Chương 88: Ngủ Cùng Nàng
(Chú Ý: pass chương sau là tên facebook của ta. Viết liền không hoa không dấu)!
Cố Tam vì là chủ nhân ở đây nên có nhiệm vụ hướng dẫn hoàng đế đi tham quan. Vì đã bàn trước với Hạo Uy nên Cố Tam cố tình dẫn hoàng đế đi về hướng những mẫu ruộng đang được trồng khoai lang.
Trên ngàn mẫu ruộng rộng lớn, mỗi mảnh đều bao phủ một màu xanh biên biếc. Một bên là cây lúa, bên còn lại là một dãy những loại cây kỳ lạ. Không phải thân cây mà nó giống như một loại dây leo, lá màu xanh đậm lớn cỡ một bàn tay em bé. Chỉ là nó mọc um tùm nhìn không rõ hình dáng cây này là thế nào, có điều giống như không phải cây cỏ, bởi vì nó được người ta cẩn thận gieo trồng.
Một đám quan viên đại thần nhìn thấy những cây đó liền tò mò khó hiểu. Còn hoàng đế thì trong mắt loé lên một cái, sau đó chuyển hướng nhìn về phía Hạo Uy, rồi chuyển qua nhìn Cố Tam. Hoàng đế mở miệng hỏi:
“Cố ái khanh, đây là loại cây gì, trông rất lạ, trẫm dường như chưa từng trông thấy nó.”
Cố Tam nghe câu hỏi của Hoàng đế xong liền khẩn trương lên, nhưng ông cố kìm lại. Cố Tam nhanh vén vạt áo quỳ xuống cung kính nói:
“Bẩm hoàng thượng, thần không dám giấu diếm, hôm nay thần dẫn đường cho hoàng thượng cùng các đại nhân đến đây một phần cũng chính là vì loại cây này!”
Cố Tam nói tới đây thì ngừng lại một lúc, bởi vì lúc này ông đã nghe được những âm thanh xì xào vang lên, nhưng rất nhanh đã bị một cái hắn giọng làm im lặng.
Hoàng đế hắn giọng cảnh cáo đám người ồn ào kia, sau đó chậm rãi nói:
“Hử? là như thế nào? Khanh mau nói hết!” Chính là giọng nói bình thản nhưng trong đôi mắt đầy nếp nhăn không giấu được tia mong chờ, dường như hoàng đế đã cảm nhận được những cái cây dây kỳ lạ này là thứ rất quan trọng.
Không để mọi người đợi lâu, Cố Tam vẫn quỳ trên đất mở miệng nói:
“Bẩm hoàng thượng, chuyện này phải nói đến năm năm trước. Lúc ấy nhà hạ thần vừa được phân gia. Vì nhà đông con, lại thêm đại ca phải đọc sách nên trong nhà không có nhiều bạc. Cả nhà Hạ Thần cũng chỉ được chia có hai mẫu đất và một ngôi nhà tranh nhỏ. Bởi vì nhà nghèo nên khi đó bữa cơm không đủ ăn. Lúc này con gái nhỏ của thần trong lúc đói bụng nên đi tìm trái dại để ăn, rồi vô tình tìm được cái cây này.” Cố Tam nói đến đây thì giọng nói bị ngẹn lại, hình ảnh Tử Tình cặm cụi đào khoai ngày đó bỗng dưng ùa về. Lúc đó khi đào được khoai này, hắn chỉ cầu mong cho cả nhà được ăn no hơn một chút, ngoài ra hắn không dám nghĩ đến chuyện sẽ được đọc sách và thi đổ công danh. Giờ bản thân được như vầy, Cố Tam cảm thấy đây là do ông trời đã cực kỳ chiếu cố hắn.
Bởi vì lời nói chân thật đầy cảm xúc của Cố Tam, những người có mặt ở đây đều đồng loạt cúi đầu. Trong lòng cũng bắt đầu sinh ra một cái gì đó. Có điều rất nhanh bọn họ đã bình thường trở lại tiếp tục lắng nghe Cố Tam nói.
