Chương 11b
Người một nhà nói chuyện vui vẻ. Rất lâu sau đó, Mạnh Lãi sai nha đầu đưa lão thái thái và mấy vị tiểu thư về, chỉ bảo một mình Du Nhiên ở lại.
Mạnh Lãi cười, nói với Du Nhiên: “Phu nhân muốn khen thưởng con.”
Du Nhiên mở to mắt, ngạc nhiên, “Dạ?”
Chung thị nhìn dáng vẻ này của nàng, không nhịn nổi mà bật cười, “Đứa nhỏ này lúc thì thông minh lanh lợi, nhưng mà khi ngốc thì cũng thật là ngốc.”
“Phu nhân thấy con sắp xếp sổ sách, địa khế, ngân phiếu rất tốt liền khen con đó. Từ trước tới nay ta vốn không để ý tới mấy việc này, may mà mấy năm nay ở bên ngoài đều có con giúp đỡ” Mạnh Lãi một bộ dạng tựa không để ý nói.
Du Nhiên khiêm tốn, “Đều là do phòng thu chi ghi chép lại cẩn thận, con đâu có công lao gì đâu ạ.”
Ngay cả nữ trang của chính mình, Du Nhiên cũng ghi cả vào sổ sách, đem tới cho Chung thị, ba năm qua có tới hai trăm văn kiện trang sức, xã giao qua lại, Mạnh Lãi lại chỉ có một cô con gái duy nhất bên cạnh, không đem cho nàng thì cho ai? Ngũ nha đầu này quản lý tài sàn thật là tốt.
Bà lại khen Du Nhiên thêm vài câu, thưởng cho nàng mấy thứ trang sức đúng mốt rồi đi vào nghỉ. Trong phòng chỉ con hai cha con Mạnh Lãi.
“Phụ thân thăng chức tới cấp nào rồi ạ?” Du Nhiên cười hì hì hỏi kề sát Mạnh Lãi hỏi. Nàng không giống mấy tỷ muội khác, nàng đối với Mạnh Lãi luôn là bộ dạng thế này, không hề sợ hãi sợ sệt, không vì ông nghiêm mặt liền bị hù dọa. Mà Mạnh Lãi đối với nàng cũng hết cách, trong mấy đứa con, quả thật chỉ có một đứa nhỏ này là tri kỷ bảo bối của mình.
Mạnh Lãi cười to, “Tiểu nha đầu này thật sự là quỷ con ranh mãnh.”
Còn phải nói sao, nhìn người vui vẻ thế này liền đoán được, Du Nhiên thầm nghĩ trong lòng. Mạnh Lãi đắc ý nói, “Là Quang lộc tự khanh.”
Du Nhiên mở to hai mắt, Quang lộc tự quản yến hưởng thật đúng là công việc béo bở, Quang lộc tự khanh xếp hàng tam phẩm, cha lại được thăng quan? Đây quả là….
Du Nhiên kinh ngạc đến cực điểm, vẻ mặt ấy khiến Mạnh Lãi rất vừa lòng, khiến ông càng cười vui vẻ hơn.
Tam tiểu thư Yên Nhiên trở về phòng mình, vừa vào đã nhìn thấy Đinh di nương ngồi trên giường mình. Yên Nhiên giận tái mặt, ai cho phép bà ấy vào đây? Nàng không muốn gặp người mẹ này. Rõ ràng là nữ nhi trong sạch, hoàn toàn có thể gả đi làm chính thất, vì sao bà ta phải chọn làm thiếp để giờ đây nàng phải chấp nhận thân phận thứ nữ đầy xấu hổ này.
Đinh di nương nhìn thấy con gái liền cười dịu dàng: “Tam tiểu thư đừng phạt hạ nhân, là ta ép bọn họ. Ta có chuyện muốn nói cùng con một chút.”
“Di nương có chuyện gì thì mau nói đi.” Yên Nhiên lạnh lùng.
Nhìn con gái lạnh nhạt với mình, Đinh di nương đau lòng khôn xiết, “Ta không tiền đồ làm liên lụy đến con, con oán ta, ta biết. Nhưng suy cho cùng ta vẫn là mẹ đẻ của con, con cũng nên vì chính bản thân mình mà suy nghĩ lại.”
