Chương 11: thi văn nghệ

 

 

 
“Các bạn, còn hai tuần nữa là đến 20- 11, tớ vừa nhận được thông báo về các phần thi. Có ba phần thi là thi thể dục thể thao, thi văn nghệ và thi làm báo tường. Thi thể dục thể thao có các phần. . .” Nhật Lệ đứng trước lớp, liên miên cằn nhằn, nói một đống lớn các phần thi, và cái kết luận rút ra được là Ngọc Mai cùng Minh Phương phải tham gia thi Văn nghệ!

 

 
“Tớ phản đối, tại sao tớ phải thi văn nghệ?” Ngọc Mai thì chưa lên tiếng nhưng mà cái người bạn dở hơi kia của cô thì đã đứng cả lên.

 

 
“Vì hai cậu đều thân thiết với nhau, mà thời gian tập tương đối ngắn cho nên tớ nghĩ hai người dù sao cũng đã đều quen thuộc, tập cùng nhau sẽ ăn ý hơn. Với lại cũng không cần phân cao thấp hơn thua mà, mình có tiết mục cho đủ phong trào thôi.” Nhật Lệ cười lấy lòng nói.

 

 

Ngọc Mai cũng nhướng mày mà nhìn Nhật Lệ, cô dám khẳng định Nhật Lệ là cố ý. Có ba tiết mục văn nghệ cho mỗi lớp. Ngọc Mai cùng Minh Phương thế nhưng phải cùng thi chung phần thi văn nghệ là hát song ca. Còn tiết mục đơn ca và tốp ca là của người khác. Điều này cũng không có gì đáng nói, thế nhưng từ trước đến giờ hai người các cô đều không hề thể hiện là những người yêu văn nghệ. Tức là tỉ lệ thua rất lớn. Một người thích thành tích hay khoe khoang như Nhật Lệ làm sao sẽ thật như lời nói của cô ta. Khẳng định là cho rằng hai người các cô không biết gì là hát hò cho nên mới bày trò làm hai người xấu mặt, lại có cớ để mọi người chỉ trích, lúc ấy cô ta sẽ đứng ra làm người hòa giải, thể hiện năng lực của bản thân. Tính toán hay thật. Bất kể là hai người các cô nhận hay không nhận thì đều sẽ bị chất vấn.

 

 
“Cậu không . . .”

 

 
“Được rồi, bọn tớ thi.” Minh Phương chưa kịp nói hết câu thì Ngọc Mai đã cướp lời. Ngọc Mai chú ý thấy nụ cười cứng ngắc của Nhật Lệ, tốt lắm, muốn cô bị chỉ trích? Vậy thì sẽ cho cô ta biết như thế nào là trộm gà không được còn mất nắm gạo, xôi hỏng bỏng không. Minh Phương không có để ý được nhiều như vậy, nhưng mà thấy nụ cười thản nhiên của Ngọc Mai thì cũng không nói nữa, đồng thời trong lòng lại đang nổi lên suy nghĩ, có kẻ gặp phiền phức rồi, hắc hắc.

 

 
“Vậy được, tiết mục song ca giao cho hai cậu, phải thi đấy tốt để giành giải cho lớp nhé.” Chỉ thoáng cứng ngắc, Nhật Lệ lại đào một cái hố khác cho Ngọc Mai.

 

 
“Sẽ cố gắng.” Ngọc Mai cười cười, muốn tính toán ư? Còn non lắm. Hiếm khi Ngọc Mai lại muốn dạy dỗ ai như vậy, có lẽ biểu hiện của Nhật Lệ bây giờ giống như với những hành động trước đây của Phương Linh cho nên dù không nói nhưng Ngọc Mai đặc biệt thấy căm ghét như vậy.

 

 
____________________

 

 
“Cho em mượn sáo của anh có được không?” Ngọc Mai lắc lắc cánh tay của Lâm. Sau khi tan học, Ngọc Mai liền lôi kéo Minh Phương đến võ đường.

