Chương 77: Nam Bộ Hải Vực Xuất Hiện Thượng Cổ Bí Cảnh

 

Dịch: Ni

“Tiền bối bây giờ phải rời khỏi, là vì bên Diệt Tiên Nhai xuất hiện Ma tộc sao?” A Chiêu nhớ lại chuyện hắn từng nói trước đây.

Người họ Minh lắc đầu:
“Không phải. Sư huynh ta ở bên đó mấy ngày, cũng không thấy tung tích Ma tộc. Chỉ e là bọn chúng nghe tin dị bảo xuất thế, định mò tới cướp đoạt. Nhưng dị bảo đã rơi vào tay người khác, hành tung của chúng cũng bị bại lộ, chắc đã bỏ chạy rồi.”

Ở địa bàn Nhân tộc, Ma tộc bị người người tru diệt, kẻ nào còn chút đầu óc cũng sẽ không dám ở lâu.

A Chiêu nghe xong, thở phào:
“Vậy thì tốt rồi.”
Nghĩ đến a cha cùng a huynh, nàng an tâm không ít.

“Khụ… A Chiêu tiểu hữu, Minh đạo hữu, hai vị sao lại tới sớm thế?” Một trận ho khan vang lên, là giọng khàn khàn yếu ớt của Hứa Bán Tiên.

A Chiêu quay đầu lại, đang định chào hỏi thì giật mình:
“Hứa thúc thúc… sao ngươi lại thành ra thế này?”

Ngày thường tuy Hứa Bán Tiên lười nhác, nhưng mặt mày hồng hào, nhìn một cái là biết ngay sống rất khá. Hôm nay sắc mặt hắn trắng bệch, quầng mắt xanh thẫm, môi khô nứt, cả người giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ đã có thể ngã quỵ.

“Khụ khụ…” hắn lấy tay che miệng ho vài tiếng, rồi yếu ớt giải thích:
“Không sao, đừng lo. Hôm qua ta tính nhầm một quẻ… phun mấy ngụm máu thôi.”

“Hộc máu?” A Chiêu trợn tròn mắt. “Vậy thúc có lấy thêm tiền của người nhờ tính mệnh không?”

Hứa Bán Tiên: …

Một hồi lâu, hắn mới bất đắc dĩ đáp:
“Là ta tự tiện xem, không thể trách người khác.”

A Chiêu gật gù:
“Được rồi.”

Hứa Bán Tiên: … Tại sao hắn lại thấy tiểu cô nương này có vẻ như đang rất bất đắc dĩ với mình?

A Chiêu cúi đầu lục trong chiếc túi nhỏ mang theo bên mình, trong đó có vài bình đan dược dự phòng cùng một ít đồ ăn vặt. Sau một hồi tìm, nàng lấy ra một lọ Hồi Xuân Đan, đưa cho hắn:

“Hứa thúc thúc, cho ngươi.”

Biết rõ đan dược A Chiêu luyện ra đều là thứ tốt, hơn nữa nàng cũng chẳng thiếu mấy món này, Hứa Bán Tiên liền không khách khí nhận lấy:
“Cảm ơn A Chiêu.”

“Không khách khí, uống cái này rồi sẽ đỡ hơn nhiều nga.” A Chiêu nãi thanh nãi khí nói.

Hắn mở nắp bình, đổ ra hai viên đan dược bóng loáng màu xanh lam xen lẫn vệt đen, lăn vào lòng bàn tay. Tuy đã quen với việc đan dược của A Chiêu có màu sắc kỳ quái, nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi:
“Đây là…?”

Trong lòng thầm lẩm bẩm: Chắc không phải độc đan đâu nhỉ? Ăn vào chắc sẽ không chết… chắc vậy.

A Chiêu cong mắt cười:
“Là Hồi Xuân Đan.”

Hứa Bán Tiên sững người:
“Đây là Hồi Xuân Đan?”

Rồi cũng nhanh chóng chấp nhận. Dù sao Cầm Máu Đan nàng luyện cũng quái dị thế kia, thì Hồi Xuân Đan có hình dạng này cũng không kỳ lạ.

“Ân, đúng vậy.” nàng gật đầu chắc nịch.

