Chương 15: Biến Xấu Tiểu Bạch
Edittor: Viễn Giả Lai Ni
Đại Bảo chú ý thấy Tiểu Bạch mở mắt, liền cợt nhả nói với tiểu đồng bọn:
“Con cẩu này tỉnh rồi.”
“Tỉnh? Thật tốt quá, ta còn muốn xem nó giãy giụa kìa.”
“Sao Nó không kêu?” Có hài tử dùng nhánh cây chọc mạnh vào Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đau quá liền cuộn người lại.
Một hài tử khác cười hì hì:
“Bị dọa ngu rồi, hay là thêm lửa nướng chín nó đi.”
Tiểu Bạch trợn tròn mắt, nó đường đường là thần thú, vậy mà lại bị một đám tiểu thí hài đem ra nướng! Nó tức đến muốn thổ huyết:
“Hỗn đản! Mau buông bổn tọa ra!”
Nhưng mấy người Đại Bảo chỉ nghe thấy nó “ngao ngao” kêu loạn, càng thêm hưng phấn:
“Nó đang sợ! Ha ha, thêm lửa, thêm lửa!”
Bọn chúng liền đổ thêm củi vào đống lửa.
Tiểu Bạch: “Hỗn đản! Buông bổn tọa ra!!”
“Dừng tay!”
Một thanh âm non nớt vang lên, ngay sau đó là tiếng rên rỉ của bọn người Đại Bảo.
“Ai da! Đau đau đau!”
“A Chiêu, ngươi dám đánh chúng ta? Muốn chết hả?”
“Muốn chết chính là các ngươi! Cũng dám nướng Tiểu Bạch nhà ta!”
Tiểu Bạch chỉ cảm thấy cây gậy trói chặt nó bị ai đó kéo ra khỏi đống lửa.
Nó nước mắt lưng tròng nhìn qua, chỉ thấy A Chiêu đang đưa lưng về phía nó, thân ảnh nho nhỏ giơ cao một cây gậy lớn, hướng Đại Bảo bọn người quơ loạn đánh loạn, đánh đến mức mấy đứa kia kêu ngao ngao mà trốn chạy khắp nơi.
Đại Bảo bị đánh vào mông hai phát, cả người nhảy dựng lên, không cam lòng hô to:
“A Chiêu! Ngươi dám đánh ta! Ta về méc nương ta đánh chết ngươi!”
“Đúng đó, để Xuân Hoa thẩm đánh chết ngươi!”
Bọn Đại Bảo vẫn nhớ rõ trước kia từng đánh không lại A Chiêu, chính là Xuân Hoa ra tay mới dằn mặt được nàng. Từ đó về sau, A Chiêu bị đám nhỏ đánh thành một đoàn cũng không dám phản kháng nữa.
Trước kia A Chiêu sẽ sợ, nhưng giờ thì không!
“Hừ, ta mới không sợ! Mẹ ta rất lợi hại, mới sẽ không để bá nương đánh ta đâu!”
Mẹ có thể một quyền đánh gãy cây, một câu dọa cho bá nương chạy mất.
Mẹ chính là lợi hại như vậy!
Nhắc đến mẹ mình, A Chiêu đầy mặt tự hào, nàng cảnh cáo đám Đại Bảo mặt mũi bầm dập:
“Nếu các ngươi còn dám bắt Tiểu Bạch nhà ta đi nướng, ta liền đem các ngươi nướng lại!”
Nói rồi, nàng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều:
“Ta là dã hài tử, dã hài tử sẽ ăn người đó nha!”
“A!!!”
“Đừng ăn ta!”
Đám Đại Bảo sợ tới mức dựng tóc gáy, hét chói tai chạy loạn.
A Chiêu hừ một tiếng, xoay người bước nhanh tới bên Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch, ngươi đợi một chút, ta lập tức cởi dây cho ngươi.”
Tiểu Bạch đứng dậy, lắc người, tức giận nói:
“Một đám hỗn đản bất kính thần thú… Ngươi nhìn ta làm gì như vậy?”
A Chiêu mếu máo:
“Tiểu Bạch, ngươi giờ thật là xấu a…”
“Cái gì?”
Nơi này cách bờ sông không xa, Tiểu Bạch chạy chậm tới, nhìn xuống mặt nước liền thấy rõ bộ dạng hiện tại của mình, nó thét lên:
“A! Ta mao lông của ta đâu!!”
Tiểu Bạch vô cùng chật vật, bộ lông tuyết trắng óng ánh vốn đẹp đẽ bị cháy mất quá nửa, còn dính lại từng mảng đen sì.
Trên đỉnh đầu thậm chí bị thiêu trọc cả một mảng lớn, nhìn cứ như đầu trọc.
Nguyên bản đáng yêu tiên khí, giờ hóa thành một con cẩu xấu xí thảm hại.
“Bổn tọa cùng bọn họ không đội trời chung!” Tiểu Bạch nghiến răng, “Ta muốn báo thù!”
Nó nhìn A Chiêu: “Ngươi tới giúp ta!”
A Chiêu chớp mắt: “Báo thù thế nào?”
Tiểu Bạch: “Ngươi lại gần đây chút.”
A Chiêu ngồi xổm xuống, thò đầu nhỏ lại gần, Tiểu Bạch ghé vào tai nàng thì thầm mấy câu.
Nghe xong, A Chiêu có chút chần chừ:
“Làm vậy được sao? Nếu không ta giúp ngươi đánh thêm một trận?”
Nàng cảm thấy cách của Tiểu Bạch không đau không ngứa, đám Đại Bảo chưa chắc sẽ để ý.
“Cứ vậy đi!” Tiểu Bạch nghiến răng nói.
Thấy cô nương nhỏ mắt mờ mịt, nó lại dạy dỗ:
“Ngươi còn nhỏ, không hiểu. Cách này so với đánh họ càng làm họ khó chịu hơn!”
A Chiêu nghiêng đầu: “Thật sao?”
“Chính là vậy, ngươi học thêm chút đi.”
Muốn thực hiện kế hoạch trả thù của Tiểu Bạch, hai người quyết định về nhà tìm công cụ.
Trên đường về, họ gặp Lý Kinh Tuyết. Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Bạch thay đổi hoàn toàn, nàng giật mình:
“Này… có chuyện gì vậy?”
Lúc Tiểu Bạch mất tích, Lý Kinh Tuyết cùng A Chiêu chia nhau đi tìm.
A Chiêu ôm Tiểu Bạch, tức giận kể lại:
“Đám Đại Bảo hư lắm, muốn nướng chín Tiểu Bạch ăn luôn!”
Lý Kinh Tuyết nghe xong nhíu mày. Nếu nàng nhớ không lầm, lúc đó Tiểu Bạch vẫn đang ngủ trong nhà. Vậy mấy đứa kia là tự tiện xông vào nhà bắt nó đi?
Xem ra phải nhanh chóng làm một cánh cửa mới.
“Tìm được Tiểu Bạch là tốt rồi, chúng ta về thôi.” Lý Kinh Tuyết nhìn Tiểu Bạch xấu hề hề, dịu dàng nói: “Về rồi mẹ giúp nó sửa lại lông.”
“Mẹ biết cắt tóc?” A Chiêu kinh ngạc.
Lý Kinh Tuyết cười: “Trước kia mẹ thường xuyên tu bổ hoa cỏ.”
A Chiêu: …
Tiểu Bạch: …
Lý Kinh Tuyết bật cười:
“Nói đùa thôi. Trước kia mẹ thỉnh thoảng cũng giúp người khác sửa tóc.”
Khi còn nhỏ, nàng từng cắt tóc cho nhi tử, cũng từng cạo râu cho….
A Chiêu và Tiểu Bạch nhìn nhau, cảm thấy mẹ không được vui lắm.
A Chiêu vội nói:
“Mẹ, chúng ta về mau giúp Tiểu Bạch sửa lại lông đi, giờ nó thật sự rất xấu.”
Tiểu Bạch dựng lông: “Ta chỗ nào xấu!”
Lý Kinh Tuyết nhìn hai đứa hoạt bát mà mỉm cười:
“Được.”
Về tới nhà, Lý Kinh Tuyết mới nhớ ra một việc quan trọng:
“Nhà mình không có kéo.”
Hiện giờ trong nhà nghèo rớt mồng tơi, chỉ có một cái chén mẻ và mấy vỏ trai dùng thay chén.
Không có kéo thì không sửa được lông Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lắc đầu:
“Chuyện nhỏ.”
Đôi mắt nó chớp một cái biến thành kim sắc, không bao lâu khôi phục lại như cũ. Nó giơ trảo về một hướng:
“Bên kia trong phòng có kéo. A Chiêu, đi lấy về.”
A Chiêu nhìn hướng đó, khó xử:
“Tiểu Bạch, đó là nhà Đại Ngưu thúc, kéo là của thúc ấy, ta không thể tự tiện lấy.”
Tiểu Bạch khinh thường:
“Phàm nhân yếu ớt, bổn tọa coi trọng đồ vật chính là của—”
Chưa nói hết câu, A Chiêu giơ tay gõ đầu nó.
Tiểu Bạch bất mãn: “Ngươi làm gì?”
“Đồ của người khác là của người khác, không thể tùy tiện lấy. Như vậy là trộm.”
A Chiêu nghiêm túc giảng đạo lý.
Tiểu Bạch hừ lạnh:
“Nhân loại thật phiền toái.”
A Chiêu nói: “Đại Ngưu thúc rất tốt, ta đi mượn một chút.”
Tiểu Bạch ngẩng cằm:
“Hừ, bổn tọa cho phép, đi đi.”
A Chiêu đặt Tiểu Bạch xuống, nói với Lý Kinh Tuyết:
“Mẹ, con đi một lát sẽ về.”
Lý Kinh Tuyết:
“Ừ, cẩn thận, đừng vấp ngã.”
A Chiêu cất bước chân ngắn, lạch cạch chạy đến tiểu viện lát gạch xanh gần đó, giơ tay gõ cửa:
“Đại Ngưu thúc, Đại Ngưu thúc, ngươi có ở nhà không?”
Phanh phanh phanh!
“Tới rồi!” Phía sau cánh cửa truyền ra tiếng đáp, cửa liền được mở ra.
Thân hình cao lớn của Đại Ngưu nhìn thấy không có ai ngoài cửa, tưởng là mấy đứa nhỏ trong thôn đùa dai, liền phịch một tiếng đóng cửa lại.
A Chiêu bị kẹt ngoài cửa: …
“Đại Ngưu thúc!” Nàng vội hô lên, lại gõ cửa hai cái.
Đại Ngưu vừa mới định rời đi liền cảm nhận được lực đạo thật lớn trên cánh cửa, vội mở ra lại, thấy A Chiêu, theo bản năng lui ra hai bước, tưởng đâu là quỷ tới…
A Chiêu không chú ý tới thần sắc hắn, bước lên, cười híp mắt nói:
“Đại Ngưu thúc, ta muốn mượn thúc một cây kéo.”
Chương 16: Lần Sau Ta Sẽ Làm A Chiêu Đánh Gãy Bọn Họ Chân
Đại Ngưu nhìn nàng không nói gì, A Chiêu khó hiểu mà nghiêng đầu.
Sau một lúc lâu, Đại Ngưu trầm giọng nói: “Ta đi lấy cho ngươi, ngươi chờ một chút.”
Đại Ngưu đi vào đông phòng lấy kéo cho A Chiêu.
A Chiêu đứng trước cửa, ánh mắt hâm mộ nhìn ngôi nhà trước mặt: sân được xây bằng gạch xanh, chia thành nhà chính, đông phòng, tây phòng; trong viện có trồng một cây nho, còn có cả một giếng nước.
Góc sân được quây bằng hàng rào, nuôi vài con gà vịt.
Tiểu cô nương trong mắt hiện lên một tia hâm mộ. Viện này thật tốt. Không biết bao giờ nàng mới có thể có được một nơi như vậy để ở.
“Phanh!”
Đúng lúc này, từ cửa tây phòng đóng chặt truyền đến một tiếng vang lớn, giống như có thứ gì đập vào.
A Chiêu do dự một chút, bước lên vài bước.
“A Chiêu,” Đại Ngưu thúc từ đông phòng vội bước ra, đưa cây kéo cho nàng: “Cho ngươi.”
“Cảm ơn Đại Ngưu thúc,” A Chiêu nhận lấy cây kéo, nói cảm tạ, “Ta dùng xong sẽ trả lại cho thúc.”
Đại Ngưu: “Không cần trả, cho ngươi đó.”
A Chiêu ngạc nhiên, Đại Ngưu thấy nàng không hiểu, lặp lại: “Không cần trả, đi nhanh đi.”
A Chiêu vui mừng: “Cảm ơn Đại Ngưu thúc!”
Nhưng nàng không lập tức rời đi, mà vẫn đứng tại chỗ bất động.
Nàng lắng tai nghe một lúc, không nghe thêm động tĩnh gì, chẳng lẽ là nàng nghe nhầm?
Đại Ngưu thấy nàng chưa đi, nhíu mày: “Còn không đi?”
A Chiêu cảm thấy Đại Ngưu thúc có chút không vui, liền ra khỏi viện, chưa kịp cáo biệt, cánh cổng lớn sau lưng đã bị đóng sầm lại.
A Chiêu nhìn cánh cổng đóng chặt, bĩu môi, ôm lấy kéo rời khỏi nhà Đại Ngưu, trở về nhà đưa kéo cho mẹ, rồi đứng trước ngôi nhà tranh cũ nát mà thở dài.
Tiểu Bạch thấy vậy không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
A Chiêu có chút khó hiểu: “Đại Ngưu thúc hình như sợ ta.”
Trước đây mỗi lần gặp nàng, Đại Ngưu thúc đều tươi cười, sao hôm nay lại như vậy?
“Tâm tư con người vốn dĩ kỳ quái, ngươi nghĩ nhiều làm gì,” Tiểu Bạch nói, “Lần sau gặp thì hỏi thẳng.”
A Chiêu cảm thấy nó nói có lý, cong cong mắt cười: “Cũng đúng.”
Rất nhanh nàng đã quên mất chuyện này, đưa kéo cho mẹ chuẩn bị tu bổ lông Tiểu Bạch.
Nhưng chưa đợi mẹ bắt đầu, nàng đã nhìn thấy cách đó không xa, một đám thôn dân khí thế rào rạt kéo tới.
Dẫn đầu là Xuân Hoa, sau lưng là vài hài tử mặt mũi bầm dập.
Tiểu Bạch vừa thấy Đại Bảo liền dựng lông, lũ tiểu hài tử chết tiệt này, còn dám tìm tới tận cửa!
Xuân Hoa cầm cái cuốc, dẫn người tới trước mặt A Chiêu và Lý Kinh Tuyết, sắc mặt khó coi, trừng mắt nhìn A Chiêu rồi quay sang Lý Kinh Tuyết, giận dữ nói:
“A Chiêu nương, hôm nay ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích! Ngươi xem nàng đem con cái chúng ta đánh thành cái dạng gì rồi!”
A Chiêu lập tức phản bác: “Là bọn họ muốn nướng Tiểu Bạch ăn, ta mới đánh bọn họ! Là Đại Bảo bọn họ sai trước!”
Tiểu Bạch phụ họa: “Chính là vậy!”
Nhưng trong tai Xuân Hoa và đám người chỉ nghe được tiếng chó kêu.
Xuân Hoa khinh thường nhìn Tiểu Bạch bị cháy xém đầu và rụng hơn nửa lớp lông, căm giận trừng mắt mắng A Chiêu:
“Nha đầu thúi, con chó này còn chưa chết kia kìa! Ta nuôi ngươi bao năm nay, ngươi lại vì một con chó đánh Đại Bảo thành như vậy! Không biết cảm ơn, đúng là uổng công ta nuôi dưỡng!”
A Chiêu phản bác: “Là gia gia ta nuôi lớn ta, không phải bá nương!”
“Càng lớn càng lanh mồm! Ngươi đã khắc chết gia gia ngươi rồi, còn dám nhắc đến ông ấy!” Xuân Hoa giơ tay muốn chọc vào đầu nàng.
A Chiêu lùi về sau, còn chưa bị chạm tới thì một bàn tay trắng nõn lạnh lẽo vươn ra, bắt lấy tay Xuân Hoa.
Ánh mắt Xuân Hoa di chuyển theo cánh tay kia, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Lý Kinh Tuyết. Người sau lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào nữ nhi ta.”
Xuân Hoa có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến đám người sau lưng, liền lấy can đảm hô lớn:
“Mẹ A Chiêu, ngươi nuông chiều hài tử quá mức! Ngươi nhìn xem có đứa trẻ nào như vậy không? Một đứa con gái mà ra tay đánh con trai thành như vậy, tương lai ai dám cưới?”
“Đúng đó! Con gái gì mà ra tay tàn nhẫn vậy!”
“Phải quản dạy lại mới được!”
A Chiêu nghe mọi người nói, vừa giận vừa ấm ức, há miệng mà không biết phản bác thế nào.
Lý Kinh Tuyết kéo A Chiêu ra sau lưng, mặt lạnh lùng, ánh mắt lướt qua một lượt, khiến Xuân Hoa và mấy người kia lập tức im bặt.
Nàng trầm giọng nói: “Nữ nhi ta không cần các ngươi quản. Các ngươi nên lo cho con mình trước đi.”
“Con các ngươi tự tiện xông vào nhà ta, bắt trộm chó, ta còn chưa tính sổ. Nay các ngươi tự dẫn xác tới, cũng tốt, đỡ phải ta đi tìm từng người.”
Tiểu Bạch: “Bổn tọa không phải chó!”
Xuân Hoa: “Nhưng con chó đó còn chưa chết đúng không?”
“Đúng thế, trẻ con không hiểu chuyện, đùa giỡn chút mà thôi. Ngươi tính toán chi li vậy làm gì.”
“A,” Lý Kinh Tuyết cười lạnh, “Vậy A Chiêu nhà ta cũng là trẻ con, cũng chỉ đang đùa giỡn thôi, sao các ngươi lại so đo với một đứa trẻ?”
“Ngươi…” Xuân Hoa tức đến nghẹn lời.
Một phụ nhân mặt mũi dữ tợn cầm cuốc tiến lên, tức giận trừng mắt: “A Chiêu đánh con ta thành như vậy, các ngươi phải chịu trách nhiệm! Bằng không đừng trách ta không khách khí!”
“Đúng vậy!” Xuân Hoa phụ họa lớn tiếng, phất phất cuốc trong tay: “Bằng không chúng ta không khách khí!”
Những người khác đồng loạt phụ họa, vây quanh mẹ con Lý Kinh Tuyết đầy tức giận.
A Chiêu sợ hãi nắm chặt vạt áo mẹ, cảm thấy hối hận, chẳng lẽ nàng không nên đánh Đại Bảo?
Có người thấy A Chiêu nép sau lưng mẹ, vươn tay định kéo nàng ra: “Nha đầu thúi, ra đây cho ta… A!”
Còn chưa chạm vào, Lý Kinh Tuyết đã bắt lấy tay nàng, bóp mạnh khiến người kia la lên như bị chọc tiết.
Lý Kinh Tuyết buông tay, người kia che tay lui mấy bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng. Nữ nhân này nhìn yếu ớt thế, sao sức mạnh lại lớn như vậy?
Đột nhiên, phụ nhân đó nhớ tới mấy hôm trước Xuân Hoa từng nói gì đó, liền kêu lớn: “Yêu thuật! Là yêu thuật! Nữ nhân này biết yêu thuật!”
Lời này vừa thốt ra, mọi người lập tức xôn xao, theo bản năng lui lại mấy bước, sợ bị thi triển yêu pháp.
Xuân Hoa ánh mắt lóe lên tinh quang: “Đúng vậy! Trước đây nàng cũng từng dùng yêu thuật với ta!”
A Chiêu nghe vậy, vội chạy đến chắn trước mặt mẹ, dang hai tay bảo vệ: “Mẹ ta không phải yêu nữ! Nàng là tiên tử từ trên trời xuống!”
“Yêu nữ! Yêu nữ và tai tinh đều phải chết!” Đại Bảo hét lên, cầm đá ném về phía A Chiêu.
A Chiêu muốn tránh, nhưng nghĩ đến mẹ phía sau, nàng do dự. Ngay khi đá sắp trúng nàng, Lý Kinh Tuyết dùng gậy gỗ gạt bay viên đá.
Nhưng vẫn có vài viên nhỏ bay tới, Lý Kinh Tuyết kéo A Chiêu ra sau, dùng gậy gỗ quét ngang, đánh văng phần lớn đá nhỏ.
Một vài viên đá rơi trúng đám người Xuân Hoa, khiến các nàng càng tức giận.
Xuân Hoa vung cuốc về phía Lý Kinh Tuyết: “Yêu nữ!!”
Lý Kinh Tuyết chặn lại dễ dàng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người phẫn nộ, lòng nàng trầm xuống. Theo kinh nghiệm, không thể để mọi chuyện tiếp diễn thế này.
Phải khiến bọn họ e ngại hoàn toàn. Nếu không xử lý dứt khoát, nàng và A Chiêu sẽ không bao giờ được yên thân tại thôn này.
Nàng liếc thấy tảng đá lớn bên cạnh nhà tranh, kéo A Chiêu tới đó, dồn khí đan điền, vận chuyển linh lực trong người, một chưởng đánh xuống.
“Ầm!”
Nửa tảng đá lớn nổ tung trước mắt mọi người, hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Đám Xuân Hoa chưa từng thấy cảnh này, bị dọa ngây người.
Lý Kinh Tuyết thu tay, lạnh mặt nhìn mọi người, trầm giọng nói:
“Ta không phải yêu nữ, con gái ta cũng không phải tai tinh. Nhưng nếu các ngươi còn dám tới trêu chọc chúng ta, ta không ngại biến các ngươi thành thế này.”
“Ta có thể một chưởng đánh nát đá, cũng có thể một chưởng giết người.” Lý Kinh Tuyết vừa nói vừa giơ tay, bàn tay nàng mảnh mai trắng nõn.
Nhưng trong mắt Xuân Hoa đám người, đó lại là bàn tay mang sát khí, đáng sợ như quái vật.
Lượt xem: 40
Số người xem: 38
Mã ID của bài viết này là: 36668