“Lúc đầu cả nhà hạ thần rất do dự xem có nên ăn thử hay không, nhưng bởi vì đói, cuối cùng hạ thần đành làm liều ăn thử. Kết quả… Hạ thần phát hiện ra, cái loại cây này chẳng những ăn được mà còn có thể chống đói, có thể ăn thay cơm. Hạ thần lúc đó rất mừng rỡ, thế là dẫn cả nhà đi khắp nơi tìm kiếm xem còn loại cây này hay không. Nhưng thật thất vọng rằng tìm khắp thôn cũng không nhìn thấy loại cây này.
Về nhà, thần cảm thấy không cam tâm! loại cây này có thể ăn được chứng tỏ cũng là một cây có ích. Sau đó cả nhà thần liền quyết định sẽ không ăn hết số thức ăn này mà để dành làm giống trồng thử. Qua nhiều lần thất bại, cuối cùng nhà của thần cũng thành công trồng được cây này.” Nói đến đây giọng của Cố Tam dường như lớn hơn vài phần, trong đó còn xen lẫn cảm xúc mừng rỡ.
“Hoàng thượng, thật sự không ngờ rằng cái loại lương thực này khi trồng đúng cách lại rất dễ trồng, mau lớn, thời gian trồng cùng với trồng lúa là bằng nhau, mà sản lượng thu vào lại gấp nhiều lần so với lúa. Hoàng thượng, thần cảm thấy tìm được loại lương thực này là do ông trời chiều cố chúng ta, chiếu cố nước đại tề của chúng ta. Vì vậy, cả nhà của thần đã cẩn thận gieo trồng, rồi thu hoạch, rồi lại gieo trồng. Làm tất cả chỉ vì muốn tạo ra giống để dâng cho hoàng thượng để hoàng thượng phân chia cho dân chúng.
Hoàng thượng, tuy rằng loại lương thực này không bằng giống lúa, nhưng lại tốt ở chỗ nó có thể chịu được hạn hán, có thể trồng trên đất cạn, đất khô. Hoàng thượng, thần hôm nay ở đây nguyện dâng tất cả giống cây lương thực này cho đại tề, nguyện chia cho tất cả thường dâng bá tánh. Xin hoàng thượng minh xét!”
Cố Tam nói xong một tràn liền lén lau mồ hôi rồi âm thầm quan sát phản ứng của mọi người. Thấy mọi người đều có biểu hiện sửng sốt, có khiếp sợ và kích động thì thầm thở phào. Như vậy có nghĩa hắn đã thành công một nửa.
Hoàng đế cũng sửng sốt, sau đó thì trầm ngâm. Đôi mắt sâu thâm trầm của ông đảo đến Cố Tam, sau đó là dừng ở cánh đồng cạn đầy loại cây kỳ lạ. Ông rất tò mò, nhìn cái cây không có một quả nào này ông thật nghi ngờ không biết nó có thật sự là ăn được hay không. Nhưng nhìn thấy biểu hiện của Cố Tam, cùng những chuyện mà ông quan sát trong thời gian qua, hoàng đế thầm nghĩ., có lẽ cái người trước mặt ông này tuyệt đối sẽ không có hành động nào lỗ mãn.
Nghĩ như vậy đôi mắt hoàng đế liền không kìm được mà kích động. Bởi vì nếu Cố Tam không nói dối, vậy chuyện cái cây này có thể chống đói là thật, nếu là như vậy có phải hay không đất nước của ông đã có được báu vật? Là ông trời phò hộ đất nước Đại Tề này?
Vì vậy hoàng đế lúc này cũng không để ý chuyện gì, ông gấp gáp đỡ Cố Tam đứng lên rồi hỏi kỹ càng về cái cây này. Ông rất muốn biết cái cây này ăn làm sao.
Cố Tam thuận theo cái nâng của Hoàng đế mà đứng lên, cũng không vì được hoàng đế đích thân nâng đỡ mà kích động. Cố Tam lúc này chính là cực kỳ nghiêm túc giảng giải về tất cả các vấn đến liên quan đến loại lương thực này. Cuối cùng mới nói đến chuyện quan trọng nhất.
“Bẩm hoàng thượng, loại cây này sẽ không có trái, chúng ta không phải ăn trái, không phải ăn lá, không phải ăn cây mà là ăn rễ của nó.”