Được nàng khẳng định, hắn lập tức bỏ cả hai viên vào miệng. Vừa nuốt xuống, sắc mặt hắn vặn vẹo:
“Đắng! Cái này sao lại đắng đến thế? Thật sự còn khổ hơn cả mệnh của ta nữa.”

Người họ Minh đứng bên cạnh nhìn, tò mò:
“Hứa đạo hữu, Hồi Xuân Đan trong tay ngươi… có thể cho ta xem thử không?”

Rốt cuộc là vị đan sư thế nào mới luyện ra đan dược dáng dấp quỷ dị thế này?

Hứa Bán Tiên run rẩy nuốt hết đan dược, rồi đưa cái bình cho hắn.

Người họ Minh đổ ra một viên, vừa nhìn thấy những hoa văn mờ ẩn hiện trên bề mặt, liền kinh hãi:
“Đây là… Đan Văn?”

“Đúng vậy!” A Chiêu ưỡn ngực, kiêu hãnh gật đầu nàng chính là một tiểu hài tử siêu cấp lợi hại, luyện được cả đan dược có Đan Văn.

Người họ Minh xem kỹ, phát hiện viên đan này có tận ba đạo Đan Văn, chứng minh nó là tam phẩm đan dược, giá trị cực cao.

Hắn lại ngửi thử, bắt gặp hương vị chua xót, liền cúi đầu hỏi:
“Chủ dược ngươi dùng là Nguyệt Kiến Thảo?”

“Ân.” A Chiêu đáp.

Người họ Minh thoáng nhìn Hứa Bán Tiên, ánh mắt mang vài phần đồng cảm. Không trách được hắn lại khổ sở thế kia. Nguyệt Kiến Thảo hiệu quả rất tốt, nhưng vị của nó cực kỳ đắng. Huống chi đây còn là đan có Đan Văn, dược lực tăng lên gấp bội, vị đắng cũng nhân đôi.

Nghĩ đến đây, hắn thầm bội phục Hứa Bán Tiên có thể nuốt trôi mà không ngất, thật lợi hại.

Sau đó, hắn ngồi xổm xuống hỏi A Chiêu:
“A Chiêu, trước kia ngươi và cha mẹ có phải từng sống ở một nơi ít người qua lại?”

A Chiêu kinh ngạc:
“Làm sao tiền bối biết?”

Người họ Minh cười, đưa viên Hồi Xuân Đan ra trước mặt nàng:
“Bởi vì cái này.”

“Ân?” A Chiêu nghiêng đầu khó hiểu.

“Ngàn năm trước, từng có một đan sư cải tiến phương thuốc Hồi Xuân Đan, tìm được loại dược liệu thay thế cho Nguyệt Kiến Thảo. Vì thế hiện nay hầu như không ai còn dùng Nguyệt Kiến Thảo để luyện Hồi Xuân Đan nữa. Đa phần đan tu đều dùng nó để luyện Cầm Máu Đan hoặc Cầm Máu Cao.”

Nghĩ một lát, hắn bổ sung:
“Tất nhiên, vẫn còn một số ít đan sư kiên trì dùng đan phương cũ.”

 

Sư phụ và sư muội hắn cũng quen dùng Nguyệt Kiến Thảo để luyện Hồi Xuân Đan.

Còn bản thân người họ Minh thì lại thích tân đan phương, vì luyện ra Hồi Xuân Đan sẽ không bị đắng.

Bên cạnh, Hứa Bán Tiên nghe vậy liền hiểu ra: Thảo nào lại đắng đến mức đó, thì ra là vì thế.

“Cho nên ta đoán trước kia nhà các ngươi chắc chắn sống ở một nơi cực kỳ hẻo lánh.” Người họ Minh cười khanh khách nói ra suy đoán của mình.

Đôi mắt A Chiêu hơi tròn lên, theo bản năng liếc nhìn tiểu Bạch đang nằm dưới chân mình. Tiểu Bạch chỉ nhàm chán ngáp một cái, bộ dạng chẳng thèm để tâm: ngàn năm trước đan phương cải tiến gì đó thì liên quan gì tới thần thú như ta, miễn hữu dụng là được.

