Chương 2b
Biên tập: Nước Biển Xanh
Vừa nhắc tới con thứ hai nhà mình, Mạnh Lãi không khỏi đau lòng. Không chỉ Chung thị không muốn cho làm con thừa tự, ông cũng rất không muốn. Con trai mặc dù gởi nuôi ở Nhạc gia, Nhạc gia từ trên xuống dưới không người nào không yêu thương, Cát An hầu Thái phu nhân lại càng yêu thương, con trai còn có thể thường gặp được, còn có thể gọi cha mình, một khi cho làm con thừa tự của em trai, cũng chỉ có thể gọi mình là bá phụ, không thể chịu được!
Mạnh lão phu nhân dưới cơn thịnh nộ, Mạnh Lãi khuất phục. Dù sao ông cũng chỉ là nhiều thêm một nữ nhân mà thôi, còn tốt hơn so với thiếu một con trai.
Chung thị khó khăn lắm mới bảo vệ được con trai, lại bị phân chia trượng phu, đối với Mạnh lão phu nhân và Hồ thị tất nhiên là bất mãn, từ đó, hai bên xung khắc.
Mạnh lão phu nhân cùng nhị phu nhân Chung thị, một người là mẹ chồng, thân phận tất nhiên chiếm ưu thế, ở triều đại này dùng hiếu trị quốc, gia đình quan lại ai dám bất hiếu với mẫu thân? Một người là danh môn quý nữ, vợ cả chi thứ hai, Mạnh gia chỉ có chi thứ hai là ra hồn, mười năm thậm chí hai mươi năm, Mạnh gia chỉ có thể dựa vào chi thứ hai, cho nên Mạnh lão phu nhân cùng nhị phu nhân Chung thị xem như thế lực cân bằng.
Đinh Lăng lần đầu sinh được Tam cô nương Yên Nhiên, gia quy Mạnh gia nghiêm ngặt, chính thứ rõ ràng, chưa bao giờ thiếp thất được nuôi dưỡng đứa bé, đều là chính thất nuôi dưỡng, Mạnh lão phu nhân lại qua mặt Chung thị tự mình nuôi Tam cô nương, Đinh Lăng vì đứa bé tất nhiên cùng Mạnh lão phu nhân thân cận, mọi chuyện đều nghe lệnh của hai cô cháu Mạnh lão phu nhân và Hồ thị.
Kể từ đó, thế cân bằng bị phá vỡ, Chung thị đang ở thế hạ phong, thường xuyên bị quản chế bởi Mạnh lão phu nhân, Hồ thị, Đinh Lăng liên hợp lại, rơi vào đường cùng, Chung thị đành phải dẫn sói vào nhà, đầu tiên là cho nha hoàn thân tín bên cạnh Đỗ Tình ra mặt, kế tiếp lại từ bên ngoài mua một cô gái tuyệt sắc Hoàng Hinh, đưa đến bên cạnh Mạnh Lãi hầu hạ.
Đỗ Tình sinh Tứ cô nương An Nhiên, Hoàng Hinh sinh Ngũ cô nương Du Nhiên, khế ước bán thân của Đỗ Tình cùng Hoàng Hinh được Chung thị nắm giữ ở trong tay, tất nhiên là nghe theo Chung thị như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, có hai đầy tớ Đỗ Tình cùng Hoàng Hinh, Chung thị bắt đầu từng bước một đoạt đất.
Du Nhiên có khi nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy mình có phải vật hy sinh của sự tranh chấp của Mạnh lão phu nhân và Chung thị hay không? Bên ngoài hòa hòa khí khí, bên trong tranh chấp mãnh liệt, một thứ nữ thông minh lanh lợi được phụ thân sủng ái, mẹ cả chắc chắn không vui, tổ mẫu cũng không muốn gặp, chắc sẽ nơm nớp lo sợ, như đối điện vực sâu, như đi trên băng mỏng.
“Ngũ muội muội? Ngũ muội muội?” Giọng nói của Mạnh Chính Hiến làm cho Du Nhiên phục hồi tinh thần lại, nàng thật sai sót!
Du Nhiên xấu hổ mặt đỏ tới tận mang tai, trên mặt tràn đầy áy náy nhìn Mạnh Chính Hiến, “Nhị ca ca.”
Mạnh Chính Hiến cười nói “Ngũ muội muội đang suy nghĩ chuyện gì, mà nhập thần như vậy?”
“Không nghĩ gì cả, không nghĩ gì cả.”
“Không muốn nói cho ca ca? Vậy quên đi.”
“Không đúng không đúng.” Du Nhiên vội vàng nhận.
“Các con là huynh muội ruột thịt, có cái gì mà phải che giấu ? Ngũ nha đầu cùng ca ca con nói thẳng ra không sao đâu.” Mạnh Lãi cười nói.