Cố Tam nói xong mọi người liền “Ồ!” lên một tiếng đầy kinh ngạc. Cố Tam cũng không nói thêm mà chậm rãi bước về phía mấy cây khoai, sau đó thuần thục đào lên một cây. Khoai trồng đến nay đã được gần hai tháng, tuy chưa tới kỳ thu hoạch nhưng khi đào lên vẫn có củ khoai bên dưới. Chỉ là củ khoai nhỏ chỉ bằng ngón tay ngón chân.
Cố Tam cẩn thận đào cả nguyên cây, để các củ khoai vẫn dính liền vào thân cây. Sau đó cung kính cầm đến dâng cho hoàng đế. Cố Tam nói:
“Bẩm hoàng thượng, đây gọi là củ khoai, chúng ta sẽ đem đi nấu chín là có thể ăn được. Hiện tại vì chỉ mới trồng hơn một tháng nên củ khoai hơi nhỏ, nếu đúng kỳ thu hoạch, mỗi cái củ nhỏ lúc này trên tay hoàng thượng sẽ to gấp bốn năm lần, thậm chí là mười lần.”
Cố Tam nói xong lúc này từ xa liền nghe được một mùi hương bay tới. Đó chính là khoai lang đã được nấu chín.
Hộ Phong cùng Hộ Vấn cẩn thận bưng đến hai dĩa khoai. Cố Tam cầm lên đầu tiên sau đó nói cái này là củ khoai đã được nấu chín. Sau đó ông làm mẫu, cẩn thận lột vỏ khoai ra, đứng trước mặt hoàng đế và đại thần tự nhiên bỏ khoai vào miệng. Đây là vì sợ mọi người không tin khoai ăn được nên mới ăn trước để chứng minh. Vì vậy hành động này của Cố Tam không bị trách tội.
Lúc đầu hoàng đế cùng các quan viên vẫn rất dè dặt không tin cái cục đất này có thể ăn được. Cho tới khi Hộ Phong và Hộ Vấn bưng khoai đến, mùi hương của khoai toả ra làm cho mọi người có chút tin tưởng. Rồi nhìn thấy củ khoai vốn đen xì khi được Cố Tam lột ra lớp võ liền trở nên trắng sạch thơm tho thì liền tin ngay lời của Cố Tam nói. Thấy Cố Tam ăn khoai ngon lành, không ít người thầm nuốt nước bọt.
Hạo Uy cũng bước tới cầm lên một củ khoai trong dĩa của Hộ Phong, sau đó bóc sạch vỏ rồi đưa cho Tử Tình. Tử Tình cũng không khách sáo nhận lấy, nhanh chóng đưa vào miệng ăn. Hạo Uy lột vỏ khoai cho Tử Tình xong cũng lấy cho mình một củ để ăn. Hắn đã ăn khoai này rồi, hắn có kinh nghiệm.
Lỗ thừa tướng lúc này cũng chậm rãi đi đến cầm lấy củ khoai, sau đó vụng về lột vỏ ra, rồi đưa lên miệng cắn một miếng. Những quan khác thấy vậy cũng lục tục lấy khoai ăn thử, có điều không ai dám mở miệng thỉnh hoàng đế dùng. Mà những vị quan sau khi ăn khoai xong liền gục gật đầu giống như thưởng thức, lại giống như đang thử xem có thật ăn được không.
Qua một hồi, củ khoai trên tay mọi người đã hết, lúc này một đám gần trên mười đại quan liền đồng loạt quỳ xuống trước mặt hoàng đế đồng thanh nói:
“Muôn tâu hoàng thượng, loại Khoai mà Cố đại nhân nói này quả nhiên là có thể ăn được.”
Lúc này hoàng đế cũng sốt ruột, ông cũng rất muốn ăn thử. Cuối cùng ông thật sự lấy khoai ăn. Mà lúc này mấy vị quan kia nhìn thấy liền im lặng theo dõi hoàng thượng.
Tử Tình cũng vậy, nàng cũng cẩn thận đứng một bên quan sát hoàng đế. Nàng một chút cũng không lo lắng có người lợi dụng thời cơ hạ độc trong khoai. Bởi vì nàng đã lệnh bốn người Hộ Phong canh chừng chặt chẽ, còn thêm ám vệ của Hạo Uy. Bởi vậy nàng mới cả gan để hoàng đế ở tại chổ này ăn thử thức ăn mới này.
