Chương 29: Diệp Phong không chết
Tiểu Bạch: ……
Cả ngày chỉ biết ăn.
Nó không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn sáng. A Chiêu quay đầu nhìn Lý Kinh Tuyết, người sau suy nghĩ một chút rồi nói: “Không ngon lắm.”
“À,” A Chiêu hơi thất vọng, lại hỏi: “Vậy Diệp thúc thúc đâu?”
Lý Kinh Tuyết tỉnh lại cũng không thấy bóng dáng Diệp Phong. Nàng trầm ngâm, rồi nhìn về phía Thiên Bích đen thẫm: “Có lẽ có việc gấp nên đi rồi.”
Thật ra, Diệp Phong đã tranh thủ đêm khuya yên tĩnh để lặng lẽ rời đi, tiến sâu vào vùng hẻo lánh của Thiên Bích, cách xa ba người A Chiêu.
Hắn rất muốn báo đáp ân nghĩa. Dù gì thì A Chiêu, Lý Kinh Tuyết và Tiểu Bạch đều là người tốt, đối đãi với hắn rất chân thành. Nhưng… sau này hắn có khả năng sẽ làm tổn thương họ. Dù các nàng không bận tâm, hắn cũng không thể dửng dưng. Hắn không muốn làm tổn thương những người đã đối xử tử tế với mình, thậm chí cả người xa lạ hắn cũng không muốn làm hại.
Thế nên, hắn chọn cách rời đi khi hai người đang ngủ say.
Hắn đã uống độc dược của Lý đạo hữu, thuốc này cách sáu canh giờ phải uống thuốc giải một lần, bằng không sẽ bị trúng độc chết.
Bản thân là tai họa, chết vì trúng độc nghe chừng cũng là một kết thúc nhẹ nhàng.
Hắn chọn một nơi yên tĩnh, phong cảnh đẹp, có núi, có nước, có cây cối và hoa cỏ, rồi nằm xuống chờ chết.
Nằm trên thảm cỏ, Diệp Phong nhìn lên bầu trời trong xanh, mây trắng trôi chầm chậm. Gió thổi qua, cây cối bên cạnh sàn sạt lay động.
Hắn nghĩ, chết ở một nơi như thế này thật sự không tệ. Phong thủy tốt như vậy, sau này chuyển kiếp đầu thai có khi lại được đầu thai vào nhà tốt.
Nhìn mây trời một lúc lâu, hắn từ từ nhắm mắt lại, chờ cái chết đến.
Trong lòng vẫn có vài điều tiếc nuối: tối qua thịt kho thỏ ăn thật ngon, đáng tiếc sau này không được ăn nữa. Nếu có cơ hội, nhất định phải lột da làm thịt con thỏ đó thật đàng hoàng.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi kéo khóe môi, đã sắp chết rồi, còn lột da thỏ gì chứ. Nhưng mà… đúng là ngon thật.
Hắn lại nhớ đến mình chưa báo đáp ân cứu mạng, còn phá nát nhà tranh.
A Chiêu là một đứa trẻ tốt, sau này nhất định sẽ tìm được người cha xứng đáng.
Tiểu Bạch tuy xấu nhưng lại rất đáng tin…
Hắn nghĩ đến nhiều chuyện, không chỉ về A Chiêu và mọi người, mà còn tự hỏi về bản thân mình: trước kia mình là người như thế nào?
Tiếc rằng nghĩ mãi cũng không ra, càng nghĩ càng phiền.
Hy vọng sau khi đầu thai có thể làm người tốt. Hy vọng khi độc phát sẽ không đau đớn quá…
Độc phát?
Diệp Phong mở to mắt, ánh vào tầm nhìn là bầu trời xanh thẳm. Hắn ngơ ngác nhìn lên trời, đưa tay che mắt rồi lại bỏ xuống.
Hắn… chưa chết? Theo lý mà nói, sáu canh giờ đã qua từ lâu.
Sao hắn còn sống?
Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ Lý đạo hữu đưa nhầm thuốc? Không thể nào…
“Tìm được Diệp thúc thúc rồi~” Một giọng nói mềm mại vang lên, cắt ngang suy nghĩ của hắn..
Diệp Phong mở mắt ra, đối diện là một đôi mắt sáng lấp lánh.
Chủ nhân của đôi mắt ấy cúi đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: “Diệp thúc thúc, ngươi đang làm gì ở đây vậy?”
