Chương 4: A Chiêu – Mẹ có thể hay không thích nàng?

Người dịch: Ni

Tiểu Bạch nhìn nhìn A Chiêu, lại nhìn sang nữ nhân sắc mặt tái nhợt hôn mê bất tỉnh. Trong mắt nó hiện lên một tia hưng phấn: Trên người một lớn một nhỏ trước mắt này nhất định có bí mật không ai biết.

Thần thú sống quá mức nhàm chán, khó có dịp phát hiện ra chuyện thú vị như vậy, nó lập tức quyết định tiếp tục lưu lại bên người tiểu hài tử này. Nó muốn biết rõ hai người này rốt cuộc là chuyện như thế nào.

A Chiêu bôi thuốc cho mẹ xong, quan sát một lát, thấy miệng vết thương không còn chảy máu nữa mới yên tâm.

Nàng cúi đầu nhìn bã thảo dược trong tay tản ra hương thảo dược, ngửi ngửi, giống như có thể ăn được, liền liếm một chút.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn thành một đoàn: Thật đắng.

Bên cạnh, Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi đang làm cái gì?”

Đứa nhỏ này không bệnh không đau, vì sao lại muốn ăn thứ thuốc đắng muốn chết như vậy?

A Chiêu sờ sờ cái bụng khô quắt của mình, yếu ớt nói: “Ta đói.”

Tiểu Bạch: Tiểu hài tử nhân loại thật sự phiền toái a.

 

Lý Kinh Tuyết nằm mơ, mơ thấy rất nhiều chuyện cũ.

Khi còn niên thiếu, nàng vì cứu người mình thích mà bị thương căn cơ, thiên phú bị hao tổn. Y tu nói với nàng rằng tu vi của nàng vô pháp tiếp tục tinh tiến, nhưng nàng không có chút oán hận nào, ngược lại còn may mắn người bị thương là chính mình.

Bởi vì người nàng thích là một thiếu niên khí phách hăng hái, nàng không nỡ để hắn chịu khổ vì hao tổn căn cơ.

Trong lúc dưỡng thương, thiếu niên nói muốn kết đạo lữ với nàng, Lý Kinh Tuyết vô cùng vui mừng.

Sau đó, nàng cùng thiếu niên dưới sự chứng kiến của trưởng bối kết thành đạo lữ, sống cuộc sống tôn trọng nhau như khách.

Nàng còn sinh hạ một nhi tử kế thừa thiên phú của cả hai người, nhi tử hoạt bát rộng rãi, rất ỷ lại nàng.

Cũng bởi vì nhi tử, vị đạo lữ vốn băng lãnh cũng dần có thêm ý cười, ba người họ thật sự sống rất hạnh phúc.

Lý Kinh Tuyết từng cho rằng, bọn họ có thể hạnh phúc sống hết cả đời.

Cho đến khi vị đạo lữ kia có thêm một tiểu sư muội.

Tiểu sư muội thiên phú cao, xinh đẹp hoạt bát, đối với vị đạo lữ lãnh đạm ngày thường luôn tỏ vẻ làm nũng, ánh mắt của hắn nhìn nàng cũng dần nhu hòa.

Cảnh tượng ấy lọt vào mắt Lý Kinh Tuyết thật sự chói mắt. Nàng vì thế mà cùng đạo lữ cãi nhau vài lần, nhưng hắn lại nói nàng lòng dạ hẹp hòi, bôi nhọ tình cảm huynh muội giữa hắn và tiểu sư muội.

Ngay cả nhi tử năm tuổi khi nhìn thấy nàng cũng hiện lên thần sắc chán ghét, còn nói nếu mẫu thân hắn là dì Yên Yên thì tốt biết bao.

Lý Kinh Tuyết chấn động, đứa nhỏ do nàng liều chết sinh ra, vất vả nuôi lớn lại nói như vậy.

Cha con hai người vì nàng không thích tiểu sư muội mà đối xử với nàng lạnh như băng.

Sau này, tiểu sư muội vào bí cảnh rèn luyện, bất ngờ trúng độc, nội đan bị hao tổn.

Vị đạo lữ luôn trầm ổn kia giống như phát điên xông vào đan phòng của nàng, một cái tát đánh nàng ngã xuống đất, mắng nàng là độc phụ, nói nàng ghen ghét thiên phú của tiểu sư muội nên cố ý hạ độc vào đan dược, hủy nội đan của nàng ta.

Lý Kinh Tuyết hoảng sợ, nàng chưa từng làm chuyện như vậy. Nàng biết thống khổ khi kinh mạch bị hủy, sao có thể đi hại người khác.

Nhưng đạo lữ và con trai đều không tin. Đạo lữ thậm chí còn dùng pháp thuật định trụ nàng, sống sờ sờ đào nội đan của nàng để cứu tiểu sư muội.

Lúc đó, nàng không ngừng cầu xin hắn: Đừng đào nội đan của ta. Kinh mạch của nàng đã bị hao tổn, nếu mất đi nội đan, nàng thật sự sẽ trở thành phế nhân.