Qua một hồi lâu, hoàng đế rốt cuộc cũng ăn hết. Sau đó ánh mắt hoàng đế sáng bừng lên, mắt nhìn Cố Tam không một chút nào che giấu sự kích động của mình. Rất nhanh ông nâng tay hô to “trở về cung”, đồng thời cũng lệnh cho Cố Tam đi theo ông vào cung để bàn chính sự.
Tử Tình thở ra một hơi, như vậy xem ra nàng đã thành công rồi.
Hai ngày sau, Cố Tam từ khi vào hoàng cung tới hôm nay đã hai ngày vẫn chưa trở về. Tô thị thì lo lắng ra vào trông ngóng, còn Tử Tình thì rất bình tĩnh, nàng biết chắc cha nàng sẽ không có chuyện gì.
Đến trưa, Cố Tam trở về. Chỉ là nhìn ông lúc này quả thật rất doạ người. Cả người xơ xác, tóc tai bù xù. Đôi mắt thì đỏ au đầy tơ máu. Tô thị đầu tiên nhìn thấy liền hoảng sợ thét một tiếng, sau đó lo lắng hô lớn gọi đại phu.
Cố Tam vôi phủi phủi tay kéo Tô thị lại. Tuy lúc này ông rất là mệt nhưng thật sự tâm tình rất rất tốt. Ông đã làm được chuyện có ít cho lê dân bá tánh rồi, ông đã làm được rồi.
Mà Tử Tình khi thấy Cố Tam về cũng không hỏi nhiều, chỉ sai hạ nhân chuẩn bị nước ấm và một ít thức ăn nhẹ.
Cố Tam cũng không nhiều lời, ông an ủi Tô thị vài câu để bà đừng hoảng sợ rồi đi vào trong tắm rửa. Xong thì ăn một ít thức ăn. Chờ khi ăn uống xong, Cố Tam liền nâng tay ôm Tử Tình vào lòng, ông cười vui vẻ hôn lên gương mặt phấn nộn của nàng mấy cái sau đó buông Tử Tình ra rồi một mạch kéo Tô thị về phòng nghỉ ngơi. Ông đã ba ngày không ngủ, thật sự rất mệt.
Tô thị cũng hiểu được, không giãy dụa mà một đường đi theo Cố Tam về phòng hầu hạ Cố Tam nghỉ ngơi.
Tử Tình thấy cha cứ như vậy quăng nàng qua một bên thì bỉu môi xem thường. Xong nàng cũng xoay người trở về viện nhỏ của mình.
Vừa vào phòng, Tử Tình liền bị một vòng ôm bao lấy từ phía sau, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi làm Tử Tình ngừng dãy dụa. Nàng im lặng để cho người phía sau ôm mình. Nghe hơi thở đầy mệt mỏi của ai đó làm nàng có chút đau lòng. Cha của nàng ba ngày không ngủ, vậy cái người này cũng như vậy rồi. Tử Tình kéo rộng vòng ôm sau đó quay người lại. Thấy bộ dạng người mới tới này Tử Tình thở dài một hơi.
Tuy được tắm rửa chải chuốt, nhìn qua thật sự không thấy chút mệt mỏi nào, nhưng đôi mắt màu đỏ đầy tơ máu kia chứng minh tất cả. Không hiểu sao Tử Tình có chút tức giận.
“Chàng! Không nghĩ ngơi đi đến đây làm gì? Xem bộ dạng của chàng kìa, mắt đầy tơ máu như vậy, muốn đến để hù ta sau?”
Giọng nói như tức giận nhưng lại mang theo đau lòng, đặc biệt là vì giọng nói trong suốt đặc trưng của con nít nên nghe vào tai có cảm giác khác khác, làm cho người nghe trong lòng giống như bị mèo cào. Hạo Uy không trả lời mà chỉ khom người tựa vào thân thể nhỏ của Tử Tình, mặt gục ở hõm cổ của nàng, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Tử Tình làm nàng thoáng chút mất tự nhiên. Vì vậy nàng càng thêm tức giận. Tử Tình hùng hổ nói:
“Chàng ngay lập tức chạy trở về nghỉ ngơi cho ta, nếu không ta sẽ không thèm nhìn chàng nữa!”
