Chương 6a: Câu chuyện thử chuột

Edit: Đỗ Thị Hồng Nhung

Biên Tập: Ni

“Đến đây, đến đây! Lão gia đã trở về.” Trịnh quản gia chạy một mạch vào bẩm báo, gương mặt mang theo vui mừng cùng ướt đẫm mồ hôi.

Mọi người đã chờ từ sớm, đang lúc sốt ruột, nghe được tin báo thì vô cùng mừng rỡ, cửa chính của Mạnh gia mở rộng, Chung thị dẫ theo mọi người cùng nhau ra cửa nghênh đón.

Thấy hai cậu con trai cưỡi ngựa bảo hộ cho cỗ xe xa hoa phía sau đang tiến lại gần, Chung thị cười tươi. Ngồi trên lưng ngựa là hai đưa con trai ngọc thụ lâm phong của bà, ngồi ở trên xe ngựa là người chồng tao nhã đã 3 năm xa cách của bà. Hôm nay, gia đình bà cuối cùng cũng đã được đoàn tụ.

Mạnh Chính Tuyên cùng Mạnh Chính Hiến xuống ngựa, đi tới trước xe ngựa, Mạnh Chính Tuyên nhấc mành xe lên, Mạnh Chính Hiến đỡ Mạnh Lãi xuống xe, Mạnh Lãi vừa xuống xe liền quay người lại bế Du Nhiên xuống.

Đầu tiên Chung thị, người ba năm không được nhìn thấy chồng, nay thấy người một thân trường bào màu lam, đeo thắt lưng gấm, trường thân ngọc lập, phong thái vẫn như trước: nho nhã, anh tuấn, không khỏi vui mừng trong lòng, nhu tình ngàn vạn, Lại thấy chồng trở lại bế một cô gái xuống dưới, cô bé kia hé ra gương mặt nhỏ xin xắn, da trắng như tuyết, mặt mày như họa, đẹp đẽ tinh tế, kia không phải Du Nhiên thì là ai? Trong lòng Chung thị không khỏi có chút khó chịu.

Mạnh chính Tuyên cùng Mạnh Chính Hiến đi vội về phía Chung thị hành lễ, một trái một phải đứng ở bên người bà.

Mạnh lãi nắm bàn tay nhỏ bé của Du Nhiên chậm rãi đi tới. Chung thị khom nhẹ đầu gối hành lễ, “Lão gia đã về, đi đường vất vả.”

Mạnh lãi đưa tay đỡ lấy Chung thị, dịu dàng nói, “Phu nhân, nàng thay ta hiếu kính mẫu thân, dạy dỗ con cái mới là vất vả.”

Không chỉ có vậy nha, vẫn còn muốn thay cha trông nom các tiểu thiếp chứ, Du Nhiên đứng bên cạnh nói thầm trong lòng. Trên mặt nàng lại hiện vẻ nghiêm trang, kính cẩn hành lễ: “Thỉnh an phu nhân.”

Chung thị ở bên cạnh Mạnh Lãi ôn hòa, nho nhã, chút khó chịu hồi nãy cũng đã tan biến, vội đưa tay đỡ lấy Du Nhiên, nói: “Con ngoan, không cần đa lễ.”

Nghe vậy, ánh mắt của Mạnh Lãi nhìn bà lại càng thêm dịu dàng.

Cảnh tượng vợ chồng gặp gỡ lưu luyến khiến Đinh di nương đau như bị kim châm, bà cùng Đỗ di nương thân phận giống nhau đều đứng cúi đầu ở phía sau, kể ra tất cả đều là những kẻ hèn mọn, nhu nhược. Bà cũng rất muốn nghênh đón lão gia, nhưng tiếc là không thể, đầu tiên là phu nhân nghênh đón, sau đó là các vị tiểu thư, cuối cùng mới đến lượt của thiếp thất di nương.

Bốn vị tiểu thư bước lên hành lễ, Mạnh Lãi đối với các cô con gái đều rất yêu thương. Nhưng không hiểu vì sao, Du Nhiên cảm thấy ánh mắt của cha nhìn Yên Nhiên có chút lạnh nhạt. Không lẽ là ảo giác?

Đợi đến lúc Đinh di nương cùng Đỗ di nương tiến lên hành lễ, Mạnh Lãi chỉ thản nhiên gật gật đầu, không có một chút thương hương tiếc ngọc nào, thấy vậy, Chung thị mừng rỡ vô cùng. Lúc này, Hoàng di nương mới vội vàng từ phía sau đi tới bái kiến, tuy rằng Hoàng di nương trước giờ vẫn luôn kính cẩn lễ phép với bà, nhưng vẻ đẹp của bà ta vẫn luôn làm Chung thị không được thoải mái.

Cạnh đó, thị nữ tôi tớ quỳ xuống, quản gia Trịnh kêu mọi người cúi lạy Mạnh Lãi, cung nghênh lão gia hồi phủ. Mạnh Lãi gật nhẹ đầu, bảo bọn họ đứng dậy.

Người một nhà cười nói cùng nhau, đi vào bên trong.

Tứ tiểu thư An Nhiên đi theo sau phụ thân, thi thoảng nhìn trộm Ngũ muội muội Du Nhiên. Du Nhiên mặc áo gấm màu táo xanh, trước ngực thêu bông hoa vàng nhạt, phía dưới là váy lụa dài màu mây, trên cổ đeo chiếc vòng xinh đẹp, quần áo trang sức không những đẹp mà sắc mặt lại tốt vô cùng, dáng vẻ đó làm cho An Nhiên rất hâm mộ, cùng là thứ nữ, muội ấy làm thế nào lại có thể đứng bình thản, ung dung cạnh phụ thân như vậy?