Diệp Phong mấp máy môi, định nói là mình đang chờ chết, nhưng lại cảm thấy nói vậy với trẻ con thì không hay lắm, đành im lặng.
A Chiêu thấy hắn không trả lời, nghiêng đầu nghĩ một chút rồi phồng má lên hỏi: “Ngươi có phải đang trốn ở đây lười biếng không?”
Diệp Phong: “Hả? Gì cơ?”
Thấy phản ứng này, A Chiêu càng chắc chắn: “Chả trách sáng sớm không thấy đâu, hóa ra trốn làm biếng! Không được nha! Mau dậy đi chặt cây xây nhà a.”
Nói rồi, A Chiêu cúi người kéo tay hắn, kéo Diệp Phong đang nằm trên đất đứng dậy.
Diệp Phong: ???
Hắn cúi đầu nhìn thân thể cường tráng của mình, cơ bắp cuồn cuộn, lại nhìn cô bé nhỏ nhắn gầy gò trước mặt, vậy mà kéo được hắn đứng dậy?
Nhưng nghĩ lại, đứa nhỏ này từng một mình kéo hắn về nhà, sức lực quả thật không nhỏ.
Trong mắt Diệp Phong thoáng hiện vẻ suy tư, có khi nào nên cho bé này theo hướng kiếm tu không?
A Chiêu chống nạnh, nghiêm túc nói: “Không được lười biếng nữa, mau về nhà làm việc.”
“… Được rồi,” Diệp Phong gật đầu. Hắn phải về hỏi Lý đạo hữu xem chuyện thuốc độc là thế nào. Không lẽ là đưa nhầm?
Hắn đứng dậy, phủi cỏ trên quần áo, chỉnh lại nếp nhăn, còn sửa cây trâm gỗ đen trên đầu cho ngay ngắn.
Xong xuôi, hắn nói với A Chiêu: “Chúng ta đi thôi.”
A Chiêu: “Ngươi tự về đi. Ta với Tiểu Bạch còn đi hái thuốc.”
Tiểu Bạch nói ở đây có nhiều dược liệu, hái một ít về luyện đan dược cơ bản, chuẩn bị cho việc luyện Thối Linh Đan sau này.
Diệp Phong: “Chỉ hai người các ngươi đi?”
A Chiêu: “Còn có Tiểu Hắc.”Nàng xoay đầu chỉ vào Tiểu Hắc trong giỏ trúc.
Tiểu Hắc thấy ánh mắt chủ nhân dừng trên người mình thì ong ong kêu lớn.
Diệp Phong nhìn ba người, một cô bé gió thổi là bay, một linh kiếm không thể biến hình, một linh thú trông yếu đuối, hắn: ……
“Ta đi cùng các ngươi.”
A Chiêu ngẩng đầu hỏi: “Ngươi không muốn về xây nhà à?”
Gương mặt tiểu cô nương như viết dòng chữ “Ngươi lại muốn trốn việc nữa đúng không?”,
Diệp Phong: “Không phải. Mẹ ngươi nói vùng này nguy hiểm, nếu ngươi một mình gặp chuyện thì không ổn.”
A Chiêu nhìn hắn: “Ngươi đi theo là muốn bảo vệ ta sao?”
Diệp Phong gật đầu: “Đúng vậy.”
A Chiêu: “Vì sao phải bảo vệ ta?”
Diệp Phong cười, xoa đầu nàng: “Người lớn bảo vệ trẻ nhỏ, chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?”
A Chiêu chớp mắt, cúi đầu đá đá viên đá nhỏ dưới chân, không nói gì. Thật sự là như vậy sao?
Diệp Phong không hiểu rõ tâm tư nàng. Tiểu Bạch thấy nàng ương bướng thì lên tiếng: “Cho hắn đi cùng cũng được. Chúng ta có thể đi xa hơn.”
Nghe vậy, A Chiêu ngẩng đầu nhìn Diệp Phong. Hắn hơi khẩn trương.
A Chiêu suy nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi đi theo, nhưng phải theo sát đấy. Đi lạc ta không tìm đâu.”
Diệp Phong thở phào nhẹ nhõm: “Được, ta sẽ không đi lạc.”
Hắn nhìn A Chiêu đang cõng giỏ trúc, hỏi có cần giúp không, nhưng nàng từ chối: “Đây là mẹ đan cho ta, ta muốn tự mang.”
Diệp Phong không ép nữa, chỉ khen: “Diệp đạo hữu thật khéo tay.”