Đạo lữ nghe vậy, thần sắc lạnh nhạt nói: “Ngươi hại tiểu sư muội mất nội đan, phải chịu trách nhiệm. Ngươi yên tâm, dù ngươi thành phế nhân, ta cũng sẽ nuôi dưỡng ngươi cả đời.”

Đau. Bị người ta sống sờ sờ đào ra nội đan, thật sự rất đau.

“Không cần!”

Lý Kinh Tuyết đột nhiên mở to mắt, cả người bừng tỉnh ngồi dậy.

Nàng thở dốc liên tục, bụng truyền đến đau đớn, nhắc nhở nàng một sự thật, nàng còn sống.

Nàng chưa chết?

Lý Kinh Tuyết ôm lấy bụng bị thương, quan sát bốn phía. Đây là một căn nhà tranh đơn sơ, trừ ổ cỏ dưới thân nàng nằm thì chẳng có gì.

Nóc nhà rách nát, vài tia ánh dương từ lỗ thủng chiếu vào, khiến căn phòng trở nên sáng ngời.

Đây là nơi nào? Rõ ràng nàng đã bị đẩy xuống diệt Tiên Nhai, nơi cấm địa Tu chân giới, nàng còn tưởng rằng mình đã chết.

Ngay lúc Lý Kinh Tuyết còn đang suy nghĩ hỗn loạn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộc cộc. Nàng quay đầu lại, đối diện là một đôi mắt to đen lúng liếng.

Là một tiểu cô nương nhìn chỉ tầm hai ba tuổi, trên đầu buộc hai búi tóc, khuôn mặt gầy gò tiến lại gần, đôi mắt đen nhánh vừa to vừa sáng.

Tiểu cô nương ngơ ngác nhìn nàng. Lý Kinh Tuyết mỉm cười ôn hòa: “Ngươi…”

Nàng vừa lên tiếng, tiểu cô nương đang ngây người bỗng giật mình phục hồi tinh thần, lộ vẻ hoảng loạn. Giống như con thỏ bị kinh sợ, lui về sau vài bước, sau đó xoay người bỏ chạy.

Lý Kinh Tuyết muốn gọi lại: “Xin đợi… khụ khụ!”

Có lẽ do bị thương hôn mê lâu, yết hầu nghẹn ngào, nàng vừa mở miệng liền ho khan.

A Chiêu đã chạy ra khỏi nhà tranh, nghe thấy tiếng ho phía sau thì dừng bước, do dự một chút rồi lặng lẽ bước đến cửa.

Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa, thật cẩn thận nhìn vào trong phòng.

Mẹ mà nàng nhặt được tối qua đang ôm ngực không ngừng ho khan.

Sắc mặt mẹ rất tái nhợt, mày nhíu chặt, trông có vẻ rất khó chịu.

A Chiêu hơi do dự.

“Ngươi đang làm cái gì?” Tiểu Bạch khó hiểu nhìn tiểu cô nương đang len lén ở cửa.

A Chiêu bị nó hù dọa, quay đầu lại làm một động tác suỵt ra hiệu giữ yên lặng.

Tiểu Bạch: ???

Nó càng khó hiểu: “Đây là làm sao vậy?”

A Chiêu hạ giọng nói: “Mẹ ta tỉnh.”

Tiểu Bạch: “Rồi sao nữa?”

A Chiêu cúi đầu không ngừng xoắn góc áo, nhỏ giọng: “Ta có điểm sợ.”

Tiểu Bạch ngoài ý muốn: “Ngươi cũng biết sợ?”

Nếu nó nhớ không lầm, hôm qua đứa nhỏ này vừa nghe nó nói tiếng người, lập tức hai mắt sáng rỡ, nhào tới ôm lấy nó không buông tay. Nàng thế nhưng sẽ sợ hãi?

A Chiêu ngượng ngùng xoắn xoắn tay áo, nói: “Ta sợ mẹ không thích ta.”

Tiểu Bạch: …

Nó nhịn không được hỏi: “Ngươi đã trực tiếp gọi người ta là mẹ, còn để ý người ta có thích ngươi hay không?”

Nó vốn tưởng da mặt nàng dày lắm.

A Chiêu vẫn lo lắng: “Nếu mẹ không thích ta, thì làm sao bây giờ?”

Bá nương không thích nàng mới đánh nàng.

Trong thôn người khác cũng không thích nàng, tiểu hài tử còn rượt theo nàng đánh.

A Chiêu rất muốn có mẹ, muốn có một gia đình, nhưng nàng sợ. Sợ mẹ sẽ không thích nàng, sợ mẹ sẽ giống bá nương, cầm chổi đánh nàng.

Bá nương đánh rất đau, nàng sợ.

Tiểu Bạch không biết nội tâm tiểu cô nương nghĩ gì, chỉ nói: “Ngươi đã cứu nàng, sao nàng lại không thích ngươi chứ?”

“Thật sao?”

Nhìn đôi mắt sáng long lanh của tiểu cô nương, Tiểu Bạch dừng một chút, nói: “Đại khái là vậy đi.”

Nó từng thấy quá khứ của nữ nhân kia, đứa con trước kia của nàng chính là một ngoạn ý sốt ruột, so với đứa trẻ này còn kém xa.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 34

Số người xem: 34

Mã ID của bài viết này là: 36449

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!