Người họ Minh nhìn tiểu cô nương ngây ngô, lại nghĩ một chút rồi nói:
“Hay là ta viết công thức Hồi Xuân Đan cải tiến này cho ngươi, ngươi mang về đưa cho nương ngươi?”

“Có thể sao?” A Chiêu kinh ngạc. Từ nhỏ nàng đã nghe tiểu Bạch nói, hầu hết các đan tu đều giữ kín đan phương, hiếm khi truyền ra ngoài.

“Đương nhiên có thể. Hồi Xuân Đan vốn là đan dược đơn giản, công thức chẳng phải bí mật gì.” Người họ Minh đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, liền cười nói.

Đôi mắt A Chiêu sáng rỡ: “Cảm ơn tiền bối ~”

Người họ Minh liền mượn bút mực của Hứa Bán Tiên, viết xuống bản công thức Hồi Xuân Đan cải tiến. Viết xong, hắn cẩn thận hong khô mực rồi đưa tờ giấy cho A Chiêu: “Cho ngươi.”

“Cảm ơn tiền bối ~” A Chiêu lại ngoan ngoãn cảm tạ một lần nữa.

“Tiểu lão bản, còn có đan dược không?” Một khách nhân khác bước đến hỏi.

Chưa kịp bày quầy, A Chiêu đã nghe thấy có khách đến mua, vội vàng đáp: “Có.”

Nàng đặt xuống cái khung nhỏ, lấy từ bên trong ra Cầm Máu Đan, bắt đầu bán hàng.

Người họ Minh liền đứng né sang một bên, còn Hứa Bán Tiên thì uống nốt hơn nửa túi nước, cảm thấy cổ họng đỡ hơn nhiều.

Hắn cử động tay chân, phát hiện thân thể nhẹ nhõm hẳn, liền quyết định cất kỹ lọ Hồi Xuân Đan mà A Chiêu đưa, thu vào trong túi trữ vật.

Khi không có khách tới, Hứa Bán Tiên nhìn sang người họ Minh cười híp mắt:
“Ta nói rồi mà, nếu ngươi chịu đến sớm một chút thì đã gặp được tiểu A Chiêu rồi.”

Người họ Minh mấy ngày nay quả thật không gặp A Chiêu, nhưng ngày nào cũng chạm mặt Hứa Bán Tiên, nói chuyện dăm ba câu rồi cũng quen.

Người họ Minh cười: “Ân, cảm ơn Hứa đạo hữu đã nhắc nhở.”

“Không có gì, chỉ tiện miệng thôi.” Hứa Bán Tiên cười tủm tỉm, rồi bất ngờ đổi giọng:
“Mà này, ngươi trước đó nói muốn đi bí cảnh gì đó đúng không?”

Người họ Minh đáp: “Nam Hải hải vực, bên kia vừa mới xuất hiện một thượng cổ bí cảnh.”

Hứa Bán Tiên hơi nhướng mày: “Thượng cổ bí cảnh hiện thế? Tin tức quan trọng như vậy mà ngươi lại thẳng thắn nói cho ta sao?”

Người họ Minh cười nhạt: “Thượng cổ bí cảnh một khi xuất hiện thì toàn Tu Chân giới đều sẽ chấn động. Ta chỉ vì môn phái mà biết sớm vài ngày thôi. Chậm một chút nữa, tin tức này sẽ lan khắp nơi.”

Đúng vậy, loại tin tức này vốn không thể giữ kín, vì thế hắn mới thoải mái nói ra.

“Thượng cổ bí cảnh à, không biết bên trong có bảo vật gì.” Hứa Bán Tiên tỏ vẻ hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc ta vốn không ưa Nam Hải hải vực, bằng không cũng muốn đi góp vui.”

“Nam Hải hải vực?” Đang bán đan, tai A Chiêu liền dựng thẳng lên, mắt sáng rực: “Bên đó thế nào thế ạ?”

Nàng nhớ rõ Tiểu Bạch từng nói, muốn luyện Thối Linh Đan thì phải tìm Địa Tâm Viêm Hỏa, mà thứ này phải đến Nam Hải hải vực mới có thể có.

