Chương 95: A Chiêu Ta là hài tử thông minh lanh lợi

Người dịch: Ni

 

“Pi pi ~”

 

Trên đỉnh đầu Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt vang lên tiếng kêu trong trẻo “pi pi”. Hai người đồng loạt ngẩng đầu, liền thấy một con tiểu Phi Pi màu lam nhạt từ trên bầu trời lao thẳng xuống phía họ.

 

Ngay khi tưởng sắp đụng vào, nó lại gấp rút khựng lại, miễn cưỡng dừng ngay trước mặt hai người.

 

“Pi pi pi ~”

 

Tiểu Phi Pi bay vòng vòng quanh họ, đôi cánh nhỏ quạt mạnh, trông cực kỳ đáng yêu.

 

Nhưng Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt nhìn cảnh ấy lại dâng lên dự cảm chẳng lành.

 

Tô Vi Nguyệt duỗi tay chạm vào tiểu Phi Pi trước mặt: “Pi pi ~”

 

Một giọng nói mềm mại vang lên:

“A tỷ, ta là A Chiêu. Ta cùng Tiểu Bạch phát hiện người xấu là ma tu. Tiểu Bạch nói ma tu đột nhiên xuất hiện tất có âm mưu, cho nên ta cùng nó lặng lẽ theo dõi, đã phát hiện cửa vào hang ổ của bọn chúng. Các ngươi mau gọi người tới đi ~”

 

Nghe muội muội nói xong, mày hai người đồng loạt giật giật. Cả hai nhìn nhau, rồi lập tức đi tìm theo hướng A Chiêu đã chỉ.

 

Sau một hồi lâu.

 

Hai người đứng ở một con hẻm hẻo lánh không người, mặt đối mặt… nhưng chẳng có gì ở đó.

 

Tô Vi Nguyệt cau mày: “Muội muội nói phát hiện hang ổ của chúng, có phải cửa vào đã bị trận pháp che giấu rồi không? Chúng ta tìm thử xem.”

 

 

“Tiểu Bạch tiền bối?” Ánh mắt sắc bén của Phương Đông Mặc phát hiện Tiểu Bạch đang hôn mê ngã dưới chân tường. Hắn vội vàng chạy lại, loạng choạng lay lay, muốn gọi tỉnh, nhưng Tiểu Bạch mềm nhũn như một đống bột nhão, không sao tỉnh được.

 

Tô Vi Nguyệt thấy thế liền nói: “Có phải trúng mê dược rồi không?”

 

 

Nghe vậy, Phương Đông Mặc vội rút ra từ túi trữ vật một chiếc bình nhỏ màu đen pha hồng. Nắp vừa mở, một mùi tanh nồng bốc ra.

 

Hắn nín thở, đưa miệng bình tới sát mũi Tiểu Bạch.

 

Mũi nó khẽ giật giật, ngay sau đó toàn thân bật dậy như cá chép: “Thúi muốn chết!”

 

 

Phương Đông Mặc thấy nó tỉnh lại thì mừng rỡ: “Tiểu Bạch tiền bối, ngài đã tỉnh rồi!”

 

 

Tiểu Bạch nhìn hai người trước mặt ngẩn ra một chút, rồi nhớ tới chuyện vừa xảy ra, lập tức đảo mắt xung quanh: “A Chiêu, A Chiêu đâu?!”

 

 

“Chúng ta không thấy muội muội.” Tô Vi Nguyệt đáp “Lão đại, đã xảy ra chuyện gì?”

 

Nghe tin A Chiêu mất tích, Tiểu Bạch giận dữ giơ trảo đập mạnh xuống đất: “Đáng giận, đám ma tu xảo trá, chắc chắn là chúng đã bắt đi A Chiêu rồi!”

 

 

“Bọn chúng vì sao phải bắt muội muội?” Phương Đông Mặc sốt ruột “Tiểu Bạch tiền bối…”

 

Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy đôi mắt đen tuyền của Tiểu Bạch biến thành màu vàng kim rực sáng.

 

Ánh vàng trong đồng tử lạnh lẽo như băng: “Đáng chết ma tu, bổn tọa nhất định phải nghiền nát bọn chúng!”

 

 

Nói xong, nó giơ trảo chụp mạnh vào bức tường gạch xanh trước mặt. “Ong!”

 

 

 

Bức tường vang lên chấn động ong ong.

“Rắc!”

 

 

 

Trước mắt họ, mặt tường nứt ra một khe hở, rồi nhanh chóng lan ra như mạng nhện.

 

“Rắc rắc rắc!”

 

“Ầm!”

 

Tường gạch nát vụn. Không đúng, chính xác là ảo trận phủ trên tường gạch đã bị phá vỡ.

 

Một lối vào hắc ám sâu hút liền hiện ra trước mặt ba người.

 

Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch. Họ vốn biết nó không đơn giản, nhưng không ngờ nó có thể dùng một trảo phá tan cả ảo trận.

 

Tiểu Bạch chẳng buồn để ý ánh mắt sững sờ của họ, thu trảo, hừ lạnh: “Đi thôi.”

 

 

Nói xong, nó hùng hổ bước vào thông đạo.

 

Hai người lúc này mới hoàn hồn, nhìn nhau, người trước nói: “Ngươi mau đi liên hệ thủ vệ trong thành.”

 

 

Người sau gật đầu: “Ân. Các ngươi chú ý an toàn, bảo vệ muội muội cho tốt.”

 

 

Phương Đông Mặc đáp: “Yên tâm, ngươi cũng phải cẩn thận.”

 

 

Tô Vi Nguyệt hiểu rõ ý hắn. Trong thành đã xuất hiện ma tu, hơn nữa chúng còn đang toan tính chuyện xấu. Nếu phía sau không có kẻ chống lưng, bọn chúng tuyệt đối không dám ngang ngược như vậy.

 

Một thú hai người liền tách ra, mỗi bên một đường.

 

A Chiêu vận dụng ẩn thân thuật, cẩn thận lẩn trốn từng bước. Không biết do đám người kia tu vi không chênh lệch với nàng, hay là do nàng vận khí tốt, mà chẳng ai nhìn thấu được thuật ẩn thân của nàng.

 

Nàng dè dặt đi tới một góc, liền thấy hai kẻ trông như người hầu, đang cầm gậy gộc, thần sắc căng thẳng mà mân mê thứ gì đó.

 

Một người hoảng hốt nói: “Ngươi cẩn thận chút.”

 

 

“Yên tâm đi. Đám cổ trùng này chỉ thích thịt máu nhân sĩ chính đạo, sẽ không bò lên người chúng ta đâu.” Kẻ kia có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng động tác vẫn cực kỳ cẩn trọng, sợ làm hỏng bình chứa trong tay.

 

Một lúc lâu sau, hắn đặt gậy gộc xuống, đậy nắp bình lại: “Xong rồi. Chỉ cần đám kia hít đủ dược khí, mấy con cổ trùng này sẽ lần theo mùi mà chui vào thân thể bọn họ.”

 

 

Lúc này, có người tới, chỉ vào hai gã ấy: “Các ngươi đi khuân đồ trong nhà kho đi.”

 

 

“Vương quản sự bảo chúng ta…” Một kẻ vừa định nói, vốn muốn ở lại trông chừng bình cổ trùng.

 

Người kia liền dùng khuỷu tay huých đồng bọn, ý bảo im miệng. Sau đó hắn vội nở nụ cười lấy lòng: “Được, bọn tiểu nhân lập tức đi ngay.”

 

 

Người kia thấy thái độ hai tên hầu rất vừa ý, gật đầu rời đi.

 

Đợi hắn đi rồi, người hầu Giáp khó hiểu nhìn người hầu Ất: “Vì sao vừa rồi ngươi không cho ta mở miệng? Rõ ràng chúng ta phải ở lại trông coi cái vại sâu này mà.”

 

 

Người hầu Ất đáp: “Đó là cậu em vợ của Vương quản sự, tính tình kiêu ngạo. Hắn mà không vừa ý, lập tức muốn lấy mạng người. Nếu ngươi dám chống lại mệnh lệnh, đầu rơi xuống đất là chắc.”

 

 

Người hầu Giáp nghe xong, do dự: “Vậy giờ làm sao bây giờ? Chúng ta vốn phải trông coi đám cổ trùng này. Trước khi hút máu thịt tu sĩ, chúng rất yếu ớt, lỡ xảy ra vấn đề thì sao…”

 

 

Người hầu Ất khoát tay: “Nơi này toàn người của mình, có thể xảy ra chuyện gì? Mau đi dọn đồ, xong thì trở về ngay, càng nhanh càng tốt.”

 

 

Hai người bước đi vội vã.

 

A Chiêu đứng yên, nhìn chiếc bình gốm to gần bằng người mình, rồi lại nhìn bóng lưng hai tên kia. Khuôn mặt tròn trĩnh hiện rõ vẻ trầm ngâm.