“Mẹ ta rất lợi hại đó~”
Tiểu Bạch nhìn A Chiêu vui vẻ, lại nhìn Diệp Phong mỉm cười, bĩu môi. Trẻ con đúng là dễ dỗ.
Ba người cùng một kiếm một thú tiến sâu hơn vào Thiên Bích, dọc đường hái được không ít dược liệu hữu dụng.
Diệp Phong nhìn thổ địa không có linh khí mà vẫn mọc ra nhiều dược liệu chứa linh khí, vô cùng kinh ngạc. Hắn đào thử xem lớp đất, nhưng vẫn không phát hiện ra chút linh khí nào.
“Không cần đào nữa,” Tiểu Bạch nói, “Chỗ này vốn không có linh khí.”
Diệp Phong khó hiểu: “Vậy mấy dược liệu này từ đâu mọc ra?”
Tiểu Bạch: “Ai biết được.”
A Chiêu không có cuốc, đành dùng Tiểu Hắc để đào. Tiểu Hắc càng u oán.
Thấy nàng đào vất vả, Diệp Phong đề nghị giúp. Hắn vừa động tay, đã đào ra một gốc hoàn hảo, đẹp hơn cây mà A Chiêu đào.
A Chiêu và Tiểu Bạch nhìn nhau, rồi A Chiêu ném cây dược khô vào giỏ, ngẩng đầu nói: “Vậy giao cho ngươi.”
Diệp Phong vui vẻ ôm Tiểu Hắc, nghiêm túc đào thuốc.
A Chiêu và Tiểu Bạch tranh thủ đi hái quả rừng, quả ở đây ngọt và rất ngon. A Chiêu hái đầy tay, định đem về cho mẹ nếm thử.
Ngay lúc hai người đang vui vẻ, bụi cây bên cạnh vang lên tiếng bén nhọn làm A Chiêu giật mình.
Một con quái điểu to bằng A Chiêu, mỏ nhọn hoắt, bất ngờ lao tới.
Thấy móng vuốt nó sắp chụp lấy mình, A Chiêu ôm đầu ngồi thụp xuống.
Đúng lúc đó, giọng Diệp Phong vang lên: “A Chiêu, ngồi xuống!”
“Vút!”
Một lưỡi kiếm sắc bén xé gió bay tới.
“Phụt!”
Con chim kêu lên một tiếng đau đớn, rồi ngã rạp trước mặt A Chiêu.
A Chiêu ngẩng đầu, thấy một con quái điểu với bộ lông sặc sỡ, trên cánh bị cắm một thanh đoản kiếm dài hai thước.
Nó chưa chết, đôi mắt xanh lục như trứng chim bồ câu nhìn chằm chằm vào A Chiêu, gắng gượng vỗ cánh, phát ra âm thanh khặc khặc ghê rợn.
Một bóng người cao lớn bước đến, che khuất tầm nhìn nàng. Diệp Phong cúi xuống, tay duỗi ra…
“Rắc!”
Một tiếng gãy vang lên. Con chim im bặt.
Diệp Phong xoay người hỏi: “Ngươi không bị thương chứ?”
A Chiêu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.
Diệp Phong có chút lo lắng, chẳng lẽ bị dọa sợ?
“Thật lợi hại,” mắt A Chiêu sáng rực, hưng phấn hỏi: “Diệp thúc thúc, ngươi làm thế nào vậy?”
Diệp Phong nhìn cô bé đang vui vẻ, cúi đầu nhìn Tiểu Hắc cắm trên xác chim: “Ta cũng không rõ. Thấy ngươi gặp nguy hiểm liền tiện tay ném kiếm thôi.”
Cảm giác ấy như thể bản thân từng làm vô số lần vậy.
Hắn nhìn tay trái mình, trong lòng bàn tay là lớp chai dày, dấu vết của người cầm kiếm luyện kiếm lâu năm.
“Thật sự rất lợi hại!” A Chiêu hưng phấn quay quanh hắn, mắt sáng long lanh.
Diệp Phong khiêm tốn: “Cũng bình thường thôi.”
A Chiêu: “Ngươi có thể dạy ta không? Ta cũng muốn lợi hại như ngươi.”
Diệp Phong thoáng ngập ngừng. A Chiêu thấy hắn không trả lời, hơi thất vọng: “Không dạy được sao?”
“Không phải,” Diệp Phong lắc đầu, “Ta quên hết chuyện trước kia rồi. Muốn dạy cũng không biết dạy sao.”