Người họ Minh liền đem những tin tức mình biết nói cho A Chiêu nghe, sau đó hỏi:
“Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi bên đó góp vui? Nếu vậy thì thật trùng hợp, ta cũng đi, chúng ta có thể cùng nhau.”

Trong lòng hắn thì tính toán: nếu có thể cùng A Chiêu đi, nói không chừng cha mẹ nàng sẽ thấy nàng đi theo hắn có tiền đồ, chịu để hắn thu nàng làm đồ đệ cũng nên.

“Trước mắt thì không.” A Chiêu lắc đầu, từ chối: “Ta còn có việc.”

Nàng không nói thẳng phải đợi cha, huynh và tỷ trở về, chỉ giữ trong lòng. Nhưng…

“Nam Hải hải vực, trên đảo núi lửa… có thể tìm được Địa Tâm Viêm Hỏa không?” A Chiêu rốt cuộc vẫn hỏi, bàn tay nhỏ siết chặt thành nắm đấm.

Trước đây nàng từng dò hỏi nhiều người về Địa Tâm Viêm Hỏa cùng Vạn Năm Hàn Băng ở cực bắc, nhưng hầu hết đều chưa từng nghe qua. Hứa Bán Tiên cũng không biết, nên nàng đành thôi. Giờ nghe nhắc đến Nam Hải hải vực, hy vọng lại lóe lên.

“Đảo núi lửa ở Nam Hải hải vực? Mấy năm trước ta từng đến đó hái thuốc.” Người họ Minh nhớ lại rồi lắc đầu: “Nhưng cũng không thấy Địa Tâm Viêm Hỏa.”

A Chiêu thoáng thất vọng. Thấy thế, người họ Minh liền hỏi:
“Ngươi đang tìm Địa Tâm Viêm Hỏa sao?”

“Ân. Tiền bối có thể giúp ta để ý một chút không? Nếu tìm được, ta sẽ dùng linh thạch mua lại.” A Chiêu ngẩng đầu, đôi mắt đầy mong mỏi.

“Địa Tâm Viêm Hỏa với ta vô dụng. Nếu ta thật sự gặp được thì sẽ tặng cho ngươi, không cần linh thạch.” Người họ Minh hào sảng nói.

Hắn còn bổ sung thêm: hắn có mấy vị bằng hữu luyện khí sư, mà những người đó rất chú ý đến các loại dị hỏa đặc thù. Hắn sẽ nhờ họ lưu ý giùm tin tức.

A Chiêu vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn tiền bối, ngươi thật là người tốt.”

Người họ Minh cười rạng rỡ: “Đương nhiên ta là người tốt.”
Đã lâu rồi chẳng có ai khen hắn như vậy.

Hứa Bán Tiên nghe xong cũng nói sẽ để ý giùm. Hắn cũng đưa cho A Chiêu một viên thạch truyền âm, nói nếu có tin tức, hắn sẽ lập tức báo cho nàng.

A Chiêu vô cùng cảm kích hai người, vội đem hết số đan dược trong túi nhỏ lấy ra biếu tặng.

Hai vị đại nhân chỉ cười, vẫy tay từ chối: “Đợi khi nào tìm được Địa Tâm Viêm Hỏa thì báo đáp bọn ta cũng không muộn.”

A Chiêu nghe thấy rất có lý, liền thu đan dược lại. Sau đó, nàng ngập ngừng, hơi ngượng ngùng nhìn họ.

Người họ Minh thấy thế liền hỏi:
“Có phải ngươi còn muốn tìm thứ gì nữa không?”

“Ân! Cực bắc Vạn Năm Hàn Băng.” A Chiêu lập tức nói.

Nàng nghĩ bụng: đã nhờ người ta hỏi thăm giùm thì một việc cũng là nhờ, hai việc cũng là nhờ, thừa dịp hỏi luôn cho tiện.

 

 

Chương 78: Manh mối ký ức?

“Cực Bắc nơi có Vạn Năm Băng?” Người thông tuệ giật mình. Địa Tâm Viêm Hỏa, Vạn Năm Băng ở cực Bắc… đứa nhỏ này rốt cuộc muốn tìm những thứ đó để làm gì?

