Chương 7b.
Editor: Jyn
Biên Tập: Nước Biển Xanh
Duyệt Nhiên nhìn quyên hoa cười nói, “Cái này là thành quốc công phủ đưa tới, kiểu dáng mặc dù không quá mới mẻ, nhưng được làm rất khéo léo tinh xảo. Muội muội thích là tốt rồi.”
Du Nhiên nhàn nhã ngồi nói chuyện, đem Quách ma ma bỏ qua 1 bên.
Quách ma ma vừa tức vừa vội, đợi tới lúc muốn phát tác lại không có người để ý; Mắt thấy bà tử kia cầm tiền đi cũng rất là luyến tiếc, thẳng tới lúc này khuôn mặt già nua đã đỏ bừng.
Du Nhiên nhìn thấy, trong lòng cười thầm. Thật sự chẳng muốn nhìn thấy trò hề của bà ta chút nào, nghĩ đã tới lúc đuổi lão bà này đi được rồi, liền kêu Mạc Liên “Lấy hà bao lại đây.”
Mạc Liên hiểu ý, cầm một hà bao thêu hoa sen chỉ vàng lại đây, Du Nhiên cười đưa tới cho Quách ma ma “Ma ma nhọc lòng tới đây thăm ta, hà bao này coi như cô nương ta cảm tạ tấm lòng của ma ma. Mạc Liên, tiễn Quách ma ma ra ngoài.”
Quách ma ma nghe khẩu khí đuổi người của Du Nhiên trên mặt có chút không nhịn được, lại nhìn thấy hà bao tinh xảo mỹ lệ, 2 mắt sáng ngời cầm lấy, chỉ thấy trong tay nặng trịch, lòng thầm mừng rỡ, ngoài miệng vui vẻ nói “Làm cho cô nương phải tiêu pha rồi”. Nói xong biết điều đứng lên rời đi.
Duyệt Nhiên nhìn Quách ma ma đi khỏi, thở dài một hơi.”Ngũ muội muội không biết, đây là thân tín của tổ mẫu, bình thường chúng ta cũng không dám đắc tội với nàng.”
Du Nhiên lại không cho là đúng, “Sợ cái gì, chúng ta là cô nương, là con cháu trong nhà.”
“Chỉ sợ trong lòng tổ mẫu, chúng ta không phải người trong nhà, mà là 1 thứ đồ để giao dịch.” Duyệt Nhiên lắc đầu.
“Cho dù là như thế cũng chẳng phải người bà ta có thể quản.” Du Nhiên lắc đầu.
Duyệt Nhiên “Xuy” một tiếng bật cười.
Du Nhiên nghiêm mặt nói “Người hầu hạ trưởng bối, chúng ta có thể kính trọng 1 chút, nhưng chỉ như vậy mà thôi. Đến tột cùng chủ là chủ, bộc là bộc, đại tỷ tỷ nếu tới Trường Hưng Hầu phủ cũng phải xem trọng những người này sao? Trường Hưng hầu phủ có công lớn khai quốc, nhiều thế hệ trôi qua hiển hách dương dương tự đắc, lão bộc (người ở lâu năm) nhiều vô số kể, được kính phục cũng không ít. Nếu lão bộc nào cũng phải nể mặt như thế, đại tỷ tỷ chẳng phải sẽ thực vất vả sao?”
Trong lòng Duyệt Nhiên cảm động, cầm tay Du Nhiên, “Hài tử ngốc, làm người ai lại không vất vả? Hảo muội muội, ngươi đây là vì tốt cho tỷ tỷ, tỷ tỷ biết. Thân tỷ muội cũng không nói được những lời như thế. Ngươi yên tâm, tỷ tỷ trong lòng đều biết.”
Duyệt Nhiên so với Du Nhiên lớn hơn 8 tuổi. Trước khi Mạnh gia phát sinh biến cố, nàng trong vòng tay của Mạnh Lãi cùng Chung thị, vô ưu vô lựu lớn lên, sau trong nhà có thêm di nương, có thêm thứ muội, nhưng ai đối với nàng cũng e ngại. Nàng vẫn luôn là đại tiểu thư ngàn kiều vạn sủng của Mạnh gia. Đợi tới lúc Mạnh lão thái thái từ quê nhà Thái An vào ở trong kinh thành, mang theo tam thẩm hồ thị cùng đường muội Di Nhiên. Trong nhà lập tức nhiều hơn 1 vị lão tổ tông vung tay múa chân với nàng, nhiều thêm 1 vị thẩm thẩm xoi mói nàng, nhiều thêm 1 vị em họ chia sẻ mọi thứ với nàng. Bất quá nàng không muốn nói cho mẫu thân biết, chung quy mẫu thân Chung thị đã có rất nhiều phiền não rồi.
Tuy được nuông chiều, nhưng nàng cũng biết lễ nghĩa của trưởng nữ, lễ nghi cho tới bây giờ đều không hề lơ là, hiếu thuận đối với tổ mẫu, cung kính đối với thẩm thẩm, hữu ái đối với em họ. Duyệt Nhiên đoan trang am hiểu đạo lý làm người không chê vào đâu được. Nhưng trong lòng Mạnh gia đại cô nương lại vô cùng ủy khuất, đè nén.
Di Nhiên so với nàng chỉ nhỏ hơn 1 tuổi, nữ công vô cùng tốt. Ngày ấy mẫu thân ngồi uống trà cùng trưởng bối, vốn nghĩ quản gia mà không thể quản được tam thẩm, trong lòng đã cảm thấy vô cùng khó chịu, lại thấy mọi người mang bức tranh Di Nhiên thêu ra so sánh với nàng, còn đem nàng châm biếm 1 phen “Chất nữ thêu, nếu không phải đã biết là hoa sen, còn tưởng là cỏ dại ở đâu cơ chứ”. Tổ mẫu dung túng nhìn tam thẩm cười, Di Nhiên ngẩng cao đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng. Dù sao mới chỉ là đứa nhỏ 13 tuổi, nước mắt Duyệt Nhiên rất nhanh chảy xuống, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Yên Nhiên mới năm tuổi, yêu kiều rúc vào trong lòng lão thái thái, cười hì hì xem náo nhiệt, An Nhiên và Hân Nhiên ở 1 bên chơi đùa tới long trời ở đất, Du Nhiên ngồi ngốc 1 mình, nhìn chung quanh thấy nàng muốn khóc, chân tay ngắn ngủn lũn chũn chạy đến trước mặt Duyệt Nhiên, lôi kéo vạt áo Duyệt Nhiên ngọng nghịu an ủi nàng “Đại tỷ tỷ không khóc” . Trong chốc lát An Nhiên cũng nghe được, lôi kéo Hân Nhiên lại đây, ba cái đầu nhỏ cùng nhau dỗ dành tỷ tỷ.
Ngày ấy Duyệt Nhiên khóc lớn một hồi, ba cái đầu nhỏ cũng cùng khóc với nàng, Mạnh Lãi trở về phủ nhìn thấy mấy nữ nhi khóc tới đỏ hồng cả mắt, bị hù cho nhảy dựng lên, sau khi biết được nguyên nhân, gương mặt liền trở nên âm trầm.
Đem 3 tiểu nữ nhi ôm vào ngực dỗ dành 1 phen, lại dùng ôn ngôn (ngôn từ ôn hòa) an ủi đại nữ nhi, đối với lão thái thái và hồ thị không nói cái gì.
Ngày sau Mạnh Lãi đi tìm 1 vị đồng học, tìm phương pháp đem Duyệt Nhiên đưa vào tây sơn khuê học.
Duyệt Nhiên nhớ tới bộ dáng của tiểu Du Nhiên ngày đó cố gắng an ủi mình, trong lòng cảm thấy ấm áp. “Phụ thân gửi về vải vóc, da, vật trang trí, hà bao, đều do muội chuẩn bị đi? Muội muội thực giỏi.”
Du Nhiên cười nói, “Này có là gì? Còn có, chờ phụ thân tự mình nói chuyện với tỷ tỷ, những thứ sau này mới thật sự hữu dụng đó.”
Duyệt Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt.
Du Nhiên lôi kéo Duyệt Nhiên, cười nói, “Tỷ tỷ chúng ta là trưởng nữ, đồ cưới không thể đơn bạc được, cần phải tặng của hồi môn thật dày, là ý của phụ thân cùng phu nhân. Tỷ tỷ không nghe nói qua sao, đồ bồi cưới của cô dâu chính là mặt mũi của nhà gái đó. “
“Muội không sợ cho tỷ hơn sẽ cho các muội ít đi sao?” Duyệt Nhiên đùa Du Nhiên.
“Tiền chính là tuyền(nước), là lưu động , nước vô hình, tiền vô sở, thiếu có thể biến nhiều, không có thể biến có.” Du Nhiên lơ đễnh. Lỗ Tấn thường xuyên đem tiền viết thành tuyền, tiền hôm nay ở trong tay người này, ngày mai không biết đã chảy tới nơi nào.
“Tiền là việc nhỏ, thật ra năm trước tại Quảng châu, có vị công tử từ kinh thành tới bái phỏng phụ thân, muội muội nhất thời tò mò, đứng phía sau bình phong trộm đánh giá vị công tử này.”
Duyệt Nhiên tự nhiên biết vị công tử này là ai, không khỏi đỏ mặt.
“Vị quý công tử này, lớn lên cực kỳ oai hùng, một thân chính khí, lại xuất thân danh môn, miễn cưỡng có thể coi như xứng với tỷ tỷ của ta.” Du Nhiên nghiêm trang nói.
“Càng nói càng không đứng đắn .” Duyệt Nhiên trách yêu muội muội.
“Muội muội có chỗ không hiểu chuyện, mời tỷ tỷ dạy.” Du Nhiên cười nói, “Muội muội mấy ngày trước đây xem Hiền Viện Thiên, có 1 chỗ xem không hiểu muốn thỉnh giáo tỷ tỷ: Triệu mẫu gả nữ, nữ trước khi đi, được dặn: mọi việc lấy cẩn trọng làm đầu. Tỷ tỷ nói, vì sao phải cẩn trọng?”
“Mọi việc lấy cẩn trọng làm đầu?” Duyệt Nhiên thì thào lặp lại, trong mắt cảm động, “Muội muội yên tâm, tỷ tỷ trong lòng đã hiểu.”
Hai tỷ muội dắt tay ra khỏi Hảo Viên, nhìn nhau cười.
<< >>
Lượt xem: 19
Số người xem: 18
Mã ID của bài viết này là: 6685
hihi tỷ muội như thế ah…thật là hâm mộ nha…..cũng k phải GĐ nào cũng như tỷ muội Du.N-DN nha……đích thứ hòa hợp GD sẽ hạnh phúc nha…..
thank
may mắn Duyệt Nhiên với Du Nhiên nhà ta k có chuyện mâu thuẫn đấu đá ganh ghét j hj.
Noi chung bộ truỵen này hiếm,tỷ muoi trương thứ sôg hoà thuận,nhiều bộ truyện chi em ruộc mà còn hãm hại nhau,thánk 2 nàg