Chương 30: Nhưng ta không nghĩ làm ngươi cho ta a cha
A Chiêu lập tức ỉu xìu.
Tiểu Bạch nói: “Ngươi muốn học kiếm, có thể để mẹ ngươi dạy. Nàng trước kia cũng là kiếm tu.”
Đôi mắt A Chiêu lại sáng bừng lên: “Đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ ra chứ! Mẹ ta lợi hại nhất!”
Diệp Phong khẽ giật mình. Lý đạo hữu cũng là kiếm tu sao?
Tiểu Bạch thấy A Chiêu vui vẻ, hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khinh khỉnh: “Hừ, nếu nói lợi hại, toàn thịnh thời kỳ bổn tọa mới là lợi hại nhất!”
A Chiêu ôm lấy nó, xoa xoa cái đầu trụi lủi: “Nhưng mà hiện tại ngay cả Đại Bảo ngươi cũng không đánh lại a.”
Nhắc đến kẻ thù, Tiểu Bạch nghiến răng ken két: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Ta sớm muộn gì cũng tính sổ với hắn!”
Thu hái dược xong, sắc trời cũng dần tối, cả nhóm quyết định về nhà.
A Chiêu cõng sọt đầy dược liệu, Diệp Phong một tay xách Tiểu Hắc, tay kia khiêng con quái điểu còn to hơn cả A Chiêu.
A Chiêu nhảy nhót đi phía trước, tò mò hỏi Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, kia là con gì vậy?”
“Điểu bảy màu, ăn được, đại bổ. Ngươi ăn vài miếng thịt, uống nửa chén canh là được rồi.” Tiểu Bạch chia sẻ kiến thức.
“Sao lại thế?”
“Vì là đồ đại bổ. Ngươi còn nhỏ, ăn nhiều sẽ khó chịu, có khi còn chảy máu mũi. Nhưng mẹ ngươi ăn lại rất tốt. Nàng bị đào nội đan, kinh mạch tổn thương, ăn con điểu này rất tốt.”
“Bị đào nội đan?” Diệp Phong phía sau nghe được, không nhịn được chen vào: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
A Chiêu nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ do dự.
Diệp Phong nói: “Không tiện nói thì thôi, không sao đâu.”
A Chiêu ngẫm nghĩ một chút, vẫn quyết định kể: “Ta chỉ nói cho ngươi thôi đó, đừng nói với ai khác nha.”
“Có một kẻ rất xấu, bắt nạt mẹ, đào nội đan của mẹ rồi đẩy mẹ xuống Huyền Nhai. Nếu không phải gặp được ta với Tiểu Bạch, mẹ đã chết rồi.”
Diệp Phong chấn động. Trên đời lại có người ác đến vậy sao?
“Ngươi với Lý đạo hữu không phải mẹ con ruột?” Diệp Phong rất ngạc nhiên. Tuy chỉ ở chung một ngày, nhưng hắn nhìn ra được A Chiêu và Lý Kinh Tuyết rất quan tâm đến nhau.
“‘Mẹ con ruột’ là gì?” A Chiêu ba tuổi không hiểu từ này.
Tiểu Bạch nói: “Giống ngươi, được nhặt về.”
A Chiêu hiểu, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Mẹ là ta nhặt về đó~”
Diệp Phong càng bất ngờ hơn. Hắn hỏi: “Vậy cha mẹ ngươi đâu?”
A Chiêu đáp: “Ta không có cha mẹ…”
Rồi nàng ngừng lại, nở nụ cười rạng rỡ: “Không, ta bây giờ có mẹ rồi ~”
Diệp Phong khựng lại. A Chiêu nhảy nhót đi phía trước một đoạn, thấy hắn không đuổi theo, liền quay đầu lại: “Diệp thúc thúc?”
Diệp Phong áy náy nhìn nàng: “Thực xin lỗi.”
A Chiêu không hiểu: “Hả?”
“Ta lỡ nhắc chuyện thương tâm của ngươi.”
A Chiêu nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Ta không buồn đâu. Trước kia gia gia rất thương ta, giờ ta có mẹ, có Tiểu Bạch ở bên, chẳng thấy buồn gì cả.”
“Thúc thúc không cần xin lỗi.”
“…Ừ.”
“Chúng ta mau về đi, mẹ chắc đang lo lắng rồi.”
Tiểu cô nương vừa nói xong đã chạy đi. Tiểu Bạch vèo một tiếng vượt qua nàng khiến nàng kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Tiểu Bạch quay đầu nhìn nàng: “Chúng ta thi chạy, xem ai về tới nhà trước.”