Hứa Bán Tiên là người mở miệng hỏi trước:
“Ngươi tìm hai thứ kia để làm gì vậy?”

“Luyện… ờ… nói chung là có ích,” A Chiêu vội ngăn mình nói lỡ. Nàng cảm thấy việc vì mẹ luyện chế Thoái Linh Đan vẫn chưa có tin tức gì, nên không tiện kể lung tung ra ngoài thì hơn.

Thấy dáng vẻ giấu giếm của nàng, hai người kia chỉ cười, rồi đồng ý sẽ để ý giúp nàng. Bất quá, họ cũng nhắc A Chiêu đừng kỳ vọng quá nhiều, vì dù là Địa Tâm Viêm Hỏa hay Vạn Năm Băng đều là chí bảo khó tìm trong trời đất, tuyệt đối không dễ có được.

Tuy vật chưa tới tay, nhưng có người chịu để mắt giúp, A Chiêu vẫn thấy lòng tràn ngập vui sướng. Nàng bước đi vui vẻ về nhà. Trên đường, thấy ven đường nở mấy đóa hoa dại xinh đẹp, nàng còn hái vài nhành mang về.

Một tay cầm hoa, một tay đẩy cửa bước vào, nàng vui vẻ gọi:
“Mẹ, con về rồi ~”

Lý Kinh Tuyết đang phơi nắng dược liệu, ngẩng đầu thấy nữ nhi, liền nở nụ cười hiền dịu:
“Về rồi à.”

A Chiêu “di” một tiếng, nghiêng đầu nhìn mẹ, rồi ôm nguyên cái giỏ nhỏ trên lưng, nhào vào lòng nàng:
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm, mẹ có nhớ con không?”

Lý Kinh Tuyết ôm đứa nhỏ mới rời nhà chưa đến một canh giờ, dịu dàng xoa đầu:
“Đương nhiên là nhớ rồi.”

A Chiêu giơ những bông hoa trong tay lên:
“Con thấy hoa này trên đường, con thấy đẹp nên hái về cho mẹ.”

“Đẹp lắm, cảm ơn A Chiêu.” Lý Kinh Tuyết nhận lấy hoa, khóe môi cong cong.

A Chiêu ngẩng khuôn mặt trông mong:
“Vậy mẹ có thấy tâm tình tốt hơn chút không?”

Lý Kinh Tuyết thoáng khựng lại, rồi lại xoa đầu tiểu cô nương:
“Mẹ vẫn bình thường, đâu có tâm tình không tốt.”

A Chiêu nhìn kỹ nàng, bĩu môi. Mẹ rõ ràng đang nói dối. Nụ cười của mẹ hôm nay không giống mọi ngày, tâm tình chắc chắn không vui.
Nhưng nàng là một đứa trẻ hiểu chuyện, không hỏi thêm = khiến mẹ buồn.

A Chiêu ôm chặt lấy mẹ:
“Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này ~~~”

Lý Kinh Tuyết ôm lấy nữ nhi mềm mại, trong lòng lại như tan chảy. Nữ nhi của nàng sao mà ngoan và đáng yêu đến thế.

 

Hôm nay, khi đi mua dược liệu, vì gần đây người tu chân đến Tầm Tiên trấn quá đông, nàng không muốn bị nhận ra nên đã che mặt bằng một loại bùa che mắt.

Nàng thuận lợi mua xong dược liệu, nhưng trên đường về, lại vô tình nhìn thấy Cố Trạch Lạc từ xa.

Không, phải nói đúng hơn, nàng thấy một tiểu thiếu niên mới sáu tuổi, mặt mày giận dữ, đá thẳng vào một đệ tử Thanh Phong Phong đứng bên cạnh hắn.

Kẻ bị đá kia có lẽ vì e ngại thân phận của Cố Trạch Lạc, nên không dám phản kháng, chỉ nịnh nọt nói mấy câu gì đó. Ai ngờ hắn càng giận hơn, lại tung thêm một cước khiến người kia bay ra xa.

Nhìn cảnh ấy, Lý Kinh Tuyết vô thức muốn bước tới, nhưng chỉ mới nhấc chân đã dừng lại.