Hạo Uy động động tay, hắn thở sâu một hơi sau đó có chút vô lực nói:
“Tình nhi, nàng nhẫn tâm như vậy? Ba ngày không gặp nàng ta rất nhớ nàng, vừa xong công vụ ta liền chạy đến đây để gặp nàng, giờ ta không còn sức lực để đi nữa rồi, nàng đành lòng đuổi ta đi như vậy sao?”
Giọng Hạo Uy mang theo mệt mỏi, lại giống như uất ức. Tử Tình nghe xong cảm thấy có chút không biết làm sao. Nâng mắt nhìn ai kia thân thể cao muốn gấp đôi nàng lại tựa vào nàng giống như cần che chở như vậy thì liền mềm lòng. Đưa mắt nhìn căn phòng nhỏ của mình, sau đó động động môi mấy cái mới mở miệng nói:
“Chàng đó! Lần này ta bỏ qua cho chàng, nếu lần sau trong lúc mệt mỏi không nghỉ ngơi mà chạy đến đây ta nhất định bỏ mặt chàng.!” Tử Tình nói tới đây liền dừng lại, có chút mất tự nhiên, nàng vờ ho khan vài tiếng sau đó mới lí nhí nói:
“Chàng còn không lại giường nằm nghỉ đi, chẳng lẽ để ta bế chàng sau?”
Hạo Uy đang gục trong hõm cổ của Tử Tình, hắn nghĩ chắc chắn nàng sẽ nhanh đuổi hắn trở về nghỉ ngơi, hoặc sẽ sai hạ nhân chuẩn bị một phòng khách cho hắn nghĩ tạm. Tuy rằng không thích nhưng hắn biết nếu không làm theo ý nàng nàng nhất định sẽ giận hắn. Không nghĩ thế nhưng đang lúc rối rắm lại nghe được Tử Tình nói lại giường nằm. Phút chốc mắt hắn sáng bừng. Sau đó giống như chạy nhanh kéo Tử Tình đến giường của nàng rồi tự nhiên nằm xuống.
Tử Tình vốn định để Hạo Uy nghĩ tạm trên giường của nàng, có lẽ khi yêu người ta thường ngu ngốc hơn, vì vậy Tử Tình quên mất ở phủ nàng còn có phòng khách, mà cũng nhờ như vậy Hạo Uy mới có cơ hội được nằm lên giường nhỏ của nàng. Chỉ là…. Hạo Uy vừa nằm xuống xong liền kéo mạnh Tử Tình, Tử Tình bị kéo liền ngã nhào vào ngực Hạo Uy. Rất nhanh nàng đã bị ôm chặt.
Sau khi hoàn hồn, Tử Tình tức giận, nhưng nhìn thấy gương mặt tiều tuỵ đầy mệt mỏi của ai đó lời muốn mắng lại không thể thốt ra. Nàng dãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của Hạo Uy nhưng càng giãy vòng ôm càng siết chặt, ngẩn đầu, liền nhìn thấy ánh mắt nhắm chặt của Hạo Uy. Cuối cùng Tử Tình đành chấp nhận. Được thôi, dù gì ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, nằm cạnh hắn ngủ cũng không là gì quá lớn.
Nghĩ như vậy Tử Tình liền cựa quậy vài cái tìm thư thế thoải mái nhất nằm trong lòng Hạo Uy, rất nhanh nàng cũng thêm thiếp ngủ.
Đến khi hơi thở Tử Tình đều đều chứng tỏ nàng đã ngủ say thì cái người vốn đã ngủ từ trước bổng dưng mở mắt. Hạo Uy ôn nhu nhìn thân thể nhỏ bé trong lòng, hắn cảm thấy như thế này thật là hạnh phúc, trống trải trong lòng giống như đã được lấp đầy, ngọt ngào, ấm áp.
Đưa tay chỉnh lại thân thể Tử Tình, sau đó hôn lên trán nàng, rồi xuống mắt, rồi xuống môi. Hạo Uy chỉ hôn lướt qua một cái rồi sau đó liền dừng lại. Hắn cũng mệt rồi, cũng nên ngủ một chút.
(Vài ngày nữa ta bận, sợ không có thời gian đăng truyện nên đăng trước. Tuần sau nữa mới có chương mới nha mọi người!)