“Hảo!”
Một người một thú đuổi nhau trong rừng.
Diệp Phong nhìn bóng dáng vui vẻ của A Chiêu thật lâu. Hắn như nói với người khác, cũng như đang lẩm bẩm với chính mình: “Nếu không buồn, vậy vì sao lại nhặt người lạ về làm cha mẹ?”
Tiểu Hắc ong ong hai tiếng. Diệp Phong vỗ vỗ nó: “Ta còn không bằng một tiểu cô nương kiên cường…”
Tiểu Hắc ong ong thêm lần nữa, như thể đang phản bác hắn.
Do căn nhà mới chưa xây xong, lúc A Chiêu ra ngoài, Lý Kinh Tuyết đã dặn nàng hái xong dược thì về huyệt động của Tiểu Bạch, đừng quay lại căn nhà tranh cũ.
A Chiêu thở hồng hộc đứng trước huyệt động, Tiểu Bạch mệt đến nằm sõng soài, chổng vó thở dốc.
A Chiêu thều thào: “Ta… ta thắng rồi.”
Tiểu Bạch chẳng còn sức trả lời. Một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt nó, nhấc nó lên.
A Chiêu nhìn thấy người đến, đôi mắt sáng rực: “Mẹ ~”
Nàng líu lo kể hôm nay mình trải qua: “Mẹ xem, con với Tiểu Bạch cùng thúc thúc hái dược, còn gặp một con điểu mắt đỏ cười khặc khặc giống Diệp thúc thúc!”
Tiểu Bạch nằm trong tay Lý Kinh Tuyết yếu ớt giãy giụa: “Nhân loại, buông bổn tọa ra.”
Lý Kinh Tuyết xoa đầu A Chiêu: “A Chiêu thật giỏi.”
A Chiêu cười cong mắt. Lý Kinh Tuyết quay sang nói với Tiểu Bạch: “Ngươi không nên nằm thế, dễ gặp chuyện lắm.”
Tiểu Bạch lắc đuôi không quan tâm: “Có thể có chuyện gì?”
“Có thể chết.”
Tiểu Bạch lập tức bật dậy như hồi sinh.
Lý Kinh Tuyết giảng giải: “Vận động mạnh xong không nên nằm ngay, cũng không nên uống nhiều nước, phải đi lại một chút để cơ thể hồi phục, nếu không sẽ đột tử.”
Tiểu Bạch: “Bổn tọa là thần thú.”
“Người hay thần thú đều có thể mắc bệnh, như nhau thôi.”
A Chiêu im lặng nghe, trong lòng thầm nghĩ: Không được uống nhiều nước à?
Lúc này Diệp Phong lên tiếng: “A Chiêu.”
A Chiêu quay đầu lại, thấy hắn bước tới trước mặt, cúi đầu nghiêm túc nói: “Ta muốn làm ngươi nữ nhi.”
A Chiêu: A?
Lý Kinh Tuyết: ???
Tiểu Bạch: Ngốc tử.
A Chiêu khó xử: “Nhưng Diệp thúc thúc là nam, có thể làm nữ nhi của ta sao?”
Tiểu Bạch chen vào: “Không sao đâu, hắn muốn ngươi làm mẹ thì ngươi làm mẹ là được.”
Diệp Phong nghe vậy mới nhận ra mình nói nhầm, vội sửa: “Không không, ta là muốn ngươi cho ta… a cha, không đúng…”
Hắn rối loạn, muốn tổ chức lại ngôn ngữ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Lý Kinh Tuyết thấy vậy liền lặng lẽ cầm trượng. Người này không bình thường, chẳng lẽ nhập ma rồi? Có nên đánh một cái trước không?
A Chiêu bước tới, nắm tay hắn nhẹ nhàng vỗ: “Diệp thúc thúc, bình tĩnh chút, có chuyện từ từ nói là được.”
Giọng cô bé mềm mại khiến Diệp Phong ổn định lại, cảm động nói: “A Chiêu…”
A Chiêu tiếp tục: “Ta không thể làm a cha của ngươi, nhưng nếu ngươi thực sự muốn làm con ta, vậy ta có thể làm mẹ ngươi ~”
Nói đến câu cuối, mắt A Chiêu sáng long lanh, rõ ràng rất mong Diệp Phong gọi mình là mẹ.
Rõ ràng là bị Tiểu Bạch dạy hư rồi.