Nàng nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao hài tử của mình lại biến thành như vậy? Trước năm năm tuổi, nàng một tay nuôi nấng, dạy dỗ hắn, hắn cũng vô cùng ỷ lại, vô cùng thích nàng. Nhưng rồi, một ngày nào đó, đứa nhỏ ấy thay đổi hoàn toàn… trở nên căm ghét nàng, chán ghét nàng.

Nàng thật sự không tài nào hiểu nổi.

Có lẽ… là vì trong người hắn chảy thứ huyết mạch kia.

Nghĩ tới đây, Lý Kinh Tuyết quay đầu rời đi, không muốn nhìn thêm nữa.

Khi về chỗ ở, tâm tình nàng rất suy sụp, nào ngờ lại bị nữ nhi phát hiện. Nhưng khi nhìn hoa dại trong tay, nàng cũng bất giác nở nụ cười.

 

Đến bữa tối, A Chiêu cẩn thận quan sát mẹ. Sau khi chắc chắn mẹ đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, nàng mới yên lòng, vui vẻ ăn cơm.

Ăn được nửa chừng, nàng sực nhớ, liền ríu rít kể lại chuyện ban ngày:
“Minh tiền bối với Hứa thúc thúc đều hứa giúp con tìm Địa Tâm Viêm Hỏa với Vạn Năm Băng ở cực Bắc đó. Còn nữa còn nữa…”

“Ở Nam Hải hải vực còn có một thượng cổ bí cảnh vừa mới xuất thế nữa lận!”

Lý Kinh Tuyết nghe đến mấy tin tức này thì giật mình. Thượng cổ bí cảnh? Quả thật là chuyện lớn. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, người trong Tầm Tiên trấn sẽ thưa thớt đi nhiều.

Quả nhiên, chỉ mấy ngày sau, số lượng tu sĩ ở trấn đã giảm mạnh. Đến cả lười biếng như Hứa Bán Tiên cũng thu dọn đồ đạc, tới chào A Chiêu rồi rời đi.

A Chiêu ngạc nhiên hỏi hắn đi đâu:
“Có phải thúc cũng đến Nam Hải hải vực xem náo nhiệt không?”

Hứa Bán Tiên lắc đầu:
“Không, ta chán ghét Nam Hải hải vực. Ta muốn đi bốn phương du lịch, bán đan dược kiếm tiền.”

A Chiêu tròn mắt:
“A? Thế còn không đoán mệnh nữa à?”

“Đoán mệnh đâu có lời,” Hứa Bán Tiên xoa tay cười, “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ học luyện đan.”

A Chiêu lập tức cổ vũ:
“Hứa thúc thúc cố lên, luyện đan dễ lắm!”

Nghe nàng nói vậy, hắn càng thêm tự tin, còn hứa:
“Nếu ta luyện đan kiếm nhiều tiền, sẽ mời ngươi ăn một bữa thật lớn.”

“Được ~~” A Chiêu hớn hở đáp.

Sau khi hắn rời đi, số người tu sĩ ở Tầm Tiên trấn càng vơi đi nhiều hơn. Tin tức xác thực cho thấy dị bảo đã rơi vào tay người khác, cộng thêm thượng cổ bí cảnh ở Nam Hải hải vực vừa hiện thế, lại thêm việc gần Diệt Tiên Nhai bị tử khí xâm lấn khiến linh khí suy kiệt.

Ba nguyên nhân chồng chất, phần lớn tu sĩ đều rời đi, chỉ còn một số ít ở lại, ôm ý định tìm cơ hội đoạt được bảo vật gần Diệt Tiên Nhai.

 

Phụ cận Diệt Tiên Nhai.

Có người hậm hực đá văng một hòn đá ven đường, bực tức quát:
“Chỗ quỷ quái này, đến linh khí cũng chẳng có, mau cút thôi!”

“Kẻ nào truyền ra cái tin ở đây có dị bảo? Nơi này đến một ngọn cỏ còn chẳng mọc nổi.”

“Đúng đó, đáng ghét!”

“Thề sau này có chết ta cũng không bước chân tới Diệt Tiên Nhai nữa!”

Mấy người vừa mắng chửi vừa bỏ đi.