<< >>
Lượt xem: 18
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 900
iu Ni nhìu!!!
hay quá nàng ơi. lại tiếp tục hóng
I love u moak moak~~~????
xanh biên biếc- xanh biêng biếc………. ko biết có đúng ko nữa
thi đổ công danh- thi đỗ công danh
hành động lỗ mãn- hành động lỗ mãng
phò hộ đất nước- phù hộ
tại chổ này ăn thử- tại chỗ này….
chuyện có ít cho lê dân bá tánh- chuyện có ích…..
không nghĩ ngơi đến đây làm gì- không nghỉ…..
muốn đến để hù ta sau- …..ta sao
ta nhất định bỏ mặt chàng- …. bỏ mặc chàng
ngẩn đầu, liền nhìn thấy- ngẩng đầu…..
nàng cũng thêm thiếp ngủ- … thiêm thiếp ngủ
bổng dưng mở mắt- bỗng dưng….Lỗi nè Ni ơi
Oa!ta boc tem ruj hay qua nang ah truyen den hoj vay can ruj day ta mong qua thanks ni nhiu nha nang hay giaj quyet cong viec xong dj ruj up tiep cung dc ba con se cho nang nho nghj ngoi boi duong suc khoe can than nhe dung bj om nhe nang faj that khoe manh de con viet truyen nhe hjhj
Ni truyen ban that la hay, doc di doc lai cung cam thay hay… ♥♥♥
Ban co gang len nha, sang tac that nhieu truyen hay cho moi nguoi
iu ban nhiu moaz………..♥♥♥
Ni oi! Sao no de tuan sau vay . buon wa ! Ma Ni tet bu lai cho minh nha. Ngay tet ko di dau het o nha cho chuong moi cua Ni nha.
Oi nang oi…..cang doc cang hay….haiiiii….pai cho mot tuan nua moi co chuong moi ha nang…….
Tks truyện hay lắm
Hạo ca ca như thế là Hư lắm nha….Tử Tình như thế nào cũng còn nhỏ mà…..đậu hủ như thế cũng dám ăn ah….
xong chương này tự nhiên ta thấy thèm khoai lang……
thank
<3 <3 <3
truyen cang.ngay cang hay ma ni oi facbook cua ni la gi vay ni nhan vao mail cua minh gim nha ko hieu sao minh commect nhung ko thay hien thi dong cua minh nua mail cua minh la hoalantim96@gmail.com
Hj Uy ca thích nhá haha
Yêu chết mất… thanks ni nhiều nhiều… cố gắng nha
hihi Tử Tình đáng iu quá
Cố lên Ni…
Thanks chị Ni nhìu nha~~~
Ni ơi có thể thêm chú giải là dây khoai lang có thể làm thức ăn cho gia súc nữa thì càng nâng cao được công dụng của khoai lang nha
haizzz……! cố gắng thơi gian tới post nhiều nhiều Ni nhé. thanks Ni nhiều
ngày nào cũng vào ngóng truyện nàng, truyện này chưa xong đã ngóng tiếp ” cùng chàng tiêu dao” :(( được có 1 chương à hix hix
Khi nào nàng viết tiếp ” cùng chàng tiêu dao ” thế?
qua tet ban
Thank nàng. Cố gắng nhé, chúc nàng mạnh khỏe và ăn tết vui vẻ nhé
Ừm, cảm ơn nàng 🙂
hông biết nói gì, khen tác giả nhiều quá mỏi mồm…
Ni thân yêu cố lên…
để ta đấm bóp cho nàng type cho nhanh nhậ.
Ha ha. Cảm ơn nàng. 🙂
Ni ơi tình iu của ta đâu mất r
nàng ơi bao giờ thì có chương tiếp theo vậy? t hong mãi…
(^0^)!
Có thể mùn một tết sẽ đăng. 🙁
tân mong 1 sao nàng???huhuhuhu
HAPPY NEW YEAR!!!!
Chúc Ni ăn Tết zui vẻ nga!! Năm mới chúc Ni luôn hạnh phúc luôn chăm chỉ và luôn đc nhiều người iu mến ( trong đó có ta).
Ừm, cảm ơn nàng 🙂
Chừng nào ni mới cho tử tình lớn lên đây, ta ko quen đọc kiểu luyến đồng thế này