Diệp Phong: ………
Cái miệng chết tiệt này của ta, mau cãi lại đi!
Lý Kinh Tuyết khẽ ho một tiếng, giải vây: “Diệp đạo hữu chắc là nói nhầm, hắn muốn nhận ngươi làm nữ nhi, hắn làm ngươi a cha.”
Diệp Phong gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, ta muốn làm a cha của A Chiêu!”
“A.” A Chiêu nghe vậy liền hỏi với ánh mắt trông mong: “Vậy ta không thể làm mẹ Diệp thúc thúc sao?”
Diệp Phong khó xử: “Ngươi còn nhỏ, không thể làm mẹ ta được…”
A Chiêu thất vọng rõ rệt.
Diệp Phong thấy vậy, do dự hỏi: “Vậy, ngươi đồng ý làm nữ nhi của ta chứ?”
A Chiêu ngửa đầu nhìn hắn: “Lúc trước ngươi không chịu làm a cha của ta, sao giờ lại đổi ý?”
Diệp Phong không ngờ nàng hỏi vậy, không biết trả lời sao.
“Ai…” A Chiêu thở dài như ông cụ non: “Nhưng giờ ta lại không muốn ngươi làm a cha ta nữa.”
Diệp Phong: ??!
Hắn sửng sốt, hỏi: “Ta có thể biết lý do không?”
A Chiêu do dự: “Ta sợ nói ra ngươi sẽ buồn.”
Diệp Phong vỗ ngực: “Yên tâm, ta lòng dạ rộng lớn, không để ý đâu.”
A Chiêu: “Ta cảm thấy Diệp thúc thúc có hơi ngốc, cái gì cũng không biết, chẳng có ích gì.”
Vèo!
Một mũi tên vô hình đâm vào tim Diệp Phong.
Hắn ôm ngực nói: “Ta có thể học mà.”
“Ngô…” A Chiêu nhìn hắn, vẫn lắc đầu.
Diệp Phong: “Còn lý do gì nữa?”
A Chiêu nũng nịu: “Ta không thích nói chuyện với Lâm thúc thúc.”
Vèo vèo vèo!
Diệp Phong lùi vài bước: “Vì… vì sao? Ngươi ghét ta sao?”
“Không phải, nhưng mỗi lần nói chuyện với Lâm thúc thúc, cổ ta lại đau ê ẩm.”
Vì Diệp Phong quá cao, A Chiêu quá nhỏ, mỗi lần nói chuyện đều phải ngửa đầu, lâu dần cổ mỏi nhừ. Nhưng nàng không hiểu rõ lý do, chỉ biết là cổ sẽ đau.
***
A Chiêu đang xử lý đống thảo dược, Tiểu Bạch ngồi xổm bên cạnh chỉ đạo: “Chỉ cần lá, không lấy thân. Cái kia thì lấy thân, bỏ lá…”
Diệp Phong đứng xa xa nhìn hai người, sắc mặt phức tạp. Lý Kinh Tuyết ngồi xuống cạnh hắn: “Nữ nhi ta rất đáng yêu đúng không?”
Diệp Phong gật đầu: “Rất đáng yêu.”
“Nàng không chỉ đáng yêu mà còn thông minh. Đừng vì nàng chỉ mới ba tuổi mà nghĩ có thể lừa gạt nàng.”
Diệp Phong hiểu ý: “Ta không định lừa nàng, ta chỉ là…”
Hắn ngập ngừng. Hắn chỉ là…
“Ngươi chỉ là thương hại nàng.” Lý Kinh Tuyết tiếp lời. “Nhưng A Chiêu cần một người thật lòng yêu thương nàng, chứ không phải một người làm cha vì đồng cảm.”
“Nếu sau này ngươi vì một phút xúc động mà nhận nàng, cũng có thể vì một phút xúc động khác mà ghét bỏ nàng.”
Giọng Lý Kinh Tuyết nhẹ nhàng nhưng ánh mắt mang vài phần cảnh cáo: “Cho nên ta muốn nói với ngươi: đừng vì xúc động mà đưa ra quyết định như vậy. Nếu không, người bị tổn thương cuối cùng sẽ là A Chiêu.”
Diệp Phong cảm thấy khi nàng nói những lời này, đôi mắt mang nỗi buồn sâu kín. Hắn mím môi: “Xin lỗi. Là ta xúc động.”
Lượt xem: 27
Số người xem: 27
Mã ID của bài viết này là: 36786