 

 
“Em muốn mượn làm gì hả? Không phải lại định phá hỏng sáo của anh chứ?” Lâm cảnh giác nhìn em gái, không phải Lâm keo kiệt nhưng mà lần trước Ngọc Mai tò mò đi nghịch ngợm cây guitar của cậu Phong cuối cùng chẳng hiểu sao cây đàn liền bị đứt một dây! Thật sự không thể hiểu được.

 

 
Về điều này Ngọc Mai vô cùng bất đắc dĩ, thật sự đấy, cô chỉ là nghe nói sợi dây đàn guitar của cậu Phong làm từ dây đồng mảnh, rất bền chắc nên chỉ cứa thử một tí thôi, ai nghĩ nó dễ đứt như vậy.

 

 

( tg: thật bó tay với Ngọc Mai a. Đi cứa sợi dây ra thì nó không đứt mới lạ. May là chỉ cứa một dây. >.<)

 

 
“Không hề, em mượn để thổi ạ. Em phải thi văn nghệ vào ngày 20-11, chẳng lẽ anh muốn em ê mặt lên sân khấu ?” Ngọc Mai vội nói, lại trưng ra khuôn mặt đáng thương làm cho Lâm không nỡ, nhắm mắt đưa tay, à nhầm, đưa sáo cho cô. Trong lòng anh còn khẽ than thở, thôi được, hỏng rồi thì làm lại cái khác là được. Qua bao nhiêu năm rồi nhưng mà mấy tên con trai này không người nào chịu được vẻ đáng thương của Ngọc Mai, chỉ cần cô trưng ra vẻ mặt này thì tất cả đều tước vũ khí, đầu hàng, “đưa thân” cho cô bán. Chính xác là những tên cuồng em gái.

 

 

 
Minh Phương mấy năm nay đã miễn nhiễm với những màn làm nũng này của Ngọc Mai. Mới đầu Minh Phương còn thấy kinh dị vì không nghĩ đến người chững chạc như Ngọc Mai lại làm nũng, hơn nữa đều là trăm lần trăm thành, nhưng bây giờ thì không có gì đáng ngạc nhiên cả.

 

 

 

“Cậu biết thổi sáo?” Minh Phương chợt nhớ Ngọc Mai nói mượn để thổi nên mở to mắt hỏi. Không phải chứ, học giỏi thì không nói, cái này do chăm chỉ theo như lời Ngọc Mai. Học võ cũng giỏi, cái này do luyện từ nhỏ, không giỏi không được. Cao ráo, xinh xắn (vì chăm luyện tập nên giờ Ngọc Mai đã cao hơn bạn cùng lứa một cái đầu, xu hướng này vẫn tiếp tục phát triển), cái này do gien, cũng là Ngọc Mai nói. Mấy cái khác có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng mà bây giờ lại biết cả thổi sáo nữa, đây gọi là gì? Thiên tài? Không thể nào, thiên tài cũng không thể cùng lúc biết nhiều thứ vậy đâu. Minh Phương chính thức thấy áp lực rồi. Mẹ cô sẽ lại ngày ngày nói Ngọc Mai thế này, Ngọc Mai thế kia cho xem, mẹ cô từ ngày gặp Ngọc Mai thì hận không thể đem Ngọc Mai làm con của mình nha. Khụ, áp lực, áp lực nha.

 

 

 
Nghe lời nói của Minh Phương, Lâm cũng quay sang nhướng mày nhìn em gái, Ngọc Mai bỏ qua ánh mắt của hai người, đưa cây sáo trúc lên thử âm. Tiếng sao thanh thúy, trong veo, không trầm thấp, ừm, sẽ không tốn nhiều hơi lại phù hợp với bản nhạc mà cô sẽ thổi. Ngọc Mai khẽ nhắm mắt, hồi tưởng lại giai điệu cùng bản nhạc, tiếng sáo trong veo vang lên, Minh Phương cùng Lâm mở to mắt kinh ngạc mà nhìn Ngọc Mai. Cậu ấy / em ấy thật sự thổi được?