 

Thứ này có thể chui vào thân thể tu sĩ sao? Nghe thôi đã thấy rất không ổn. Có nên xử lý chúng nó không? Nhưng phải làm thế nào đây?

 

Nàng nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở cây đuốc cắm cách đó không xa, đôi mắt sáng lên. Có cách rồi.

 

Nhưng tiểu cô nương không vội hành động, mà đứng quan sát hồi lâu, chắc chắn chỗ hẻo lánh này sẽ không ai đi ngang qua. Sau đó nàng nhanh nhẹn chạy tới, rút lấy cây đuốc, rồi chạy lại trước cái bình gốm.

 

Ban đầu nàng định trực tiếp mở nắp, nhét đuốc vào trong, thiêu chết toàn bộ sâu. Nhưng khi tay vừa sắp chạm đến nắp, nàng chợt dừng lại.

 

Ách… nhỡ đâu ta vừa mở ra, sâu không chết mà lại bò ra ngoài thì sao?

 

Nàng nhớ lại hai tên kia vừa nói, loài sâu này chuyên hút máu thịt tu sĩ. Nếu ta bị chúng nó hút, thì toi mạng mất.

 

A Chiêu nhăn mặt suy nghĩ, ánh mắt lại dừng trên cái bình gốm. Nó trông khá giống cái bình gốm nàng từng nhặt được ở Thiên Bích thôn, cái bình mà nàng từng dùng luyện đan trong đống lửa…

 

Đôi mắt A Chiêu cong cong, lóe lên ý cười. Ta thật thông minh.

….

Chờ hai người hầu Giáp Ất dọn đồ trở về, vừa xoa tay vừa nói:

“Cái đan lô kia nặng thật, đám tu sĩ kia quả nhiên có tiền. Một vạn thượng phẩm linh thạch, trả mà chẳng chớp mắt.”

 

“Đúng vậy, nhưng mà… chẳng bao lâu nữa họ sẽ mất cả người lẫn của thôi.”

 

Hai tên liếc nhau, cười nụ cười âm hiểm.

 

Nhưng khi quay lại trước bình gốm, bọn họ lập tức hét toáng như bị chọc tiết:

“Ai? Là ai!!!”

 

Chỉ thấy chiếc bình gốm đen được kê lên một bếp lò xiêu vẹo bằng mấy khối đá. Trong bếp, năm sáu cây đuốc cháy hừng hực, ngọn lửa dữ dội.

 

Cây đuốc được tẩm dầu, quấn vải, cháy càng thêm mạnh.

 

Hai tên hầu gào thét nhào tới, bất chấp bình gốm nóng bỏng, nhấc lên ném xuống đất.

 

“Tssss!”

 

Bình gốm nóng đỏ vừa chạm đất đã bốc hơi trắng xóa.

 

Chúng run rẩy mở nắp bình. Nắp vừa hé, hơi nước nóng bốc lên, theo đó tỏa ra mùi vị khó tả, vừa như súp khét, vừa như thịt gà nấu chín…

 

Nhìn vào trong, cả hai lập tức tối sầm mặt mũi: sâu trong bình đã chết sạch sẽ.

 

Hai tên ma tu hoa mắt, suýt nữa ngã lăn. Xong rồi, xong rồi…

 

Ẩn thân quan sát, A Chiêu thấy rõ phản ứng ấy, biết chắc sâu đã chết hết, liền thở phào nhẹ nhõm. Giết sạch thì tốt rồi.

 

Nàng rón rén rời đi. Trên đường, lại thấy một cái lồng sắt nhốt rắn độc, vảy đỏ óng ánh.

 

Tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn, rồi nhặt một tảng đá lớn, giáng xuống thật mạnh.

 

Khi còn ở thôn, nàng từng gặp rắn lúc chặt củi, nên việc đập rắn với nàng rất quen thuộc.

 

Sau vài cú phang mạnh, rắn cùng lồng sắt đều bị đập bẹp dí.

 

Xác nhận rắn đã chết hẳn, A Chiêu cầm theo viên đá, tiếp tục lên đường.

 

Trong lòng nàng thầm nghĩ:

Nếu có thể tìm lại túi trữ vật thì tốt quá. Như vậy, lần sau gặp người xấu hay quái vật, ta còn có thể dùng độc dược cùng mê dược A huynh cho.

 

Đồng thời, nàng cũng tự nhắc bản thân:

Lần sau rải mê dược phải nhớ nín thở, không thể tự hại mình nữa.

 

“Ong ong ong ~~”

 

Đi ngang qua một nơi, nàng nghe thấy tiếng ong ong quen thuộc.

 

A Chiêu khựng bước, nhìn quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở một đống tạp vật. Nàng chạy tới, dỡ mấy món lặt vặt lên, liền thấy Tiểu Hắc đang phát ra tiếng ong ong.

 

A Chiêu mừng rỡ, khẽ gọi:

“Tiểu Hắc ~”

 

Tiểu Hắc khựng lại, rồi ong ong càng dữ:

Ngươi nha đầu chết tiệt, sao lại dám để một thần kiếm đường đường như ta bị thất lạc thế này? Tức chết ta mà!

 

A Chiêu chẳng do dự, đưa tay nhỏ vỗ mạnh lên chuôi kiếm: “Im đi, hiện tại chúng ta đang ở trong hang ổ của kẻ xấu. Còn dám la hét, ta đập ngươi đó nha!”

 

 

Chương 96: Bọn họ là Ma tộc, là người xấu!

 

Đối mặt với tiểu nắm tay múa may, nãi hung nãi hung của tiểu cô nương, Tiểu Hắc yên tĩnh xuống, thầm nghĩ, đường đường là thần kiếm, nó khinh thường cùng một tiểu oa ba tuổi so đo.

 

A Chiêu nhặt Tiểu Hắc lên, rút nó ra, nắm trong tay. Nàng không biết là đang nói với Tiểu Hắc, hay chỉ là lầm bầm lầu bầu:

“Gặp được người xấu… ta liền một kiếm chém hắn.”

 

Thế nhưng, dọc đường đi, nàng lại chẳng gặp ai.

 

Một đường dừng dừng đi đi, nàng chợt nghe được một thanh âm vang dội:

“Chư vị, đây là cực hàn chi địa vạn năm băng, là phôi tốt để luyện chế pháp bảo binh khí…”

 

A Chiêu bỗng nhiên dừng bước. Cực hàn chi địa vạn năm băng.

 

Nàng lập tức bỏ đi bước chân chậm rì rì lúc trước, đôi chân ngắn nhỏ bay nhanh về hướng phát ra thanh âm.

 

Vạn năm băng, chính là một trong những dược dẫn chủ yếu của Thối Linh Đan!

 

Bởi vì vội vàng chạy trốn, nàng không chú ý động tĩnh bốn phía.

 

Ở một chỗ rẽ, “phịch” một tiếng.

 

A Chiêu đụng phải một người. Trên hông người nọ có pháp bảo phòng thân lóe sáng.

 

Tiểu cô nương lùi vài bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình, còn đối phương lảo đảo rồi ngã ngồi trên đất.

 

Hắn ôm lấy mông, gầm gừ: “Ai… ai không có mắt vậy, không thấy tiểu gia…? Ủa, tiểu quỷ từ đâu tới đây?”

 

 

Khi nhìn rõ A Chiêu, người nọ ngẩn ra.

 

A Chiêu cũng trợn tròn mắt, cúi đầu nhìn lại thân thể mình, mới phát hiện ẩn thân thuật chẳng biết từ khi nào đã giải trừ. Trong lòng nàng có chút hoảng loạn, vội nắm chặt Tiểu Hắc.

 

Nàng nhận ra người này, vừa rồi chính hắn chỉ huy hai người khác dọn đồ, thân phận hẳn không đơn giản.

 

“Vào nhầm nơi này tiểu hài tử sao?” Trong mắt đối phương lóe lên, nhướng mày cười hắc hắc.

 

A Chiêu nuốt nước miếng, khẩn trương nói: “Thúc thúc, ta lạc đường. Ta đang tìm a huynh a tỷ của ta, ngươi có gặp qua bọn họ không?”

 

 

Người nọ nhìn chằm chằm nàng, lộ ra nụ cười dữ tợn: “Gặp qua, đương nhiên gặp qua. Thúc thúc dẫn ngươi đi tìm.”

 

 

Hắn đứng lên, vươn tay về phía A Chiêu.

 

Tiểu cô nương nhìn bàn tay kia, rồi ngẩng đầu nhìn gương mặt đối phương, lùi lại vài bước: “Ta nhớ ra a huynh bọn họ ở đâu rồi, ta tự mình đi tìm cũng được.”