Khi họ đi xa, một thiếu nữ từ sau thân cây khô thò đầu ra. Nàng vận một bộ áo lam đơn giản, dung nhan tinh xảo, đôi mắt đen nhánh như hắc diệu thạch sáng lấp lánh. Nhìn bóng dáng nhóm người kia, nàng thì thầm:
“Rốt cuộc dị bảo ở đâu chứ?”

Người này chính là Tô Vi Nguyệt, sau khi tạm biệt A Chiêu liền quay lại Diệt Tiên Nhai tìm bảo.

Ở quanh đây, nàng đã vòng vo thật lâu nhưng vẫn không tìm thấy gì. Dù vậy, nhờ gặp vài đạo hữu “nhiệt tình” tặng đồ cho, nên vẫn xem như có chút thu hoạch.

Kiểm tra lại túi trữ vật, nàng quyết định quay về Tầm Tiên trấn. Không khí u ám, tử khí nặng nề nơi này khiến nàng thấy ngột ngạt.

Đúng lúc nàng chuẩn bị rời đi, bỗng nghe một tiếng kêu la như khóc tang:
“Cha! A cha, đừng đuổi theo nữa mà! Còn ngươi, tiểu Hắc tổ tông, ngài bình tĩnh một chút đi!”

Bước chân Tô Vi Nguyệt khựng lại, thanh âm này nghe thật quen.

Nàng lập tức đổi hướng, chạy về phía phát ra tiếng kêu.

Rất nhanh, nàng thấy cảnh tượng:

Phương Đông Mặc đang ôm chặt lấy Tiểu Hắc đang giãy giụa kịch liệt, mặt mày tuyệt vọng, chạy thục mạng. Sau lưng hắn, Diệp Phong mắt đỏ ngầu, tay cầm gậy gỗ, hung hăng đuổi theo.

Nhìn cảnh ấy, Tô Vi Nguyệt quan sát một chốc, cuối cùng quyết định ra tay.

Thật ra nàng chẳng mấy để tâm đến sống chết của Phương Đông Mặc. Nhưng a cha của muội muội. Nếu a cha gặp chuyện, chắc chắn muội muội sẽ đau lòng…

 

Vì vậy, Tô Vi Nguyệt liền chớp người lóe tới phía sau Diệp Phong, trong tay cầm chày gỗ đánh mạnh vào sau gáy hắn, định làm hắn ngất đi.

Thế nhưng sau ót Diệp Phong như thể mọc thêm đôi mắt, hắn chẳng thèm quay đầu, chỉ trở tay vung gậy gỗ ra sau, chặn lại cú đánh của Tô Vi Nguyệt. Nàng hơi ngạc nhiên.

Diệp Phong bất ngờ quay lại, nhấc chân đá thẳng về phía nàng.

“Ong!”

Một luồng sáng vàng kim lóe lên, chặn lại cú đá đó. Nhưng sức mạnh từ bàn chân hắn quá lớn, dù không đá trúng, Tô Vi Nguyệt cũng phải lùi liền mấy bước.

“Tô Vi Nguyệt!” Phương Đông Mặc chạy ra được một đoạn, cảm thấy sau lưng có gì đó bất thường, vội quay lại nhìn, rồi hét lên: “Mau đánh ngất a cha đi, hắn lại phát điên rồi!”

Tô Vi Nguyệt lập tức vận chuyển linh lực, vung chày gỗ xông tới.

“Bang! Bang! Bang!”

Chày gỗ va chạm với gậy gỗ, phát ra những tiếng nặng nề.

Nàng không những không đánh ngất được Diệp Phong, mà hai món pháp bảo hộ thân bên người còn bị hắn gõ nứt toác.

Tim Tô Vi Nguyệt đau như cắt – đó là pháp bảo nàng cực khổ luyện chế, giờ suýt nữa thì hỏng hết. Nàng đang loay hoay không biết tính sao, thì tiếng hét của Phương Đông Mặc vang lên:

“Coi chừng ám khí!”

“Vèo!”

Có thứ gì đó bay thẳng về phía Diệp Phong. Hắn chẳng nghĩ ngợi, vung gậy đánh mạnh.

“Phanh!”

