đã đứng ngay sau mình, liền căng thẳng kéo lấy vạt áo mẹ, run rẩy gọi nhỏ:

“Mẹ…”

 

Lý Kinh Tuyết khẽ xoa đầu con gái, rồi hỏi vọng ra:

“Ngươi là Cố Trạch Lạc? Con trai phong chủ Thanh Phong Phong?”

 

Cố Trạch Lạc thoáng sững lại khi nghe giọng nữ khàn khàn, sau đó ngẩng cao đầu, tự hào đáp:

“Đúng vậy.”

 

Lý Kinh Tuyết không nhìn cũng biết thần sắc hắn lúc này. Hắn vẫn luôn kiêu ngạo vì có phụ thân là phong chủ, lại khinh thường người mẹ từng bị tổn hao căn cơ như nàng.

 

Nàng tiếp tục hỏi:

“Ngươi nói vì trưởng bối mà cầu giải độc, ngươi cùng phụ thân đều vất vả tìm y, vậy vị trưởng bối kia là gì của ngươi?”

 

“Là mẫu thân ta.” Cố Trạch Lạc đáp ngay, không hề do dự.

 

Lý Kinh Tuyết nhắm mắt, lại hỏi:

“Vậy còn sinh mẫu của ngươi? Nàng hiện đang ở đâu?”

 

Nghe đến mẹ ruột, Cố Trạch Lạc lập tức lộ vẻ chán ghét:

“Nàng là một nữ nhân âm hiểm độc ác, không xứng làm mẫu thân ta.”

 

Dù trong lòng đã có đáp án, nhưng khi tận tai nghe con trai ruột nói thế, Lý Kinh Tuyết vẫn chấn động, suýt ngã.

 

“Mẹ!” A Chiêu lo lắng kêu, nắm chặt tay mẹ. Bàn tay ấy lạnh lẽo khiến nàng run lên: “Mẹ, tay ngươi lạnh quá.”

 

Lý Kinh Tuyết chỉ xoa nhẹ đầu khuê nữ, lắc đầu bảo không sao.

 

Ngoài cửa, Cố Trạch Lạc nghe tiếng kêu hốt hoảng của A Chiêu, vội hỏi:

“A Chiêu tiểu hữu, xảy ra chuyện gì? Có cần mỗ giúp không?”

 

“Không cần! Lăn đi!”  A Chiêu tức giận quát lại, hận không thể xông ra tát cho hắn một cái. Nhưng vì mẹ đang như thế này, nàng không dám rời.

 

Cố Trạch Lạc bất mãn:

“Mỗ thật lòng xin giúp, sao ngươi đối xử với ta như vậy?”

 

A Chiêu nghiến răng:

“Vì ta nhìn ngươi chướng mắt! Đồ bất hiếu! Ngươi…”

 

Nàng mắng nửa chừng thì bí từ, chưa nghĩ ra chữ gì để chửi tiếp. Tiểu Bạch bèn chen vào, gầm lên:

“Ngươi mới bất hiếu! Rõ ràng có mẹ ruột mà không thèm nhận, còn chạy đi tìm người khác làm mẹ! Đúng là thà sinh ra một miếng thịt thừa còn hơn sinh ra ngươi!”

 

“Các ngươi…” Cố Trạch Lạc tức đến trừng mắt. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng bị người mắng như vậy. Hắn giận đến nghẹn lời.

 

Một lúc sau, hắn mới bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:

“A Chiêu tiểu hữu, ta là con phong chủ Thanh Phong Phong. Ngươi nhục mạ ta cũng tức là nhục mạ cả Kiếm Tông. Lửa giận của Kiếm Tông không phải ngươi gánh nổi!”

 

A Chiêu hừ hai tiếng:

“Trước kia Minh thúc thúc nói rồi, đám Thanh Phong Phong toàn lũ bạch nhãn lang, nhất là phụ thân ngươi đồ xấu xa, bại hoại! Ta chẳng thèm sợ!”

 

Cố Trạch Lạc vốn tôn phụ thân như trời, nghe thế liền nổi giận đùng đùng:

“Ngươi dám nhục mạ cha ta?!”

 

A Chiêu bĩu môi:

“Nhân tra! Bại hoại!”

 

Cố Trạch Lạc tức đến suýt rút kiếm sau lưng, may nhờ Trần Mộc Sơn kịp thời ngăn lại, nhỏ giọng khuyên:

“Tiểu sư đệ, chúng ta đến xin thuốc, đan sư tính tình cổ quái là thường. Nhịn một chút, lấy được đan dược rồi tính tiếp.”

 

Nghe nhắc nhở, Cố Trạch Lạc miễn cưỡng kìm nén lửa giận, nói lạnh lùng:

“Hôm nay mỗ tới xin thuốc, không chấp nhặt với tiểu hài tử. Thỉnh tiền bối giúp trưởng bối của ta luyện giải dược.”

 

A Chiêu định nói gì, nhưng Lý Kinh Tuyết giơ tay ngăn, lắc đầu với nàng.

 

Nàng khẽ nói:

“Cố tiểu hữu, kỳ độc trên người trưởng bối ngươi, ta không cách nào giải.”

 

Cố Trạch Lạc nghe vậy, sốt ruột:

“Tiền bối, ta còn chưa nói đặc điểm của độc, sao ngươi biết không giải được?”

 

“Bởi vì nàng căn bản không hề trúng độc. Người không trúng độc, ta giải thế nào được?” Trong mắt Lý Kinh Tuyết lóe lên tia châm chọc.

 

Ký ức đau đớn ùa về…

 

Nội đan bị móc, nàng đau đến ngất đi, sống sót nhờ chút ý chí cầu sinh. Đạo lữ bội bạc bỏ mặc, nàng lảo đảo rời Kiếm Tông, lại tận mắt thấy con trai ruột gọi kẻ khác là “mẫu thân”. Đau thương, phẫn hận, nàng bị đuổi giết mà chạy tới bờ Diệt Tiên Nhai, suýt bỏ mạng dưới tay Yên Yên, kẻ giả bộ trúng độc.

 

 

Trở về hiện tại, giọng mắng giận dữ của Cố Trạch Lạc kéo nàng thoát khỏi hồi ức:

“Ngươi nói bậy! Mẫu thân Yên Yên sao có thể giả vờ trúng độc?”

 

Lý Kinh Tuyết chỉ cười lạnh:

“Ta cười chính mình… vì sao lại quên đi chuyện quan trọng như vậy. Sao có thể quên mối thù với Yên Yên và kẻ mặt người dạ thú kia?”

 

“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Cố Trạch Lạc cau mày.

 

Lý Kinh Tuyết chẳng buồn để ý:

“Nếu ngươi không tin, tự mình đi hỏi nàng. Tất nhiên, nàng chưa chắc đã dám thừa nhận.”

 

“Thật là nói xằng! Ngươi căn bản không phải bát phẩm đan sư gì cả, chỉ là kẻ khoác lác danh hão! Sư huynh, chúng ta đi!” Cố Trạch Lạc tức đến mặt đen như than, phất tay bỏ đi.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 16

Số người xem: 16

Mã ID của bài viết này là: 37288

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!