Du Nhiên nhìn thấy rõ ràng Mạnh Chính Hiến giả bộ tức giận, rất phối hợp chiều lòng, vẻ mặt ngây thơ hỏi “Muội muội đâu phải không muốn nói cho nhị ca ca, chỉ là muội muội nghĩ chuyện không tốt mà nói ra, sợ nhị ca ca trách tội. Muội muội đang suy nghĩ nhị ca ca tên tự là Mộ Nguyễn, là mộ(*) người nào họ Nguyễn?”
“Mộ người nào họ Nguyễn?” Mạnh Lãi nghe rất vui mừng, “Nghe đứa nhỏ Ngũ nha đầu này nói một chút.”
“Ngũ muội muội cảm thấy, nhị ca ca ái mộ người nào họ Nguyễn?” Mạnh Chính Hiến cười hỏi.
Du Nhiên suy nghĩ một chút, lập tức ánh mắt sáng lên, lớn tiếng nói “Nguyễn Đại Du!”
Cát An hầu phủ là công trạng mà lập nghiệp, mấy đời Hầu gia đều ở trong quân đảm nhiệm chức vị quan trọng, Mạnh Chính Hiến thuở nhỏ nuôi ở nhà ngoại, do cậu ở Cát An hầu gia một tay nuôi lớn, đảm bảo hắn sẽ không ái mộ Nguyễn Tịch phong lưu Ngụy Tấn kia đi, cũng sẽ không ái mộ nhà văn học Nguyễn Vũ, nhất định là ái mộ người trấn thủ biên giới Tây Bắc hai mươi năm triều đại này, làm người Khương nghe tin tướng quân Tây Bắc đã sợ mất mật, đệ nhất danh tướng Nguyễn Đại Du!
“A?” Mạnh Chính Hiến vẻ mặt hứng thú, “Ngũ muội muội biết rõ Nguyễn tướng quân?”
“Biết rõ biết rõ, ” Du Nhiên gật đầu liên tục, “Khi chiến tranh bảo vệ Tịnh Châu muội một ngày cũng không bỏ xem công báo, Nguyễn tướng quân dũng cảm túc trí, trận đánh kia đánh thật đẹp!”
Mạnh Chính Hiến có chút ngoài ý muốn, “Ngũ muội muội đối với quân sự quan tâm như vậy?” Tiểu cô nương không phải là suốt ngày ở trong nhà chỉ biết làm một chút nữ công sao? Lập tức cười nói “Ngũ muội muội nói đúng lắm, huynh đúng là ái mộ Nguyễn tướng quân, tin tưởng có một ngày, huynh cũng sẽ ra trận giết địch như vậy, tạo dựng sự nghiệp!”
Giọng nói kiên định, vẻ mặt trịnh trọng, làm cho thiếu niên mười sáu tuổi này toả ra một loại ánh sáng chói lọi khác thường.
Mạnh Lãi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của con thứ, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại nhíu mày.
Tạo dựng sự nghiệp là chuyện tốt, nhưng ra trận giết địch đúng là chuyện rất nguy hiểm. Mạnh Lãi là quan văn, sao cam lòng cho con trai ra chiến trường?
Không khí phút chốc có chút ngưng trọng.
Du Nhiên nhoẻn miệng cười nói “Tương lai nhị ca ca ra trận giết địch, muội muội sẽ tặng nhị ca ca lễ vật nhé.”
“Lễ vật gì?” Mạnh Lãi cùng Mạnh Chính Hiến cùng nhau hỏi.
“Một cái mặt nạ. Nhị ca ca tuấn mỹ như vậy, ra trận giết địch sẽ bị kẻ địch khinh thường, không bằng đeo một cái mặt nạ dữ tợn lên.” Du Nhiên cười xấu xa.
“Được, muội dám chê cười ca ca.” Mạnh Chính Hiến đỏ mặt, dù sao chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, đặt ở thời hiện đại cũng chỉ là nam sinh lên lớp mười, bị muội muội khác mẹ ở ngay trước mặt tán dương tuấn mỹ, Nhị thiếu gia thẹn thùng.
Du Nhiên đáng thương nhận lỗi, Mạnh Lãi cười mắng, “Ngũ nha đầu không được cùng ca ca không biết lớn nhỏ.” Mạnh Chính Hiến vội nói “Đều là huynh muội nhà mình có sao đâu.” Một phòng hoà thuận vui vẻ.
<< >>
Lượt xem: 20
Số người xem: 18
Mã ID của bài viết này là: 6634
potay câu chuyện mẹ ck nàng dâu luôn là muôn thủa. nhất là cái thời xưa
ai…ai….võ tướng có khác ah….không nề hà anh chị em khác mẹ…..nhiều khi ta cũng khinh bỉ quan văn ah….đặt năng vấn đề ” chính -thứ” ,,,,nhưng ai ai cũng muốn có thê thiếp đầy nhà ah….
thank…
Thanks nàng