Đó là một cái bình nhỏ mà Phương Đông Mặc ném tới, bị Diệp Phong đánh vỡ tung.

Ngay lập tức, một làn bụi thuốc màu vàng kim như hoa rải giữa trời, tỏa rộng khắp không gian.

Diệp Phong không kịp đề phòng, hít phải mấy hơi. Động tác hắn khựng lại, ánh đỏ trong mắt trở nên mờ mịt. Chỉ vài nhịp thở sau, hắn nhắm mắt, cả người cứng ngắc rồi ngã thẳng xuống đất, bất động.

“Tốt quá, nói ngủ là ngủ ngay.” Phương Đông Mặc đứng cách đó không xa, thở phào cảm thán.

Tô Vi Nguyệt liếc hắn một cái: “Thủ đoạn xảo trá này cuối cùng cũng có chỗ dùng.”

“Cái gì mà xảo trá? Đây gọi là binh bất yếm trá!” Phương Đông Mặc hùng hồn ưỡn ngực “Ta không đủ sức mạnh, đương nhiên phải dựa vào mưu trí rồi.”

Tô Vi Nguyệt không muốn đôi co, chỉ hỏi thẳng: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“A cha nói muốn tìm lại ký ức. Chúng ta đoán có thể những nơi quen thuộc sẽ gợi nhớ được gì đó, nên quyết định dẫn ông ấy tới Diệt Tiên Nhai xem sao.”

Tô Vi Nguyệt ngạc nhiên: “… A cha trước kia từng ở gần đây sao?”

Phương Đông Mặc lắc đầu: “Không, chắc là… ngã xuống từ vách đá đó thôi.”

Tô Vi Nguyệt: Đây mà cũng gọi là nơi quen thuộc sao?

“Hắn hẳn là có ấn tượng với Diệt Tiên Nhai. Vừa rồi, khi chúng ta đi ngang qua một chỗ, hắn bỗng nhiên dừng lại, rồi mắt đỏ rực. Hàn Phách Ngọc cũng không dùng được. Nếu không phải ta nhanh tay giật lại Tiểu Hắc, chắc là đã bị a cha chém chết rồi.” Phương Đông Mặc vẫn còn sợ hãi, nhớ lại mà run.

May mà hắn cơ trí.

“Nơi đó ở đâu?” Tô Vi Nguyệt suy nghĩ rồi hỏi.

“Ngươi muốn đi xem à?”

“Đi xem thôi, biết đâu tìm ra được manh mối gì.”

“Ừ, vậy ta cũng đi.”

“Ngươi đi, thế còn a cha thì sao?”

Phương Đông Mặc búng tay: “Dễ mà, cứ trói lại là được.”

Tô Vi Nguyệt: … Ừ cũng được.

Cứ thế hai người dùng Khổn Tiên Thằng trói chặt Diệp Phong thành một cái “bánh chưng khổng lồ”. Một người khiêng chân, một người khiêng đầu, cùng nhau vác hắn tới chỗ vừa rồi có dị thường.

Dưới sự dẫn đường của Phương Đông Mặc, chẳng bao lâu họ đã đến nơi. Hai người thả Diệp Phong xuống đất.

Tô Vi Nguyệt lấy ra vài pháp bảo phòng ngự cấp thấp, bày một vòng pháp trận đơn giản quanh hắn, rồi cùng Phương Đông Mặc chia nhau tìm kiếm dấu vết khác thường.

“Tìm được rồi.”

“Nơi này!”

Hai người gần như đồng thời phát hiện vật khả nghi.

Họ nhìn nhau, rồi cùng giơ thứ vừa nhặt được.

Trong tay Phương Đông Mặc là một tấm lệnh bài nhỏ hình chữ nhật màu đen tuyền, tỏa ra luồng ma khí âm u.

Trong tay Tô Vi Nguyệt là một mảnh ngọc vỡ, trên đó khắc hoa văn tinh xảo, phía dưới còn sót lại nửa chữ “Kiếm”.

Trên cùng của Biểu mẫu

Hết chương 78

 

Dưới cùng của Biểu mẫu

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 12

Số người xem: 10

Mã ID của bài viết này là: 37320

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!