 

 
Tuy chỉ thổi một đoạn ngắn của bài “đi học” thế nhưng như vậy cũng đã đủ để biết được Ngọc Mai biết thổi, lại thổi không kém! Lâm còn đỡ, Minh Phương thì oa oa kêu lớn, không công bằng, không công bằng a. Vì cái gì mà cô lại có một người bạn đầu toàn sạn như thế này chứ? Này thì phải sống làm sao?

 

 

 
“Anh giúp em luyện tập nhé, có được không?” Ngọc Mai mới không thèm để ý đến cái người dở hơi đang than trời kêu đất kia, quay sang nói với Lâm.

 

 

 

“Được, nhưng mà, em học thổi sáo khi nào vậy? Sao anh không biết?” Lâm cười hỏi. Tuy là đoạn nhạc vừa rồi có hơi ngắn đồng thời còn có sai sót nhưng mà như vậy đã là rất tốt rồi, ai daỵ Ngọc Mai thổi sáo được nhỉ?

 

 
“Em tự mày mò học lúc anh không ở nhà đấy. Hihi, em gái anh có giỏi không?” Ngọc Mai cười hì hì, chớp mắt nửa đùa nửa thật nói. Cô cũng không thể nói với Lâm là cô đã học ở kiếp trước đi. Thật sự là lâu lắm rồi cô mới lại động vào sáo. May mắn cô không có quên mất, tuy rằng còn nhiều lỗi nhưng mà khởi đầu như vậy đã là rất tốt đẹp rồi.

 

 

_______________

 

 

 

“Ngọc Mai tốt, Ngọc Mai dễ thương, có thể nghỉ một lát được không?” Minh Phương đáng thương nhìn Ngọc Mai. Một tuần nay cô bé bị bạn học Ngọc Mai của chúng ta “ngược đãi”.

 

 

 

“Thôi được, chỉ mười phút thôi đấy.” Ngọc Mai liếc Minh Phương một cái, cô cũng nên cho con heo lười này nghỉ một chút, nếu không cứ ép uổng con heo ấy thì sẽ phản tác dụng.

 

 

 
Một tuần nay, hai người cùng luyện tập. Ngọc Mai luyện sáo, Minh Phương luyện hát. Hai người tập chung sau giờ học. Ngọc Mai xin nghỉ tạm thời ở lớp võ buổi tối, sau đó lôi kéo Minh Phương ra nhà sau của võ đường tập luyện. Mỗi ngày hai tiếng từ năm giờ đến bảy giờ tối. Minh Phương ban đầu còn hào hứng, tràn đầy quyết tâm. Thế nhưng chỉ qua hai ngày, cái đuôi lười biếng liền lòi ra. Minh Phương kêu khổ thấu trời đất vì sự nghiêm túc của Ngọc Mai. Cô lò dò đi tìm mấy ông anh của Ngọc Mai để cầu cứu nhưng mà đều không thành công. Dưới sự uy hiếp, dụ dỗ cùng trấn áp của Ngọc Mai, Minh Phương đành thành thật mà luyện. Nhưng đến lúc này lại gặp phải vấn đề khác chính là Ngọc Mai muốn cô vừa hát vừa múa! Không phải chứ? Minh Phương thật sự quẫn bách rồi. Nhưng mà cô biết dù có đi cầu cứu mấy cái ông anh kia thì cũng không thể nào thay đổi được quyết định của Ngọc Mai, có khi lại còn giơ cả tay, cả chân mà đồng ý ấy chứ. Minh Phương chấp nhận số phận, may mắn là Ngọc Mai cũng “từ bi hỉ xả” chỉ cần cô cầm cái ô xoay xoay, lại vung vẩy tay mấy cái là được rồi.

 

 
______________

 

 

 
“Đã chuẩn bị xong chưa? Tớ đã đăng kí phần thi của các cậu là tiết mục thứ hai, sau tiết mục của tớ. Như vậy có được không? Nếu các cậu không đồng ý tớ sẽ đi đổi lại.” Nhật Lệ mặc một chiếc váy xòe màu trắng, đi một đôi dép quai hậu màu hồng, mái tóc đen tết dọc dừa, mặt trát đầy phấn, môi đỏ, má hồng y như diễn viên tuồng vào sau cánh gà nói với hai người Ngọc Mai.

 

 
“Được rồi. Không cần đổi. Cậu thi tốt nhé.” Ngọc Mai cười cười vẫy tay với Nhật Lệ. Minh Phương thì chẳng thèm ngẩng đầu khỏi cuốn truyện tranh.

 

 

 

Nhật Lệ liếc mắt nhìn hai người một cái, hai người hiện tại chỉ đang mặc quần áo học sinh bình thường mà thôi, lại nhìn bản thân đã trang điểm lại mặc váy áo xinh đẹp, cô ta hất tóc bước ra ngoài.

 

 
“Cô ta định diễn tuồng?” Minh Phương lầm bầm hỏi Ngọc Mai. Thật ra không phải là Minh Phương không nhìn Nhật Lệ mà là cô chỉ liếc mắt một cái thì đã không muốn nhìn lần hai.

 

 
“Ai mà biết, không cần quan tâm cô ta. Qua đây, tớ trang điểm cho.” Ngọc Mai cười cười nói với Minh Phương. Nhật Lệ trang điểm như vậy Ngọc Mai hoàn toàn có thể đoán trước. Kiểu trang điểm đậm này thời này rất phổ biến mà. Nhưng phổ biến thì phổ biến, Ngọc Mai vẫn không thể nào ư nổi, nhìn cứ y như con ma lem vậy, xấu quá thể xấu.

 

 

 

“Đừng biến tớ thành Nhật Lệ thứ hai đấy.” Minh Phương cảnh giác nhìn Ngọc Mai, tuy nhiên vẫn đưa mặt cho Ngọc Mai.

 

 

“Yên tâm. ” Ngọc Mai cười cười. Hôm nay phải mượn bộ trang điểm của mẹ Hương – mẹ của Minh Phương, vì chơi thân với Minh Phương nên Ngọc Mai cũng gọi mẹ Minh Phương là mẹ, và ngược lại, Minh Phương cũng gọi mẹ Ngọc Mai là mẹ.

 

 

__________________

 

 

 

“Sau đây là tiết mục thứ hai của lớp 4A1, bài hát Đi học, biểu diễn Ngọc Mai, Minh Phương. Xin mọi người cho một tràng pháo tay. ” giọng nói của người dẫn chương trình vang lên, kèm theo đó là tiếng vỗ tay của cả trường.

 

 

 

“Cậu nghĩ bọn họ có thi được không?” Thu Trang nhìn Nhật Lệ hỏi. Xung quanh là mấy người trong nhóm bọn họ, cùng với thành viên mới chính là Mai Thành Nam.

 

 
“Tớ không. . .”

 

 
“Oa, đẹp quá. ”

 
“Tuyệt vời.”

 

 
Nhật Lệ chưa kịp nói hết câu thì đã bị những tiếng trầm trồ xung quanh ngắt ngang, mấy người theo ánh mắt mọi người nhìn về phía sân khấu. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Nhật Lệ như bị sét đánh trúng. Không thể nào! Làm sao có thể như vậy?

 

 

 

Lượt xem: 42

Số người xem: 31

Mã ID của bài viết này là: 3778

TÁC GIẢ

Theo đuổi đam mê, thành công sẽ đuổi theo bạn.
Luôn cố gắng, cố gắng.
Không hỏi sẽ nhận được gì mà hãy hỏi đã làm được gì.
Cuộc sống sẽ đền đáp xứng đáng cho công sức của bạn

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

2 Comments

  1. avatar

    Nào mời bà con cô bác ổn định chỗ ngồi , để xem sáo hát hợp bích cửa ngọc mai và minh phương , dù ko biết khi nào cáo mới cho ra sân khấu

  2. avatar
    Cáo Chín Đuôi

    Trong tuần này a. Nhanh thì thứ 5 chậm thì chủ nhật hihi

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!