 

 

Nói xong, nàng xoay người bỏ chạy.

 

“Muốn chạy? Không có cửa đâu.” Người nọ cười ngoác miệng, khóe môi nứt đến tận mang tai, trong miệng lóe lên một cái lưỡi rắn đỏ dài:

“Tê——!!!”

 

A Chiêu nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn, chỉ thấy một con hắc xà to lớn lao thẳng về phía mình.

 

Nàng kinh hãi, con xà kia há to miệng máu, nhào tới. A Chiêu vội né sang một bên.

 

“Ầm!”

 

Hắc xà quá nhanh, không cắn trúng nàng mà đâm thẳng vào vách tường, vang lên tiếng động lớn.

 

A Chiêu thấy vậy liền nhanh chân bỏ chạy. Nàng nhéo Thần Hành Quyết, đồng thời nhớ đến trong túi trữ vật còn có Thần Hành Phù a tỷ đưa cho. Nếu dán phù kia, chắc chắn chạy càng nhanh.

 

Nàng chạy trốn, phía sau hắc xà vẫn đuổi sát. Đôi mắt vàng sáng của nó hiện rõ thần sắc hưng phấn, nó thích nhất là da thịt non mềm của tiểu hài tử, huống hồ tiểu hài tử này còn có tu vi, ăn vào càng thêm mỹ vị.

 

Trong mắt nó lóe lên quang mang thị huyết tham lam. Đuôi rắn quét mạnh một cái, phách thẳng về phía A Chiêu.

 

Nghe tiếng động phía sau, A Chiêu nhanh nhẹn tránh qua. Đuôi rắn sượt qua gương mặt nàng, đập mạnh xuống đất, tro bụi tung mù mịt.

 

Tim A Chiêu đập thình thịch. Trong tay Tiểu Hắc ong ong rung động. Tiểu cô nương dứt khoát vung đoản kiếm, chém thẳng xuống đuôi rắn.

 

“Đang!”

 

Mũi kiếm chạm vào da rắn, vang lên tiếng giòn tan, giống như chém phải kim loại dày nặng.

 

A Chiêu trừng lớn mắt. Da rắn quá cứng, kiếm rung bần bật, bàn tay nàng cũng run run, nhưng vẫn gắt gao nắm chặt. Nàng lập tức nhảy lùi ra, kéo giãn khoảng cách, song hắc xà vẫn đuổi sát.

 

Tiểu cô nương dùng tay kia thò vào bên hông, móc ra một nắm gì đó, ném thẳng về phía con xà:

“Xem độc đây!”

 

Giọng non nớt thanh thúy vang lên.

 

Hắc xà khinh miệt cười lạnh: quả nhiên là tiểu hài tử, còn hô lên khi rải độc. Nó lập tức ngừng lại, tránh khỏi phạm vi độc.

 

Nhưng mà ——

 

“Rầm!”

 

Một nắm bùn vàng từ trên không trung rơi thẳng xuống!

 

Hắc xà ngẩn ra, rồi mới ý thức được mình bị lừa. Nó giận tím mặt, gầm lớn về phía tiểu cô nương đã chạy xa:

“Rống——!!!”

 

A Chiêu cắm đầu chạy thẳng về hướng lúc nãy truyền ra thanh âm. Bên kia dường như có rất nhiều người.

 

Nếu nàng nhớ không lầm, vừa rồi hai kẻ xấu kia đã nói,  nơi này có nhiều tu sĩ. Người xấu muốn hại người, hẳn là những tu sĩ kia sẽ không phải người xấu đi…

Nghĩ như vậy, A Chiêu càng chạy nhanh hơn.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

(Từ chương 97 trở đi sẽ khóa VIP. Phí VIP mỗi chương theo truyện gốc là 50xu (50đvn). Nếu biên tập viên đăng gộp chương. Thì phí xu sẽ cộng dồn. Ví dụ đăng chương 1 và chương 2 chung. Thì phí sẽ là 50+50 =100xu.

Các bạn muốn đọc các chương truyện VIP thì liên hệ với quản trị viên để đăng ký mua xu hoặc đăng ký vip năm nhé.

VIP năm 300k. có thể đọc được tất cả truyện trên web trong 1 năm.

Mua xu: 50k = 50.000xu.

các bạn xem cách thức đăng ký vip ở bài viết này nhé. link bài viết: https://trangtruyenmang.com/3964-2/ )

Lượt xem: 19

Số người xem: 17

Mã ID của bài viết này là: 37364

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!