“Con vì gì mà nghĩ lại? Người phải vì con mà nghĩ lại thì đúng hơn. Người vốn có thể đường hoàng làm chính thất mà không chịu, vì sao phải chạy đến đây làm thiếp. Người làm hại con ra nông nỗi này, người còn lên mặt dạy ta ư?” Yên Nhiên kiềm chế đã lâu, bao nhiêu uất ức hôm nay cũng bộc phát hết ra.
“Có thể làm chính thất mà lại đi làm thiếp?” Đinh di nương thì thào, trong lòng chua xót vô cùng, “Ngươi có biết khi ta làm chính thất thì sẽ như thế nào không? Ta phải lấy kẻ lớn hơn ta tới mười tuổi! Là một kẻ không tốt đẹp gì, ngay cả bản thân hắn còng không nuôi nổi mình thì nói gì tới chuyện nuôi sống vợ con”
Đôi mắt Đinh di nương đỏ hồng cả lên, không muốn bản thân mình lại khóc trước mặt con gái, bà nuốt nước mắt vào trong, mạnh mẽ cười mà nói, “Tuy con là thứ nữ của Mạnh gia, nhưng chuyện áo cơm đều không cần phải lo lắng. Ta là thứ nữ của Đinh gia, ngay từ nhỏ cơm ăn cũng không đủ no, áo mặc không đủ ấm. Lão thái thái của Đinh gia đối xử với thứ nữ vô cùng khắc nghiệt, ta từ nhỏ đã phải chịu đựng sự giày vò của đám người đó. Đến khi ta trưởng thành, bà ta muốn đem ta gả cho tên khốn kia cũng chỉ vì một bộ lễ hỏi!”
Yên Nhiên bán tín bán nghi, “Vậy sao trước giờ con chưa bao giờ nghe người kể qua?”
“Trước kia tuổi con còn nhỏ, ta không dám nói với con những chuyện đó. Hiện nay con ngày một lớn lên, ta không thể không nói cho con biết. Con gái, ta là mẹ ruột của con, ta sẽ không hại con, vì sao con trốn tránh không gặp ta?” Đinh di nương thành thật nói.
Yên Nhiên ngẩn người, thở dài, “Thôi. Đây chính là số mạng của con, con oán hận người cũng chẳng có ích gì. Nói gì thì nói, con cũng là do di nương sinh ra.”
“Con gái, cho dù con có không tin ai đi chăng nữa thì con cũng nhất định phải tin ta, mẹ chắc chắn sẽ không hại con, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho con. Tuy ta ở Đinh gia phải trải qua biết bao khó khắn, nhưng cũng học được không ít thủ đoạn, ta sẽ nghĩ ra biện pháp để giúp con như ý.” Đinh di nương quyết tâm, cuộc đời khốn khổ của nàng đã trôi qua như vậy, nàng không thể để Yên Nhiên rơi vào tình cảnh đó giống như nàng. Nhất định phải khiến phu nhân đem con gái bà gả cho người tốt, người tài hoa xứng với nó.
Yên Nhiên của bà là người con gái đẹp nhất tốt nhất trên đời, đương nhiên, con bé cũng phải là người có cuộc sống haạnh phúc nhất.
“Con gái, con hãy tin vào mẹ. Nhất định mẹ sẽ giúp con hoàn thành ý nguyện.” Đinh di nương mỉm cười nói, tự tin vô cùng, khiến cho tướng mạo thường ngày của bà vốn đã đẹp nay lại càng rạng rỡ hơn. Yên Nhiên nhìn Đinh di nương như vậy mãi, dung nhan này thật khiến cho người ta say mê.
<< >>
Lượt xem: 21
Số người xem: 20
Mã ID của bài viết này là: 6767
Thank….
Chuẩn bị có âm mưu gì ah…. Đinh đi nương này muốn bầy trò gi ah…..
Yên Nhiên này cũng không phải dạng vừa đâu đúng là mẹ nào con nấy. Chim sẻ lại cứ muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng