Chương 2: Khế Ước Linh Thú

Người dịch: Viễn Giả Lai Ni

“Bá!”

Một đạo ánh sáng trắng chói mắt đột nhiên sáng lên.

Chốc lát sau, bạch quang tiêu tán, A Chiêu quên cả khóc, nàng chớp chớp đôi mắt, cúi đầu nhìn thần thú cứng đờ trong lòng: “Di?”

Trong đầu nàng tựa hồ nhiều thêm cái gì đó.

Thần thú ý thức được có chuyện không ổn, lập tức phát ra một tiếng thét bén nhọn: “A!!!!”

Toàn thân lông tóc của nó dựng đứng: “Ngươi… ngươi cái tiểu thí hài này rốt cuộc làm sao vậy, vì sao bổn tọa lại biến thành linh thú bị ngươi khế ước rồi!!!”

Nó cẩn thận dò xét một phen, không phát hiện trên người A Chiêu có điểm nào khác thường, lửa giận càng thêm sôi trào.

Đường đường là thần thú, lại chỉ vì dính một giọt máu mũi của tiểu hài tử này liền thành linh thú của nàng, thật sự là vô thiên lý!

A Chiêu cảm giác được nó phẫn nộ, liền thật cẩn thận mở miệng hỏi: “Thần thú, ngươi có sao không?”

Thần thú trừng nàng một cái, tức giận đáp: “Không tốt.”

A Chiêu mờ mịt nhìn nó, không rõ vì sao nó lại nổi giận như vậy.

Thần thú nhìn gương mặt vô tội mờ mịt cái gì cũng không hiểu của tiểu cô nương, trong lòng thầm kêu khổ. Hiện giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp lừa nàng giải trừ khế ước.

Vì thế nó nghiêm mặt nói: “Tiểu quỷ, cùng ta giải trừ linh thú khế ước đi.”

A Chiêu nghiêng nghiêng đầu: “Linh thú khế ước là cái gì?”

Thần thú: “…”

Nó hít sâu một hơi: “Ngươi không cần hiểu, chỉ cần trong lòng nghĩ muốn giải trừ là được.”

A Chiêu thấy nó hình như rất không vui, rụt rè hỏi: “Như thế nào giải trừ?”

Thần thú: “Ngươi cứ nghĩ đến việc giải trừ là được.”

A Chiêu cái hiểu cái không, nói: “Ta thử một lần.”

Nàng nỗ lực suy nghĩ, chợt trong đầu hiện lên một phiên bản thần thú lông xù xù được thu nhỏ, nhìn thực đáng yêu, còn đáng yêu hơn nhiều so với con chó Đại Hoàng ở trong thôn.

A Chiêu từng nhìn thấy mấy đứa trẻ trong thôn trêu chọc đại hoàng, nàng cũng bắt chước học theo, hô lên: “Nằm xuống.”

“Vèo!”

Thân thể thần thú không khống chế được mà nằm rạp xuống.

Thần thú:!!?

A Chiêu chớp mắt nhìn nó, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng. Thần thú cảm thấy không ổn: “Đừng…”

A Chiêu lại nói: “Xoay một vòng.”

Thần thú đứng dậy, tại chỗ xoay một vòng.

A Chiêu đôi mắt sáng bừng: “Gâu gâu hai tiếng.”

Thần thú giận dữ: “Ngươi đừng có quá phận… Gâu gâu!”

“Bắt tay.”

Thần thú duỗi một chân trước, đặt vào bàn tay nhỏ của A Chiêu.

A Chiêu phát hiện mình có thể chỉ huy thần thú hành động, liền hứng thú sai khiến nó làm đủ loại trò, nào là lăn lộn, đi bằng hai chân, lộn ngược sau…

Thần thú rốt cuộc chịu không nổi, khóc ròng cầu xin: “Ngươi tha ta đi được không. Bổn tọa là thần thú, không phải chó.”

Nó nhịn không được ra điều kiện: “Nếu không, ta giúp ngươi thực hiện một cái nguyện vọng, ngươi thả ta đi?”

Làm thần thú, nó biết rõ tiểu hài tử nguyện vọng bất quá chỉ là mấy viên đường hay vài khối thịt, thực hiện rất dễ.

A Chiêu đôi mắt sáng rỡ: “Thật sự?”

Thần thú vội vàng gật đầu: “Thật sự.”

A Chiêu: “Ta muốn cho gia gia sống lại.”

“… Không được, cái này không làm được.” Thần thú nghẹn lời.

Nó còn chưa có bản sự cải tử hoàn sinh.

A Chiêu: “Thật sự không được sao?”

“Không được.”

A Chiêu cúi mặt, thần thú lại khuyên: “Ngươi đổi một cái đi, khẳng định còn có nguyện vọng khác.”

A Chiêu lẩm bẩm: “Nguyện vọng khác…”

Nàng nghĩ thật lâu, lại lắc đầu: “Ta không biết.”

Thần thú bĩu môi: “Vậy ngươi tuỳ tiện nghĩ một cái?”

“Cô!!!”

Thần thú cảnh giác nhìn bốn phía: “Âm thanh gì vậy?”

Chẳng lẽ có yêu thú đến gần?

A Chiêu ôm bụng nhỏ, ngượng ngùng: “Ngươi đừng sợ, là bụng ta đang kêu.”

Thần thú: “… Ai sợ? Bổn tọa đường đường thần thú, há lại biết sợ?”

A Chiêu xoa đầu lông xù của thần thú, bụng đói đến kêu vang.

Nàng loạng choạng đứng lên: “Ta phải về nhà.”

Phải uống nước cơm.

Tuy nước cơm không no, nhưng uống rồi thì bụng sẽ đỡ kêu.

Thần thú nghe thấy nàng muốn đi, lập tức sốt ruột dẫn nàng tới bên cạnh thôn: “Ngươi đi nhanh đi.”

Bộ dáng hận không thể lập tức đuổi nàng đi ngay.

A Chiêu nhìn ánh chiều tà bao phủ thôn làng, quay đầu cảm ơn thần thú: “Cảm tạ…”

Nhưng bên người đã không còn bóng dáng thần thú.

“Cô~~~”

Bụng không ngừng kêu khiến A Chiêu chẳng nghĩ được gì khác, chỉ biết hướng nhà chạy chậm.

Từ xa, nàng đã nghe thấy thanh âm mắng chửi.

Tiếng hét của thẩm thẩm nhà cách vách: “Ngươi cho rằng con nhà ta giống như đứa con hoang A Chiêu không cha không kia? Tùy ý để Đại Bảo nhà ngươi khi dễ? Ngươi đừng nằm mơ!”

Xuân Hoa cãi lại: “Rõ ràng là A Thật nhà ngươi cướp đồ của Đại Bảo nhà ta.”

Thẩm thẩm gào to: “Ngươi thấy A Thật nhà ta cướp đồ khi nào?!”

Hai người ầm ĩ một trận, cuối cùng bị đám nam nhân kéo về.

A Chiêu thấy Xuân Hoa nắm tay Đại Bảo dắt vào nhà, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ.

Nếu nàng có mẹ thì tốt biết mấy, vô luận phát sinh chuyện gì, mẹ cũng sẽ che chở nàng.

A Chiêu cẩn thận bước vào cửa viện, Xuân Hoa nhìn thấy nàng thì nổi giận, cầm chổi đuổi người: “Ngươi còn dám quay về?”

A Chiêu vội giải thích: “Bá nương, ta thật sự không có trộm gà.”

“Mặc kệ ngươi có trộm hay không! Ta chịu đủ rồi, tiện nha đầu! Lăn đi cho ta!”

Xuân Hoa nghĩ thầm; Vất vả lắm mới khiến dã hài tử này bỏ đi, sao có thể lại để nàng quay lại?

A Chiêu không muốn rời đi: “Đây là nhà của ta, ta không đi.”

Xuân Hoa cười lạnh: “Ngươi không cha không mẹ, đứa con hoang thì lấy đâu ra nhà, cút cho ta!”

Bà ta hùng hổ đuổi A Chiêu ra khỏi cửa, còn “phịch” một tiếng đóng sập lại.

A Chiêu nhỏ bé ngơ ngác bất lực nhìn cánh cửa khép chặt trước mặt, biểu cảm vô cùng mờ mịt.

Nơi này không phải nhà nàng? Vậy nhà nàng ở đâu?

**

Thần thú cảnh giác nhìn tiểu cô nương trước mặt: “Sao ngươi lại trở lại?”

A Chiêu cúi đầu, nhỏ giọng: “Ta nghĩ ra một nguyện vọng. Ta muốn tìm được cha mẹ của ta.”

Nàng không muốn làm đứa con hoang không cha không mẹ, nàng muốn có một gia đình.

Thần thú kinh ngạc, rồi vỗ ngực cam đoan: “Cái này đơn giản, giao cho ta.”

Tuy tìm người không phải sở trường của nó, nhưng nó biết rất nhiều chuyện, cũng am hiểu tìm đáp án. Chỉ cần vận dụng năng lực, nó sẽ tìm ra cha mẹ có huyết thống với nàng.

Thần thú nghiêm túc đánh giá tiểu cô nương trước mắt. Nàng có chút gầy, khuôn mặt nhỏ vì đói mà xám xịt, tóc vàng do dinh dưỡng không đủ được tết thành hai túi xách, y phục khâu vá loang lổ.

Bộ dáng thật sự đáng thương.

Thần thú vận dụng năng lực, đồng tử đen biến thành kim sắc. Nó nhìn nàng chăm chú thật lâu thật lâu.

A Chiêu có chút bất an: “Thần thú?”

Thần thú nhắm mắt lại, khi mở ra thì đồng tử trở về màu đen: “Kỳ quái.”

A Chiêu trông mong nhìn nó, thần thú nói: “Ngươi không có cha mẹ.”

Nhân loại bình thường đều có cha có mẹ, nhưng nó lại không thấy tuyến thân duyên của nàng. Nàng giống như là trời sinh trời dưỡng, thực sự rất kỳ quái.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 39

Số người xem: 37

Mã ID của bài viết này là: 36445

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!