Hân Nhiên tiểu thư lại không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp làm nũng hỏi này hỏi nọ: “Ngũ tỷ tỷ, đại ca ca lần trước mang về một đôi bình hoa toan chi sưởng khẩu, ta rất thích. Đại ca ca nói là Ngũ tỷ đặt mua ở Nghiễm châu, hiện tại có nữa không? có thể tặng muội không?”

Duyệt Nhiên định nói gì đó, nhưng không đợi nàng mở miệng, Du Nhiên đã mỉm cười nói: “Có chứ, một lát nữa ta sẽ đích thân đưa cho Lục muội”, lại nhìn Yên Nhiên cười nói “Tất cả các vị tỷ tỷ đều có. Chỉ là chút quà quê, mong mọi người đừng chê.”

“Muội muội thật là tốt.” Duyệt Nhiên cười nói.

“Làm phiền muội muội rồi.” An Nhiên khách sáo, nói.

“Ngũ muội muội thật là có lòng.” Yên Nhiên cười đầy ý vị sâu xa.

“Còn có gì khác không?” Hân Nhiên nghĩ rằng vẫn còn chưa hết quà, liền kéo Du Nhiên tới thấp giọng hỏi.

“Dọc đường đi cũng kiếm được không ít đồ ăn hảo hạng, chờ ta sắp xếp lại hành lý xong, mời muội muội đi tới chọn lựa.” Du Nhiên nhẹ giọng, trong câu nói lại mang theo ý cười, “Có mấy đồ nhỏ xinh, được điêu khắc cực kì tinh xảo, bồn cảnh Lĩnh Nam cũng có vài thứ thú vị, còn có… ” hai tỷ muội bọn họ đi chậm hơn vài bước, vừa đi vừa nói chuyện khe khẽ.

Du Nhiên vừa nói vừa để ý phía trước. Phía trước lão thái thái đang ở trong chính thất, hẳn là đang diễn cảnh tượng mẹ con gặp nhau rung động lòng người. Lão thái thái hẳn phải ôm Mạnh Lãi khóc ầm rồi chứ? Quả đúng như dự đoán, ồn ào như vậy nên lúc Du Nhiên đi vào, hoàn toàn không có ai để ý tới.

Có người để ý tới thì họ cũng không quan tâm hỏi han gì, Du Nhiên thật sự chưa hề nghĩ tới trường hợp này.

Đến khi hai tỷ muội họ bước vào phòng, lão thái thái được mọi người khuyên nhủ cuối cùng cũng ngừng khóc, buông Mạnh Lãi ra. Thị nữ cầm đệm bước vào, Mạnh Lãi liền quỳ lạy hành đại lễ, rất cung kính với lão thái thái.

Đợi Mạnh Lãi hành lễ xong, Du Nhiên cũng quỳ trên đệm rồi hành lễ với Mạnh lão thái thái rồi quay sang hành lễ với Hồ Thị.

“Ôi, con thật là một khuê nữ xinh xắn dịu dàng, dáng vẻ này thật khiến người ta muốn yêu thương mãi mà! Chậc chậc, quần áo, vòng cổ xinh đẹp như thế này, chắc cũng chỉ có đứa nhỏ này xứng mặc vừa mang.” Hồ thị nắm bàn tay nhỏ bé của Du Nhiên, luôn miệng khen.

Mạnh lão thái thái vẫn luôn coi nhẹ thứ nữ Du Nhiên này, nghe Hồ thị nói mới để ý tới Du Nhiên mang trên người toàn là những đồ vật tinh xảo đẹp đẽ, liền nhíu mày. Lão Nhị này cũng thật là, con bé này vốn chỉ là một thứ nữ, cho mặc nhiều đồ tốt như vậy để làm gì? Có khi đồ đạc của đích nữ nhà này còn kém xa mấy thứ đồ tinh xảo của Ngũ nha đầu.

Thôi bỏ đi, ngày vui như thế này thì không nên cáu giận, đợi qua ngày hôm nay bà sẽ từ từ dạy dỗ lại bọn họ. Gia phong của Mạnh gia vốn thanh chính, cứ để Lão Nhị đối xử như thế này thì sớm có ngày đích thứ cũng không thể phân biệt được nữa.

Hoàng di nương đi cùng Nghiễm Châu, Bích Hà cũng tới bái kiến. Mạnh lão thái thái hỏi han vài câu rồi liền bảo bọn họ lui ra ngoài.

Mạnh Lãi cũng muốn cùng mẫu thân nói chuyện, nhưng vừa mới mở miệng, lời đang định nói ra đã bị nuốt vào trong. Mạnh Lão thái thái biết con trai muốn nói ra suy nghĩ của nó, liền bảo Chung thị: “Đưa mấy đứa nhỏ về nghỉ tạm đi, buổi tối nay hãy chuẩn bị yến tiệc mừng Mạnh Lãi trở về.” rồi quay sang nỏi với Hồ thị: “Di tỷ và Vũ nhi không được khỏe, mau quay về xem xem.” Mọi người liền cáo lui, ngay cả mấy thị nữ cũng phải ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con họ.

<<              >>

Lượt xem: 20

Số người xem: 16

Mã ID của bài viết này là: 6653

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

1 Comment

  1. avatar
    BÍCH VÂN PHẠM

    Hồ thị ah…. Chưa gì đã đưa Du Nhiên vào hố ah….giết người k thấy máu ah…. Thank

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!